BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lưu Hương Quế. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lưu Hương Quế. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2022

TUỔI SÁU MƯƠI HƯU CHO NỮ GIỚI – Thơ Lưu Hương Quế

Quy định độ tuổi 60 cho giáo viên nữ sắp được Nhà nước ban hành, nên nỗi niềm các “Nhà giáo tuổi 60” lại khá nhiều tâm tư. Cô giáo Lưu Hương Quế ở Yên Thành, Nghệ An có tâm sự bằng bài thơ đầy cảm xúc:

  
                   Cô giáo Lưu Hương Quế


TUỔI SÁU MƯƠI
 
Vắt kiệt chưa? Ôi cái tuổi sáu mươi!
Khi “cô giáo” được gọi là “bà giáo”
Tay yếu, chân run, xương khớp kêu lạo sạo
Đầu óc lẫn rồi, lúc nhớ lúc quên
 
Mắt kèm nhèm mở quyển sổ gọi tên
Cô vào điểm hàng trên lên hàng dưới
Chấm tập bài phải ngồi soi suốt buổi
Kính lão hai tròng lẩm nhẩm đọc từng câu.
 
Một bài văn có những chỗ nông sâu
Đâu dùng thước mà đo gang cho điểm
Đổi mới chuyên môn cũng trở nên lười biếng
Tuổi sáu mươi đầu óc hoá chây ì
 
Khi lục tuần sức khoẻ chẳng còn gì !
Chân run run.. chống gối... trèo bục giảng
Một tay viết, tay vịn vào mép bảng
Nắn nót bao nhiêu vẫn chẳng thể thẳng hàng.
 
Lại dễ tủi thân trước tình huống trái ngang
Khi trò nhỏ xin chuyển sang lớp khác
Chỉ đơn giản:  vì tóc cô đã bạc
Da nhăn nheo, mặt xấu xí đi rồi.
 
Bài thơ hay, cô đọc bỗng đoản hơi
Nên luyến láy, nghỉ ngừng không đúng chỗ
Leo cầu thang phải hai lần dừng thở
Thử hỏi rằng: Cô dạy dỗ gì đây ?
 
Đã đến gần “thất thập” hiếm xưa nay
Rời bục giảng khéo phải lo “hậu sự”
Ai may mắn gặp đôi lần bác sỹ
Được bao mùa rồi tính chuyện “quy tiên”
 
Chỉ ước ao sớm được về vườn
Để được thảnh thơi trồng rau, trông cháu
Hay chả lẽ: Ngày mai cô yến lão
Đành ngại ngần viết giấy cáo dạy thay?!
 
Tuổi “làm phiền” cũng đến từ đây
Nay nhức mỏi, ngày mai đau ốm
Dạy trên lớp mà lòng còn thắc thỏm:
Nồi cá kho đã tắt bếp hay chưa?
 
Cống hiến hy sinh nên ở mức đủ vừa
Phải quy định ngành nghề cho phù hợp
Hãy xuống xem những giáo viên đứng lớp
Họ làm gì ở cái tuổi SÁU MƯƠI?
 
                                        Lưu Hương Quế
                                             12/3/2022


  


Thứ Ba, 3 tháng 12, 2019

TUỔI SÁU MƯƠI - Thơ Lưu Hương Quế


   
             Tác giả Lưu Hương Quế


TUỔI SÁU MƯƠI

Vắt kiệt chưa ? Ôi cái tuổi sáu mươi !
Khi “cô giáo” được gọi là “bà giáo”
Tay yếu, chân run, xương khớp kêu lạo sạo
Đầu óc lẫn rồi, lúc nhớ lúc quên

Mắt kèm nhèm mở quyển sổ gọi tên
Cô vào điểm hàng trên lên hàng dưới
Chấm tập bài phải ngồi soi suốt buổi
Kính lão hai tròng lẩm nhẩm đọc từng câu.

Một bài văn có những chỗ nông sâu
Đâu dùng thước mà đo gang cho điểm
Đổi mới chuyên môn cũng trở nên lười biếng
Tuổi sáu mươi đầu óc hoá chây ì

Khi lục tuần sức khoẻ chẳng còn gì !
Chân run run... chống gối... trèo bục giảng
Một tay viết, tay vịn vào mép bảng
Nắn nót bao nhiêu vẫn chẳng thể thẳng hàng.

Lại dễ tủi thân trước tình huống trái ngang
Khi trò nhỏ xin chuyển sang lớp khác
Chỉ đơn giản : vì tóc cô đã bạc
Da nhăn nheo, mặt xấu xí đi rồi.

