Nhà thơ Hoàng Hữu Bản quê làng Bích Khê, Triệu Long, Triệu Phong, Quảng Trị. Anh
có năng khiếu thơ văn, làm thơ từ lúc còn học Đệ Thất (lớp 6). Anh sáng tác rất
nhanh, những dòng thơ tuôn chảy theo mối cảm xúc dâng trào trong anh.
Là
nhà giáo, nhà thơ có nhiều trăn trở với tình yêu, cuộc đời, quê hương và thầy -
bạn cũ. Anh đã hoàn thành hai thi phẩm: “Trăng xưa vàng nỗi nhớ” và “Gom nhặt
tình thơ”.
Xin
giới thiệu một số bài viết của nhà thơ Hoàng Hữu Bản, hoài niệm về tình yêu thời xa vắng, về quê
nghèo Quảng Trị thân yêu, nhiều kỷ niệm vui buồn cùng thầy cô, bè bạn.
Nhà thơ Hoàng Hữu Bản
NHẶT ÁNH SAO MƠ
Ta còn nửa trái tim côi
Nửa con mắt ngó góc trời
liêu xiêu
Trăng xưa vàng sợi tóc
chiều
Vàng thu lá rụng, nắng
thiêu hạ buồn.
Ta còn mây trắng hoàng
hôn
Ráng xưa vùi lấp hồn
hoang dại khờ.
Xin làm chú nhện giăng tơ
Dang tay nhặt ánh sao mơ
cuối trời.
Ta về tình lặng mù khơi
Mắt thương lệ ứa, ve phơi
xác hè.
Lam chiều quyện khối tình
quê
Ráo con mắt ngóng sao
khuya đêm tàn!
NHỚ
(I)
Nhìn trẻ ngây ngô rộn rã
cười
Ta hồi tưởng lại tuổi đôi
mươi
Bờ thương gởi gió trao
ngàn tiếng
Bãi nhớ nhờ trăng trút vạn
lời.
Chốn cũ đong đầy hương
mãi đượm
Trường xưa lưu luyến sắc
còn tươi.
Ân sư nửa chữ lòng ghi tạc
Dẫu nắng mưa phai, mãi
nhớ Người!
NHỚ
(II)
Bạn với trăng thơ níu tuổi
già
Chắt chiu từng kỷ niệm
mùa qua
Chút hương phấn thoảng
chao trời mộng
Mấy giọt xuân nồng hứng
ngõ xa.
Nhặt cánh hoa xưa cài liếp
nhớ
Dở chồng sách cũ ép trang
nhoà.
Trường xưa man mác trời
di niệm
Nhắp chén tình đầy, lệ nhỏ
sa!