BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chu Vương Miện. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chu Vương Miện. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2024

ĐÂU NGỜ, ONG BƯỚM, QUÊ NHÀ, ỐC MƯỢN HỒN, EM CHỊ, HẸN HÒ, HITTO PHE - Thơ Chu Vương Miện


  

ĐÂU NGỜ
 
không biết khi nào về Quảng Trị
tìm tòi chốn cũ miếu đền xưa
dưới lòng đại lộ lòng cống hẹp
46 năm nhớ nhớ mấy cho bưa
phố xá bây chừ hoang nát cả
em giờ bảng lảng chốn già nua
h. ơi đâu còn thủa 13/14
mắt nhìn nhau mấy nẻo đâu ngờ ?
 
 
ONG BƯỚM
 
loài ong bay hút mật
loài bướm bay khơi khơi
mật ong uống làm thuốc
cánh bướm thêu đẹp trơì
thơ không no bằng lúa
nhưng thơ cần cho ngươì
một mai thi sĩ chết
chuông đổ trong bùi ngùi
 
 
QUÊ NHÀ
 
con ngựa già nhai cỏ
thoắt cái mùa xuân qua
chim bồ cu làm tổ
thoắt cái mùa đông về
ta mơ làm hành gỉa
dặm đường xa quá xa
sờ lên đầu bạc thếch
đâu? phương nào quê nhà?
 

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2024

CẮC CỚ. TÌNH ĐỜI THƯỜNG – Thơ Chu Vương Miện


   


CẮC CỚ
 
có ai? cắc cớ hỏi rằng?
tại sao? cây ngô đồng không trồng mà mọc?
thì cũng có người trả lời
rằng “tại sao con ghế khóc?”
cũng như có nhiều người làm thơ
làm ra không ai đọc?
có người mang đi cất
có người quăng thùng rác?
người ta giả vàng lá [không ai giả bạc?]
đồng giả là đồng thau
người ta hiện diện cõi này
để dối lừa nhau?
cho vui buồn đỡ nhàm đỡ chán?
nói đuờng vòng quanh co rồi nói nhảm?
giống cây ngô đồng
4 mùa dướí nắng?
 

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2024

BAO LA, MƯỢN HỒN, QUA ĐƯỜNG, BA MƯƠI NĂM, DỞ DANG – Thơ Chu Vương Miện


   


BAO LA
 
Người bệnh nằm 1 chỗ
trên đầu là chai nước
ngang hông là ấm trà
vợ đi làm mờ sáng
con trai đi học xa
mắt lim dim thiếu ngủ
quay ngang ngửa vật vờ
tuổi già thêm mệt mỏi
bằng hữu cũng giả lơ
như rong bèo vớ vẩn
trôi trôi chả bến bờ
đứng lên rồi ngồi xuống
cũng chỉ mỗi mình ta
nhớ mẹ già em dại
lếch thếch 1 phương nhà
bao chuyến tàu chuyển bánh
để lại mấy sân ga
ta lữ hành tơí trễ
chờ lâu lại trở về
nhìn qua khung cửa sổ
mây hồng vội vã qua
cầm ly nước ngại uống
trùng dương nào bao xa
 

ÁO LỤA, EM [MỜ], GIÓ ĐƯA - Thơ Chu Vưong Miện


 


ÁO LỤA
 
ngày em áo lụa Hà Đông
ngày em váy ngắn mà không quên quần
nõn nà em hở đôi chân
đeo đôi guốc mộc phong vân mấy ngày
nhà quê trâu kéo cái cày
ngày nay ngươì vơí cái cày kéo nhau
gái ngoan kéo rốc sang Tàu
biên cương cửa khẩu Quảng Châu Loan à ?
vàng vòng của quí nhà ta
theo nhau sang tuốt xứ Hoa mua đồ
đem vàng đi đổ sông ngô
tay không về lại toàn tơ vơí mành
ngày xưa áo lụa Hà Đông
bây giờ sóng dậy Hải Nam mất rồi
còn chăng cái búa taì xồi
còn đây trơ mấy cái nồi đồng thau
 

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2024

VÔ LÝ, VÔ B – Thơ Chu Vương Miện


  

 
VÔ LÝ
 
Người giầu sụ
Tiền bạc vàng vòng
hột xoàn kim cương
Để đầy két sắt
Đầy nhà băng
Đầy ghệ
Khi không lăn đùng bổ ngửa ra mà thác
 
Thằng không nắm đất cắm dùi
Thơ văn vẽ lảm nhảm
Thường ngày cạp đất
Ngủ chợ ngủ đường
Đói lên đói xuống
Nỏ chết
Còn sót lại một cái xác
 
