BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2025

NHỚ VÀ THƯƠNG TẤT CẢ ĐỌNG THÀNH SƯƠNG – Thơ Trần Vấn Lệ


 

Mở cửa ngó ra đường:  không thấy
cái-gì-hơn ngoài cái trắng-sương-mù!
Trời sang Đông, đâu còn nữa mùa Thu
sao sương đọng... như nỗi-buồn-thế-kỷ?
 
Sáu giờ sáng, trời mit mù như thế
mặt trời sao, có thức dậy được không?
Nam - Bắc - Tây - Đông!  Một vòng hư ảo
cái áo này ai mặc dạo Noel?
 
Thế Chiến. Thứ Nhất, năm năm không thêm!
Thế Chiến Thứ Hai, sáu năm vừa đủ
Hai cái chấm mờ trong Thế Kỷ Hai Mươi!
Chiến Tranh Mình thì Trời Ơi Trời Qươi...
 
Nó bắt đầu từ khi Lập Quốc
Nó kéo dài, nối tiếp bốn ngàn năm!
Nó là cái mặt đăm đăm,
nó là hai bàn tay đầy máu!
 
... Giống như hôm nay:  Sương Mù Đi Dạo
Ướt sũng cờ bay không thây lối Tương Lai!
 
*
Nếu còn Ba tôi - tôi chắc Ba tôi thở dài!
Nếu Còn Má tôi - tôi chắc Má tôi ngồi hoài trong bếp..
Chúng ta đuổi nhau, đuổi hoài không kịp
xếp mù sương để đút túi quần!
 
Tôi ngó ra sân
ngó ra đường - thăm thẳm!
Sáng nay sương như nặng lắm nỗi niềm?
Không một tiếng chim...
 
Chiếc xe bus tới trạm, đứng im
một phút thôi rồi chạy...
Em à em, sáng nay anh thấy:
Nhớ và Thương tất cả đọng thành Sương!
 
                                             Trần Vấn Lệ

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2025

NOEL ĐẠI LỘ TÌNH YÊU – Trần Vấn Lệ



Sắp tới Noel, lòng rạo rực:  Mình không có Đạo, mình làm sao?  Chắc chờ chim hót ngày Đông rét... nói với bình minh một tiếng Chào?
 
Ờ nhỉ!  Tại sao mình chẳng nói... khi trên Thế Giới một Ông Trời!  Xưa, nay... ai cũng đều như thế!  Cha mẹ mình đâu có Đạo đâu?
 
"Tất cả chúng ta Đầu Đội Trời!".  Câu này nghe nói thật là vui..."Vì Ta Nhất Trí Qua Lằn Đỏ", nhất trí mà đi suốt cuộc đời...
 
Sắp tới Noel, tôi đọc báo, nhiều bài giụi mắt... bỏ qua đi.  Có bài, tư lự, và đau đớn... Cũng có bài xem chẳng có chi!
 
Chúa nói Chúa Nghe và Chúa thấu... Chúa đưa vai gánh tội Con Người!  Hai ngàn năm lẻ tam thập niên kỷ... con suối đìu hiu nước cứ xuôi!
 
Tôi muốn cúi đầu bên gối Chúa, muốn nghe róc rách tiếng bờ tre... Ai lên Bắc Cực, vào Nam Cực... chắc cũng như tôi:  Rất Muốn Về!
 
Người có Đạo thì theo bước Chúa!
Người không Đạo thì theo bước người!
Chúng ta: Tất Cả Anh Em Cả!
Máu của đứa nào. cũng đỏ tươi!
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2025

NGOẠI À CON MẤY BỮA NAY – Thơ Trần Vấn Lệ


   

Huế buồn hiu!  Huế không vui!
Gió mưa thương Huế ngậm ngùi sẻ chia...
 
Mưa từ, từ bữa hôm kia
Giăng giăng trắng suốt tư bề Thừa Thiên!
 
