Nhà
thơ Hoàng Yên Lynh
ĐÊM
CAO NGUYÊN VỚI VẦNG TRĂNG CỐ XỨ
Tôi có một vầng trăng
hoài niệm
Tỏa sáng đôi bờ tuổi ấu
thơ
Tôi có một vầng trăng để
nhớ
Có nhịp võng khoan
hò...
Có gió lộng hàng tre.
Tôi có một mối tình như
thế
Người yêu xưa ai lỗi hẹn
thề
Người xa mãi cuối trời
xứ lạ
Đêm nặng sầu... ngóng
mãi vầng trăng.
Có ai về Cửa Việt Gio
Linh
Có ai ngược Cam Tuyền
Có ai xuôi sông Hiếu
An Lạc ơi bạn bè mấy đứa
Cõi đi về còn nợ nắng
mưa.
Tôi có một dòng sông đạn
lửa
Khi pháo về tan tác tuổi
đôi mươi
Đứa trôi dạt đứa ngàn
trùng xa thẳm
Quê hương ơi còn nặng
tiếng ru hời.
Đêm cao nguyên lang
thang cùng gió núi
Chút hương tình đọng lại
với trăng sao
Tiếng vó ngựa gõ đều
qua đêm vắng
Chợt nhớ mình tóc trắng
Hơn nửa đời phiêu
lãng...
Lưng dốc núi hàng cây
nghiêng bóng rũ
Chỉ sương bay và hoa nỡ
vô tình
Tôi đi mãi theo vầng
trăng quê cũ
Với ngày xưa in dấu những
hẹn hò
Tôi đi mãi với mênh
mông nỗi nhớ
Nhớ quê hương và một chốn
đi về.
Đêm cao nguyên trời cao
như thấp lại
Điếu thuốc tàn không ấm
nỗi lòng tay
Ở nơi đây mà nhớ tình
nơi đó
Để nhớ người... mà chẳng
nhớ riêng ai.
Tôi có một miền quê và
mơ ước
Có một thời đằm thắm mộng
yêu thương
Có nắng Đông Hà
Có vầng trăng Thạch Hãn
Theo tôi ngậm ngùi đi
suốt cuộc bể dâu.
Tôi giữ mãi vầng trăng
bao thương nhớ
Đêm cao nguyên ấp ủ ánh
trăng chờ.