BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

SUY NGHĨ VỀ MỘT SỐ VẤN ĐỀ TRONG THƠ (THẨM THƠ CÁNH ĐỒNG -NGUYỄN ĐỨC TÙNG) - Nguyên Lạc



              Tác giả Nguyên Lạc

 Phần I  
SUY NGHĨ VỀ MỘT SỐ VẤN ĐỀ TRONG THƠ
                            
Xin được sơ lược về quan niệm thơ và những điều cần thiết cho sự thẩm nghiệm (BÌNH) thơ của riêng tôi.

THƠ LÀ GÌ?

Ngài Bùi Giáng đã nói đại để như sau:
"Con cá thì ta biết nó lội, con chim thì ta biết nó bay, nhưng thơ là gì thì đó là điều mà ta không biết được" 
Ngài nói chơi chứ biết quá đi thôi. Tính ngài ưa giỡn nên "lửng lơ con cá vàng" như vậy!
Thôi tui đành nhờ ông Nguyễn Hưng Quốc vậy:
"Thơ là một cảm xúc đi tìm một đồng cảm. Thơ là tiếng nói một người nhân danh tất cả mọi người trong hoàn cảnh ấy, số phận ấy."
Và ông giải thích thêm:
[ Đó là sự đồng cảm giữa con người với nhau nói chung. Đó là mối "tương liên" giữa thế hệ này với thế hệ khác, giữa thế kỷ này với thế kỷ khác. Đó là những giọt nước mắt con người ứa ra qua những "tam bách dư niên hậu". Lại nhớ đến Nguyễn Du.
 Nguyễn Du viết về Đỗ Phủ:

Dị đại tương liên không sái lệ
(Khác thời đại thương nhau ứa nước mắt)

Đỗ Phủ sinh năm 712 và mất năm 770 ở Trung Hoa. Nguyễn Du sinh năm 1766 và mất năm 1820 ở Việt Nam. Tính theo năm sinh, Nguyễn Du ra đời muộn hơn Đỗ Phủ 1.054 năm. Thế nhưng hai người gần nhau biết mấy. Đêm đêm hồn Nguyễn Du vẫn nằm mộng trong những vần thơ Đỗ Phủ (Mộng hồn dạ nhập Thiếu Lăng thi). Bao nhiêu khoảng cách bỗng bị xoá nhoà. "Cách hàng ngàn năm gặp gỡ, tâm sự vẫn giống nhau"(Thiên cổ tương phùng lưỡng bất vi).

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

CÓ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ QUA ĐỜI... - Trần Mai Ngân



                             Tác giả Trần Mai Ngân


CÓ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ QUA ĐỜI...

Có một dòng sông đã qua đời đêm qua trong giấc mơ của tôi.
Dòng nước mênh mông thuở nào giờ đây đã cạn kiệt, đám rong rêu Lục Bình cũng gửi phận mình nơi đó và chết khô ! Tôi trở về ngồi khóc một dòng sông...
Mới hôm qua thôi tôi đã nói với dòng sông về thân phận một con người từ lúc được chào đời đến lúc tuổi thu vàng nhạt. Con người đó đã thôi không còn đau khổ, không còn buồn vui... Con người đó đã gửi gắm tất cả vào dòng sông hãy mang đi và lưu giữ.
Bây giờ, con sông không còn nữa và người đó sẽ ra sao với những lận đận, bộn bề... Tôi bỗng khóc !
Nước mắt lăn dài để tang cho một dòng sông đã cùng tôi cùng người.
Còn đâu, còn đâu nữa. Dòng sông đã qua đời đêm nay trong giấc mơ mà tôi không sao thức giấc được...
Giấc mơ miên man...

                                                                     Trần Mai Ngân

CẢM TÀN ĐÔNG PHÚ - Lê Đăng Mành


   
                 Tác giả Lê Đăng Mành


   CẢM TÀN ĐÔNG PHÚ


   Tháng chạp lạnh lùng
   Ngày đông rét buốt.

   Lũ  lụt - Còn đọng ngấn, tủi lọn bãi bờ
   Phù sa – Vẫn lưu bùn,đau triền sông nước
   Hun hút - Cánh cò quạt gió tẩm đến bơ phờ
   Mênh mang - Ánh nguyệt luồn mây dầm lên sướt mướt

   Trước ngõ  - Không bóng vãng lai
   Trên đường - Chẳng người cất bước
   Trâu nghé - Nhìn đê cỏ nhuộm bùn non lơ láo, cũng nhớ nhung
   Lợn gà - Thấy sắn khoai dầm nước bạc sượng sùng, mà thương tiếc

   Nhớ xưa !
   Mẹ lẩy bẩy-Trong bếp thổi lửa mun khói ủ, ngan ngát vị quê hương
   Cha co ro - Giữa đồng huơ con cúi rơm vùi, thơm tho tình đất nước
   Cây phạng - Vung lên cơ bắp cuồn cuộn giữ mảnh uy phong
   Con cày - Xốc tới tinh thần thủ phận lưu danh lẫm liệt...

   Nghèo khó -  Xóm giềng chia sẻ với dạ ân cần
   Cơ hàn - Làng mạc chan hòa với lòng tha thiết

   Mong thay !
   Nồi điện - Không un khói, mong gom trí tuệ mãi thăng hoa
   Bếp ga - Chẳng ủ mun, ước gìn nghĩa nhân đừng bế tắc.
   Cửa phủ - Thôi tung tẩy nhũng nhiễu để tranh giành
   Sân trường - Bớt múa may quấy rầy hòng cướp giựt.
   Băng hoại - Nên dừng ngoài cửa mầm non
   Hư hao - Hãy chặn trước đường giáo dục.

Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

CHÙM THƠ TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG


    alt
              Nhà thơ Trương Đình Đăng


     TÌM

     Thế gian
     ai khóc
     ai cười
     Ta ngồi đây
     với quanh đời
     nhiễu nhương.

     Từ em
     lạc giữa vô thường
     Ta như cỏ dại
     gió sương
     võ vàng.

     Đâu trần tục
     đâu thiên đàng
     Biết tìm đâu
     giữa dối gian
     cõi người ?

              7/2011


    TƠ CHIỀU

     Cố gỡ
     sao lòng mãi rối tơ
     Bờ mê
     bến giác
     trắng sương mờ
     Nằm nghe
     âm vọng ngoài vô tận
     Lắng tiếng ru đời
     đắng giọt thơ !


Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

LA GI THỜI THẢO MUỘI - Phan Chính


      

             LA GI THỜI THẢO MUỘI

             Vào khoảng năm 1930, trong một câu đối của tri huyện Hàm Tân Lương Trọng Hối phác hoạ mảnh đất La Gi “diện hải bối lâm”, không những về địa thế mà còn nói đến tiềm năng thiên nhiên ở đây như một dải lụa vắt dài từ biển lên ngàn. Tiếng là trung tâm huyện hạt Hàm Tân nhưng thời ấy chỉ lơ thơ làng chài Phước Lộc, Tân Long, xứ đạo Tân Lý và các xóm dân cư với chòm nóc nhà lợp lá buông rải rác cặp theo đồng ruộng Cây Trâm, Gò Tôn, Xóm Rẫy, Hồ Tôm… Rồi La Gi suốt mười năm là vùng kháng chiến thời chống Pháp, là những cánh đồng mùa vụ chập chờn, bãi biển vắng lặng vì chỉ cày gặt, chài lưới núp dưới bóng đêm bởi ngày phải tránh máy bay oanh kích. Cái nghèo khó tội nghiệp nhất còn mãi nỗi ám ảnh cả một thời trước bữa ăn với những lát mì sần sụi mang vài hạt cơm, nồi khoai lang luộc hay bằng bột củ nần… để sống xanh xao từng ngày như bầy khỉ, dọc hoang dã vô tư đu nhảy hái lượm trên cây.

ĐỌC THƠ HUYỀN DIỆU NGẮM TRANH NGƯỜI - Thơ Châu Thạch


    

    ĐỌC THƠ HUYỀN DIỆU NGẮM TRANH NGƯỜI
    (Tặng Du Thụy Khúc Trần Mai Ngân)
                                        
    Đọc thơ “Huyền Diệu” của Đinh Hùng
    Ngắm tranh Thụy Khúc đẹp vô cùng!
    Ô hay tinh tú đâu rơi xuống
    Đứng giữa rừng xanh ai đóng khung.

    Có phải lửa trời trên tóc em
    Hay là trăng sáng vạn rằm đêm
    Hay là tất cả bao tình sử
    Từ buổi hoang sơ đậu tóc mềm.

    Ta tưởng ta say đắm đuối nhìn
    Con người của mộng ở trong tim
    Từ thiên niên trước ta lưu lạc
    Cứ mãi trong thơ cứ mãi tìm.

    Có phải em là chim cõi thiên
    Xuống trần đứng giữa chốn bình yên
    Cho ta những phút hồn thư thái
    Lặng ngắm tranh em, lặng cõi thiền.

    Ta chỉ là người rất xấu xa
    Đường trần muôn sự lướt đi qua
    Nhìn em ta bỗng dừng chân lại
    Để ngắm thanh tao ngắm ngọc ngà.

                                     Châu Thạch

Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

NHỚ HUẾ CUỐI NĂM... - Thơ Trần Mai Ngân


      
                                      Nhà thơ Trần Mai Ngân

       
       NHỚ HUẾ CUỐI NĂM...

       Cuối năm rồi Tớ tặng Cậu bài thơ
       Ngày hấp hối qua vài tờ lịch nữa
       Mây không bay cứ chùng chình ở giữa
       Giữa mênh mông và giữa một tấm lòng...

       Cuối năm rồi cạn chén rượu cay nồng
       Tớ rót nhé. Cậu này, ta cùng hết
       Dưới đáy cốc ngập ngừng là dấu phết ( , )
       Trong câu văn thuở vụng dại làm thơ...

       Cuối năm rồi ngày tháng chẳng đợi chờ
       Trôi vun vút cơn mơ chưa kịp thức
       Riêng Tớ, Cậu vẫn cơ hồ đâu đó
       Ú ớ thinh không ủ mộng nghìn trùng

       Cuối năm rồi lòng Huế vẫn bão bùng
       Nơi Cậu lớn cũng là nơi Tớ nhớ
       Quê của Cậu là tình yêu của Tớ
       Một mùa xa mãi đợi một mùa sang !

                                   Trần Mai Ngân
                                  Cuối năm 2017

GẶP EM HUYỀN DIỆU - Thơ Đinh Hùng


   


       GẶP EM HUYỀN DIỆU

       I

       Em tự ngàn xưa chuyển bước về
       Thuyền trao sóng mắt dẫn trăng đi
       Những dòng chữ lạ buồn không nói,
       Nét lửa bay dài giấc ngủ mê,

       Em đến, mong manh vóc ngọc chìm,
       Tàn canh hồn nhập bóng trăng im.
       Ta van từng đoá sao thuỳ lệ,
       Nghe ý thơ sầu vút cánh chim.

       Mười ngón tay dâng lửa nguyện cầu,
       Hỡi ơi! Hồn chuyển kiếp về đâu?
       Ta xin giữ trọn lòng trinh bạch,
       Ngưỡng vọng Em như Nữ Chúa Sầu.

       Em đến từ trong giấc hỗn mang,
       Lời ca không mở cửa thiên đường.
       Thời gian bốn phía nhoà gương mặt,
       Ảo tưởng nghiêng vầng trán khói sương.

       Em với ta chung một hạn kỳ,
       Hoá thân vào nét chữ cuồng si
       Chiêm bao động gót giầy mê hoặc,
       Trang giấy bay mùi tóc ái phi.

       Nét chữ hoang sơ hiện dáng người,
       Ta ngừng hơi gọi: Diệu Huyền ơi!
       Mắt ai tinh lạc xanh vần điệu?
       Tuyết gợn làn da bóng nguyệt trôi.

Chủ Nhật, 24 tháng 12, 2017

SAY NOEL - Thơ Xuân Ly Băng




     SAY NOEL

     Đêm nay Noel về
     Hồn hỡi lắng tai nghe
     Đàn muôn cung réo rắt
     Dồn dập khắp sơn khê

     Đêm nay Hài Đồng đến
     Đem hoan lạc của trời cao
     Đêm nay thơ kính mến
     Sẽ say ngã lao đao

     Ôi Noel đêm trời mầu nhiệm
     Rượu nồng ta không nếm
     Sao lòng trí ngất ngư?
     Ta say muôn ánh nến

     Ngời rạng vạn hào quang
     Ta say tiếng chuông vàng
     Trông gió trời hổn hển
     Từng trận đổ vang vang…

     Ta say muôn lời kinh
     Thơm như hoa thiên đình
     Em như dòng suối nhạc
     Đẹp như lệ đồng trinh

     Ôi Noel ! đêm trời mầu nhiệm
     Nhạc an hoà, thơ kính mến
     Hương phượng thờ đang ngào ngạt dâng lên
     Ban cho lòng người đau khổ trần gian
     Hiểu ý nghĩa Noel miền cao cả!

                              Xuân Ly Băng

CẢM NHẬN VỀ VÀI ĐỊA DANH Ở VÙNG ĐẤT LA GI (BÌNH THUẬN) KHI ĐỌC TẬP SƯU KHẢO "LA GI ĐẤT XƯA..." CỦA PHAN CHÍNH - La Thụy


    

CẢM NHẬN VỀ VÀI ĐỊA DANH Ở VÙNG ĐẤT LA GI (BÌNH THUẬN) KHI ĐỌC TẬP SƯU KHẢO "LA GI ĐẤT XƯA..." CỦA PHAN CHÍNH 

Nhận tập sách “Lagi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm” do anh Phan Chính tặng, tôi thật vui khi có món quà quý giá này. Nếu nơi chôn nhau cắt rốn chính là quê hương, thì La Gi là quê hương yêu dấu của vợ và các con của tôi. Riêng với tôi, La Gi là quê hương thứ hai, hơn nửa đời tôi đã dạy học, sinh sống và nghỉ hưu tại đây.  Đọc tập sưu khảo địa danh “La Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm”, chúng tôi biết rõ thêm và yêu hơn mảnh đất quê hương La Gi thân thương này.
Tập sưu khảo “La Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm” gồm 28 bài viết mà anh Phan Chính đã tập hợp từ các bài viết đã đăng rải rác trên các tạp chí Xưa – Nay (của Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam), báo Bình Thuận, Tạp chí Văn Nghệ tỉnh Bình Thuận. Tập sưu khảo này là tư liệu quý giá góp phần vào yêu cầu nghiên cứu địa phương.


Thứ Năm, 21 tháng 12, 2017

YÊU NHAU... NHÉ ANH - Thơ Giáng Thu Xưa




     YÊU NHAU... NHÉ ANH

     Tuyết rơi bao phủ đầy trời
     Chạnh lòng nhớ đến thuở đôi năm nào
     Bên nhau ấp ủ xuân trao
     Vòng tay quấn quýt ngọt ngào môi hôn

     Vầng trăng gói nửa gần hơn
     Bên nhau quyện đắm say hồn anh, em
     Ru nồng núm níu tràn thêm
     Xoãi mình ấm áp bên rèm trải then

     Đượm đà thương nhớ chưa quên
     Dìu nhau đưa đến tình men vỗ về
     Sợi thương sợi nhớ ru mê
     Ngọt ngào cháy bỏng duyên thề chẳng xa

     Thầm thì khẽ nhỏ đôi ta
     Xin cho ngày tháng mặn mà yêu nhau... Nhé anh..!

                                                        Giáng Thu Xưa
                                                           12-20-2017

ĐỌC “KHOẢNH KHẮC ĐỜI TÔI” TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT CỦA VĂN THANH - Châu Thạch


          


              ĐỌC “KHOẢNH KHẮC ĐỜI TÔI” 
              TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT CỦA VĂN THANH
                                                                        Châu Thạch

 Nhà thơ Văn Thanh tên thật là Trương văn Thanh nên ông còn có bút danh là Văn Thanh Trương và trên dòng facebook của ông cũng lấy tên ấy.
Văn Thanh ở độ tuổi trên thất thập cổ lại hy hơn mười niên nhưng còn rất đa tài và minh mẩn. Ông thường tạo dựng những tập video  thơ nhạc đầy màu sắc và âm thanh tuyệt vời, gây nhiều ấn tượng cho người thưởng thức. Một lần đi cùng nhà thơ Kha Tiệm Ly về Tây Ninh để thăm Ban Biên Tập trang web datddung.com, nhà thơ Kha Tiệm Ly đã nói thẳng với Châu Thạch: “Thơ Đường Luật của anh còn thua thơ anh Hai nhiều lắm”. Anh Hai tức là nhà thơ Văn Thanh. Tôi không cảm thấy giận dỗi gì mà còn vui vì sự thật là như vậy. Văn Thanh chuyên sáng tác thơ Đường  Luật nhưng ít đăng trên diễn đàn mạng mà chỉ giao lưu chủ yếu với thi hữu trong  nhóm thơ “Hoàng Gia”. Cái tên “Hoàng Gia” của nhóm chi là để dí dỏm nói ngược chữ “Già Hoang”.Tuy thế các thi hữu của nhóm thơ nầy quả thật là những cột trụ Đường Luật  và là những cây bút tài hoa của thể thơ khác. Nam thì có những cây bút như Võ Làng Trâm, Võ Sĩ Quý , Lê Hoàng, Độc Hành, Từ đức Khoát..vv, nữ thì có Sông Thu, Hoài Hương Xưa, Thy Lệ Trang, Như Thu, Ca Dao Như Thu, Lê Liên..vv.Thi hữu của nhóm nầy ở khắp quả địa cầu và kiến kỳ thanh nhau nhiều hơn kiến kỳ hình. Tuy vậy họ rất gắn bó yêu thương nhau vì chung một dòng máu thi ca. Bây giờ nói đến thơ Đường Luật của Văn Thanh
Nhà thơ Văn Thanh vừa cho ra đời tập thơ “Khoảnh Khắc Đời Tôi”. Đời tôi mà là một khoảng khắc thì ta biết ngay đây là một quan niệm bi quan , cho cuộc đời như là một bóng câu qua cửa sổ. Thế nhưng đọc tòan bộ trên 200 bài thơ của ông, “Khoảnh Khắc Đời Tôi”chứa đầy những tư tưởng lạc quan trong cuộc sống. Nhà thơ quan niệm rằng đời chỉ là khoảnh khắc, nhưng trong khoảnh khắc đó ta  hạnh phúc trong vần thơ chén rượu:

     Đời là khoảnh khắc đấy mà thôi
     Phút chốc trăm năm đã hết rồi
     Danh vọng phù vân sao mệt mõi
     Tình yêu say đắm mãi xa xôi
     Mặn mà chi lắm thêm sầu khổ
     Ân ái sâu đầy lắm nổi trôi
     Quên hết tháng ngày trong quá khứ
     Vần thơ chén rượu mãi vui thôi
                           (Khoảnh Khắc)


Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

ĐỌC “THU PHAI” CỦA TRẦN MAI NGÂN VÀ “THU LẠNH” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Châu Thạch

   
            
           Nhà bình thơ Châu Thạch


            ĐỌC “THU PHAI” VÀ “THU LẠNH”
           (Thơ Trần Mai Ngân và Đặng Xuân Xuyến)

Hình như đọc thơ cũng có cái duyên tiền định. Kiếp trước không biết tôi có quan hệ gì với hai nhà thơ nầy hay không mà kiếp nầy đọc thơ họ, tôi luôn cảm thấy có một sợi dây trong thơ ấy quấn quýt lòng tôi, buôc tôi phải nghĩ phải suy và phải viết. Như hôm nay bài thơ Thu Phai của Trần Mai Ngân và bài thơ Thu Lạnh của Đặng Xuân Xuyến khiến cho tâm hồn tôi cũng thấy phai và thấy lạnh. Lạ thay, phai lạnh trong cuộc đời thì buồn nhưng phai lạnh trong cuộc tình lại thường làm cho tâm hồn phong phú thêm. Điều đó được chứng minh ở hai bài thơ nầy, bởi họ không có cuộc tình phai, lạnh thì làm gì có hai bài thơ làm cho ta cảm động. Điều đó cũng được chứng minh khi tôi ngồi đọc thơ họ giữa thời tiết vào đông, bên ngoài đang phai và đang lạnh thì tiếng lòng phai lạnh của họ trong thơ cũng đem đến cho tôi những cảm xúc thăng hoa.
Đọc Thu Phai của Trần Mai Ngân ta thấy thu không phai chút nào mà kỷ niệm mùa thu trong lòng tác giả cũng chẳng phai, chỉ có tóc trên đầu tác giả là phai mà thôi. Vậy thì Trần Mai Ngân dùng tóc mình để nói về tuổi vào thu cúa cuộc đời mình, một cuộc đời mà đeo đẳng một cuộc tình triền miên trong nối đau. Lạ thay, nỗi đau đó lại được tác giả “Thắp hương sùng bái” nghĩa là tôn sùng nó và hy sinh cho nó đến nỗi “Gánh buồn ôm hết- ngọt ngào cho ai”. Không cần bíết sâu về cuộc tình ta cũng đoán định được, đây là một cuộc tình lớn trong tâm hồn tác giả. Bài thơ cho ta thấy một thân phận trong tình yêu, thân phận đó phải đối mặt với những nghịch lý trong tình trường, chịu đắng cay với nỗi buồn ôm hết nhưng cũng bằng lòng với hạnh phúc của một thuở xa xưa nào đó, đến nỗi muốn nhuộm lại những năm dài xa xưa ấy như nhuộm cho xanh lại mái tóc mình. Thế nhưng cuộc tình khác với mái tóc, không làm sao nhuộm được. Bài thơ ngắn nhưng ôm trọn biến cố của thời gian vào lòng, thức dậy trong lòng người đọc những tình cảm khác lạ, trong đó sự ray rức và cảm mên, sự hờn dỗi và yêu đương, sự thiết tha và hời hợt xen lẫn cùng nhau, khiến cho đọc nó ta như thấy mùa thu tuổi đời đang phai nhưng mùa thu của ngày nào hình như còn hiện hửu mãi trong tim.
Qua “Thu lạnh” của Đặng Xuân Xuyến ta thấy lạnh ngay, lạnh nhiều, lạnh cóng vì “Người đã đi rồi, đi quá xa”. Bài thơ “Thu lạnh” của Đặng Xuân Xuyến cho ta một khung cảnh còn héo hắt hơn “dấu xưa hồn thu thảo/nền cũ bóng tịch dương”. Hình ảnh cái giếng năm xưa, nước vẫn còn trong nhưng bậc cấp bước lên rêu phủ, giống như yêu vẫn còn nhưng tình đã hóa xa xôi. Hình ảnh con chim cu gù và tiếng kêu của nó trong thu vàng nắng, trong mây tím lưng trời làm cho bức tranh thu vô cùng xa vắng và nỗi buồn thu bàng bạc kia phả xuống, len trong từng ngóc nghách của làng quê. Những câu thơ buông xuôi, hờn dỗi “ừ thì trách gì, chỉ nhớ thôi / Người đi thì cũng đã đi rồi/Nào ai biết được duyên mà đợi” nó không làm ta cảm thấy đau lòng như “Thu Phai”, nhưng nó làm cho cõi lòng ta trống vắng đến vô cùng, hiu hắt đến vô tận. Trong cái khung cảnh hiu hắt đó, con người cô đơn lại càng cảm thấy cô đơn hơn nữa, nhà thơ Đặng Xuân Xuyến đã thở dài một câu thườn thượt làm cho thu lạnh càng kéo dài lê thê đến tận cuối chân trời: “Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi”
Bài thơ cũng không dài lắm, không than van lắm, mà sao nó khiến xao động lòng ta đến thế. Bởi vì tác giả dựng một bức tranh quê quá thân yêu, chứa chan bao dấu tích, mà nay trở nên lặng lẽ đến vô cùng. Rồi thì nhà thơ gởi vào bức tranh đó cõi lòng tê tái, tê tái nhưng vẫn gượng ép, gượng ép chối bỏ sự tê tái của mình bằng những câu thơ bất cần, buông xuôi và vu vơ hờn trách.
Tôi vô tình đọc hai bài thơ của hai tác giả một lần, “Thu Phai” và “Thu Lạnh” đọc trong buổi đầu đông. Những cơn gió phai và lạnh trong thơ lạ thay, làm cho tôi âm áp. Ngược lại, cơn gió thổi đầu đông ngoài kía đem cái lạnh len lỏi vào phòng. Cả hai cơn gió đều làm tôi se lòng, se lòng nhớ quá khứ tuổi thanh xuân.

                                                                               Châu Thạch


     
             Nhà thơ Trần Mai Ngân


     THU PHAI

     Thắp hương sùng bái nỗi đau
     Gánh buồn ôm hết - ngọt ngào cho ai
     Giật mình sợi tóc Thu phai
     Làm sao nhuộm hết năm dài xa xưa

                                  Trần Mai Ngân


     


     THU LẠNH

     Người đã đi rồi, đi quá xa
     Bỏ ta ở lại với quê nhà
     Hôm nay về lại thăm làng Đá
     Ngơ ngẩn chiều tà ta với ta…

     Giếng nước còn trong, bậc đã rêu
     Chênh chao chiều vọng tiếng cu gù
     Tháng chín thôi mà... sao đã lạnh
     Thu vàng vồi vội rải nắng hanh.

     Ừ, trách gì đâu, chỉ nhớ thôi
     Người đi thì cũng đã đi rồi
     Nào ai biết được duyên mà đợi
     Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi.

     Hà Nội, chiều 20 tháng 10.2017
               ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Hai, 18 tháng 12, 2017

ĐỌC TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT “ĐỜI” CỦA VĂN THANH - Châu Thạch

               
                  Châu Thạch                               Lê Văn Thanh

   ĐỌC TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT “ĐỜI” CỦA VĂN THANH
                                                                                Châu Thạch

Những năm gần đây thơ Đường luật lại thịnh hành trên đất nước ta. Nhờ có các trang web, amail và facebook mà các nhà thơ có cơ hội phổ biến sáng tác của mình, giao lưu xướng họa nhộn nhịp trên diễn đàn văn thơ, tạo nên một sân chơi Đường thi với nhiều đề tài, cảm hứng và thi pháp rất mới.
Nhà thơ Văn Thanh là một trong những lLão Đường thi tại vùng đất Bà Rịa- Vũng Tàu được thi hữu và bạn đọc mến mộ bởi bút pháp và văn tài của ông. Nhà thơ đã cho ra đời tập tác phẩm Đường thi “Vô Quái Ngại” rất được giới yêu văn chương khen ngợi. Nay ông lại tiếp tục đem tặng đời tập tác phẩm cũng mang tên “Đời” của ông, như là những sợi tình đã dệt nên lụa, thành quả của con tằm miệt mài năm tháng nhả tơ.

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG - Thơ Giáng Thu Xưa





     NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

     Đông về rồi đó anh ơi
     Cho em nỗi nhớ khung trời có đôi
     Cùng nhau ngắm ánh trăng soi
     Đan trong khung cảnh dưới trời luyến vương

     Gửi về bên đó sợi thương
     Ươm nồng sắc ái như dường mới đây
     Tình yêu ấp ủ đong đầy
     Hoà chung nhịp điệu ôm vây vị nồng

     Ngõ hồn đan mộng chờ mong
     Hoài mơ hạnh ngộ thỏa lòng ướm thương
     Hương yêu dìu dặt giăng buông
     Quyện hòa điệp khúc đêm trường ngất say

     Đón Đông chung bóng sum vầy
     Hoàng hôn dần xuống vòng tay chúng mình...!

                                                       12-17-2017
                                                   Giáng Thu Xưa

Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

ƠN ANH - Thơ Trần Mai Ngân



                                  Nhà thơ Trần Mai Ngân


    ƠN ANH 

    Khép chặt mắt không nhìn anh lúc đó...
    Anh biết không khao khát đã đổ tràn
    Hoá chiêm bao là một cuộc truy hoan
    Em bấu riết... niềm tin mình thành thật

    Nữa đi anh... thật sâu và thật chắc
    Hơi ấm nồng rạo rực dấu đôi tay
    Nụ hôn sâu trượt xuống thật là dài
    Vào ngực tối miên man vùi chăn gối...

    Em rơi... em rơi... cảm xúc rã rời
    Da mềm lướt thân trần hơi thở vội
    Kiệt cùng tan quên hết những đơn côi
    Mật tình yêu ngậm cắn miết đôi môi

    Anh ở đâu, em đâu... vết tình sầu
    Phút thoáng ảo ta cùng vào tuyệt đỉnh
    Lắng im  cạnh đời nằm nghe nông nổi
    Cảm ơn anh dìu em đến muộn màng...
                           
                        Trần Mai Ngân - KTD
                                  2-12-2017

Thứ Năm, 14 tháng 12, 2017

CẢM NHẬN VỀ TẬP SÁCH “HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” CỦA ĐOÀN ĐỨC - Hồ Trị


                  
                             Tác giả Hồ Trị
                       

CẢM NHẬN VỀ TẬP SÁCH 
“HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” CỦA ĐOÀN ĐỨC
                                                                               Hồ Trị

Tôi vào học trường Nguyễn Hoàng khóa 1955 – 1961, thuộc thế hệ đàn anh của Đoàn Đức khóa 1960 – 1967. Chúng tôi có cơ duyên theo ngành sư phạm và dạy cùng trường cho đến năm 1975. Lúc tôi phụ trách tổng giám thị trường Trung học Triệu Phong, Quảng Trị năm 1970 thì Đức, Nguyễn Đình Hạnh, Nguyễn Văn Quang, Nguyễn Văn Hóa về nhận nhiệm sở ở đây. Năm 1972, trường di tản vào Hòa Khánh, Đà Nẵng. Sau hơn một năm học, thay vì hồi cư theo trường về lại Quảng Trị. Anh Hoàng Đằng, tôi và Đức cùng nhiều thầy cô giáo theo đoàn di dân vào lập nghiệp tại tỉnh Bình Tuy (nằm giữa Bình Thuận và Đồng Nai). Sau đó xin thành lập trường Nguyễn Phúc Chu tại quận Đông Hà. Rồi Đức thế anh Hoàng Đằng làm hiệu trưởng, còn tôi làm tổ trưởng bộ môn Toán, Lý, Hóa. Chúng tôi còn dạy thêm trường tư Đắc Lộ của Linh mục Nguyễn Thanh Hoan cùng quận, và trường Thánh Linh của Linh mục Nguyễn Văn Nam ở quận Cam Lộ, cách nhà hơn 20km. (Nay gọi là xã Tân Hà và xã Sơn Mỹ, huyện Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận).

SỚM MÙA ĐÔNG HÀ NỘI - Thơ Nguyễn Khôi

 
   
                 Nhà thơ Nguyễn Khôi


      SỚM MÙA ĐÔNG HÀ NỘI
      (Tặng đôi bạn BNN & Lý Phương Liên)
                     
      Sớm ra ngó "mùa đông Hà Nội"
      Mưa phùn lất phất giữa mù sương
      Nhà cao như núi mờ Tam Đảo
      Ô tô lấp loáng ngợp phố phường...
                     
      Năm nay mùa đông - mùa đông thật !
      La Nina mưa sập coi chừng ?
      - Hà Nội ấm lên "Lò bác Trọng"
      Củi tươi bừng cháy Đinh La Thăng...
                      
      Gánh Cúc Họa Mi rao nức phố
      Len dạ chị em "váy" điệu đàng
      Hổ / ruồi nhung nhúc bao thằng "sợ"
      Lên "phây" (facebook) thật/ giả chém gió hăng...
                      
      Những mừng sắp tết vui như tết
      Tàu xe, hàng hóa giá cũng "mềm"
      Siêu thị / chợ quê tháng củ mật
      Noel kính Chúa...biển trời yên.
                      
     Tựa ban công xem hoa hé nụ
     Như mơ Thành phố vượt tầm "siêu"
     Mịt mùng sương khói nghe chim hót
     Cứ như đang gọi hẹn Người Yêu ?

                      Hà Nội 14-12-2017
                       NGUYỄN KHÔI

TIẾNG VỌNG TỪ MỘT TẬP SÁCH - Võ Thị Quỳnh


             


 TIẾNG VỌNG TỪ MỘT TẬP SÁCH

Từ khi làm tập sách Trường Nguyễn Hoàng- Chân dung & Kỷ niệm, tôi đã đọc được bao nhiêu là hồi ức… về thầy cô giáo Nguyễn Hoàng… Tôi đã khâm phục trí nhớ của rất nhiều anh, chị, em đồng môn Nguyễn Hoàng gởi kỷ niệm xưa về cho tôi. Có hai người đẹp Nguyễn Hoàng tên Thủy, có trí nhớ theo tôi vào loại siêu, nhưng một người thì còn lo viết truyện ngắn và… nên chỉ góp nhớ chút xíu dinh dính cho người ta thèm thôi (Ngô Hương Thủy); còn một người thì tuyên bố: “Khi mô có ai thổ đựng được ta cho chữ chạy ngược ra thì ta mới viết” (Phan Quỳnh Thủy). Riêng anh Đoàn Đức và chị Cao Thị Thanh Nhàn, cho đến tập cuối - Nguyễn Hoàng 10 – chỉ là lá thư khất nợ (hoài hoài, mãi mãi) của anh chị, dẫu ngày xưa cặp đôi ni là dân ban C nổi tiếng.

Thứ Tư, 13 tháng 12, 2017

ĐỌC "ĐOÀN ĐỨC - HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO" - Nguyễn Lê Văn


         

   ĐỌC "ĐOÀN ĐỨC - HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO"
                                                                     Nguyễn Lê Văn

Thầy cô giáo là những người gần gũi trong quãng đầu đời mà ta đã kính trọng, thương mến như ruột thịt, như tri kỷ, thậm chí như người bạn đường thủy chung, như chiếc bóng dẫn đường mà ta không thể nào vượt qua được. Nhưng khi trưởng thành, có lúc phút chốc nào đó, ta cảm thấy thầy cô trở nên xa lạ chỉ còn là những kỷ niệm “quên đi trong nỗi nhớ”.
Với Đoàn Đức thì không thế, anh viết “Hoài niệm thầy cô giáo” ở cái tuổi “Thất thập nhi tòng tâm sở dục bất du củ” (Luận ngữ - Khổng Tử) trong tâm thế tịch chiếu, với tâm thần lặng yên, tự nhiên soi tỏ nên hầu như không sai sót một thứ gì. Bằng trí huệ tưởng như hoằng viễn, với tình cảm phú dật, thênh thang của một tấm lòng, anh đã đưa ta về, đi trên con đường cổ tích, tìm lại những bước chân xưa dù đã tan nhưng vẫn ghi những dấu ấn không thể nào tan được. Những tầng tầng, lớp lớp, những mảng khối ký ức của một thời dĩ vãng, của thầy cô bạn bè “mất còn – còn mất” và cả của chính bản thân anh đã để lại cho chúng ta niềm tự hào nhưng cũng không thiếu những xót xa. Với anh, thầy cô, bản thân, bạn bè, thời dĩ vãng là một thể thống nhất biện chứng không thể tách rời được, “không chỉ khi còn ngồi trên ghế nhà trường mà ngay cả lúc vào đời”.


TỰ THÚ - Thơ Trần Mai Ngân





     TỰ THÚ

     Xin tự thú : xa xăm là nỗi nhớ
     Của người dưng nhớ mãi một người dưng
     Lý trí bảo thôi đừng, đừng như thế
     Nhưng trái tim cứ khắc khoải đi tìm...

     Xin tự thú lời yêu người thinh lặng
     Chẳng sao đâu... dẫu có thốt thành lời
     Con sông đó bềnh bồng nhiều sóng gió
     Tôi đi qua trọn một phận rong rêu

     Xin tự thú vùi lấp một tình yêu
     Vừa nhen nhúm vừa trổ cành phiền muộn
     Để cây gầy chết cả một mùa Đông
     Treo trái tình vào những nhánh thinh không

     Xin tự thú lòng này xin tự thú
     Nào có quên nào có quên được đâu
     Trái tim đau vang mãi một nhịp sầu
     Rất chầm chậm qua cầu ...con nước khóc !

                                       Tháng 12- 2017
                                Trần Mai Ngân - KTD

Thứ Ba, 12 tháng 12, 2017

ĐẬP ĐÁ DỰNG Ở THỊ XÃ LAGI, TỈNH BÌNH THUẬN VỚI VƯỜN HOA ANH ĐÀO - Phan Chính

Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu bài viết của ông Phan Chính, trích trong tập sưu khảo “Lagi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm” (nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2017)



ĐẬP ĐÁ DỰNG Ở THỊ XÃ LAGI, TỈNH BÌNH THUẬN VỚI VƯỜN HOA ANH ĐÀO

Thị xã La Gi có thế mạnh về phát triển du lịch. Hiện có 4 cơ sở Dinh Thầy Thím, di  tích lịch sử Dốc Ông Bằng, Hòn Bà và Đình-vạn Phước Lộc, đã được Bộ Văn hoá Thông tin- Du lịch và UBND tỉnh Bình Thuận công nhận là di tích lịch sử văn hoá, thắng tích và một số dinh vạn, đình chùa sẽ hình thành một tuyến du lịch tâm linh. Với La Gi, lễ hội dinh Thầy Thím đã tạo tiền đề cho phát triển du lịch từ hơn 30 năm qua. Về lâu dài, ngành du lịch phải xây dựng đồng bộ, đa dạng trong xu hướng phục vụ. Du khách đến La Gi không những để tắm biển, nghỉ dưỡng mà còn có nhu cầu tiếp cận với du lịch tâm linh, ẩm thực và các công trình, thắng tích tiêu biểu.

Có thể coi Đập Đá Dựng khá đặc trưng của một công trình xây dựng hài hoà với cảnh quan thiên nhiên kỳ thú, vắt mình qua dòng sông Dinh và nằm ngay trung tâm thị xã. Dưới chân đập là một bảo tàng đá, muôn hình muôn vẻ, tạo ra những bóng sương hư ảo từ thác nước biến đổi từng mùa.

Dưới thời VNCH khi vừa thành lập tỉnh Bình Tuy, đập Đá Dựng được khởi công xây dựng vào tháng 4 năm 1957, nay đã 60 năm. Địa hình hội tụ của đá với dáng đứng sừng sững lạ lùng như tên gọi. Đập dài 80m, chân dày 30m và cao 8m trên mặt nhằm tưới tiêu cho khoảng 500 ha ruộng, là nguồn nước sinh hoạt vừa định hình một điểm du lịch, tham quan hấp dẫn. Chỉ bằng những phương tiện thô sơ, sức người mà cảnh quan được cải tạo từ những gộp đá tự nhiên, cây rừng ven hai bờ đập đều có dàn bông giấy đỏ. Theo tư liệu 1957, trị giá công trình lúc đó trên 2 triệu đồng nhưng chỉ tốn ngân sách 100.000đ, còn lại là nguồn huy động từ cơ quan Viện trợ, tôn giáo, tổ chức xã hội. Thời gian xây dựng phần đập chỉ mất 4 tháng, trước khi mùa mưa đến. Mấy năm sau do lũ gây xói lở phía tả ngạn đầu đập nên xây dựng thêm khoảng 20 mét với nhiều ngăn xả nước, vách ngăn bằng những thanh vuông gỗ loại tốt, có thể rút lên, ghép lại theo rãnh vách ngăn đúc bê tông, tuỳ theo mực nước nguồn chảy xuống. Cũng từ cơn lũ đó mà tạo nên phần đá nổi tựa như một cù lao giữa hai dòng thác nước.

                                   Hoa anh đào ở thị xã La Gi

Phía hữu ngạn sông Dinh có một vườn hoa rợp bóng trên diện tích rộng khoảng 4 ha với những bồn hoa trang trí đan xen phượng đỏ và cây cảnh. Đặc biệt loài hoa đào này khác với loài mai anh đào ở Đà Lạt hay hoa anh đào Nhật Bản có thân cây nhiều nhánh và chỉ thích hợp ở xứ lạnh. Nhưng ở đây, thân cây suôn, xốp và lá mềm mại, những đoá hoa đóng chuỗi dài trên thân cây có màu hồng phấn và mùi hương ngào ngạt. Hoa nở mùa nào cũng có và rộ lên khi tiết trời vào xuân. Người dân địa phương gọi đó là hoa anh đào vì giống hệt hoa anh đào Nhật Bản.


       

Bậc thang từ mặt đập xuống bãi đá lô nhô có đắp tượng kỳ lân, cầu vọng nguyệt và tượng rồng “long ngư vượt vũ môn” dài chục mét, theo truyền thuyết ở thượng nguồn sông Trường Giang (TQ) có một thác nước, cá tập trung nhiều nếu con nào vượt lên thác sẽ hoá thân thành rồng (vũ môn). Trước đây có một nhà thuỷ tạ (toạ) mô phổng kiểu dáng chùa một cột ở Hà Nội đứng trong lòng hồ với hai tầng mái đúc ngói âm dương, hành lang trang trí hoa văn. Chỉ là chỗ nghỉ chân ngắm cảnh nhưng vẫn quen gọi đó là chùa nối với đập bằng một chiếc cầu phao. Nhà thuỷ tạ này bị lũ quét nhận chìm sau đó vài năm, nhưng với hình ảnh cũ ai cũng nhận ra Đập Đá Dựng ngày xưa. Với công trình kiên cố nằm giữa cảnh quan sông nước tĩnh lặng, vườn hoa anh đào rực rỡ đã trở thành khu pic-nic, cắm trại trong những ngày nghỉ cuối tuần và khách xa đến đều phải một lần ghi dấu vài bức ảnh bên chân thác nước trắng xoá và màu hoa đào kỳ diệu khó tìm thấy ở nơi nào.

                                                                                       Phan Chính

*

Mời xem thêm video clip “Buổi chiều dạo quanh Đập Đá Dựng” do bạn Lagitoday gửi trong phần ghi cảm nhận