BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

ĂN MÀY DĨ VÃNG – Thơ Noel của Trần Vấn Lệ


   

Đêm nay Noel, December 24, 2024,
tình cờ tôi thấy lại tấm ảnh này:
"Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cầu nguyện
trong một Nhà Thờ ở Quảng Trị năm 1972"
 
Nhà Thờ đổ nát.
Một quá khứ Việt Nam đổ nát.
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu một mình,
quỳ trên sự đổ nát đó...
 
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.  Một Mình.
*
Tôi còn nguyên hai tay.
Tôi xin...
"Vinh danh Thiên Chúa trên Trời
Bình yên dưới thế cho người thiện tâm".
 
Tôi không tin vào bất cứ sự nhiệm màu nào.
Nhưng tôi biết con-người-ta có một nỗi cô đơn.
Giống như Trăng rất tròn vào đêm Rằm mỗi tháng.
Câu thơ hay nhất là con dao xẻ đôi vầng trăng đó!
 
"Vầng trăng ai xẻ làm đôi?
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường!" (*)
...
"Chàng từ đi vào nơi gió cát,
Đêm trăng này nghỉ mát nơi nao?" (**)
 
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã mất!
Dĩ Vãng ơi... đêm nay 24 tháng Mười Một Giáp Thìn,
trăng Hạ Huyền lên muộn,
Một Nửa Trăng Thôi!
 
... một nửa trăng ai cắn vỡ rồi?
Ta nhớ mình... xa thương đứt ruột
Gió làm nên tội... (***)
 
Tôi không tin vào bất cứ sự nhiệm màu nào
nhưng tôi biết con-người-ta có một nỗi cô đơn!
Ném được nỗi cô đơn đó xuống nước...
Tản Đà sẽ thấy và nói:  "Nước chảy huê trôi..." (****)
 
                                                               Trần Vấn Lệ
*
(*) Thơ Nguyễn Du
(**) Thơ Đặng Trần Côn / Đoàn Thị Điểm
(***) Thơ Hàn Mac Tử
(****)Thơ Tản Đà 

GOM LÁ HƠ ĐÔNG MONG ẤM LÒNG NHÂN THẾ - Trần Vấn Lệ



Tôi gom hết lá mùa Đông còn sót đốt nhìn trăng chờ đêm Noel. Còn tuần nữa là còn bảy đêm, lạnh sẽ bớt được chút nào, mong thế...
 
Nhà ở Mỹ, một chút vườn nhỏ bé, trời vẫn bao la không giới hạn nào.
Lá không nhiều nên ngọn lửa không cao không vượt quá cái phiền hàng xóm...
 
Tôi nghĩ đến em bé bán diêm góc Nhà Thờ, chồm hổm, bật que diêm rồi bật hết hộp diêm, lạnh tay run mà lại ấm trong lòng... rồi em chết từ hai chân bất động...
 
...rồi hai tay của em cũng cứng.  Cái đầu em gục xuống ngực, làm thinh.  Hồn em bay, bay lên trời xanh, trăng đổ lệ cho mây đưa Ngoại tới.
 
Bà Ngoại của em không cần chờ đợi.  Em sà vào lòng Ngoại và khóc như mưa.  Mười năm của em, mười năm tuổi thơ, một truyện đời xưa Noel còn cái bóng...
*
Bảy đêm nữa chuông Nhà Thờ vang vọng đưa em về bật tia lửa đơm hoa, biết đâu chừng thiên hạ người ta đều là Ngoại của em yêu quý?
 
Tôi gom lá mùa Đông, bât diêm, suy nghĩ... viễn vông và tôi nghĩ viễn vông... lá cây ngô đồng... lá cây ngô đồng... chiếc đầu tiên vàng rụng...
 
