BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2025

THƯ ĐI KHÔNG HỒI ÂM – Trần Vấn Lệ



Gửi đi mười lá thư cho bạn bè tứ tán...Đời:  trời yên biển lặng... Thư đi, không hồi âm!
 
Biết là vì xa xăm, ai cũng yên và ổn.  Mình còn gì mong muốn:  những lời chúc đẹp trao...
 
Bạn vui, mừng xiết bao!  Bạn buồn, mình chia sớt.  Sao thư mình trớt qướt?  Chờ hoài, gió thổi thôi?
 
Đôi khi, phone có cười:  thư mày tao chưa mở, bận đưa bà đi chợ, bận, Hà Nội mới về...
 
Nghe bạn cười hề hề.  Mình nhớ Bác Hồ quá:  một con người cao cả, khoan hồng lũ tàn binh!
 
Qua rồi thời chiến chinh.  Yêu hòa bình lắm lắm...Coi như thư đi chậm nhạt nhẽo đời hội hè...
 
Bao giờ "qua cơn mê sau cuộc đời bềnh bồng?"...  Lời nhạc Trần Lâm Ngân bâng khuâng.  Mưa lác đác...
 
Sông trôi bèo sóng giạt.  Gió rưng rưng bờ lau...
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2025

SÁNG MỒNG MỘT BUỒN BUỒN NGỒI NGÓ MÂY NGÓ SƯƠNG – Trần Vấn Lệ



Sáng Mồng Một có nắng - Nắng ấm được bao lâu?  Tôi không đoán được đâu... Chim về, trên dây thép.
 
Những con chim hát nhép những bài tình rất xưa... Có quá nhiều ngày mưa, những bài tình ướt nhẹp!
 
Cây, lộc non mở khép, lá mùa Xuân bắt đầu!  Con sông không trôi mau. màu bình minh lượn sóng...
 
Tôi nghe lòng cảm động.  Thời gian còn với tôi... Còn nỗi nhớ xa xôi về Quê Hương làng xóm...
 
Lung linh ánh lửa chớm màu thời gian ngày xưa... Năm mươi năm đã thừa!  Năm mươi năm lóng lánh!
 
Vây mà tôi... Người Lính!  Trời ơi là Núi Sông!  Tôi có thấy gì không, những con chim dây thép?
 
*
Những con chim cánh biếc như là hoa Tầm Xuân...Những tiếng chim rưng rưng... lời Tình Ca ướt sũng!
 
Ướt mềm hoa bông súng.  Ướt bừng đóa hoa sen...Những tiếng chuông boong boong.  Chùa xa.  Thầy đã dậy...
 
Nắng trên đường nhắp nháy...
Nắng chảy theo con sông...
Tôi vuốt ve từng đồng, tôi mừng tôi tuổi mới!
 
Lòng tôi buồn vời vợi mây sương mờ thơ... thơ...
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2025

BA GIỜ BA MƯƠI A EM – Trần Vấn Lệ



Không ngủ được thì... thức.  Mình nói mình cười mình!  Không lẽ mình làm thinh? Đêm còn dài, êm ả...
 
Thuốc, một viên, nhiều quá.  Ngủ một giấc đã đời.  Cũng tại không đi chơi nên chiều qua ngủ sớm.
 
Một giờ sáng muốn uống / nữa / mà thôi / để dành!  Nhớ lại thời chiến chinh / bị thương mới cần ngủ...
 
Bây giờ...
Hai Thế Kỷ.  Tàu tốc hành đã qua!  Năm mươi năm lượt là cũng chỉ là mơ ước!
 
Có mơ nào hiện thực?  Có mộng nào không... mơ?  Tôi cảm ơn tôi - Thơ / cho tôi đời chỗ tựa...
 
Chẳng hạn:  khi bên cửa.  Chẳng hạn:  khi bờ sông.  Có khi nhìn cánh đồng của người ta ứa lệ...
 
