BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đoàn Anh Kiệt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đoàn Anh Kiệt. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

NIỆM - Thơ Đoàn Anh Kiệt


   
                 Tác giả Đoàn Anh Kiệt


        NIỆM      

Chia tay ừ nhỉ chia tay thật      
Sỏi đá vô tình đâu biết đau      
Ngất ngưởng ta thành tên "phá chấp"      
Phá xong lại... chấp hết sự đời      

Tam độc nuốt hoài sao vẫn đắng      
Tham - Sân ta bỏ đã từ lâu      
Chữ Si từ độ em rời bước      
Đọc kinh ta niệm một chữ sầu     

Ma ha bát nhã em còn nhớ     
Sao đi vô lượng bỏ từ bi?    
Buồn tình ta niệm câu "trì chú"      
Rủa người quên hết chuyện năm xưa      

Quá khứ Nhiên Đăng chẳng nói gì      
Niêm hoa vi tiếu Thích Ca im    
Tương lai Di Lặc cười rung rốn      
Ta đành tính chuyện... niệm Nam mô      

Nam mô Tiếp Dẫn... chưa dẫn lối      
Nam mô cuộc đời ta hành giả      
Nam mô tháng ngày còn bối rối      
Nam mô tình cũ! Nam mô... em

                          Đoàn Anh Kiệt
                              (04/2015)      

Chú thích:    
  
1.Tam độc: Gồm 3 tư tưởng Tham sân si (tham lam, giận dữ, mê đắm)      
2.Ma ha bát nhã: Nguyên nghĩa là trí huệ rộng lớn vô cùng, ý chỉ kinh Bát Nhã, nhưng về sau thành 1 câu niệm thường thấy... trong phim      
3. Trì chú: Ý nói tu tập lâu dài, ở đây "chơi chữ" vì chú tiếng Hán Việt còn có nghĩa là... nguyền rủa.       
4. Nhiên Đăng, Thích Ca và Di Lặc là thụ tam thế Phật, lần lượt là quá khứ chi phật, hiện tại chi phật và vị lai chi phật.   5. Niêm hoa vi tiếu: Vịn hoa mỉm cười, trích trong phần Thích Ca trả lời môn đệ "Phật là gì?"      
6. Từ bi: Từ là yêu mến, bi là đau xót.      
7. Tiếp Dẫn là Tây phương chi phật trong hoành tam thế Phật.      
8. Nam mô có nghĩa là dựa vào      
9. Mấy cái chú thích ở trên là... nói lụi theo trí nhớ, nên tốt nhất đừng có tin.

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

TÔI VIẾT VỀ... THƠ TÔI - Đoàn Anh Kiệt


           
                 Tác giả Đoàn Anh Kiệt
      (Con trai út của blogger Phú Đoàn)


TÔI VIẾT VỀ... THƠ TÔI 

Dẫn: Hồi nhỏ, ba tôi làm thơ và đọc thơ khá nhiều. Và lần nào mẹ tôi cũng... chê thơ ông dở. Lúc đó không biết nên không dám bàn. Có lần ba tôi đọc thơ, bảo là thơ của nhà thơ nào đó nổi tiếng lắm (không nhớ chính xác tên), mẹ khen hay, song thật ra bài đó là ba tôi viết. Thì sau này tôi nghĩ thơ hay vì... tác giả cũng một phần từ đó mà ra.

Tới giờ, chẳng tự hào gì khi nói tôi quen cũng đã vài cô bạn gái, vì bạn bè tôi đa phần đều "mồ yên mả đẹp" trong nấm mồ hôn nhân hết. Mà lạ, cô nào trước khi quen tôi đều hay khen (có khi vì lịch sự không chừng) là anh viết hay, rồi khi dính chút "cổ phần" trong đời nhau thì cô nào cũng chê thơ/văn anh... dở quá.

Chuyện cũ không nhắc làm gì, cô bạn hiện nay, dân chuyên Văn ngày trước, mỗi khi ngồi chơi, tôi hỏi [thiệt thà] em thấy anh viết thơ trên FB vầy được hông, cô ta cười đáp (nguyên văn) "thơ anh hay, có điều em đọc mệt quá", hỏi sao mệt, cô nói "thì... gật đầu chào người quen hoài nên mệt". Hic, của đáng tội, tôi thì [gần như] không bao giờ chôm thơ ai, hễ đăng đều ghi tác giả, không nhớ thì ghi st, dẫu rằng hay chơi chiêu nhập nhằng chữ st dù thơ mình viết.

Thì đọc nhiều ắt sẽ ảnh hưởng, không dính tứ thơ/ý thơ, cũng dính chút phong cách tác giả mình thích. Suy cho cùng, tôi... trí nhớ tốt, chứ tôi có phải anh chàng Trương Vô Kỵ, học Thái Cực quyền xong quên liền để mà vận dụng theo ý mình đâu. Hôm cafe' với nhau, vui miệng tôi nói thế, nhân tiện trích luôn bài thơ mình khá thích:

                  CHIA

                  Chia tay
                  em chọn nỗi sầu
                  Bán đi mua lại
                  mộng đầu chưa nguôi
                  Bỗng đâu
                  một sớm hoa rơi
                  Kiệu dâu em
                  bước bên người thảnh thơi
                  ….
                  Chia anh
                  nỗi nhớ ngày xưa
                  Bán không đặng
                  đành đổ thừa…
                  hên xui

Nghe xong cô ta bảo thơ gì nghe phát chán, từ "hên xui" bình dân vậy mà đưa vô, phân tích một hồi tôi thấy luôn bài này sao... mất giá quá! Cũng ráng nói thì mà là, song lý lẽ... của trái tim luôn chiến thắng. Đành thôi vậy! Tưởng thua rồi thì thôi, nào ngờ cô ta được nước nói thêm cái bài Không đề của anh nó tệ cực kỳ, trích đăng nguyên văn:

                  Tình thoảng qua như gió
                  Lá vui đùa xôn xao
                  Ngày phơi sầu đã ráo
                  Sao nắng còn hanh hao

                  Mùa qua tình như nắng
                  Vàng góc đời nhỏ nhoi
                  Chim xanh nào đang hót
                  Đâu ngờ ngày lẻ loi

                  Có người chân bước lỡ
                  Lạc lối tình không hay
                  Tưởng rằng mình hạnh phúc
                  Ô hay bụi… mắt cay

                  Đời trôi sao quá vội
                  Tình cứ mãi mông lung
                  Lá rơi chưa ngập lối
                  Đâu rồi tay nắm tay

                  Bao năm mình nông nổi
                  Đổ thừa đời không may
                  Chợt một ngày sám hối
                 Tình đã thành mây bay...

Đặc biệt là câu cuối, nguyên văn "người lớn còn chơi... đổ thừa". Rồi mấy bài xưa xưa nữa "phơi tình ngày nắng ráo, con tim đổ mưa rào, em ngày xưa... lỡ dại, yêu anh đời hư hao", thơ thì toàn ý người khác, lời thì cũ, tứ thì mòn. Bực quá, đành ráng... mặt dày viết bài để "em nó" khai sáng tri thức bình luận thơ ca.

Thơ chủ yếu là gì? Là tạo niềm cộng hưởng với người đọc. Cùng một bài, người này cảm khác, người kia cảm khác. Đối với anh A, bài này hay nhưng với anh B thì vẫn bài đó là dở. Nhưng nếu vậy thì cần chi đến nghệ thuật phê bình? Thơ, với tôi, là cách sắp chữ, để nói lên cái mà mình không nói được! Thì đó, có thất tình đâu, có chia tay đâu, song thơ chia tay, thơ thất tình thích thì viết một ngày vài... trăm bài còn dư sức, đặc biệt là thời 26, 27 tuổi. Thẩm thơ, đâu phải chỉ "tâm tri" còn phải có "trí tri" nữa chứ. Con chữ vốn vô hồn, ai cũng học đủ bảng chữ cái, nhưng viết một bài văn cho đúng chính tả chưa chắc đã là việc dễ làm với khá nhiều người, nói chi đến viết để cộng hưởng cảm xúc được?

Hồi 26; 27 tuổi tôi gần như muốn là viết. Thơ cũng được, văn cũng xong. Phóng bút thành văn dễ ợt chứ khó gì, ráp vần ráp chữ là xong. Nhưng mà nói thật, đọc lại nhiều khi... xấu hổ lắm.

Còn phê bình, phê bình cái gì đây ngoài câu chữ hiển hiện đó? Phân tích nhịp điệu, phân tích từ ngữ để mà thấy cái dụng công của tác giả, và với bài nào "tuyệt đỉnh" thường là một câu "hồn nhiên,  thiên thành". Đạt đến mức hồn nhiên như trời có sẵn đó thì TẤT CẢ đều phải dụng công, dụng công trong từ ngữ cực nhiều. Lao tâm khổ tứ để tìm cho được một chữ ráp vô, sửa tới sửa lui, đọc đi đọc lại, rốt cục chỉ muốn đạt tới mức tự nhiên như không cần dụng công.

Tôi viết cũng không ít bài bình thơ, đa phần là thơ xưa, thơ Tàu, và tôi tự nhận cái đó là bình giấm, như một nhà phê bình người Pháp tự nhận "rượu để chua quá thì thành giấm, viết không được thì... đi bình luận vậy". Nhưng thật ra, người viết bài bình luận thì có lẽ cực hơn người viết, người viết vì một cảm xúc gì đó phóng bút là xong, còn người bình đọc xong, chờ lắng cảm xúc, tìm dẫn chứng, tìm câu văn, tìm minh họa để mà bình cho người đọc thưởng lãm. Nên tuy "ai đem phân chất một mùi hương, hay bản cầm ca tôi chỉ thương" nhưng bình thơ bình văn vẫn cần lắm. Còn đọc chê dở chê hay thì nào có khó gì? Như ngày trước tôi chê Truyện Kiều, tôi cũng phải ráng viết cho được một bài [dù] ngắn để mà chê cho... có hồn (?)

Chỉ là... bụt chùa nhà không thiêng! Hic

                                                                         Đoàn Anh Kiệt
                                                                           29/10/2014

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

TẢN MẠN CÙNG "CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN" - Đoàn Anh Kiệt


            
                       Tác giả Đoàn Anh Kiệt
                    (Con trai út blogger Phú Đoàn)


     Tới giờ mới viết về phim Cánh Đồng Bất Tận quả thật đúng là … người lỗi thời! Nhưng mà tôi vốn là người xem phim cũ không chán, không ngại và không sợ! Hehe
Đọc nhiều bàn luận, chê khen trên mạng, có cả những người bạn mình quen, rồi tất nhiên giống như những phim khác, trên mạng chắc chắn sẽ có bản phim, tôi coi phần nhiều là vì tò mò, thứ nữa là tôi thích giọng văn của chị Nguyễn Ngọc Tư, chất phác, mộc mạc mà không quê mùa!

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

KIẾP TÌNH - Truyện ngắn của Đoàn Anh Kiệt


          
                 Tác giả Đoàn Anh Kiệt
          (con trai út của blogger Phu Đoan)


       KIẾP TÌNH

 (Thân tặng chị Quyên Đỗ, cho bài viết Ngày VALENTINE ĐẦY NƯỚC MẮT)

                                           Ngày xưa có anh Trương Chi
                                           Người thì thậm xấu hát thì thậm hay 
                                                                                      (Ca dao)

Đêm khuya. Tiếng hát buồn cất lên da diết. Mảnh trăng ngầu đục soi mình dưới dòng sông như một cái đĩa tròn móp méo. Vắng lặng. Xóm chài nghèo ven sông thảng hoặc có đôi người còn thức, nghe tiếng ca buồn mà thở dài sườn sượt. Trương Chi ôm gối trên thuyền chờ kéo lưới, ánh mắt chàng long lanh giữa đêm trăng mờ. Không gian đặc quánh. Cách đây 7 năm, từ khi chàng tới đây, hầu như đêm trăng nào cũng vậy, chàng đều rong thuyền thả lưới. Vốn nghiệp chài lưới khuya thì phải yên phải lặng, nhưng giữa không gian này, chàng cảm thấy khó thở, cảm giác uất nghẹn cứ trào lên trong lòng, không cất tiếng ca thì chẳng thể nào vơi bớt.
Tính chàng vốn hiền lành, chịu thương chịu khó, lại giỏi nghề xướng ca, đa phần những bài chàng hát đều do chàng tự nghĩ ra. Điều ấy hiếm. Nhất là với người dân xóm chài này. Bởi thế nên dù chàng xấu xí, thậm chí là cực xấu thì cũng có không ít người từng gấm ghé, cũng không ít lần bạn bè khuyên chàng tính chuyện vợ con, nhưng mỗi lần hỏi đến chàng chỉ cười bảo đàn ông ba mươi không lấy vợ thì không nên lấy, sách nói thế mà. Chỉ có điều, hiếm ai để ý đến ánh mắt vụt lóe lên rồi lịm tắt, thất thần trong lúc ấy của chàng. Tiếng hát buồn cứ văng vẳng theo những con trăng hàng tháng, như con tằm rút ruột nhả tơ. 
                                 