Có chiếc sau cùng biết đâu rơi trúng lòng mùa Đông, lòng của nhân gian.  Ánh trăng tan.  Trời biển mênh mang.  Bốn bờ rào lao xao tình lối xóm...
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2024

HAI NGÀY NỮA NOEL – Trần Vấn Lệ



Mùa Đông chính thức tới / chỉ mới có hai ngày (*)... thế mà cả hàng cây / giống như chào vĩnh biệt / một ai đó rất thương...
Nước mắt thành mù sương / đọng trên từng kẽ gạch.  Có một cuốn sách lật, ai đó đọc nửa chừng...
 
Có câu "Nửa Chừng Xuân";  "Nửa Chừng Đông" chưa há?  Có một chiếc lá / rơi nằm bên nó, kìa...
 
Vài người khép nép đi, không ai buồn quan sát...Họ nhìn lên đỉnh tháp / Nhà Thờ Lễ Giáng Sinh.
 
Cây thông... cây thông xanh / người ta giăng ngũ sắc / những dây đèn chớp mắt / lung linh... và lung linh.
 
*
Bạn ơi, đừng giật mình:  Tôi cúi lượm cuốn sách.  Tôi thấy giọt nước mắt / của tôi cũng vừa rơi...
 
Tôi đọc được vài lời / của nhân vật trên giấy:  "Anh nhớ em hồi nãy, bây giờ anh nhớ hơn...".
 
Trang sách không trống trơn / chỉ một lời như thế. Cuốn sách dày đáng nể... Vui, buồn, tôi sẽ xem...
 
Hai ngày nữa Noel.  Đường mùa Đông tôi dạo.  Vài đám mây có Đạo / bay qua mái Nhà Thờ...
 
Suối tóc ai như mơ / chảy ngang qua thành phố.  Tôi yêu nơi tôi ở mơ hồ như Cố Hương...
 
                                                                                   Trần Vấn Lệ
 
(*) Năm nay, 2024, Mùa Đông chính thức tới kể ngày 21 tháng Chạp...

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2024

ĂN MÀY DĨ VÃNG – Thơ Trần Vấn Lệ


   

 
Có những người điên đi trong thành phố này,
Không ai mập béo, họ đều gầy.
Mình nhìn mình cũng xương và xẩu
mỗi lần chớp mắt thấy cay cay...
 
Mình người vong quốc... không còn nước,
Những người điên kia, các anh là ai?
Chúng ta không lẽ đều vong quốc
sao lá cờ sao nặng cứ bay? (*)
 
Năm mươi ngôi sao đều dấu nặng,
một dải Hoàng Sa kệ mẹ mày...
Tất cả máy bay đều sắp sẵn
Không bao giờ nữa xé tung mây!
 
*
Những người điên kia vừa mới điên?
họ vừa từ bỏ tuổi thanh niên?
họ đều bỏ nước ra ngoài biển
Đại Dương trăng và sao mỗi đêm!
 
Cũng đến bến bờ như bản đồ
mà không cờ xí tiếng hoan hô!
Họ buồn lắm chớ, ai mà biết
họ hóa ra người có con mắt khô!
 
Họ cũng như tôi, người bỏ núi
gọi tên Đà Lạt nghẹn như vừa
nuốt cơm có sạn ê răng quá
lau con mắt hình như cũng kịp mưa!
 
*
Mỗi đứa ngả lưng xuống đất nằm
mỗi thằng có nhớ thơ Thâm Tâm:
"Đưa người ta không đưa qua sông
sao nghe tiếng sóng nổi trong lòng..."
 
Không ai han hỏi gì ai cả,
người cán binh bồng cây súng ngó trăng...
 
                                           Trần Vấn Lệ

(*) Cờ Mỹ, nước Mỹ, USA, United States of America, có 50 ngôi sao. Lá cờ Mỹ rất nặng nếu ta cầm lên, thấy có 50 chữ Sạo!  Cờ Trung Quốc có 5 thôi.  Cờ TA thì một.  May mắn vô cùng nên lòng TA nhẹ tênh!  Nguyễn Công Trứ điên bèn ngâm thơ:  "Buồn buồn ngồi trách ông Xanh, khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười!  Kiếp sau xin chớ làm người, làm cây thông đứng giữa trời mà reo...".  Ngũ thập niên tiền...Người điên khóc ngất!  Đà Lạt ơi em còn hay mất? "Hai Thiêng Liêng" tiểu thuyết của Nguyễn Vỹ... chỉ là một cơn say?

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2024

NĂM MƯƠI NĂM TẠI SAO HAI THẾ KỶ - Thơ Trần Vấn Lệ


   


NĂM MƯƠI NĂM
TẠI SAO HAI THẾ KỶ
 
Còn đấy chớ, những hàng phong chưa rụng,
lá vàng tươi... mà nắng cũng vàng tươi.
Mưa ở đâu? Đây vẫn có mặt trời,
nắng rực rỡ những ngày mùa Đông trắng!
 
Đôi tình nhân đi bên nhau im lặng.
Đã nhiều chiều chưa tới sáng ngày Xuân.
Những dãy nhà cao có lẽ quá gần,
chúng cản gió nên hàng phong không rụng?
 
Đôi tình nhân không vì yêu đời sống
mà họ yêu nhau nên mãi bên nhau!
Có nhiều điều ta chẳng hiểu tại sao:
Sông hai đầu nước chảy xuôi một hướng...
 
Chúa Jésus ra đời hai ngàn năm chưa lớn,
Cuối năm nào cũng có Lễ Noel!
Có nhiều điều mà chúng ta đã quên:
"Là Chân Lý Không Phải Là Chân Lý"!
 
Sắc tức thị Không!
Không tức thị Sắc!
Nhắm mắt đi!  Thấy chân dung của Phật!
 
Rồi
Hãy mở mắt ra
thấy cái gì Chúa cất
dành tặng ta là... Hai Chữ Tình Yêu!
 
*
Tôi hỏi hàng phong:  "Có biết chăng chiều...
đang lạnh lắm, lạnh chưa nhiều, có phải?
Hay lá phong ngửa lòng phơi mặt trái
nên nắng còn vàng mướt lá tương tư?".
 
Ai có bao giờ cầm giấy hôn thơ...
hôn cái chữ, cái tấm lòng thơ nhỉ?
Năm mươi năm, tại sao hai Thế Kỷ?
Ba đời người:  Ông Nội, Cha, Con...
 
Hai Thế Kỷ nai lưng, sông cạn, đá mòn,
Giọt lệ cứ còn... cho lá phong tươi, mãi mãi...
 
                                                 Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2024

ÁO BÀ BA EM PHƠI KHI NÓ ĐẦY NƯỚC MẮT – Trần Vấn Lệ




10 năm!  Mười 5 nhỉ!  Em chờ anh thế này, bao nhiêu đám mây bay mỗi ngày... qua trước ngõ!
 
Tại ông Trời làm gió, em biết không phải anh!
Tại bầu trời quá xanh mà em biết mây trắng!
 
Anh à, mưa hay nắng, 10 năm em chờ anh!  Sóng hồ Xuân Hương long lanh...có thể là em khóc!
 
Em hiểu chữ Cô Độc có nghĩa là Một Mình. Em hiểu Buổi Bình Minh là Ngày Mới Hy Vọng.
 
Ôi 10 năm em sống như màu áo bà ba... Có khi áo đầy hoa, có khi là nâu, xám...
 
Bạc màu thì... thành trắng.  Bạc tình?  Chúng ta không!  Anh à, anh cái vòng của vầng trăng Rằm đó...
 
Anh cũng là luồng gió nhân dân mình bày tỏ từ ngày xưa ngày xưa:  thống nhất là giấc mơ! 
 
Thống Nhất Vui Cả Nước:
Lậy Trời cho chóng Gió Nồm,
cho thuyền Chúa Nguyễn thuận buồm xuôi ra...
*
Em rất nhớ ông Tản Đà.  Em nhắc hai câu này mà khóc:  "Ba Vì Tây Lĩnh non xanh ngắt, Một giải Thu Giang nước vẫn đầy!". 
 