Nước Non mình dâu bể, rừng ngút ngàn, kệ đi!  Uống rượu uống bằng ly, uống trà uống bằng tách...
 
Mẹ Cha lau nước mắt... nhìn bầy con tách... ly!
 
Ba giờ rưỡi còn khuya... 
                                                                                     Trần Vấn Lệ 

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2025

NGOẠI ƠI LÒNG CON THẬT NHỚ NGOẠI SẮP TRĂNG RẰM - Trần Vấn Lệ



Hôm nay, Tiết Tiểu Hàn thấy ghi trên tờ lịch.  Rằm tháng Hai quá thích:  ít lạnh và ấm nhiều...
 
Chữ nghĩa thật đáng yêu!  Ít, nhiều, nằm bên cạnh. Chưa nóng là 
vẫn lạnh...và Thơ có hạnh phúc thôi!
 
Tôi tin trăng không rơi dù tôi lên núi cắn!  Màu trăng là màu nắng , tôi rải cầu Trường Tiên...
 
Nhìn ai đi nghiêng nghiêng, chắc em về thăm Ngoại?  Rồi trăng hóa thành trái đậu đầu mùa... dễ thương!
 
Những buồng cau trái non... mà Ngoại già, nhớ lắm!  Ngoại bây giờ thăm thẳm, trăng vẫn vàng Thu nao...
 
Dòng sông Hương sóng chao... Cái bóng quần sóng sánh... Chiếc áo dài thấm lạnh... Ngoại à, ai đó run!
 
Con thấy trời còn Đông khi chấp tay lậy Ngoại... lậy cả hình bên trái:  những giọt mưa phùn xưa...
 
Cầu Trường Tiền trong mơ mưa mờ mờ phơ phất... Ngoại ơi lòng con thật nhớ Ngoại sắp trăng Rằm!
 
Cái bóng ai xa xăm qua Trường Tiền nhàn nhạt...
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2025

BÂY GIỜ ĐÃ HẾT TẾT - Trần Vấn Lệ



Bây giờ... đã hết Tết!  Lịch in Mồng Bảy rồi.  Lạnh vẫn còn nguyên thôi nhưng trời thì ảm đạm...
 
Yêu hay không màu xám vẫn chấp nhận thời gian... Bóng ngày tháng đang sang, mai... mùa Xuân sẽ thấy!
 
Vài cánh lá động đậy.  Vài giọt sương đang rơi.  Nắng chắc còn xa xôi.  Tôi tin:  Ngày sẽ mới...
 
*
Nói thế, tôi không đợi:  Tôi có việc trong ngày!  Người cũng như cỏ cây, Phật nói:  Chúng Sinh hết!
 
Biết là đã hết tuyết.  Biết là Đông rồi Xuân... Có thể bão nửa chừng từ đại dương, có thể!
 
Bài thơ tôi, như thế, mỗi ngày một ngày qua...
 
*
Ngoài đường, vài người qua.  Vài người đi ngược lại.  Hello, trai hay gái, thấy nhau Good Morning!
 
Nước Mỹ thật thân tình... Tôi nghĩ đến bè bạn.  Năm mươi năm phân tán... dễ gì được thấy nhau?
 
Tôi nhớ... nhớ ca dao, vài câu sao thắm thiết!  "Nụ Tầm Xuân Còn Ra Cánh Biếc Em Có chồng Rồi Anh Tiếc Lắm Thay...".
 
Năm mươi năm... năm nay, đuôi đâu Hai Thế Kỷ.  Hai trăm năm lệ thủy... mút mùa áo cà sa...
 
Đời là chốn ta bà!  Chúng sinh đều cát bụi!  Đời của tôi xám, tối... ảo huyền một bình minh!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Tư, 5 tháng 2, 2025

BUỒN THAY NĂM NÀO CŨNG TẾT - Trần Vấn Lệ



Hôm nay không còn Ngày Tết, mứt, trà, kẹo, bánh... đều Sale!
Cô bé bán hàng cười tươi:  Mời anh, mời chị...ăn Tết!
 
Có người dừng chân... ngó miết - ngó cô con gái Bắc Kỳ!
Có người ngún nguẩy bỏ đi:  chỗ nào cũng Quân Giải Phóng!
 
Siêu Thị ở Mỹ thật rộng, nhiều người rộng lượng còn hơn!
"Ít gì cô ấy Việt Nam...Cái Tình Đồng Bào Trên Hết".
 
Hỏi thăm:  "Em qua Du Lịch, kết hợp bán Tết một tuần, ba tuần làm khách tha hương, ngắm nghía vui buồn Đất Khách!".
 
Nghe cô bé đáp thật thích -  Tết mà... không giận hờn đâu!
... nên có người dừng khá lâu, nên có người mua vài thứ...
 
Tôi mua chút Tình Lịch Sử.  Cô cầm lên trao và hôn.
Tôi cảm ơn cô. Quê Hương!  Tôi cảm ơn buồn bay mất...
 
*
Lịch Sử buồn tay ngồi lật... thấy vài giọt nước mắt khô!
Thôi mà... Chuyện gì cũng mơ!  Mơ hoài biết bao giờ tỉnh?
 
Tôi còn treo kia... áo Lính... bạc màu năm mươi năm chăng?
Tôi hỏi, không còn cố nhân... buồn thay Năm-Nào-Cũng-Tết!
 
                                                                                  Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2025

NHỮNG NGÀY TẾT SẮP TỚI – Trần Vấn Lệ



Nhiều người rất là thích:  kháo nhau "Tết không mưa!".  Nhiều người thì không ưa... nếu cứ nắng, nắng suốt!
 
Nhưng... biết làm sao được cái lòng của ông Trời?   Ổng chỉ làm mây trôi, ổng ngồi xem thế giới!
 
Mây trôi không mệt mỏi và rồi tan rồi tan... ở cái nước Việt Nam cho Tết năm nay đẹp!
 
Áo dài bay, mở, khép...Diễu văn đọc linh tinh!  Người ta quên đọc Kinh, người ta chỉ thích chúc!
 
Chúc nhau đầy Hạnh Phúc, chúc nhau đều Ấm No... Không ai chúc Nhà Thơ: thơ hết tràn nước mắt!
 
Năm mươi năm nhanh thật:  bao nhiêu là mả mồ!   Cỏ chưa xanh đã khô, hoa tàn dù mới nở...
 
Không biết ai còn nhớ Những Cái Tết Tha Hương...
 
*
 
Tha Hương và Tha Phương, hai cái chữ đều giống như cái hình một bóng...giọt lệ / nước mắt tuôn!
 
Mồng Năm Tết:  Lập Xuân! 
Không mưa thì sáng trưng!
Có mưa thì ảm đạm!
Sáng nay tôi hốt nắng rải ra nhìn tuyết sa...
 
Tuyết trắng như là hoa... Hoa nở hai Thế Kỷ (*)!  Đường quê đường vạn lý cỏ lợt mù sương sương...(**)
 
                                                                                   Trần Vấn Lệ
 
(*) Hai Thế Kỷ, 20 và 21, tính từ năm 1975 đến nay, 2025.
(**) Thơ Nguyễn Du:  "Quê nhà cỏ lợt màu sương, đường xa thêm một tấc đường một đau!"
 

Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2025

TỪ NAY MÌNH SẼ GẶP TRONG MƠ – Trần Vấn Lệ



Đã tám giờ hơn, còn tối quá, Đèn đường đã tắt.  Phố mù sương.  Không ai đi cả.  Đời hiu quạnh.  Không tiếng chim kêu, vẫn não nùng... (*)
 
Nhớ lại anh Nùng trong Cải Tạo, giáo sư Sư Phạm hay cười cười... Anh không than thở điều chi cả... mà mắt anh buồn, không thấy vui...
 
