Ở
NGHĨA TRANG THÀNH PHỐ
Người
hạnh phúc và người đau khổ
Đều
gặp nhau trắng toát ở nơi này
Đều
dài rộng như nhau vuông cỏ biếc
Đều
ấm lạnh như nhau trong hơi gió heo may.
Ôi
thiên nhiên, cảm ơn người nhân hậu
Những
so le, người kéo lại cho bằng
Ít
nhất cũng là khi nằm xuống
Trong
mảnh gỗ rừng, dưới một vầng trăng...
Những
nắm đất lặng thinh như trăm ngàn nắm đất
Ai
hay đâu đây là những con người
Với
bời bời nỗi niềm tâm sự
Đến
bây giờ có lẽ cũng chưa nguôi...
Tôi
đi giữa nổi chìm bao số phận
Người
xưa vẫn đây mà, có xa cách chi đâu
Tôi
thầm gọi. Sao không ai lên tiếng
Chỉ
hoang vắng dưới chân và sương khói trên đầu...
Cháu
bé nào đây, vài tháng tuổi
Rợn
mình nghe tiếng gió khóc u oa
Một
cái với tay giữa lưng chừng trời đất
Cõi
đời này thôi thế đã qua...
Cụ
già từ nơi đâu không rõ
Lặn
lội tìm ai về thành phố xa xôi
Rồi
vấp ngã trước một tia nắng quái
Con
cháu, anh em là sỏi đá quê người...
Và
em gái xinh tươi, hiền dịu
Bao
trái ngọt chín vì em, em đã nhận được gì?
Tấm
áo hoa chờ em vào tiệc cưới
Có
ai ngờ thành áo liệm lúc em đi...
Trời
rộng vô cùng, đất cũng rộng vô cùng
Bởi
khoảng trống mỗi con người bỏ lại
Cái
khoảng trống nhỏ nhoi bằng chính vóc họ thôi
Mà
cả thế giới này cũng không sao bù nổi...
Cái
chết vẫn rình ta sau từng ngưỡng cửa
Cua
đường hẹp, chiều mưa, vài sải nước gần bờ
Ta
chả là gì giữa bốn bề bất trắc
Chỉ
tích tắc khôn lường, ta đã hóa người xưa.
Ta
đâu muốn ví đời mình cùng ngọn cỏ
Ngọn
cỏ yếu mềm, ngọn cỏ nhỏ nhoi
Nhưng
khi ta đã nằm dưới mộ
Cỏ
vẫn xanh biêng biếc ở bên trời...
Trước
thiên nhiên, con người như khách trọ
Như
ảo ảnh chập chờn, thoáng đến, thoáng lìa xa
Chúng
ta sống bên nhau, dẫu năm này tháng khác
Thì
cũng vẫn chỉ là một thoáng giữa sân ga...
Mặt
trời lặn rồi, mặt trời còn mọc lại
Ngôi
sao rụng vào đêm vĩnh viễn chẳng luân hồi
Ta
nghe tiếng rì rầm của những hàng bia đá
Con
ngưòi ơi! Hãy thương lấy Con Người...
Trần Đăng Khoa