Áo bà ba em may...Mười Năm Rồi, Anh Thấy!  Ôi chao dòng sông chảy...anh anh anh anh... biển khơi!
 
Áo bà ba em phơi khi nó đầy nước mắt.
Áo bà ba em cất để dành... thắp nhang Anh!
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ 

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2024

VĨNH BIỆT TRẦN TRIẾT QUỲNH DAO – Trần Vấn Lệ



Không có gì ồn ã. 
Hàng cây mùa Đông trơ cành còn vài ba chiếc là chưa rơi run rẩy.
Một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống. 
Nữ sĩ Quỳnh Dao chào vĩnh biệt mùa Đông Đài Loan.
 
Quỳnh Dao ra đời năm 1938.  Sinh 20-4-1938, Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Hoa Lục Địa, rời nước năm 1949 qua Đài Loan...
 
Mất, tự quyết định chiều ngày 4 tháng Chạp năm 2024, mùa Đông, tại nhà riêng, Quận Đạm Thủy, Thị Trấn Tân Bắc, Thủ Đô Đài Bắc, Nước Đài Loan Trung Hoa Hải Ngoại.
 
Bà đã có thư dặn dò con cháu để yên cho Bà đi từ năm 2018.
 
Và bà đi sau nhiều ngày chữa bệnh tại nhà riêng - một tòa lâu đài đầy đủ tiện nghi, trị giá trên mười triệu Đô La Mỹ... Bà là nhà văn giàu nhất thế giới xưa nay, tự do cũng nhất... mà oằn oại vì tình nghĩa trăm năm hơi nhiều.  Sức chịu đựng của bà coi như cũng khá!
 
Họ tên của bà giản đơn như nhánh cây cổ thụ:  Trần Triết.
Bút hiệu của bà dễ thương:  Quỳnh Dao, chắc tự ví như hoa hiếm, như lá ngọc, Quỳnh và Dao?
Hoa Quỳnh chỉ nở đúng nửa đêm.
Lá Ngọc dễ ai mà có.
 
Bà có rất đông độc giả ái mộ về văn,  đúng là văn chương;  có nhiều nước mắt của khán giả xem phim chuyển thể từ truyện của bà vì láng lai tình nghĩa thấp thoáng những con đường Mùa Thu Lá Bay...
 
Người Việt Nam trước 30-4-1975 ái mộ bà gần ngang với Kim Dung tác giả truyện chưởng. 
 
Người Việt Nam sau 30-4-1975 nhìn bà trong nhiều đám lửa, gạt nước mắt không khóc riêng cho một nhà văn.
 
Nhà Văn Quỳnh Dao đi rồi!
Tám mươi sáu năm ở đời.  Vậy thôi!
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2024

HÔM NAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN NÀY – Trần Vấn Lệ



Hôm nay, Đẹp nhất!  Thế Gian này...Những tấm lòng chắp cánh gió bay... Những vườn hoa nắng lên rực rỡ... Những câu chào Happy Thanksgiving Day!
 
Không ai giận ai hờn ai nữa.  Chỉ Biết Ơn và chỉ Biết Ơn!  Dẫu có nhánh cây che trước mặt, môi hồng mãi mãi thấy thương thương!
 
Khi bàn tay người ta không buông, dành một hôm không nói tiếng buồn.  Hoa với bướm làm vườn ta đẹp,  mỗi lời trao là bao tơ vương...
 
Tôi tưởng tượng hai miền Nam Bắc ngày hôm nay nối kết hai bờ.  Hai mươi năm ngàn muôn nhung nhớ, trang giấy tình chỉ một chữ Thơ!
 
*
Tôi có thể chưa hoàn hồn được nhưng mười giây một khoảnh khắc thôi, ngồi lặng lẽ mơ màng bất giác thấy hồn mình nhè nhẹ mây trôi...
 
Tôi nghĩ tới áo dài trong gió, áo bà ba... rồi áo quân nhân.  Đời lam lũ một câu có nhắc, yêu lá dừa non chải gió phù vân...
 