Anh ra tù tôi cũng ra tù... Ga Tuy Hòa cùng ngắm cái Thiên Thu:  "Lệ ơi, về sống hay về chết?".  Tôi ngó anh nhìn anh rất lâu...
 
Chưa xe lửa tới.  Hai thằng gậm, mỗi đứa bánh mì một tấc gang. Không nước mắm chan sao quá ngọt.  Sáu năm...Ngon quá:  Bánh Mì Ngon!
 
Rồi xe lửa tới.  Còi hu hú.  Rồi hú hơi dài, nó đứng yên. Khách xuống, người lên, xe chạy tiếp.  Tôi về Phan Thiết, anh Phan Rang...
 
Chào biệt bé con ly đá lạnh.  Chào Tuy Hòa.  Chào A 30!  Hai thằng một chỗ nhìn ra cửa: nhà cửa ruộng đồng...tất cả trôi! 
 
Đời ngược, mình xuôi, xuôi vạn lý.  Tôi ngó anh, buồn; tôi cũng như?  Anh gặp vợ con, tôi gặp Má... Từ nay mình sẽ gặp trong mơ?
 
*
Đoàn xe lửa tới Phan Rang rồi.  Anh xuống, tôi chờ xe lửa xuôi...Tay vẫy.  Chào nha!  Xe lửa hú.  Mình xa mình xa đời xa xa...
 
Anh sang Texas rồi anh mất.  Tôi tới Cali tôi sống còn. Anh của anh mất ngoài Hà Nội.  Em của tôi mất ngoài Đại Dương...
 
Sáng nay, trời tối, thơ tôi lóe... Đặng Vũ Nùng ơi...mình thật xa!  Nửa Thế Kỷ mà như chớp mắt.  Mặt trời?  Không phải!  Lệ người sa!
 
Tôi khép cửa cho trời tối mịt.  Tôi khép lòng tôi bài thơ này. 
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ
 
(*) Đặng Vũ Nùng, dạy trường Sư Phạm Đà Lạt niên khóa cuối, 1974-1975.  Anh cũng như tôi, giáo chức biệt phái... Anh ruột của anh là Đại Tá Đặng Vũ Ruyến, Giám Đốc Nha Địa Dư, ra Bắc, chết trong năm 1975, tại một trại tù ngay trong lòng Hà Nội.  Tôi nhớ anh, tôi hay đùa anh..."Anh là Đặng Não Nùng!".  Anh và gia đình sang Mỹ năm 1992.  Tôi trước anh, 1989. Chúng tôi ra tù Cải Tạo năm 1981, từ trại cuối cùng A 30 Phú Yên, anh về Đà Lat ngay để đoàn tụ với gia đình, tôi thì về Phan Thiết thăm Má tôi lần chót trong đời...                 

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2025

NĂM NAY THÁNG CHẠP THIẾU – Trần Vấn Lệ



Năm nay Tết sớm lạ nha!  Con nít người già ngơ ngác Tân Niên!  Buồn, vui, đều thấy nhãn tiền: năm mươi năm cái Tết mình tha hương...
 
Hai Thế Kỷ...chẳng chi oan:  kẻ vui công tác, người mang vết bầm:  người lên như sóng triều dâng, người thì gậm nỗi hờn căm làm người...
 
Lắm người tu, nói "kệ thôi".  Nhà Thờ, Chùa vẫn những hồi chuông vang... Người tu ngó Tết, mơ màng, người không tu hứng hàng hàng lệ sa!
 
Xứ người, phố Tết phố hoa.  Người ta có lối, phần... ta có đường!  Cảnh kia là cảnh phố phường, sáng bình minh thắm, chiều hoàng hôn phai...
 
Người ta ai cũng là ai!  Trần ai cõi cát bụi bay cõi đời... Người già không thích rong chơi, trẻ con Tết chỉ ngày rồi cũng qua!
 
