BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Đức. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Đức. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2022

MÙA HẠ - Thơ Nguyễn Đức


   


MÙA HẠ
 
Trong nắng hạ cớ sao như thầm lặng
Mây lên cao chim vỗ cánh bay xa
Con nước chảy xuôi dòng mê mãi
Đi về đâu có trở lại quê nhà
 
Đêm cứ tàn mà hồn còn thao thức
Nhớ mùa trăng đôi bóng giao kề
Người đi đâu trong mịt mù dĩ vãng
Ta chôn chân làm sỏi đá u mê
 
Mùa hạ nhớ những cành phượng đỏ
Phượng bây giờ tím ngắt cả sơn khê
Trong mộng tưởng ta vẫn còn bỡ ngỡ
Biết nơi đâu mà trở gót quay về
 
Đường cát bụi tình cờ qua lối nhỏ
Nhặt lá vàng mơ thấy dấu chân chim
Cơn gió thoảng chợt cay mùi tục lụy
Còn chi đâu mà mê mãi đi tìm
 
Mùa hạ vẫn rực vàng nắng cháy
Mà dường như buốt lạnh cõi lòng tôi
Con chim hót giữa dòng đời trôi nỗi
Buồn vui gì cũng chỉ giấc mơ thôi.
 
                                  Nguyễn Đức

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2022

MƯA SÀI GÒN - Thơ Nguyễn Đức


    


MƯA SÀI GÒN
 
Mưa Sài Gòn mưa có buồn không
Mưa ru đêm ru mòn thế kỷ
Ta xa nhau mấy vòng tục lụy
Nhớ em mưa chảy xuống thành dòng
 
Ta vội vã hôn em buổi sáng
Môi thơm còn đượm chút mù sương
Phút chia ly dẫu còn bịn rịn
Ta thân trai túy ngọa sa trường
 
Đôi lúc ta lên cao nhìn lại
Áo lụa ngà thấp thoáng trong mây
Đôi mắt đẹp nhìn ta thăm thẳm
Sài Gòn ơi có nhớ phút giây này
 
Em bây giờ dấu đời lận đận
Cánh hoa tàn vọng tưởng phấn hương xưa
Anh không biết trong tận cùng tâm tưởng
Em có nao lòng những buổi chiều mưa
 
Mưa Sài Gòn rơi trên tượng đá
Đá vô tri đâu biết tủi hờn
Chỉ có ta và em mộng mỵ
Ngàn năm sau ai biết nguồn cơn
 
                               Nguyễn Đức
 

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2022

GIÁO SƯ HUY PHƯƠNG LÊ NGHIÊM KÍNH, THẦY TÔI – Bút ký của Nguyễn Đức



Giáo sư Huy Phương Lê Nghiêm Kính là thầy dạy văn của tôi những năm đệ thất đệ lục tại trường trung học Nguyễn Hoàng Quảng Trị. Thầy dạy chỉ một thời gian ngắn ngủi, hơn nữa tôi còn quá nhỏ nên cũng không có nhiều kỷ niệm về thầy. Bởi năm học kế tiếp 1960 - thầy không đến trường dạy kim văn cổ văn cho chúng tôi nữa. Nghe nói thầy đã xếp bút nghiên theo việc đao cung. Thầy gia nhập khóa sĩ quan trừ bị Thủ Đức để tư an cư nguy. Thước gươm đã quyết chẳng dung giặc trời. Thầy không dùng gươm mà dùng ngòi bút sắc bén để nói lên chính nghĩa quốc gia, để vạch trần sự bạo tàn phi nhân của quân giặc để động viên ý chí chiến đấu của toàn quân toàn dân, mục tiêu là bảo vệ tổ quốc, xây dựng nền tự do dân chủ cho đất nước.