Có người nói mưa liên miên
Mưa tuôn nước đọng đầy thuyền Hương Giang...
 
O đưa đò đứng hành lang
Không ai gọi "ới đò ngang ới đò!"
 
O đưa đò tưởng mình mơ:
"Huế xưa với Huế bây chừ... khác nhau?"
 
Dĩ nhiên là khác cái màu!
Dĩ nhiên là khác cả tàu cau bay...
 
Ngoại à, con mấy bữa nay
về không thấy Ngoại!  Mưa hoài!  Vườn cau!
 
                                                   Trần Vấn Lệ

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2025

BIẾT ƠN AI ĐỌC BÀI THƠ NÀY – Thơ Trần Vấn Lệ


   

Ít có chiều nào vui!
Thường chiều là... tư lự!
Người ta nhớ quá khứ,
người ta lo ngày mai...
Tối có thể lai rai
vài chỗ vui, giải trí!
Những năm dài ở Mỹ,
ít có chiều... tưng bừng!
 
Năm mươi năm... như không
có một chiều thoải mái!
Đến những người con gái
chỉ nhớ là buổi chiều
chớp chớp mắt đăm chiêu...
mình không tươi mát nữa...
Mặt trời lặn nắng đỏ
rực lên như màu cờ...
nó làm khô bài thơ!
Nó hoen hoen... buồn bả!
Chồng ôm vợ hôn má
... vài miếng phớt phớt thôi
còn những nụ hôn môi
chỉ là... hoa-tình-sử!
 
Tôi thản nhiên lắm đó
mà cứ chiều buồn buồn
nhớ Má chờ bữa cơm
nhớ Cha đậu xe gọn...
chỉ nhẹ gỡ cái nón
để xuống chỗ thường ngày!
 
Ôi... những chiều mưa bay
nhớ bờ vai ai lắm!
Nụ cười là chút nắng
thăm thắm chút môi nha...
 
*
Chiều ở quê người ta
nói thật:  Mắt-Có-Nước!
Tổ Quốc ơi...con trượt
Ngồi đây:  lề cỏ hoa...
 
Trần Vấn Lệ

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2025

DUYÊN GIĂNG GIĂNG MƯA – Thơ Trần Vấn Lệ


     

Bão tận Ca ri bê... nên Cali cứ nắng!
Mới hơn bảy giờ sáng, nắng bừng lên chào ngày!
Và đàn chim sẻ bay.  Hai con mèo ngồi ngó...
Những hạt gạo còn đó... mái nhà kia, còn sương!
 
Một ngày mới dễ thương nhưng bắt đầu thấy ghét!
Hai con mèo chết tiệt cứ rình chim, là sao?
Tôi đuổi mèo đi mau, chúng về lại nhà chúng...
Chim đâu biết, cảm động: lòng tôi yêu quý chim?
 
Tôi lục ca dao tìm có câu nào thật đẹp
để nói cho em biết lòng tôi thương nhớ em!
"Tìm em như thể tìm chim,
chim ăn biển Bắc, anh tìm biển Nam!".
 
*
Cơn bão không đi ngang.  Santa Monica biển lặng
Tàu Long Beach đi thẳng, nó lên San Francisco?
Nước rẽ trăm đường thơ, hồn tôi tan, ngơ ngác...
Biển một thời tôi lạc, em lạc biển trời nao...
 
Nhớ quá, Ngoại, vườn cau có em theo lúp xúp...
Cũng nhớ chớ, giàn mướp hoa vàng, dây hay duyên?
Không mà!  Anh nhớ em... Nghĩ lúc trời biển động,
Sóng lòng tan theo sóng, duyên lòng giăng giăng mưa...
 
Chao ôi Một Bài Thơ
     Sáng Nay Tôi Làm Nháp!
          Em, chim ăn biển Bắc
               Tôi, đi tìm biển Nam!
 