Bài thơ hay, cô đọc bỗng đoản hơi
Nên luyến láy, nghỉ ngừng không đúng chỗ
Leo cầu thang phải hai lần dừng thở
Thử hỏi rằng : Cô dạy dỗ gì đây ?

Đã đến gần “thất thập” hiếm xưa nay
Rời bục giảng khéo phải lo “hậu sự”
Ai may mắn gặp đôi lần bác sỹ
Được bao mùa rồi tính chuyện “quy tiên”

Chỉ ước ao sớm được về vườn
Để được thảnh thơi trồng rau, trông cháu
Hay chả lẽ : Ngày mai cô yếu lão
Đành ngại ngần viết giấy cáo dạy thay?!

Tuổi “làm phiền” cũng đến từ đây
Nay nhức mỏi, ngày mai đau ốm
Dạy trên lớp mà lòng còn thắc thỏm :
Nồi cá kho đã tắt bếp hay chưa ?

Cống hiến hy sinh nên ở mức đủ vừa
Phải quy định ngành nghề cho phù hợp
Hãy xuống xem những giáo viên đứng lớp
Họ làm gì ở cái tuổi SÁU MƯƠI ?

                      Yên Thành, 23 / 11/2019
                            Lưu Hương Quế

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2019

BÀI THƠ CÂY ỔI - Thơ Lưu Hương Quế


   
            Tác giả Lưu Hương Quế


BÀI THƠ CÂY ỔI

Nhớ ngày xưa, nhà tau cạnh nhà mi
Ranh giới hai nhà chỉ là cơn ổi
Học cùng lớp, mi hơn tau một tuổi
Nhưng cũng dại khờ ngốc nghếch giống tau thôi

Vì gần nhà nhau, nên bọn chúng ghép đôi
Từ bựa nớ tau không ngồi xe mi nựa
Cũng từ đó, tau ghét mi như rứa
Đi bộ đến trường, chứ quyết nỏ ngồi xe

Bọn chúng trêu, mi nhăn nhở cười toe
Rồi đối đáp: Choa lấy nhau cho bay chộ
Tau xì môi, chưởi mi đồ thằng ngố
Thà ế chồng, chứ ai lấy nhà mi

Mi lại nhìn tau, nháy mắt cười khì
Chê con nít, nên mi không thèm chấp
Trả thù mi, mèo sang nhà tau đập
Gà qua vườn, tau đuổi chạy tung toe

Mùa ổi chín thơm, quả lúc lĩu vàng khè
Mi vắt vẻo trên cơn ngồi huýt gió
Tau nhịn sèm, đứng bên ni ngó
Mi rung cơn, ổi chín rụng đầy vườn

Có lẽ thấy tau, mi cụng rủ lòng thương
Lặng lẽ đi vô, mặc kệ vườn ổi rụng
Tau lặt vội, xắn áo tròn đầy bụng
Lật đật, lon xon mang ổi về nhà

Ngày mai gặp tau, mi ghé tóc hít hà
Vơ bây ơi ! Tau nghe mùi ổi chín
Và tau biết, có một người xấu tính
Chỉ ghét người, mà ổi chín lại yêu!

Để trả thù mi, tau nhắm mắt làm liều
Xịt lốp xe, mặc kệ mi dắt bộ
Nửa buổi chiều, mi mới về đến ngọ
Áo đẫm mồ hôi, tau hối hận nhìn mi

Tau tự trách mình, răng nhới ác như ri
Mi cười thanh minh, vì xe sủng lốp
Tự nhủ lòng “tại hấn tra có hột”
Ai nhủ chui vô lớp học với choa ...

Vài bựa sau, tau đột ngột chuyển nhà
Ôm kỷ niệm ra đi không một lời xin lỗi
Mi đứng lặng, nhìn theo không nói
Chôn chặt tuổi thơ dữ dội trong lòng...

Đường xá ngái ngôi, tau an phận lấy chồng
Tau nghe nói, mi lên đường xuất ngoại
Mấy mươi năm, vẫn chưa về gặp lại
Tết năm ni tau mới được về quê

Cha mi khoe, thằng ngố đã đề huề
Sống sung túc, nơi Hà Thành đô hội
Mỗi lúc về quê, hấn thường vẫn nói
“Cơn ổi cuối vườn, đừng chặt nghe cha”

                                    Lưu Hương Quế