Nói có bài có bản
Có diễn văn diễn võ đàng hoàng
Không có ma nào nghe
Thua thằng nói phét
Cục vàng có khi vứt đi
Lúa hoa cần cục cứt
Bọn văn nghệ có khi không dùng làm gì?
Vô tích sự
Nhà giam nhà tù
Trống trơn
Đang chờ
đang mở cửa
 

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2024

THUYỀN, TUỒNG CHÈO ĐỜI - Thơ Chu Vương Miện


  

 
THUYỀN
 
Thuyền đua thì lái cũng đua
Bè gỗ đi trước bè dừa theo sau
                           “Ca dao kéo”
 
Lòng vòng cũng chả tới đâu
Đi theo tới vụng nước sâu thì dừng
Mùa thu sen úa hồng ngâm
Ao bèo xơ xác chờ đông sương mù
Chuyện trời chưa nắng đã mưa
Chuyện người cà dật cà chua nhức đầu
Chuyện thuyền bè chuyện giăng câu
Đò ngang mấy chuyến chờ nhau mấy lần
 
Dứt tình rồi lại tới tang
Hết dòng sông nhỏ lại sang sông dài
Yêu nhau khoai củ khoai mài
Xa nhau không ngủ thở dài suốt đêm
Xa nhau hết cứng lại mềm
Gần nhau như thể chuồn chuồn ngô bay
Vậy
Đợi qua dông
No đầy bụng dìa
Đi trẻ
Về già
Lưng khòm đi chống nạng
Chốn nào cũng vậy
Có tiền là có nhai
Không tiền thì là bị với gậy
Có tiền là có Đức Phật gia hộ
Không tiền là ác quỉ bạn thân
Giầu sang chết có âm nhạc
Kèn trống phường bát âm
Có sư cụ niệm kinh
Đầy nhóc bạn bè ngừơi thân
Đầy chật cả sân chùa
Nghèo quá
Chết không ai đến
Chỉ có hai người phu đòn
Khiêng trên vai mang chôn
Không trống
Không kèn
Không hoa
Không ai khóc
Không láng giềng thân thích
chỉ có cái huyệt dưới đất
 

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2024

THÔI LÀ HẾT, THUYỀN - Thơ Chu Vương Miện


  

 
THÔI LÀ HẾT
 
Thằng tỉnh cùng thằng khùng
Đều làm thẩn làm thơ
Đều chết tiệt
Thẳng tỉnh làm thơ dở ẹc
Thằng khùng làm thơ cà chua cà chớn
Để bọn đầu óc cà dzựt đọc
Thơ văn chừ sáng tác ra
Chinh mình không đọc
Chó mèo không đọc?
Chờ thiên hạ đọc?
Thằng tỉnh biết điều không làm phiền một ai?
Còn thằng khùng không còn cái đầu
Nên làm phiền lung tung
Nhưng lại không cho vậy là làm phiền?
Trốn biệt trên rừng xanh
Múa gậy vườn hoang
Mặt mày lơ lơ láo láo
Đời không ra đời
Tu đạo không ra tu đạo
Ghé vào am thiền kiếm chút cháo
Phong uế vào thi ca
Tầm nhìn nửa thú nửa người
Nửa thiền nửa điên?
 

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2024

THIÊN LÝ MÃ, THẾ ĐÓ, THIÊN TÀI... – Thơ Chu Vương Miện


  

 
THIÊN LÝ MÃ
 
Thuộc loài ngưạ Tứ nước Điền
Cực quí loại ngựa quân tử
Ngày rong ruổi ngàn dậm không mỏi
Nhưng lúc sa cơ biến thành ngựa cỏ
Ngựa hèn
Ngày kéo xe tối kéo mía
đêm ngủ cạnh chuồng trâu chuồng bò
không than cùng thở
nhục nhằn roi vọt
với kẻ ăn đứa ở
chuyện ngàn năm một thủa
Bá Nhạc vua coi tướng ngựa đi qua
Thương tiếc ngựa tài hoa
Bèn mang ngân lượng ra chuộc
Thiên lý mã như ngạc ngư trở về với biển cả
Người với ngựa chạy thong dong
Ngày đêm thoải chí
Ôi tri âm bắt gặp tri âm
-
Pollo local
quán con gà điên
con gà lôi
con gà rừng
ăn liền
-
Ăn hiền ở lành
Cơm cá và canh
Ăn ác ở ác
Tối ngày nơi sòng bài
Thua hết
-
Rượu trà gái
Ba thứ đều khoái
Bỗng dưng thành cụ Tú Xương
Uống & chơi mãi

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2024

M. MAU, MUÔN MẦU, T. GẦY, KHÔNG AI - Thơ Chu Vương Miện


  


M. MAU
 
Vẫn con đường QT ngày 2 buổi
Vẫn gặp nhau ừa vẫn gặp nhau
1/2/3 năm chuuyển qua trường khác
Rồi xa nhau như chim bỏ mái lầu
Sau đó anh đi lính trận
Nhớ hoài hoài nhưng núi cả rừng sâu
Gió Hạ Lào dồn về La vang Thượng
Phước Môn Trường Sơn đục một mầu
Sông Thạch Hãn đổ về cửa Việt
Bích La Bồ Bản luỹ tre bầu
Thời chinh chiến ai mà quên lãng
Trời sóng vàng qua một trận mưa mau
Giờ già nhởn nhơ ngồi nhớ lại
Bản nhạc xưa gửi lại một nốt sầu
Dù chểnh mảng theo dòng đời ô hợp
Trong lòng này khuôn mặt chả phai đâu?
 