                                                                   Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2025

MẤY NGÀY ĐẦU MÙA THU – Thơ Trần Vấn Lệ


   
 
Lạnh và khô.  Khó chịu!
Mới vào Thu, mới nhuốm màu Thu!
Vàng chưa đủ để nhuộm vàng phố xá
Xe bus vàng vẫn chạy dọc đường quen...
 
Không thấy anh và em
cầm tay nhau thong dong hứng lạnh.
Hình như ai cũng xếp đặt sẵn sàng
làm thêm giờ khi mùa Đông sắp tới.
 
Vài tháng nữa, cuối năm rất lạnh!
Sau Giáng Sinh, trời mới mở Thiên Đàng!
Thành Phố Buồn, người ta hát vang
Chúa hiện hữu trong trang Kinh bỏ túi!
 
Chỗ bình an nằm ngoài trái đất
Chỗ chia tay vẫn vậy, ở và về...
Người đi bộ đôi khi dừng cài bâu áo
Có khi dừng lâu nhìn tuyết bay qua...
 
Lạnh đầu Thu coi như chưa lạnh,
trời dành cho ba bốn bữa lo toan,
Những con thỏ tha cà rốt vào hang cất giấu
người thì tha lời cầu nguyện lên giường...
*
Người sẽ trách "Trời sao lạnh quá?"
Tuyết hồn nhiên nở tám cánh cười...
Hoa tuyết trắng nhuộm trắng trời xanh biếc
Mũ dạ đen che kín được buồn không?
 
                                               Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 4 tháng 11, 2025

NHỮNG NỤ HOA HỒNG VÀNG VÌ EM E ẤP NỞ - Trần Vấn Lệ



Mùa Thu... như hàng năm:  một tuần là dài lắm / làm cho ngày bớt nắng, làm cho đêm dài thêm...
 
... làm cho anh nhớ em / khi mùa Đông đang tới, chắc chắn em đang nói:  "Mình diện áo ngự hàn!".
 
Rồi chúng ta lang thang / đi trên đường tuyết trắng.  Nhiều con đường rất vắng / đến Giáo Đường rất thưa...
 
Tuyết bay.  Không phải mưa... Không phải sương... em nhỉ... mà là hoa tứ quý / nở chào mùa cuối năm!
 
Những nụ hoa hồng vàng / vì em e ấp nở... cũng vì anh có hứa / hoa đào phai rồi mà...
 
Anh nhớ... hồi xưa, xa... Lan Đình -  thơ thật ngộ:  "Hoa đào phai về mùa Xuân quá khứ, đền cho em màu rực rỡ hoa vàng!". (*)
 
Mùa Thu có lá vàng.  Mùa Đông có hoa vàng!  Tôi yêu nàng tha thiết!  Đừng cười anh, nói thiệt:  "Còn Ai Trên Thế Gian?
 
*
Còn em thôi!  Giai Nhân... Nụ hoa vàng trong tuyết!  Con nai vàng ngơ ngác, kệ nó mà, nha em? (**)
 
Chúng mình hãy nhỏ thêm / từng ngày về Cố Quận... Em sẽ là Cô Thắm, anh là khách Tao Nhân...
 
Chúng mình dạo đường Xuân - đường Xuân không có tuổi!  Chuông Giáo Đường chết đuối... mình khép cửa con sông!
 
Minh ôm tiếng boong boong / mình thổi bừng bếp lửa... Ôi tiếng reo nho nhỏ / khói lam mờ chân mây! 
                                                                                Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Lan Đình
(**) Thơ Lưu Trọng Lư

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2025

NGƯỜI LỚN THÈM NẮNG NHƯ CON NÍT THÈM CÀ REM – Trần Vấn Lệ



Mưa... thì chắc không mưa!  Mấy hôm nay thèm nắng!  Ông Trời như đi vắng? Lạnh rồi, Trời thăm ai?
 
Trời đi tìm tương lai / cho loài người vui vẻ?  Cuối tháng Halloween ghé... cũng là Lễ tưng bừng!
 
