BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chu Vương Miện. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chu Vương Miện. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2025

TÌNH NGHĨA, GẶP NHAU, TIẾNG TANG TÌNH, GẶP NHAU QUA, XUÂN CŨ NGẬM NGÙI, ĐẤT TRỜI, TIỀN BẠC, BÊN ĐÀNG, XONG, TỰ DO - Thơ Chu Vương Miện


  

 
TÌNH NGHĨA
 
vắng hơn chùa bà Đanh
xưa còn hát “quên sao đành? đành quên sao?”
bây chừ không buồn vẫy tay chào?
mạnh ai nấy dông mạnh ai nấy cút
chả mở ước nào chả hy vọng nào
đọc thơ của tiền bối đi mây về gió
đời tàn trong ngõ cụt
toàn bêtông toàn vách ciment
cao ốc cao hun hút cao ngất
ngày trước Bá Nha còn chiếc cổ cầm
chán quá xá dang tay mà đập?
bây giờ thì hai bàn tay trớt huớ tất
chả xu teng dính lưng?
làm sao mà vào quán nhậu
làm sao mà quất cần câu? chó ăn chè
miệng ta ta nói tai ta ta nghe
toàn rặt lời vô nghĩa mầu mè
kêu thùng thùng ngang trống lủng
còn tiền còn mánh ôi thôi đào kép rất ấn tượng
không tiền thành thủ ấn hoạ lem nhem
không tiền nhìn trăng tưởng đèn
nhìn thái giám ra thị vệ
nhìn cung nữ thành pêđê
ố là là “tráng sĩ sông dịch ơi ?”
có đi không thuyền sắp xa bờ?
 

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2025

CUNG TIỄN, THƯƠNG VÔ CỚ NHỚ VÔ CÙNG, CHUYỆN VDĂNG THƠ - Thơ Chu Vương Miện


  

 
CUNG TIỄN
 
Hai Huynh nhà thơ Tường Linh và nhà văn Duy Lam
Vừa soạn xong bài “ai điếu” về nhà thơ Tường Linh
Cầu chúc mau về nơi “non bồng nước nhược”
Bỗng dưng chợt nhớ tới nhà văn Duy Lam
Vừa ra đi tháng trước
Mong hai Huynh về cõi vĩnh hằng ăn tết
Âm lịch
Một người làm thơ và một người viết văn
Người 89 người 90
Nhà thơ Tường Linh nguyên quán Quảng Nam
trú quán “Đồng Ông Cộ” bên Gia Định
nhà văn Duy Lam
nguyên quán Hải Dương Cẩm Giàng
di cư vào Nam rồi qua Mỹ
hai vị sống tròm trèm gần non thế kỷ
Lưỡi nếm đủ mùi đủ vị quê hương
Uống toàn trà mộc, nụ vối, trà mạn hảo
Cà phê gạo rang không đường
Thơ văn cũng vdui và người cũng vdui
“Các cô các cậu đều rắc rối”
“cái lưới” gia đình tôi
Cái chuyện nhân gian
Dở khóc dở cười
Dở sống dở thác
Nay cõi này mơi cõi khác?
Loạn từ phương người loạn qua đất nước
Hết phương đông chuyển tận phương đoài
Trăm chạy giặc “đánh giặc” từng ngày
Chừ mới được xuôi tay ngơi nghỉ
Chuyện Phong Thần và Tây Du bao giờ cũng thế
Y con rồng chả thấy đầu và đuôi
Mới bước 1-2 đã hết kiếp người
Giờ ngoảnh lại lờ mờ thiên và cổ
Kẻ lên thiên thai kẻ chầu Phật tổ
Kẻ bây giờ đang đợi để đi theo?
Ôi một quê hương nhòm lại chán phèo?

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2025

THÙNG THÙNG, KẺ THÙ, THỜI, TÌNH YÊU, THAN TRÁCH, TRĂNG TÀ, THƠ XƯA NAY, THẰNG CUỘI, MÙA XUÂN, THÁNG TƯ – Thơ Chu Vương Miện


 
 

THÙNG THÙNG
 
Làm thân con cò sáng bay đi
tối bay về ngày nào cũng vậy?
làm thân con gà tối vào chuồng
sáng đi ra mổ thóc? làm cái
thân con cóc? nhẩy ra ngồi đó
nhẩy đi? để làm cái gì? chả
làm cái gì cả? chuyện công hầu
được chim bẻ ná? được cá quăng
 nơm không nghĩ thời chả sao? mà
nghĩ tới thời buồn? cùng một mẫu
cùng một khuôn rượu cũ bình mới?
diễn đi diễn lại sao đi chép
lại nguyên văn? mấy ngàn năm vẫn
 thế? lưu bang là tổ tiên? lưu
 bị là thừa kế lưu bá ôn
là hậu duệ con gà ghét nhau
vì tiếng gáy? con chim ghét nhau
vì tiếng gù? nhân tài ghét nhau
nên kẻ tự do kẻ ở trong
tù? kẻ khôn sống kẻ mống chết?
trung chết trước nịnh chết sau? chết
khi hưởng bổng lộc vạn hộ hầu?
lúc tướng quèn thì chưa chết? con
đường mòn ai ai cũng biết? rồi
ai ai cũng lấn nhau qua? hỏi
 trương tử phòng chung nam sơn ở
 mãi đâu xa? mà thiên hạ hai
 mắt nhìn không tới ? hoỉ phạm lãi
thái hồ nơi nao? bỏ cuả chạy
lấy người chạy vô cùng vội? bả
vinh hoa phong hầu đừng bao giờ
dơ tay mó tới? miếng đỉnh chung
hữu thuỷ vô chung? trống từ xưa
hễ vỗ thùng thùng?
 

Thứ Tư, 5 tháng 2, 2025

TA VỚI NGƯỜI, MẦN THƠ, QUẢ (NHÂN), QUAY LƯNG, QUÊN VỀ, NỢ ÁO NỢ CƠM, SỐ CON RỆP, TƠ TẰM NHỆN - Thơ Chu Vương Miện


   


TA VỚI NGƯỜI
 
người thỉnh cho ta bông hồng nhỏ
chưa tiện quăng đi cầm nơi tay ?
độ rầy tháng 6 con nước cạn
thuyền bơi lam lũ bãi kinh lầy
nửa đuờng đành đoạn ôi quá dị
hoa hoét buổi giờ chỉ lấm tay
quăng đi bất tiện cầm quá ngặt
sáo trâu sáo sậu trộn loạn bầy ?
ta đang hấp hối nhưng chưa thoát
vô tình nhìn mãi gió đùa mây
lá vàng lẫn đỏ bay như sếu
mà ta xỉn mãi chặn cơn say
ta chả trách gì ? người không lỗi
đò bao nhiêu bến cặp tự do
ta đây cũng chỉ qua một bận
quá giang gặp lỡ một chuyến đò
đến đó ngừng chân rồi đi tiếp
theo giòng sông cạn đá lô nhô
mơi sau có ghé qua cửa tả
nhìn hoa tím ngắt rặng sầu đâu
 

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2025

ĐOẢN CÚ MÙA XUÂN, NĂM LÀ THÁNG, CANH GÀ, ĐÃ QUA, PHƯƠNG NAM, LÊN NON, KHÔNG CÓ CÂU TRẢ LỜI, NGÀY NAY NGÀY MƠI, ĐẦU THU CUỐI THU, NƯỚC CHẨY – Thơ Chu Vương Miện



 
 
ĐOẢN CÚ MÙA XUÂN
 
Lá đã rơi hết trên đất
nụ đang căng da
mấy con chim non há miệng
chiêm chiếp gọi xuân về ?
ngừơì lữ hành đứng một mình hút thuốc
ngoài sân ga ?
ta nằm đắp chăn mà chưa ngủ
băn khoăn về tuổi già
bản nhạc nghe hoài mà chả cảm
lẩm nhẩm hoài mỗi bài thơ ?
ngừơì xưa ngừơì cũ giờ đâu nhỉ ?
đâu khác nhân vật Quỳnh Diều trong thố ty hoa
đọc mấy câu thơ dịch cảm thương Liêu Quốc Nhĩ
khi không lại chia nửa sơn hà ?
chợ nam chợ trung và chợ bắc
hoa mai thược dược và trúc đào
cây súng đứng rủ lá trên mặt nước
con cá mại cờ dưới lòng ao ?
ta mang tuổi thơ mang thả từ thuả đó ?
giờ tìm chả có một âm hao
cũng vẫn là hoa là xuân
mà xa cách nhau một biển nước
bên nhà giao thừa và tết đến trước ?
bên này thời lẽo đẽo tới sau ?
chờ mãi chả có thư từ gì cả
chả lẽ chúng mình kiếp này lỡ nhau ?
 

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2025

BÂY GIỜ, NỢ NẦN, CON NGƯỜI, CẢM THƯƠNG, CON SÁO, MÙA XUÂN, ĐÁNG CHÁN ĐÁNG VUI, KHÔNG KHÔNG, HAI NƠI, TAN HỢP – Thơ Chu Vương Miện


   
 
 
MÙA XUÂN
 
hoa nở vào mùa xuân
cũng tàn luôn vào mùa xuân ?
lá xanh vào mùa xuân
lá vàng đỏ vào mùa thu
rụng vào mùa đông ?
năm này năm khác
trái đất quay một vòng
ngày nào thì cũng vậy
hết mặt trời mặt trăng
hết sáng thì lại tối
hết khuyết lại tròn
vẫn là vàm sông
cây đa bến cộ
nước lưng lưng giòng ?
 

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2025

NỖI LÒNG, NHÂN THẾ, MÙA HOA CÚC, BIỂN CẢ, HỮU HỮU LẠI VÔ VÔ, THỆ THỦY, HOA PHÙ SAO, HẬU TIỀN, TRĂM NĂM - Thơ Chu Vương Miện


   


NỖI LÒNG
 
á nguyên Cao bá Quát
làm thơ, kẻ đọc là vua Tự Đức?
con chim thất tình lạc bầy?
câm mồm không muốn hót?
câu thơ thi xã con thuyền Nghệ An
hình như là chuyện thật?
giặc châu chấu ở Mỹ Lương
chuyện tỉnh Hà giang với loài chim
5 trâu 6 cọc - bắt cô trói cột
nằm trên gác xép
chuyên trị một cặp nàng tiên nâu
dịch văn liêu trai chí dị?
không ai đọc? buồn quá rồi tịch?
chu tầm chu mã tầm mã ?
kinh tế loại một
nước lớn cũng có hồi khánh kiệt
kinh tế loại gà mờ gà chết
nước nhỏ tứ thời bốc cứt?
cơm chả ai muốn ăn?
phở chỉ còn nửa giá rẻ mạt
chị em ta? phô tài sắc?
không kiếm nổi một xu?
đành ngồi ôm mặt khóc?
đá mòn
 
hồng hoang nước chẩy đá mòn
tình mình lỗ chỗ chả còn bao nhiêu?
nâng niu còn khoảnh chợ chiều?
chòi tranh lác đác mái xiêu dật dờ?
xóm nhà mấy lá phất phơ
hang cau lả ngọn? hết chờ hết mong?
sá gì? nước chẩy lá môn
tình mình rồi cũng hết trơn em à?
 

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2024

TẾT XA, ƠI QUÊ HƯƠNG, VỀ LẠI, MỢ, Ở VỀ, GIÒNG SÔNG, QUA BẬU BẬU, VẠC CÒ – Thơ Chu Vương Miện


 

 
TẾT XA
 
Tết quê xa
Sau lưng là núi tuyết
Phía trước là sa mạc
xa lộ chen ở giữa
toàn xương rồng
và chà là
thấm thoát cũng tròn 33 năm
xưa là bản làng
dân da đỏ
chừ toàn trại bò
chừ có ta và gia đình ta
tết tới và xuân qua
*
Những người xưa đã không còn
trơ lại chốn này
Toàn mây trắng mây xanh lơ
Và núi non
Đường xe vẫn hai chiều
Xuôi ngược
Bắc nam
Không có chiều nào
Dìa quê hương
Dù trải nhựa
Đường xe lửa
Đương xe bus
Ta đứng đó nhìn
Đôi khi bụi mờ nơi mắt
 

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

THẾ KỶ, THÌ THÔI, KHUẤT CHIỀU, THƠ PHÁ CÁCH, TỘI NG, TRẬN GIÓ ĐÔNG PHONG - Thơ Chu Vương Miện


  


THẾ KỶ
 
100 năm thế kỷ tiền
Có tiền cú vọ cũng lên tiên
Kéo dăm ba cặp thì thư thới
Kệ cha cái “ngã” mất hay còn?
Xỉn rồi mo phú còn hay mất
Cái thân nghiện ngập bé tẻo teo
Ngồi câu lấy lệ mồi cá đớp
Lơ mơ như khói toả thuốc lào?
Một trời một vực trụ giữa ao
Câu xuông chả được mụn cá nào
Bèo vươn trên nước hoa màu tím
Chú ếch ở không nhảy cái vèo?
 

