Nhà Ông Chủ lò gạch
Trương Kế
bên cạnh thị xã Quảng Trị trước 1972
TẶNG
NHÀ THƠ CHÂU THẠCH
VÀ ĐỒNG HƯƠNG QUẢNG TRỊ
Quảng Trị đó nơi chôn nhau cắt rốn
Tôi sinh ra rồi khôn lớn xứ người
Yêu quê hương chưa một phút ngoai nguôi
Chuyện anh kể tôi bồi hồi xúc động !
Châu Thạch hỡi tâm hồn anh lồng lộng!
Như gió mùa Nam hương rạ ruộng đồng
Êm mái chèo khuya trên suốt dòng sông
In vầng trăng những đêm huyền mát rượi
Quê hương ơi nhớ nhung sao kể nổi
Ngôi trường yêu kỷ niệm tuổi tóc xanh
Con đường quê mái đình cổ cuối ghềnh
Vọng chuông chùa ngân nga vang lanh lảnh
Quê hương tôi / khổ hai mùa nóng lạnh
Mà tình người thì đầm ấm yêu thương
Bởi vì đâu chịu vướng nỗi đoạn trường
Bao đau thương từ mùa Hè đỏ lửa
Quê hương đó vãi đạn bom thay lúa
Gieo đớn đau trên từng mỗi luống cày
Thắng và thua giành giật với ai đây!
Chỉ dân tôi chịu đa đoan mất sạch...
Nhân danh gì , ai huyênh hoang khoác lác
Non nửa thế kỷ qua / sự thật đã phô bày
Lời điêu toa hoang tưởng gió thổi bay
Chỉ còn lại nỗi chua cay hoen viền mắt!
Nơi xa xăm tôi từng giây cúi mặt
Nước mắt đẫm hoài sướt mướt với quê hương!
Hạ Thái
Nov/2/2018
(Cảm tác trên mục
comment trang FB Châu Thạch, nhân đọc
"Nhà Tôi Đó" thơ của trang chủ)
NHÀ
TÔI ĐÓ
Nhà
tôi đó ngày xưa đường Lê Huấn
Gần Long Hưng, Thạch Hãn xứ Cổ Thành
Một mùa hè đỏ lửa phá tanh banh
Ngày thống nhất tôi phải đành đoạn bỏ
Nay cơ đồ chỉ còn đây đám cỏ
Tôi trở về đứng lặng ngắm thương đau
Bốn lăm năm dâu bể đổi thay màu
Còn kỷ niệm ở trong lòng da diết!!!
Gần Long Hưng, Thạch Hãn xứ Cổ Thành
Một mùa hè đỏ lửa phá tanh banh
Ngày thống nhất tôi phải đành đoạn bỏ
Nay cơ đồ chỉ còn đây đám cỏ
Tôi trở về đứng lặng ngắm thương đau
Bốn lăm năm dâu bể đổi thay màu
Còn kỷ niệm ở trong lòng da diết!!!
Nhà tôi đó cách Cổ
Thành nửa dặm
Đứng cao cao giữa
một cánh đồng trăng
Đường đến trường
hai buổi tôi tung tăng
Nghe trong gió bốn
mùa thơm hương lúa
Ngày chủ nhật người
yêu tôi áo lụa
Đến từ xa như cánh
bướm vờn bay
Rồi hữu duyên
thành chồng vợ một ngày
Sống hạnh phúc bên
gia đình yêu quý
Bỗng một hôm lửa
trùm lên phố thị
Người nối đuôi bỏ
chạy bốn phương trời
Ngôi nhà tôi hứng
đạn nổ bom rơi
Biến thành xác của
hận thù di tích
Ngày thanh bình
nhà trở nên cô tịch
Đứng không yên
trong lở lói hình hài
Người lập nhiều
mưu kế cướp vào tay
Và đập phá cho trở
thành bình địa
Nay nhìn ảnh lòng
tôi thêm thấm thía
Cả dòng sông ký ức
lại quay về
Nhớ trong lòng và
đau đến tái tê
Ai đã biến nhà tôi
thành tro bụi?
Châu Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét