BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2018

CHÙM THƠ THÁNG 11 CỦA HUY UYÊN


        
                       Nhà thơ Huy Uyên


EM, TÔI VÀ MÙA TRĂNG CŨ

Đêm trăng đầy lấp bãi cát vàng
Hai người yêu lặng thinh trên cầu Phụ-Ngọc
Thoáng nghe tiếng ai hát trong vườn
Mênh mông đồng lúa xanh mùa bấc.

Nỗi buồn theo em về An-Thái
Thương nhớ xa lắc tình ai
Làm sao nguôi quên ngày đó
Những giọt nước mắt chảy dài.

Trên sông người tật-nguyền im-lặng
Quẩn quanh chùm hoa đại ngát hương
Bao la đất trời ngủ muộn
Hỏi rằng em có trở về không ?

Buổi tối lạnh đầy trăng
Chừng như khuôn mặt lẫn khuất
Hoang-vu cỏ dậy bên thành
Lá cây suốt đời ngậm sữa.

Có phải em nấm mộ
Thở đầy mùi hương khói hoang mê
Bé bỏng trong em niềm vui nho nhỏ
Trái tim xưa cũng quên lối đi về.

Trăn trối đi qua bóng đêm
Bầu trời những chùm sao xa tít
Phảng-phất ngậm-ngùi trong em
Những khuôn mặt người không quen biết.

Em và cuộc tình chia-biệt
Mùa trăng bỏ lại vuốt ve
Nghe tim quạnh quẻ
Chôn một nụ cười quạnh buốt
Em xa tôi từ đó.


NGƯỜI ĐỨNG LẠI BÊN SÔNG

Chen giữa đam mê nụ cười và ánh mắt
Hạnh-phúc xưa quay vội trở về
Quê nhà, thành sầu còn mất
Dặm đường hoang giấc ngủ sơn-khê.

Phải em bến cũ dịu-dàng
Thuyền luân-xa nổi chìm từ đó
Trên tay bầy rắn hổ-mang
Đậu kín quanh người cắn mổ.

Phải em những bước chân lặng lẽ
Ngồi buồn dưới cội bóng hoàng-lan
Phiêu-bồng mấy chặng đời oan-nghiệt
Mang chi thêm dấu vết tật-nguyền.

Treo lên cao mối tình tuyệt-vọng
Giấc mộng cũ Cúc-Hoa cháy lòng
Phương ấy ngợp đầu chân ngọn sóng
Chôn đời ai tận đáy mê-cung.

Nặng lòng trần-thế mất còn
Lòng đau kim châm ngày trước
Soi khuôn mặt nhau cuối cùng một lần
Cô-đơn dẫn-dụ em còn mất.

Em xưa đằm thắm kiều dáng mộng
Bay đi hoài ơi đôi cánh chim
Ngồi lại bên cầu nhìn chân sóng
Thương ai bao khúc nổi chìm.

Dòng lệ em khô phút cuối cùng
Về lại bên tôi ầm ào tạc-đạn
Đoạn cuối những người cô-đơn
Thôi còn chi đâu mà rao bán !

Thương tôi bảy-mươi-năm lặn hụp
Bên em lắm nỗi truân-chuyên dịu-dàng...


NGHĨ VỀ DÌ LUCIA

Hẹn mùa-giáng-sinh sau tôi về
Bạc màu áo người tình lính trận
Mắt người hình như có thêm đuôi
Cây-thập-tự trên vai trĩu nặng.

"Anh về nghỉ đêm nay có kịp"
Ngôi sao Noel Chúa ba ngôi trên trời
Em lặng câm và cánh đồng trước mặt
Lửa bập-bùng bâng-khuâng hát đêm trôi.

Môi em hình như thoáng một nụ cười
Mối tình dấu vào tim khép kín
Cất vội nghĩa-trang để nhớ người
Dịu-dàng mấy ơi người yêu của lính !

Có còn những đêm đen hành-quân
Xóm đạo và thánh-đường hiu-quạnh
Yêu ai chưa trọn ấm chỗ nằm
Đôi mắt nhìn ai bài ca buồn thánh !

"Giáng-sinh này anh có thể tới vui
Tôi sẽ tới
thưa dì ở đâu cũng sẽ về đây"
Lời nguyện xưa bao nỗi ngậm-ngùi
Lòng rưng lạnh trong tim người Thánh-nữ.

Phải chi không là đạn bom chiến-cuộc
Dì Lucia in lớp bụi thời-gian
Phải chi bao nhiêu năm chia cách
Sân nhà thờ mái đỏ áo chùng đen.

Ngày đó tháng ngáy nỗi đao-binh
Thánh-đường phủ dày bao nhiêu bom đạn
Cho dù tháng năm chia biệt mối tình
Dù lỗi hẹn người đi hay còn sống !!!

                                       Huy Uyên

Không có nhận xét nào: