BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phan Thạch Nhân. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phan Thạch Nhân. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2023

GIỮA DÒNG THÁNG 7 – Thơ Phan Thạch Nhân


  

 
GIỮA DÒNG THÁNG 7
 
Lâu lắm chưa về qua xóm đạo
Đứng tựa bờ vai góc nhà thờ
Ngắm bóng hoàng hôn rơi mờ ảo
Thả hồn viết vội mấy dòng thơ
Em đã ra đi từ dạo ấy
Vần thơ tôi hoạ gửi trời mây
Giáo đường vắng bóng chiều đơn lẻ
Nhớ lắm nhìn quanh vướng gót giày
 
Lâu lắm chưa về qua xóm nhỏ
Tìm lại hôm nao tháng ngày này
Tan lễ em về ngang phố rộng
Áo dài vương vấn gió tung bay
Bên tôi em hát bài "Biển Nhớ"
Tôi dạo đàn theo nốt dại khờ
Chúa có buồn không nhìn hai đứa
Bao lời hẹn ước tựa cơn mưa
 
Lâu lắm chưa về qua phố núi
Thèm chuyến bay đêm ấm cả lòng
Thèm gió cao nguyên chiều mưa bụi
Bên nhau tôi thấy má em hồng
Tôi muốn lần theo những dấu giày
Tìm lại đoạn trường lắm chông gai
Em - Tôi, hai đứa về hai lối
Dấu chân buồn…
Tình chết
Không may.
 
                Café dọc đường 09/8/23
                     Phan Thạch Nhân

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2022

ĐỌC “ĐI THEO THỜI GIAN”, THƠ PHAN THẠCH NHÂN - Châu Thạch


   
 

ĐI THEO THỜI GIAN  
 
Đêm Nhan Biều
Nằm nghe
Tiếng gà gáy khuya giữa trời đêm lạnh
Tiếng gió vi vu giá rét lạnh trong lòng
Tiếng thạch sùng chắp lưởi giữa buổi tàn đông
Tiếng tơ lòng nơi quê nhà ray rứt phận đời lữ thứ
Chỉ một thoáng qua
Tôi chỉ dừng chân bên dòng đời muôn nẻo
Có chị tôi già
Ngồi nhắc chuyện một thời xa
Ngày tháng phôi pha
Tuổi thơ tôi đâu mất giữa quê nhà
Xa lắm rồi!
Ôi! Một thời giông bão
Trời đang xuân mà một chút tàn đông còn lưu lại
Gặp vội bạn bè
Gặp lại người quen
Mình chẳng nhận ra nhau
Nhưng câu chuyện xưa vẫn chưa quay về hồi kết.
 
Đêm Nhan Biều
Đêm suy tư ngồi lắng nghe mà ngẫm
Năm mươi năm xa quê
Ngồi bên chị tối nay
Khi quay về chân em còn mười ngón
Nhìn hai bàn tay mình, em còn đủ bộ ngón thong dong
Dù bao phen roi đời quất lên phận người chua chát
Nếm đắng nuốt cay xa xót cả nỗi lòng.
 
Đêm Nhan Biều
Tôi đến rồi đi thật vội vã
Một thoáng quê hương bên góc nhỏ cuộc đời
Dấu chân người ra đi
Tìm nơi xa vời vợi
Vuốt mắt nhìn trời xa xót một niềm riêng
Tôi thao thức
Cứ triền miên đêm không ngủ
Cũng muốn ghé thăm ai
Nhừng F0 đang chặn kín cửa nhà
Cửa đóng then cài
Nằm im đêm thị trấn
Buồn tênh.
 
Thôi tạm biệt
Tạm biệt sông quê
Tạm biệt quê nhà để bay về bên phố lớn
Có con đường tha hương gió bụi
Số phận nối dài theo kiếp người vùng vẫy giữa trời Nam
Xin tạm biệt
                      
                                                              Phan Thạch Nhân
 

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2022

TỰ TÌNH VỚI QUÊ HƯƠNG... – Thơ Phan Thạch Nhân


   
                       Nhà thơ Phan Thạch Nhân


TỰ TÌNH VỚI QUÊ HƯƠNG
 
Nhớ lắm quê mình đất Triệu Phong
Bởi tại sinh ra kiếp tang bồng
Đôi lần tìm lại qua lối cũ
Phố đẹp người xinh tựa hoa hồng
Thạch Hãn sông quê chiều man mác
Mạn thuyền ai gõ hẹn rong chơi
Chèo qua chợ Sãi ăn nem lụi
Mới uống mấy ly chếnh choáng đời.
 
Triệu, Hải song hành đôi bạn thân
Đi qua chạy lại thế mà gần
Hải Lăng tôi ghé thâm bia mộ
Đại lộ u buồn đứng lặng câm
Số phận cong queo thời niên thiếu
Lửa cháy đời ta chuyện đã rồi
Thôi ghé làng xưa gò cát trắng
Bánh ướt Phương Lang nhớ suốt đời.
 
Du lịch tham quan Cửa Việt mà
Lắng nghe biển dạo khúc tình ca
Gio Linh ơi! Quê mình đẹp lắm
Ngắm hoài cồn cát rộng bao la
Đứng trước biển xanh mình nhỏ bé
Ru đời trên đất mẹ đêm thâu
Mai xa Cửa Việt lên thăm huyện
Không quên ăn bánh sắn Chợ Cầu
Hướng Hoá bây giờ đã khác xưa
Khe Sanh - Lao Bảo đẹp dư thừa
Hoa tím ven đường thêm quyến rủ
Tiếng hò ai đó vọng đong đưa
Thị trấn xinh xinh chiều phố núi
Dập dìu điệu nhạc vướng hồn ai
Giọt đắng níu chân đời phiêu lãng
Đi xa mà vẫn nhớ nhau hoài.
 
Nhớ ghé về thăm huyện Dakrông
Qua chiếc cầu treo gió mênh mông
Đồi núi vùng cao chiều xuống thấp
Chim hót tìm nhau lạc giữa đồng
Tìm em cô gái hái hoa rừng
Để kịp quay về bản PaCô
Vân Kiều em hởi chiều biên giới
Mi cong, má đỏ đẹp mơ hồ.
 
Hiếu giang ơi! Dừng chân chiều hạ
Cam Lộ đây rồi nắng rát da
Chợ Phiên ngày ấy giờ đâu nhỉ?
Đi mãi tìm hoài lạc lối ra
Đến Cùa thăm lại chút hoang vu
Đất đỏ vùng cao gió mịt mù
Uống nước chè xanh say tình nghĩa
Đợi bạn về chơi đãi gà Cùa.
 
Vĩnh Linh ngoài ấy xa xôi quá
Chưa có một lần tôi ghé qua
Nghe đâu bom đạn thời chinh chiến
Cày nát một thời thêm xót xa
Có gặp một O ở Đông Hà
Ba lô nặng trĩu vượt đường xa
Quê O Vĩnh Thuỷ người nho nhỏ
Theo nhau Nam tiến đến Biên Hoà.
 
Quê nhà tôi có bao nhiêu đó
Những địa danh xưa tự thuở nào
Địa đầu giới tuyến miền gian khổ
Mưa - lụt, hè sang vướng gió Lào.
 
                     Saigon tháng 4/2022
                       Phan Thạch Nhân.

Thứ Tư, 1 tháng 12, 2021

THƠ THÁNG 11 CỦA “NHÓM SÔNG QUÊ”


  


HOÀI NIỆM MỘT MÙA ĐÔNG
 
Dọc đường về quán trọ
Mưa phùn rơi bay bay
Chiều hôm trời trở gió
Nghe thấm lạnh bờ vai
Ta bên đời rong ruổi
Đường trần dài lê thê
Ham vui quên hết tuổi
Ô hay! Đông lại về
Lối nhỏ chiều âm u
Lưu linh qua mấy miền
Chuyện xưa chưa hề cũ
Bốn mùa vẫn gọi tên
Nỗi niềm lên trang thơ
Heo may chiều ru vội
Ngày đông nào dang dở
Ôi! Mùa đông của tôi
Đêm sân ga ly biệt
Tàu rời bến đêm khuya
Xin làm người thua thiệt
Còn đâu một lối về
Từ đó ta phiêu bồng
Giã biệt miền quê xưa
Đời chỉ như giấc mộng
Đông Hà, một đêm mưa
 
          Phan Thạch Nhân
          (Tháng 11/2021)
 

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2021

CÓ...! – Thơ Phan Thạch Nhân


  


CÓ...!
 
Có những con đường ngày đêm sao mà da diết
Hắt hiu buồn vắng vẻ lạnh làn da
Nén tiếng thở dài nhìn quanh như phố chết
Ở đâu rồi? Một phố thị phồn hoa
 
Có một cụ già hom hem ôm gói hàng từ thiện
Nước mắt lưng tròng về nuôi cháu nhỏ lên ba
Bố nó ra đi từ những ngày đầu dịch bệnh
Phong toả lâu rồi giờ vẫn ở nơi xa
 
Có một người vợ chiều hôm quỳ bên vỉa hè đau đớn
Vái lạy tiễn chồng thôi chấm hết từ đây
Hai thân già lang thang tựa nhau giữa lòng phố lớn
Cầu nguyện cho người về phiêu bạt giữa trời mây
 
Có một căn nhà nằm im đầu con hẻm nhỏ
Vẳng tiếng kinh cầu xa xót bước chân qua
Nhẹ bước hững hờ đi qua chiều thu vùng đỏ
Đợi mãi chờ hoài chưa nhận được tro cốt của cha

............................
 
Có anh đây!
Sẽ đưa em về con đường xưa hay qua lại
Để ngắm phố buồn thêm hoang hoải chiều nay
Phật ở đâu? Xin bình yên cho nhân loại
 Chúa ở đâu? Xin soi sáng thế gian này.
 
                                                       Mùa thu 2021
                                                    Phan Thạch Nhân

Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2021

VỀ ĐI THÔI! – Thơ Phan Thạch Nhân


      
                    Tác giả Phan Thạch Nhân


VỀ ĐI THÔI!
 
Về đi thôi!
Tìm một chút hương quê
Để ấm lòng đời lữ thứ
Mưa nắng hai mùa mà Nam bộ mù khơi
Tìm lại tuổi thơ ngày xưa xa vời vợi
Ngắm ngọn gió Lào thổi cát trắng bay xa
 
Về đi thôi!
Bến sông quê vẫn chờ vẫn đợi
Câu hò nào
Ray rứt mãi người đi
Đường Gia Long
Chưa quên chuyện cũ thầm thì
Trăng vẫn sáng
Dưới đường hoa phượng đỏ
 
Về đi thôi!
Quảng Trị mùa này
Chim bay về hội tụ
Đất mẹ trải lòng chờ đợi những đoàn viên
Nếu một ngày...
Con tim lỡ ngủ quên
Vẫn mỉm cười đi thăm miền đất lạnh.
Cafe sáng.
 
Phan Thạch Nhân
VT 25/6/2019.

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2020

THƯƠNG LẮM QUÊ MÌNH – Chùm thơ mùa lũ của Nhóm Sông Quê


   


Tháng Mười mưa ướt lời thơ
Sông Quê ngồi khóc bên bờ sông quê

THƯƠNG LẮM QUÊ NHÀ

Quảng Trị miền Trung là quê tôi đó
Cả tuần ni lụt bão cứ tràn về
Nước dâng cao mà trời thì mưa gió
Nhà đổ, người trôi…lắm cảnh não nề
Nơi phương Nam dòng đời đi chậm lại
Theo dõi từng giây, tin sớm, tin chiều
Bao con tim ngóng về quê xa ngái
Bóng ngã, chiều nghiêng, đầu óc liêu xiêu
Làng ngoại tôi ngập chìm trong biển nước
Cây cối oằn mình nhà cửa bấp bênh
Hình ảnh tang thương khiến lòng đau buốt
Đâu vườn quê hoa nở thắm bên thềm
Gọi cho cậu mấy lần không kết nối
Điện cắt rồi (chắc máy đã hết pin)
Gọi cho em, nói dăm câu vội vã
Em bận kê giường nước ngập chị ơi
Gọi cho anh, trong làn gió hú
Anh vội vàng: Anh vẫn bình an
Điện thoại để dành khi cần cứu hộ
Bốn ngày rồi anh ở gác trên
Gọi cho bạn, tiếng thở dài não nuột
"VP ơi, H bị gãy tay nằm một chỗ- nước vô nhà"
Trời ơi thảm cảnh nào hơn
Nước mắt tràn mặn đắng
Lòng nhói đau - lời cầu nguyện nghẹn bờ môi
Đã qua một thời
Chiến tranh khói lửa
Thành xây máu xương
Sao trời không thương
Thiên nhiên khắc nghiệt
Hè rồi hạn hán cằn khô
Gió Lào cháy tóc. Ao hồ cạn queo
Cơn mưa vừa mới lao xao
Mừng chưa kịp, nước đã ào ào tuôn
Lại thêm bão tố luông tuồng
Số 6 vừa tan. Số 7 lại đến
Dập dồn
Đói
Lạnh
Của cải chắt chiu chừ theo dòng nước bạc
Tính mạng người phó mặc trời cao
Thương quê không biết làm sao
Chút lòng thơm thảo góp vào sẻ chia
Câu ca dao cũ còn kia
“Người trong một nước…”
… Huống chi quê mình…

                 Nguyễn Thị Vĩnh Phước

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2020

XÓT XA - Thơ Phan Thạch Nhân


   


XÓT XA

Tôi lại xót xa
Nhìn quê nhà lụt lội
Hình ảnh gửi về nước phủ kín miền quê
Quê hương tôi đã làm chi nên tội?
Mà trời hành...
Mưa suốt mấy ngày đêm
Nước xuống nước lên
Nước còn dâng lên nữa
Lũ chồng nhau
Chèo chống đến bao giờ?
Có thằng cháu
Thức sáng đêm chạy lũ
Dọn đồ lên cao nước tiếp tục dâng theo
Ngọn đèn cầy, cheo leo tàn đêm lạnh
Hai hôm rồi!
Đây cúp điện
Cậu ơi!

                                Phan Thạch Nhân
                                     09/10/2020

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2020

THƠ THÁNG 9 CỦA NHÓM SÔNG QUÊ - Nguyễn Thị Vĩnh Phước, Phan Thạch Nhân, Nguyễn Thị Liên Hưng




THÁNG CHÍN VỀ

Tháng Chín về mang theo nỗi nhớ
Đã xa rồi, xa quá tuổi hoa niên
Thuở mây trời áo trắng, nắng ngoài hiên
Nón lá nghiêng nghiêng che khung trời mộng
Tháng Chín ngày xưa xa rời viễn vọng
Thả tóc sương nghe khói thoảng qua hồn
Tháng Chín về. Mưa vẫn còn tuôn
Nắng thu lạnh đôi bờ xa ngái
Gió thu ướt lưng chiều hoang hoải
Chở ngày xưa vào nỗi nhớ khôn cùng
Nhớ thầy cô kính mến, bao dung
Nhớ trường lớp, bạn bè… Ôi nhớ!
Tháng Chín về,
Thời gian đi. Lòng ở
Tưởng đâu đây hồi trống tựu trường
Ngước mắt tìm đâu đó chút dư hương
Khung trời cũ
Tháng Chín ơi!
Mấy mươi năm…
“Lá ngoài đường rụng nhiều
và trên không có những đám mây bàng bạc…”

                            Nguyễn Thị Vĩnh Phước

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2020

THƠ THÁNG TÁM CỦA NHÓM SÔNG QUÊ - Nguyễn Thị Vĩnh Phước, Phan Thạch Nhân, Nguyễn Thị Liên Hưng


   


NGÀY MƯA THU

Tháng Tám rồi – mùa thu đang bước chậm
Ngày xanh xao với chút nắng vàng hanh
Chiều thả bóng cơn mưa dài ướt đẫm
Ngắm hoàng hôn mà nhớ chuyện sông Ngân
Tàng lá xanh cạn mùa bầy phượng vỹ
Chút cánh rời rơi rụng giữa ngày tan
Sương giăng mắc che mờ đường cố lý
Đàn quạ buồn mỏi cánh ngóng Ngưu Lang
Ngày đi thinh không trời buông hơi khói
Thả sợi mơ hồ tan hợp mông lung
Cầu Ô Thước mỗi năm còn hạnh ngộ
Mà trần gian mấy thuở được tương phùng?
Chiều gom hết lá vàng cánh mỏng
(Tưởng chừng gom bao nỗi muộn phiền)
Nhóm lửa lên để khói vào cõi mộng
(Dẫu vô thường nỗi nhớ cũng chao nghiêng)

                               Nguyễn Thị Vĩnh Phước

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2020

CHÙM THƠ THÁNG BẢY CỦA NHÓM SÔNG QUÊ - Nguyễn Thị Vĩnh Phước, Phan Thạch Nhân, Nguyễn Thị Liên Hưng


   


LỐI CŨ TÌM VỀ

Tôi trở lại quê nhà
Ngày cuối hạ mặt trời nung hơi nóng
Hành lý mang theo là một trái tim hồng
Bạn bè, thầy cô... bao ước vọng chờ mong
Niềm hạnh phúc tỏa lan về mấy ngả

