Đến thăm Tây Tạng nhiều lần, tôi từng nghe nói khá nhiều về tục đa-phu ở đất nước này, nhưng chỉ tận mắt nhìn thấy một lần, do may mắn. Đó là vào tháng 3, khi tôi đưa đoàn du-lịch “Tây Tạng mùa Xuân” đi thăm tỉnh tự trị Tây Tạng ở Trung Quốc.
Hôm ấy, trên đường từ Gyantse đi Shigatze, thành phố lớn
thứ hai ở Tây Tạng, và là “kinh phủ” của các vị Ban-thiền Lạt-ma (Panchen
Lama), chúng tôi ghé thăm một ngôi làng nhỏ. Nói là “một ngôi làng nhỏ” bởi vì
nó là một tập hợp của khoảng một chục ngôi nhà xây dựng rời rạc hai bên con đường
tráng nhựa chạy giữa một dải thung lũng rộng và khô cằn.
Ngôi làng này trông có vẻ khá giả hơn nhiều so với những
ngôi làng mà chúng tôi nhìn thấy trên con đường đi lên hướng đông-bắc của thủ
phủ Lhasa. Chamba, anh hướng dẫn viên trẻ tuổi của chúng tôi, đề nghị chúng tôi
vào thăm căn nhà nằm ngay bên kia đường, đối diện với nơi chúng tôi vừa bước ra
khỏi xe. Trời tuy có nắng vào buổi trưa nhưng gió tháng ba thổi rất lạnh nên
chúng tôi ai nấy vội vàng băng qua đường và lách mình qua chiếc cổng nhỏ chỉ mở
hé một cánh để bước vào bên trong.