Ngày hôm nay sẽ qua sẽ qua, lòng ở lại với bài thơ xinh nha!  Mình, bằng hữu hay trong quyến thuộc, lòng buộc ràng hai chữ Thiết Tha!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2024

GIÓ LẠNH MỚI BAY NGANG - Trần Vấn Lệ



Sáng mùa Đông, nhà không mở cửa.  Cũng không ai nhóm lửa mừng ngày!  Chim hết rồi, cũng mười hôm nay.  Người ở lại với những cây đào không lá!
 
Chắc không có em học sinh nào tả / Sáng Mùa Đông Trời Lạnh Giá Ra Sao.  Vườn ở đây không có hàng rào, gió tự do cứ ra vào chỗ trống...
 
Hai chữ Tự Do, ôi chao cảm động!  Tượng Tự Do ở New York rùng mình... ba Thế Kỷ rồi đâu có thấy rung rinh?  Ngọn đuốc sáng từng đêm đêm sao hiện!
 
Sáng mùa Đông... người người lười biếng.  Xe bus vàng sẽ chạy, chín giờ hơn... Học trò xếp hàng leo lên đi đến trường.  Mẹ đi làm nail thì chờ xe bus khác...
 
*
Sáng mùa Đông chắc không ai đi lạc, nhưng biết đâu có cái xác khô queo.  Hai chữ Tự Do dành cho cả người nghèo...có cái chết hồn bay theo tiểu thuyết!
 
Ba tháng mùa Đông cũng có hôm bầu trời xanh biếc... mà lạ lùng không thấy ai làm thơ!  Thi sĩ chết, chắc nó cũng không ngờ... hai chữ Tự Do chỉ nằm trong bài thơ đẹp nhất!
 
Gió lạnh mới bay ngang
Tiếng cửa gương rung lên bần bật.
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2024

MÙA ĐÔNG ĐANG QUA TRƯỚC CỬA - Trần Vấn Lệ



Mùa Đông... năm nào cũng có.  Cũng tới, sau mùa Thu tàn!  Những con di điểu bay ngang để lại thênh thang băng giá...
 
Cái quen bỗng thành cái lạ... mà hàng năm, đó, thành thường!  Thấy ai cũng có vẻ buồn... Good Morning là khói tỏa!
 
Mười Một là tháng đầy nhớ:  Sắp rồi Lễ Thanks Giving!  Rộn ràng phố xá Giáng Sinh... kéo dài tới đầu năm mới!
 
Kìa cây, hai hàng chới với, rung rinh, run rẫy gió đùa... Có người nói tuyết nở hoa... nhìn xa nhìn xa... hết nói!
 
Cháu tôi đi mua giấy gói tấm lòng tình nghĩa Noel!  Bạn bè, anh chị không quên, chắc cũng đang làm như vậy?
 
*
Người Việt mình lòng nát bấy, quê nhà và quê khắp nơi.  Quà trao một chút Niềm Vui... Ngẩn ngơ đã hai Thế Kỷ...
 
Giải Phóng năm mươi năm nhỉ?  Đã ba Thế Hệ như đùa!  Hiện tại toàn chuyện ngày xưa... mai nhắc lại là Cổ Tích!
 
Mùa Đông... ban ngày tối mịt, và đêm nhúc nhích từng đêm!  Nhục nhã rồi sẽ có thêm... tới khi trái tim ngừng đập!
 
Cỏ nghĩa trang người ta cắt.  Hàng hàng bia mộ... đếm sao!  Nhà văn Mai Thảo đâu nào, nói cho đời nghe mấy tỉ!
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2024

CHẢI EM TÓC BIẾC MÀU TÌNH THỦY CHUNG – Trần Vấn Lệ



Nửa năm... không giọt mưa nào!  Không là hạn hán mà sao nắng hoài?  Lạ kỳ xanh lá không phai, xanh em vẫn tóc chải dài câu thơ!  Em à, thơ... bỗng thành mưa chắc tuyết không tới trong mùa Giáng Sinh?  Phải chi Chúa hiện thình lình, mình dâng lên chuyện bất bình xem sao...
 
Chúa trên trời, Chúa trên cao... Chúa trên tất cả, chỗ nào cũng trên... Có khi Chúa ở một bên Em, hiền hậu nhất và Em tuyệt vời... Chúa là sao không đổi ngôi, Em muôn năm vẫn một lời Kinh dâng... Noel, đêm cuối mùa Đông.  Sau Noel lại mùa Xuân bắt đầu.  Năm mươi năm chửa là lâu, Quê Hương - Niềm Nhớ... ôi cầu Hiền Lương! Chúa Trời, Chúa một tình thương, con người... chấp nhận con đường tử sinh!
 
Hòa Bình ơi hỡi Hòa Bình!
Chải em tóc biếc màu tình thủy chung!
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2024

EM NÓI EM LÀM GIÓ ĐI LÊN NÚI CHẢI MÂY – Thơ Trần Vấn Lệ


   

EM NÓI EM LÀM GIÓ
ĐI LÊN NÚI CHẢI MÂY
 
Em cầm cây lược ngà,
hỏi:  "em đi đâu đó?",
Em nói:  "Em làm gió,
em lên núi chải mây!".
 
Hai đứa cùng chào tay,
em đi, tôi đứng lại.
Hình như tôi đứng mãi
... đến khi tóc em về!
 
Tôi hái một đóa quỳ,
nói với em:  "anh tặng".
Em cười và im lặng,
hương và hoa, tóc bay...
 
Tôi nâng từng chút mây
đưa vào bài thơ nhỏ,
nhớ hôm em làm gió
bỏ tôi, cầm lược ngà!
 
*
Thế mà mười năm xa,
tôi qua nhiều đại hải.
không hoa quỳ để hái,
chỉ quỳ ôm... hoa mây!
 
Không có gì đổi thay!
Tôi nhớ em thật nhé...
Nhất là mái tóc rẽ
của em... đã mười năm!
 
Tóc em-mây-phân-vân,
gió ngập ngừng thủ thỉ:
"Ai biểu đường thiên lý,
cái lược ngà hóa sương..."
 
                    Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2024

EM ƠI NHẮM CON MẮT MÀU XANH CỨT NGỰA XƯA – Trần Vấn Lệ



Hồi thuở anh làm Lính, mặc quần áo màu xanh.  Em!  Em đừng la anh, "Xanh, xanh-màu-cứt-ngựa"!
 
Xanh!  Xanh chi lạ rứa?  Chẳng phải xanh mộng mơ... màu của đám ruộng trơ sau mùa gặt còn rạ!
 
Màu xanh đó buồn quá!  Đồng bào không ai ưa... nhưng mà vì "phe ta" nên mong sao hết giặc...
 
"Giặc" không "nói" tôi Bắc... mà nói là người mình, cũng dáng dấp xinh xinh, nói năng rất... lễ độ.
 
Quân ta thật là khó!  Không biết tính làm sao? Mình không làm mình đau.  Đồng bào cũng đâu muốn...
 
Màu xanh khoác, không sướng.  Màu xanh cây lá rừng.  Mình đánh giặc ngập ngừng.  Mình thua giặc, ai biểu!
 
*
Tháng Bốn Bảy Lăm thiếu, phe ta lệnh đầu hàng.  Lính Bắc rất nghênh ngang lùa lính Nam ra Bắc!
 
Tự dưng mình thành giặc!  Áo quần xanh chó tha.  Từng cánh đồng đi qua, xe lửa, lính nhìn xuống...
 
Sông Bến Hải phiền muộn lửng lờ trôi trôi trôi!  Ta với Giặc, đều người, nụ cười nham hiểm thật!
 
Em ơi... nhắm con mắt... màu xanh cứt ngựa xưa!
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2024

BÀI THƠ MỚI NHẤT TÓC ƠI TÌNH YÊU – Trần Vấn Lệ



Em nói dễ thương:  "Đà Lạt lạnh lắm!". Em đưa tay nắm, ôi bàn tay thương!
 