Ngày đó mới mùa Đông... Ngày đó dòng năm tháng / chắc không có lãng mạn... vì ma không ước mơ...
 
Trong ánh sáng tỏ mờ, bây giờ gần như vậy...Câu thơ không biết chạy, niềm vui thì cứ trôi...
 
*
Thèm nắng lắm, thưa Trời!
Ngày hôm nay quá lạnh! 
Mùa đi không xúng xính mà lặng thầm... như câm!
 
"Anh cho em mùa Xuân, nụ hoa vàng mới nở!".  Thơ của Kim Tuấn đó, thuở nào... xưa quá xưa!
 
Thuở nào niềm ước mơ của con người buốt giá, của con tàu biển cả lạnh lùng tảng băng trôi...
 
... và mây bay trên trời.  Ông Trời đem nắng giấu!  Mồng tơi leo bờ giậu, thơ ấu mực tím nhòa...
 
Bạn ạ, mình xót xa... Này bài thơ buổi sáng!  Mây sương mù chưa tản, gửi bạn niềm bâng khuâng...
 
                                                                                   Trần Vấn Lệ 

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2025

HÃY NGÓ CÀNG LÂU NÓI RẤT ÊM HÃY DÙNG NHỮNG TIẾNG THẬT ÊM ĐỀM (*) - Trần Vấn Lệ




Sống hoài với Kỷ Niệm, người ta sẽ Không Già?  Câu hỏi đó thoáng qua không ngờ nó ở lại!
 
Không nghe ai nói "Phải / nhắc hoài chuyện ngày xưa". Có thể thấy "người ta" ngồi mơ màng chiều, sớm...
 
Có thể, nghĩ không muộn:  "Mình cũng sẽ có ngày...ngồi nhìn mãi mây bay, nằm nghe cơn gió thoảng...".
 
Đời không thể một thoáng!  Nhiều người chết "khi không".  Nhiều người chết động rừng, động cả sông, cả núi...
 
Tôi nghĩ Phạm Hồng Thái, trăm năm rồi, anh đâu?  Tôi nghĩ đến mùa Thu: Lá vàng đầy sân rụng...
 
Đời làm mình lúng túng.  Sống, chết đều bình thường...Đời như sóng đại dương, thấp cao vì gió, bão...
 
Nhưng, sóng nếu là giọt máu chắc nó có thời Xanh?  Ý tưởng nào cũng mong manh... màu Xanh - màu vĩnh cửu?
 
*
Bạn biết Pascal chớ?  Từ đứa nhỏ lớn lên nói một câu khó quên:  "Con người yếu ớt lắm, nó chỉ là một cây lau sậy nhưng cây lau sậy có tư tưởng!".
 
Một ngày có ý nghĩa:  Ngày đó có bình minh!
Một đêm thật hạnh phúc còn đắp cái chăn kỷ niệm...
 
Yên Thao, một nhà thơ, có hai câu lấp liếm mà lại rất dễ thương:  "Tim tím khung cầu tim tím núi, giời ơi nhiều tím quá em ơi!".
 
Tôi nghĩ đến Nguyên Sa - một người hành khất thốt được những lời van lơn:  "Cho anh nắm lấy hai bàn tay!  Tóc em anh sẽ gọi là mây!  Ngày sau hai đứa mình xa cách, anh vẫn được nhìn mây trắng bay...".
 
Kỷ niệm đều đáng nhớ vì Kỷ Niệm nào cũng Đẹp.  Bản chất của mây là cuồn cuộn như tóc người yêu mình chưa chải đấy thôi!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Xuân Diệu

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2025

NGÀY LẠI NGÀY - Trần Vấn Lệ



Ồ!  Hôm nay cũng vậy!  Giống hệt ngày hôm qua.  Cũng sương mù sa sa... Cũng có lá vàng... mà chưa, rụng!
 