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2024

TU LÀ ĐẠO, TRÂU BÒ - Thơ Chu Vương Miện


   
 

TU LÀ ĐẠO
 
Đạo là đường
Có mòn
Có đại lộ
Có tiểu lộ
Có đường đê
Đường làng
Có đường khe
đường suối
Có đường sông
Đường nào cũng khởi đầu
Và kết thúc
-
Có người sinh ra
Có người chết đi
Sống chết
Cũng tuỳ duyên
Tuỳ nghiệp
Cũng là cái quả
Cũng từ cái nhân
Cũng tử cái áo
Cũng từ cái quần
Không hết kiếp này
kiếp sau trả bù
khi nào hết
diệt
 

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2024

XUÂN NAY, VỀ THĂM QUẢNG TRỊ, QUÊ MIỀNG, TRƯỜNG XƯA, HAI BÊN CẦU, BỐN MƯƠI SÁU NĂM, THỜI GIAN - Thơ Chu Vương Miện


  

 
XUÂN NAY
 
Nhớ xuân xa
Quê người
Nhớ quê ta
Khi xưa trẻ
Nay đã già
Đôi khi nhớ mẹ nhớ cha
Cuối năm đoạn tháng
Bệnh dịch chết tràn hà
Hết châu này qua châu khác
Hết xứ này qua xứ khác
Đường mỗi ngày mỗi vắng
Hoạ hoằn chuyến xe qua
*
Tất cả đã lãng quên
Không thư
Không thăm
Không hỏi
Đất nước như dài thêm
Lòng người đang hẹp dần
Trước lạ sau quen
Tình cảm như cạn dần
Thơ càng ngày càng nhièu
Người thơ càng ngày càng đông
Không ai có thì giờ
ở không
mà đọc thơ chung chung
nhiều năm nhớ nhà
nhớ nhiều quá
 

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2024

ĐÂU NGỜ, ONG BƯỚM, QUÊ NHÀ, ỐC MƯỢN HỒN, EM CHỊ, HẸN HÒ, HITTO PHE - Thơ Chu Vương Miện


  

ĐÂU NGỜ
 
không biết khi nào về Quảng Trị
tìm tòi chốn cũ miếu đền xưa
dưới lòng đại lộ lòng cống hẹp
46 năm nhớ nhớ mấy cho bưa
phố xá bây chừ hoang nát cả
em giờ bảng lảng chốn già nua
h. ơi đâu còn thủa 13/14
mắt nhìn nhau mấy nẻo đâu ngờ ?
 
 
ONG BƯỚM
 
loài ong bay hút mật
loài bướm bay khơi khơi
mật ong uống làm thuốc
cánh bướm thêu đẹp trơì
thơ không no bằng lúa
nhưng thơ cần cho ngươì
một mai thi sĩ chết
chuông đổ trong bùi ngùi
 
 
QUÊ NHÀ
 
con ngựa già nhai cỏ
thoắt cái mùa xuân qua
chim bồ cu làm tổ
thoắt cái mùa đông về
ta mơ làm hành gỉa
dặm đường xa quá xa
sờ lên đầu bạc thếch
đâu? phương nào quê nhà?
 

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2024

CẮC CỚ. TÌNH ĐỜI THƯỜNG – Thơ Chu Vương Miện


   


CẮC CỚ
 
có ai? cắc cớ hỏi rằng?
tại sao? cây ngô đồng không trồng mà mọc?
thì cũng có người trả lời
rằng “tại sao con ghế khóc?”
cũng như có nhiều người làm thơ
làm ra không ai đọc?
có người mang đi cất
có người quăng thùng rác?
người ta giả vàng lá [không ai giả bạc?]
đồng giả là đồng thau
người ta hiện diện cõi này
để dối lừa nhau?
cho vui buồn đỡ nhàm đỡ chán?
nói đuờng vòng quanh co rồi nói nhảm?
giống cây ngô đồng
4 mùa dướí nắng?
 