Anh xa, dễ thường ba mươi năm nhỉ?  Về, em thủ thỉ... Đà Lạt vẫn xưa...
 
Em vẫn là Thơ!  Từng câu em nói.  Lang Bian vời vợi, mình lên đó nha?
 
Em thấy Nước Nhà, ngàn thông, con suối... Hai chân em duỗi, hai gót chân ơi!
 
Hai chân một đôi, mình là hai đứa, trời mưa nho nhỏ, hai đứa một ô...
 
Anh hái hoa mơ, hoa sim ngày cũ... Khi không anh rủ em vào chiêm bao...
 
Tôi đang thao thao những lời mộng mị... Bạn ơi Thế Kỷ:  Hai Thế Kỷ Rồi!
 
Một giọt lệ rơi.  Một nước thống nhất.  Con ong làm mật, cái tổ nó đâu?
 
Người ở giang đầu, người thì hải giác... Mây bay gió dạt... Đà Lạt lạnh hoài...
 
Em nói bên tai: "Đà Lạt lạnh lắm!".  Em đưa tay nắm.  Áo ấm mưa sa!
 
*
Trường cũ mình qua.  Cái cổng đứng ngó.  Em không còn nhỏ.  Anh cũng tàn phai...
 
Mình còn bờ vai...
Vào nha?  Quán gió... Nhìn ra cửa sổ:  mưa trời bay mưa!
 
Em nhắm mắt chờ cái hôn rất nhẹ...
Rồi em, giọt lệ.  Mưa ơi bài thơ...
 
Vậy là đủ chưa?  Bài thơ mới nhất!  Tóc em phơ phất, tóc ơi Tình Yêu!
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2024

KIẾP SAU XIN CHỚ LÀM NGƯỜI LÀM CÂY KHUYNH DIỆP TRƯỜNG BÙI THỊ XUÂN – Thơ Trần Vấn Lệ


   
 

Hàng cây khuynh diệp của tôi ơi!
Tôi đứng đây, đâu?  Ở cuối trời?
Tôi nhớ về đâu?  Đầu đất nước...
Này đây là biển, nọ nương dâu...
 
Này đây mái ngói nhà xanh, đỏ
Không thấy nhà tôle, không mái tranh
Có những mái bằng chim chẳng đậu
(người ta gài đinh, không thích chim!)
 
Tôi đi trong phố, đời chen chúc...
Tôi ra ngoài đồng nhìn cò bay.
Tôi đứng chỗ nào?  Trên vũng nước?
Tự nhiên.  Gió thổi.  Tóc bay bay...
 
Tôi thương, tôi nhớ ngôi trường nữ,
Nhớ hàng khuynh diệp, chỉ vài cây
mà sao thăm thẳm đường muôn dặm
Tôi mất đâu rồi tuổi-thuở-trai?
 
Tôi chẳng còn ai bè bạn nữa,
Em học trò xinh xắn "Thầy ơi",
Thưa Thầy:... "Em, một Thuyền Nhân, nhé,
gặp lại Thầy, thương quá cõi đời!".
 
Chuyện kể, ngẩn ngơ, ngày hội ngộ.
Hình em:  Khuynh diệp lá đong đưa...
Bao nhiêu năm nhỉ mình xa cách?
Gió lạnh... Hình như gió buổi trưa...
*
Bạn thấy:  bài thơ tôi đứt đoạn,
"Đoạn Trường" vô tận hóa vô thanh...
Thầy Trò chạm mặt câu chào hỏi,
Trong gió...Em còn vạt áo xanh!
 
Ôi đó... dễ thương, khuynh diệp biếc
nhành cong, chim đậu tiếng xa xưa.
Trong tôi, bỗng giọt trời xanh ngắt...
"Em nhỉ, đời như một giấc mơ"?
 
                                  Trần Vấn Lệ