Ngày hôm nay lúng túng, chào "nó" thế nào đây?  Mình đưa lên bàn tay, "nó" thơ ngây... dễ sợ!
 
Hình như "nó" không nhớ mặt trời đang nhú lên?  Sáng sớm là bình minh, "nó" với mình tái ngộ?
 
Hình như mình xấu hỗ, biết mình chẳng là mình mà sao không làm thinh đừng bonjour ai hết?
 
Năm ngày nữa lại Tết.  Tết Trung Thu hàng năm.  Tết của nước Việt Nam!  Tết âm thầm thế giới!
 
Mình biết không ai đợi để nói "kỳ" như minh.  Không phải bà con quên... mà thật tình yên ổn!
 
Không còn ai mong muốn "một Đất Nước Trở Mình".  Xưa nay cái màu xanh... long lanh màu nước mắt!
 
Chào Ngày Mới!  Mình khóc:  Nước Mắt Một Chữ Thơ!

                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2025

HAI NGÀY TRÔI QUA LẶNG LẼ - Trần Vấn Lệ



Hai ngày trôi qua lặng lẽ...Mùa Thu yêu quý chưa về!  Tưởng tượng trời mưa lê thê, gạt tay... chỉ là nước mắt?
 
Mùa Thu, mùa yêu thương nhất.  Mùa của đám cưới hàng năm... Có lẽ người ta nghĩ rằng:  Hôn trong ngày lạnh mới ấm?
 
... cho nên dù xa muôn dặm, đẹp như tiểu thuyết:  Thư Tình.  Tôi chờ một cánh thư xanh, với mình, bây giờ không có...
 
... kể cả thư các em nhỏ, xưa - xưa lắm, học trò.  Các em giống như giấc mơ, nhỏ hơn Thầy đâu mấy tuổi!
 
Tôi đang chờ Thu, tôi nói, vụn vằn, vụng về... ghép chữ thành Thơ!  Tôi thích làm Thơ Tự Do.  Tôi thích "không gì ràng buộc"... giống như lời hứa "bị nuốt" thì thôi... chuyện của chuyện đời!
 
Bạn tôi Chicago xa xôi nhắn về Cali nói lạnh.  "Mà tại vì em muốn tránh gặp anh nóng lắm nụ hôn!".
 
*
Hơi thở của tôi mãi còn để tôi sống nhờ câu đó!
Chicago - Los Angeles... cách xa nhau bởi gió và hoa và cỏ đường sương!  Tình Yêu không ai cô đơn!  Chiếu giường Tình Yêu là chữ... Tình Yêu quà trao nhiều thứ... Xa nhau một bước là buồn!
 
Đang nắng!  Nắng như nước tuôn chảy luồn từng con đường phố.  Mùa Thu ở đây... dưới hố.  Tôi nhìn.  Tôi thấy Quê Hương một Xã Hội Buồn Khôn Tả!  Tôi nghĩ là tôi nói quá những gì báo chí đang đăng... Tôi nghĩ tôi-không-nhân-văn!  Hai chữ Nhân Văn ngộ há?
 
Mai tôi đề thơ trên lá...
Thu vàng rơi đi lá Thu!
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2025

ĐẤT LÀNH CHIM ĐẬU - Trần Vấn Lệ



Bầy chim sẻ đã về sau hai ngày vắng mặt! Thấy chim là hạnh phúc, ngày mới ơi của tôi!
 
Bạn nghe có thể cười - ai biểu bạn... bỏ bạn!  Năm mươi năm mấy tháng, rồi còn bao nữa đây?
 
Ai "sống mòn" từng ngày chắc như tôi, lẩn thẩn?  Người mình không thù hận... vậy mà tay chia tay!
 
Cái gì nói cũng hay!  Cái gì thấy cũng tủi!  Hay, chưa kịp được nói, tủi buồn... năm mươi năm!
 
Người thành người - Cố Nhân!  Quê thành quê - Cố Quận!  Cầm vạt áo lên thấm... nước mắt trào biển sông... 
 