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2024

BAO LA, MƯỢN HỒN, QUA ĐƯỜNG, BA MƯƠI NĂM, DỞ DANG – Thơ Chu Vương Miện


   


BAO LA
 
Người bệnh nằm 1 chỗ
trên đầu là chai nước
ngang hông là ấm trà
vợ đi làm mờ sáng
con trai đi học xa
mắt lim dim thiếu ngủ
quay ngang ngửa vật vờ
tuổi già thêm mệt mỏi
bằng hữu cũng giả lơ
như rong bèo vớ vẩn
trôi trôi chả bến bờ
đứng lên rồi ngồi xuống
cũng chỉ mỗi mình ta
nhớ mẹ già em dại
lếch thếch 1 phương nhà
bao chuyến tàu chuyển bánh
để lại mấy sân ga
ta lữ hành tơí trễ
chờ lâu lại trở về
nhìn qua khung cửa sổ
mây hồng vội vã qua
cầm ly nước ngại uống
trùng dương nào bao xa
 

ÁO LỤA, EM [MỜ], GIÓ ĐƯA - Thơ Chu Vưong Miện


 


ÁO LỤA
 
ngày em áo lụa Hà Đông
ngày em váy ngắn mà không quên quần
nõn nà em hở đôi chân
đeo đôi guốc mộc phong vân mấy ngày
nhà quê trâu kéo cái cày
ngày nay ngươì vơí cái cày kéo nhau
gái ngoan kéo rốc sang Tàu
biên cương cửa khẩu Quảng Châu Loan à ?
vàng vòng của quí nhà ta
theo nhau sang tuốt xứ Hoa mua đồ
đem vàng đi đổ sông ngô
tay không về lại toàn tơ vơí mành
ngày xưa áo lụa Hà Đông
bây giờ sóng dậy Hải Nam mất rồi
còn chăng cái búa taì xồi
còn đây trơ mấy cái nồi đồng thau
 

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2024

VÔ LÝ, VÔ B – Thơ Chu Vương Miện


  

 
VÔ LÝ
 
Người giầu sụ
Tiền bạc vàng vòng
hột xoàn kim cương
Để đầy két sắt
Đầy nhà băng
Đầy ghệ
Khi không lăn đùng bổ ngửa ra mà thác
 
Thằng không nắm đất cắm dùi
Thơ văn vẽ lảm nhảm
Thường ngày cạp đất
Ngủ chợ ngủ đường
Đói lên đói xuống
Nỏ chết
Còn sót lại một cái xác
 
Nói có bài có bản
Có diễn văn diễn võ đàng hoàng
Không có ma nào nghe
Thua thằng nói phét
Cục vàng có khi vứt đi
Lúa hoa cần cục cứt
Bọn văn nghệ có khi không dùng làm gì?
Vô tích sự
Nhà giam nhà tù
Trống trơn
Đang chờ
đang mở cửa
 

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2024

THUYỀN, TUỒNG CHÈO ĐỜI - Thơ Chu Vương Miện


  

 
THUYỀN
 
Thuyền đua thì lái cũng đua
Bè gỗ đi trước bè dừa theo sau
                           “Ca dao kéo”
 
Lòng vòng cũng chả tới đâu
Đi theo tới vụng nước sâu thì dừng
Mùa thu sen úa hồng ngâm
Ao bèo xơ xác chờ đông sương mù
Chuyện trời chưa nắng đã mưa
Chuyện người cà dật cà chua nhức đầu
Chuyện thuyền bè chuyện giăng câu
Đò ngang mấy chuyến chờ nhau mấy lần
 
Dứt tình rồi lại tới tang
Hết dòng sông nhỏ lại sang sông dài
Yêu nhau khoai củ khoai mài
Xa nhau không ngủ thở dài suốt đêm
Xa nhau hết cứng lại mềm
Gần nhau như thể chuồn chuồn ngô bay
Vậy
Đợi qua dông
No đầy bụng dìa
Đi trẻ
Về già
Lưng khòm đi chống nạng
Chốn nào cũng vậy
Có tiền là có nhai
Không tiền thì là bị với gậy
Có tiền là có Đức Phật gia hộ
Không tiền là ác quỉ bạn thân
Giầu sang chết có âm nhạc
Kèn trống phường bát âm
Có sư cụ niệm kinh
Đầy nhóc bạn bè ngừơi thân
Đầy chật cả sân chùa
Nghèo quá
Chết không ai đến
Chỉ có hai người phu đòn
Khiêng trên vai mang chôn
Không trống
Không kèn
Không hoa
Không ai khóc
Không láng giềng thân thích
chỉ có cái huyệt dưới đất