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

TRĂNG KHUYẾT - Đoàn Anh Kiệt

Mời đọc truyện ngắn của Đoàn Anh Kiệt - con trai út mình

      

  Nguồn :    Trăng khuyết « doananhkiet
   http://doananhkiet.wordpress.com/2011/09/25/trang-khuy%E1%BA%BFt/


TRĂNG KHUYẾT


Đêm đã khuya. Vầng trăng khuyết cong cong treo lơ lửng trên mái nhà, chừng như với tay là có thể chạm tới.
Phải chăng ước mộng của đời người cũng giống thế? Cũng tưởng như vươn tay là có thể hái được mà vĩnh viễn chẳng bao giờ với tới

 —oOo—

Lưu Bình ngồi trong sân, một mình uống rượu, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Hai năm trước, trong mái nhà tranh mỗi lần trăng khuyết chàng đều cùng Châu Long ngắm trăng thề ước. Giờ đây, nàng lại trở về nơi nàng đã ra đi. Lưu hận nàng chăng? Không! Sao có thể hận nàng? Nàng đã giúp chàng quá nhiều, cứu vớt đời chàng từ con sâu rượu thi đỗ trạng nguyên, lên chức tri phủ.
Chàng trách Dương Lễ sao? Không! Sao có thể trách y được? Y cam tâm tình nguyện đưa người thiếp chưa cưới tới cho chàng, giúp chàng ăn học, nuôi chí thành tài. Chàng mang ơn y còn chưa hết nữa là…
Nhưng… Sâu thẳm trong lòng phải chăng chàng không hận y, không hận Châu Long? Vì sao nuôi chí thành tài? Vì sao nằm gai nếm mật suốt chừng ấy năm? Có phải là để chứng tỏ cho tên bạn bội bạc thấy mình không phải là kẻ vô dụng hay không? Hay là vì chính bản thân mình? Vì vinh dự gia đình, dòng tộc?
Lưu biết rõ, động cơ khiến chàng phấn đấu, nuôi chí học hành hoàn  toàn chỉ có một, là nàng, là… Châu Long. Bạn bè bội bạc, chuyện đó Lưu sớm đã nhìn thấu rồi, đâu chỉ một mình Dương Lễ, hà huống đó chính là do y giả vờ làm vậy. Chí khí phấn đấu cho bản thân, cho gia đình sao? Lưu tự biết mình không quan tâm đến chuyện đó. Chàng vốn đã coi nhẹ bản thân, coi nhẹ những gì người đời xỉa xói.
Những lời thề ước, những cái ôm ghì đầy nhục cảm năm xưa lẽ nào chỉ là vì bổn phận do người chồng chưa cưới hay sao? Lưu không tin, nhưng lại không dám không tin. Suốt mấy năm đằng đẵng bên nhau, Lưu luôn kìm chế dục vọng của mình, một phần là vì nàng, một phần là sâu thẳm trong lòng chàng vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ về một điều gì đó… Bất hạnh thay, điều chàng linh cảm lại là sự thật.
Trăng có lúc mờ tỏ tròn khuyết, người có khi bi hoan ly hợp… Sao lần thề ước nào cũng đều diễn ra vào đêm trăng khuyết? Sao đang vui mà mặt nàng lúc nào cũng thoáng chút sầu giăng?
Nhưng nghĩ để mà nghĩ, chứ Lưu có thể làm gì? Ngày ngày gặp bạn, gặp vợ bạn, người mà Lưu nghĩ sinh ra là để thuộc về mình tay trong tay với người bạn thân nhất, người ơn sâu nặng nhất, liệu Lưu có dám làm chuyện bất nghĩa hay không?
Đêm trăng khuyết, tiếng thở dài vang lên não ruột giữa trời khuya vắng…