-
Mùa thu cúc
Mùa xuân đào
Mỗi mùa mỗi thứ
Lá vàng rụng nơi ao?
Có người làm thơ
Có người làm thẩn
Có người luẩn quẩn
Thả thơ cho gió bay

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2024

ĐỜI NGƯỜI, GÀ QUÈ, GHỆ - Thơ Chu Vương Miện


  

 
ĐỜI NGƯỜI
 
Đời người tựa giấc chiêm bao
Chẳng qua sương khói hạ Lào bay bay
Thì thôi nậm rựợu bỏ đây?
Ta tu một hớp chuyển ngày qua đêm
Lơ mơ chân cứng chả mềm
Tỉnh ra ngày cũng ngang đêm thế mà?
-
Trăm năm trong cõi ta bà
Người ta người Rợ “dân tộc” vốn là bà con
Người thì dao quắm nơi non
Người thì đồng áng làng thôn dưới này
Khác nhau cũng chỉ trâu cày
-
Nửa quan mua lấy con mèo
Trăm quan mua được chức lèo ở không
Đàn bà rồi lại đàn ông
Suốt đời cứ lại vợ chồng người ta
Một đôi được gọi ông bà
Một người thì giống cây cà dái dê
Bao năm? Một cõi đi về?
-
Em ơi em trụ tại nhà
Đọc ba cái chuyện con cà con kê
Nhớ nghe “sáng ở tối dìa”
ở luôn hoá lợn nái xề em ơi?
tiếc “ôi thôi rồi nồi xôi”
cũng xong gạo đổ vô nồi
đặt lên trên bếp mấy hồi thành cơm
cũng đành hai chữ tình duyên
 

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2024

CỔ ĐỘ, MÔI TRƯỜNG, ĐÀO KÉP, ĐI MỘT LÈO, KHÔNG CÓ GÌ – Thơ Chu Vương Miện


  

 
CỔ ĐỘ
 
Ván đóng thuyền cổ độ
Sót trên gành cát khô
Bầy hải âu nương náu
Lan man dưới bóng dừa
Có đôi lần ngó lại
Tìm về cõi vô bờ
Vẫn cây cầu trầm thủy
Lời thệ hải minh sơn
Mót lại trong tim đó
Hình như tảng đá ngầm
Vẫn dòng trôi quạnh qũe
Ven vách núi phũ phàng
Quán thu phong cổ lục
Vướng vất chút tà huy
Xốn xang loang từng chặng
Lau lách nhuộm đôi bờ

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2024

ĐỒNG CỐT, ĐỂ ĐỜI, XÌ PHÉ, BÌNH THƯỜNG... – Thơ Chu Vương Miện


  
 

ĐỒNG CỐT
 
Một đồng
Một cốt
Cùng hát & đồng ca
Cùng nhất trí cao
Không nhất trí thấp
Cùng vai cày cổ bừa
Cùng dùi đục
 
Lên voi xuống chó
Chuyện thường đường đi không khó
Mà phải biết cách đi
Không khéo thụt lùi
Trở về chốn cũ
 

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2024

VĂN CHƯƠNG HẠ GIỚI, TÌNH CHỪ, ƯU ÁI VỀ, MỒI, TỰ TỰ DO - Thơ Chu Vương Miện


   


VĂN CHƯƠNG HẠ GIỚI
 
rẻ như bèo *
viết mỏi cả tay lẫn cả chân
rụng rời cả mình
cong cả đuôi
mèo vẫn hoàn mèo
nghèo vẫn hoàn nghèo
có anh xơi cơm bằng tay
có anh đói meo
cứ mãi mãi một kiếp ku li
xưa thời phong kiến
sĩ phu sĩ thê nho sĩ
phủ phịc trước bệ
và chỉ only quỳ
mòn sân tướng phủ huyện
thời này đi đoong
thì giới văn nhân nghệ sĩ
đa số là khóc không cười
vừa khom lưng vừa cúi đầu
không dám ấm ức
miệng ngậm hột thị
chỉ cười ruồi
đủ mọi thời
vào luồn ra cúi
chỉ đồng tình cùng vỗ tay
một chuyện văn chương thôi cũng nhảm **
trẻ già lớn nhỏ giống nhau thôi?
bằng bằng trằc trắc nom mà chán
hết cà lơ chăm lại lẫn hời
thời thế lem nhem lâu dài quá
100 năm rơm cỏ rạ tơi bời
nhà văn An Nam khổ như chó ***
số phận phơi trần một trò chơi
 