Sáng nay chim về đông, tôi nhìn chim, nói nhảm!  
 
*
"Chín mươi... sắp gần lắm, quê nhà càng xa xôi!"  Ông Võ Phiến có cười khi cùng tôi nói chuyện...
 
Bây giờ... ông tan biến bình tro trút biển khơi... Bà cũng đã lìa đời, bình tro trôi biển rộng!
 
Việt Nam mình ai sống cũng ngậm cười Thiên Thu!  Tôi ra nghĩa trang chơi... rồi về như chim sẻ!
 
Quê nhà không kịp ghé, tôi - tồi tệ hơn chim... Đất Lành chim bay tìm!  Đất Lành... tôi vĩnh biệt!
 
                                                                                   Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2025

THỜI GIAN BAY TRÊN PHƯƠNG BẮC – Thơ Trần Vấn Lệ


        

Hình như ai cũng thức / dậy rất trễ sáng nay?
Sương mù trắng ngọn cây và thành phố lành lạnh...
 
Lá vàng rung óng ánh.  Gió nhẹ mang mùi băng
dẫu một chút thoáng ngang, hiểu:  tuyết trên phía Bắc
đang rơi.  Thành phố ngập.  Kỷ niệm bắt đầu buồn?
Ở đó sau mùa sương!  Ở đó đang mùa tuyết!
Đoàn Thị Điểm từng viết:  "Sương như búa bổ mòn gốc liễu,
Tuyết dường cưa xẻ héo cành ngô!"
 
Chắc chắn có người hô:  "Hoan Hô Trời Đã Lạnh!".
 
*
Sáng nay tôi hiu quạnh:  bạn chưa dậy với mình
Mở máy thấy màn hình mà email không có!
"Em ngủ ngon!  Anh ngó / cái mặt em, mặt trời!
Em thức, nhắc em cười:  Hôn Em Chào Buổi Sáng!"
 
Tóc nàng có sợi trắng. 
Tưổi nàng hay tuyết bay?
 
                                                              Trần Vấn Lệ

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2025

THA HƯƠNG HOÀI THUYỀN TRÔI TRONG SƯƠNG – Trần Vấn Lệ

        

Khi mùa Thu tới...em nhìn với anh nha:  Những nhánh lá hiên nhà vì em mà nghiêng xuống!
 
Em à, anh rất muốn hôn em ngay bây giờ... mười ngón tay em Thơ, mười ngón chân em ngọc!
 
Ô hay!  Sao em khóc?  Anh hôn mắt, hết nha!  Những nhánh cây la đà... hôn em từng sợi tóc...
 
Bạn ơn, chữ Hạnh Phúc là Thơ, đó, đọc đi!  Thơ có thể Đường Thi mình đi gặp Tôn Nữ...
 
Mình gặp lại quá khứ, một Lịch Sử Nước Non Hai Bà Trưng Nữ Vương, hai con voi quỳ, đó...
 
Tên Tô Định là cỏ tên Giặc Cỏ của Tàu!  Ông Thi Sách làm sao mà quân mày nỡ giết?
 
Sức mạnh của dân Việt, có thể giờ vẫn chưa!  Trước Mã Viện, ta thua... Ta trầm mình sông Hát!
 
Thương giống dân Hồng Lạc đi lạc mãi... mù sa!  Đồng bào ơi, khóc nha, thương tiếc thời dĩ vãng...
 
Đất Nước mình chỉ sáng khi nó có Mặt Trời!
 
Bao giờ có Mặt Trời?  Đấm ngực đi!  Mà hỏi!  Mà nhớ Trần Dần nói:  "Tôi đi không thấy phố thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ...".
 
*
Khi mùa Thu tới đang ngoài ngõ, anh hôn mình nha, hai bàn chân!  Mình vẫn mùa Xuân xanh mái tóc.  Tha hương hoài, Tình Ơi Mênh Mông! 
 