Khóa 71 hôm nay đông vui quá!
Tay cầm tay mà cứ tưởng đang mơ
Gọi tên nhau như cái thuở còn thơ
Nở nụ cười mà môi sao nghe mặn
Mấy mươi năm tưởng chừng như rất ngắn
Lớp 9 ngày xưa…
Ôi ngày xưa (thương nói mấy cho vừa)

Ngày Hội khoá cho chúng mình hạnh ngộ
Niềm hân hoan choáng ngợp cả đất trời
Mặc gió Nam Lào… mình vẫn vui chơi
Lối cũ ta về…
Con đường xưa vẫy gọi
Bóng mát đời nhau âm vang giọng nói
Tháng 7 yêu thương! Tháng 7 tuyệt vời!
Quên hết tháng ngày xa xót, chơi vơi
Bạn hát, tôi ca
Chúng mình vui
Như chưa từng vui thế!
Ngồi bên nhau bỗng quên đời chớp bể
Bỏ lại sau lưng phiền muộn mưa nguồn
Chỉ còn đây tình thân ái trào tuôn
Giữa trời quê hương trong xanh vời vợi
Người đã đến vì người đã đợi
Nên phượng hồng tươi thắm lối đi về
Phố thị Đông Hà sực tỉnh cơn mê
Đêm Cửa Việt lao xao sóng vỗ
Mình bên nhau ôn bao chuyện cũ
Của một thời mơ mộng tuổi mười lăm…
Bất chợt nhìn nhau
Mắt xưa giờ đã phai màu
Tóc xanh điểm bạc
Áo nhàu thời gian
45 năm?
hay đã 48 năm?
Chuyện hàn huyên làm sao nói hết

(Ngày vui ngắn chẳng tày gang)
Chiều mưa đến sớm nắng vàng ngủ quên
Thế rồi
Hoàng hôn lên
Tàu rời sân ga
Hồi còi chia xa cho đất trời nghiêng ngửa
Xin gởi hồn một nửa
Ở lại bên người với áo trắng ngày xưa

Trời khuya đỏ mắt sao thưa
Soi vầng trăng khuyết nghe mưa dặm dài

                         Nguyễn Thị Vĩnh Phước

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2020

NHỮNG BÀI THƠ THÁNG TƯ CỦA BÚT NHÓM SÔNG QUÊ - Phan Thạch Nhân, Nguyễn Thị Vĩnh Phước, Nguyễn Thị Liên Hưng


    


TUỲ BÚT

Ngày Tháng Tư nỗi niềm đau vô tận
Thương tháng ngày lệ đá đẫm bờ mi
Đá cũng khóc thương kiếp người lận đận
Bước chân trần vội bỏ xứ ra đi

Phố chết buồn tênh hàng me rũ bóng
Có nỗi đau nào thấm cảnh chia ly
Ai có chờ ai? Chiều buông đứng ngóng
Đêm đen nào tàu lặng lẽ ra đi

Ngày Tháng Tư nghĩ về nơi xa ngái
Có ai chờ nơi đất tổ quê cha
Con chim nhỏ lạc đàn bay, bay mãi
Chập chững vào đời tuổi mới mười ba

Bỏ sách đèn, bỏ ngày xưa thân ái
Xa trường xưa, xa phố nhỏ thân yêu
Thành phố lớn bước chân về ái ngại
Đêm nằm nghe phố thị ấy tiêu điều

Ngày tháng tư độc hành qua cuối phố
Phương Nam buồn lặng gió giữa ban trưa
Ta đếm ngược thời gian từng con số
Nắng đổ muôn chiều, em đã về chưa?

Phố vắng hắt hiu chiều nay thứ bảy
Vỉa hè buồn chẳng muốn bước chân đi
Thôi thì thế! Thôi thì em cứ hãy
Giới nghiêm rồi, thành phố đã cách ly

Ngày Tháng Tư đạp xe qua góc nhỏ
Công viên chiều ve nức nở lời ru
Hạ về chưa? Mà phượng hồng thắm đỏ
Điệp khúc buồn ray rứt kẻ lãng du

Nhìn phượng thắm mắt nhòa đôi kiếng cận
Cố nhân ơi! Tìm lại bóng hình xưa
Nỗi niềm ấy, nên dòng thơ về chậm
Tháng Tư rồi chờ đợi một cơn mưa.

                           Phan Thạch Nhân