* thơ Tản Đà
** thơ Tú Xương
*** thơ Nguyễn Vỹ
 

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2024

THEO THỜI, EM, THƯ BẠN, CAO THẤP, TRÂU BÒ CHẾT – Thơ Chu Vương Miện


   


THEO THỜI
 
Thời nhà tranh vách đất
Thì cô đầu cô đít con hát
Khi nhà ngói thị thành
Có vũ trường và borden militaire
Kèn trống xập xình
Inh tai nhức óc
Có đủ loại Tây trắng đen nhẩy đầm
Có villa ngói đỏ ngói xanh
Có snack bar có sexy có cởi truồng
Có nhộng
Có quay phim và báo ảnh
Playboy
Chung chung thì cũng là cái Ấy
Cái bướm và con chim
Cu đất & cu cườm
 

Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2024

SỰ ĐỜI, THƠ, TẠI TẠI SAO – Thơ Chu Vương Miện


  

 
SỰ ĐỜI
 
Thiếu nước thực phẩm
3 bẩy 21 ngày biến
Không thì theo hoa cỏ héo ngay
Nuôi tốn lúa tốn nước
Lỡ xổng chuồng là bay ngay
 Thóc lúa ngũ cốc ăn xong
Uống nước quẹt mỏ
Rồi quay lại ị vào tô nước
Cút một mạch
 
Đời ca hát
Thầy đàn dậy ca
Thầy tuồng dậy diễn
Bà bầu coi như con cái trong nhà
Được đoàn hát khác
Trả tiền lương cao hơn
Vù ngay
Đương làm quan bên này
Được bên kia trả lương bổng cao hơn?
Theo ngay
 

Thứ Năm, 8 tháng 2, 2024

LẠI LÀM THƠ, VÔ THƯỜNG, TỰ DO, MẬU DẬU XÌN, NGUYỄN BÍNH, KHÔNG – Thơ Chu Vương Miện


   


LẠI LÀM THƠ
 
gỡ bao giấy đút cục kẹo cao su
vào mồm nhai mãi nhai hoài
nhai chán nhạt nhổ đi
hỏi nhai để làm cái gì?
thì cũng y như viết văn?
bỏ miếng trầu vào mồm
nhai bỏm bẻm
nhổ nước cốt trầu vào ống nhổ
nhổ bã trầu xuống đất
hỏi làm cái thứ gì? làm thơ
viên thuốc lào rời thành một cục
nhồi vào lõ điếu cày
dùng đóm châm vào ngọn đèn
dí mồm vào rít thả khói
hỏi làm kí gì?
là làm văn chương

Thứ Sáu, 2 tháng 2, 2024

THƠ XUÂN ĐẤT KHÁCH – Thơ Chu Vương Miện


  

 
THƠ XUÂN ĐẤT KHÁCH “*”
 
Tờ lịch đầu năm rớt hững hờ   “*”
Giờ đây đầu tóc trắng bơ phờ
Mới hay sắp có ngày đi đứt
Lẩm cà lẩm cẩm chuyện vdăng thơ
 
Con sông một bên bồi bên bếp “**”
Rồi có một ngày ghềnh với thác?
Cuộc đời bây chừ sao vô vị
Hết đất minh chuyển qua đất khách?
 
Đếm đốt ngón tay 83
Bao năm toàn bịt mắt và quáng gà
Diễn qua diễn lại trò lục sở
Không cười chả khóc chỉ thoáng qua
 
Lâu bỏ làm thơ vì không còn người đọc
Có làm dăm câu thơ ếch cóc
Trong chốn nhà quê sống phất phơ
Lai rai như ốc bưu leo đầu cọc
 
Sớm sớm sương mù trưa nắng gắt
Sau lưng là núi trước sa mạc
Nhìn quanh nhìn quẩn toàn sương rồng
Sống hẩm hiu không cần tới nước?
 
14 tuổi đã rời xứ Bắc
Đến 45 thì rời xứ Nam
38 năm xơi cơm quán từ thiện
Mơi mốt nơi đâu? địa ngục thiên đàng?
 
Đa thọ đa nhục
Mắm tôm bánh đúc
Miếng đút vào mồm là miếng tồi tàn
Chả có sừng trên đầu mà thích húc
 
Thơ này viết ra chả ma nào đọc
Xuân xuân tết tết nước non người
Người xưa chừ có còn không nhỉ?
Mà dòng nhạc cũ “nhớ thương đời”
 
                         Chu Vương Miện
 
* Thơ Thanh Nam
** “bên lở bên bồi”