Em vẫn mùa Xuân xanh mái tóc tha hương hoài thuyền trôi trong sương...
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2025

BUỒN TÌNH NÓI BÁ VƠ – Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ duyên vẽ theo yêu cầu của Nguyệt Mai

Đã bảy giờ chưa thấy chút nắng nào lóe lên.  Hôm nay chắc "an yên" nên ông trời cứ ngủ?
 
Nhà sư vừa gõ mõ, không thấy tín đồ nào.  Trời mù nên không cao...cũng chưa Rằm tháng Bảy!
 
Rằm tháng Bảy xá tội những người chết mong chờ có một bữa no nê dẫu chỉ là quá khứ!
 
Bây giờ đời đổi chữ Rằm Tháng Bảy Ngày Nhớ Mẹ - Mẹ của Mình mà Thôi.
 
Thời thế cái thế thời.  Nhất Hạnh cười vui vẻ... Thành Phố Bến Tre né được trái bom nào đâu!
 
Nhất Hanh lựa được màu hoa hồng cài lên áo... Nhất Hạnh mở đường Đạo:  Mừng Lễ Vu Lan Bồn...
 
*
Bàn Làm cứ Bàn Làm!
Bài thơ này vô tự!
Triệu triệu người xa xứ buồn tình nói bá vơ...
 
                                                                                  Trần Vấn Lệ

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2025

MẮT EM NHÉ ÓNG ÁNH MUÔN NĂM ĐỜI THANH BÌNH – Thơ Trần Vấn Lệ




Hôm nay hy vọng mát hơn hôm qua một giờ...
thì mùa Thu như mơ đã đến gần sự thật!
 
Sự thật giống như mật, nói mãi để bắt thèm!
Anh vẫn nghĩ tới em:  Vầng Trăng Tròn Tháng Sáu!
 
Tháng Sáu nhuần không bão, không cả mưa, nắng hoài...
Sự thật thật mỉa mai vì vẫn chưa sự thật...
 
Năm nay, năm dài nhất ba trăm chín bốn ngày...
Người mình ăn Tết Tây, Tết mình... mình quên, dám?
 
Năm mốt năm yên ổn... vì hết muốn chiến tranh!
Hòa hợp hòa giải thành giấc Nam Kha chớp mắt...
 
Mạ không còn ngồi nhặt những giọt lệ không khô!
Ba cựa mình dưới mồ, chuyện nói đùa cho có?
 
Chỉ lạ là con thỏ, hai mắt nó tròn xoe...
Chỉ lạ là bờ tre, xóm làng che mưa nắng...
 
Đường xa xa muôn dặm.  Đường Thiên Lý Thiên Thu!
Ai thắp nhang không cầu:  "Đời đừng thành tro bụi"?
 
Bây giờ, tôi đang nói:  Chưa Bảy Giờ Buổi Mai...
Bầy chim thức, đã bay.  Sương Hàng Cây Bạc Tóc!
 
*
Em ơi em!  Đừng khóc... Biển tự nhiên mà đầy...
Đời Nam Bắc Đông Tây...những dòng thơ cứ chảy.
 
Thơ anh làm để đấy chắc rồi gió sẽ tan...
Anh nhớ thơ Thế Viên... Nhớ!  Vì nó "tồn tại":
 
"Sáng nay trên bờ sông thấy em bên song cửa
mây trắng bay tần ngần tóc em vàng một nửa...
Tôi nhìn xa chợt nhớ trăng-mùa-Thu-năm-nao
soi bóng người song cửa.  Lòng bỗng dưng nghẹn ngào!
Vì sao tôi thương nhớ?  Bởi vì quá nhớ thương!
Dòng sông trôi thê lương..."
 
Một giờ nữa còn sương, chắc hôm nay sẽ lạnh...
Mắt em nhé, óng ánh, Muôn Năm Đời Thanh Bình!
 
                                                              Trần Vấn Lệ