Đứa cháu Ngoại nói Ngoại à:  "Mùi nhang thơm quá, giống hoa ngoại trồng!  Ở đây có núi có sông, con lái xe, Ngoại với con vòng phố nha...".

*
Ngoại hôn cháu, Ngoại nhìn xa:  Quê Hương của Ngoại vẫn là Đại Dương...
 
                                                                                        Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2025

HƯƠNG THƠM TIÊN TỬ - Đinh Hoa Lư


           

Và một mình tôi chép dòng tâm tình tặng người chưa biết một lần.
Vì trong phút ấy, tôi một mình thì thầm, giờ đã gặp được nụ hoa nở về đêm...
                                                          (Hoa Nở Về Đêm - Mạnh Phát)
 
Bạch quỳnh chụp lúc 2 giờ sáng

Sáng sớm vừa ra vườn sau, bất giác tôi cảm thấy một mùi thơm rất lạ. Quả thật, có mùi thơm loài hoa nào đó làm khứu giác tôi chợt 'choàng tỉnh giấc'. Có thể vườn hàng xóm đang có cây hoa quý nào đó? Tôi cố nhìn quanh, ngửi theo hướng gió...
 
Ôi thôi đúng rồi! Có hai đóa quỳnh trắng lần đầu tiên vừa nở trong đêm. Hai đóa bạch quỳnh này đang xen với mấy đóa hồng quỳnh nở hai hôm trước. Mùi thơm lạ này chắc chắn tỏa ra từ hai đóa bạch quỳnh vừa nở, ngay cái chậu gần chỗ tôi đứng, thế mà tôi chẳng hề hay.
 
 
Chuyện là mấy bữa nay tôi cứ xun xoe, mừng rỡ, chụp hình, khoe với bạn hữu mấy đóa hồng quỳnh do nó quá đẹp. Thú thật với quý bạn, hoa quỳnh đỏ đẹp thì đẹp thật nhưng tôi chẳng khám phá ra mùi hương nào cả. Giờ phút này, xin thưa thật đây là lần đầu tiên kẻ viết bài này mới khám phá ra một hương thơm tuyệt diệu từ mấy đóa bạch quỳnh vừa nở trong đêm. Trồng quỳnh ba năm, giờ này tôi mới có dịp thưởng thức được sắc hương bạch quỳnh.
 

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2025

NĂM MƯƠI NĂM BUỒN BUỒN NÓI NHẢM – Trần Vấn Lệ



Cali nắng chang chang, chim kêu vang thành phố!  Lạnh, đêm hoa không nở, ngày thì nắng, than thôi!
 
... mà đây, đó, đều vui.  Gặp nhau, cười, Năm Mới.  Nắng giống như lò sưởi... không phải trả tiền gaz!
 
Mỗi ngày, một ngày qua... kệ nó mà, mưa, nắng!  Có nhiều người thầm lặng, sống mong ngày qua ngày...
 
Chuyện đời mây bóng mây... Chân mày không ai nhíu!  Chẳng gì ta không hiểu, chuyện đời mây bóng mây!
 
*
Bài thơ tôi hôm nay bóng hạc vàng thiên cổ bay qua rồi trời nhớ nhường phù vân, bạch vân!
 
Nhiều, ít, có bâng khuâng, mơ màng cho có vẻ, thèm chứ ai có ghé nhẹ lòng như khói sương...
 
Thèm chứ những nụ hôn nở trong thời cổ tích, cam đành đời tịch mịch... không ngờ năm mươi năm!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2025

CALIFORNIA SAU TẾT TÂY 2025 – Trần Vấn Lệ



Sau Tết Tây hay chớ; lạnh ban đêm, nắng ngày.  Mưa không muốn tới đây chỉ có sương mù tối...
 
Chán rồi, không muốn hỏi "Sa Mạc Là Đây Chăng?".  Nắng, trời rộng thênh thang, sương, thành phố hẹp lại...
 
Vườn vẫn hoa vẫn trái... còn hơn Không Có Gì!  Người mình bỏ nước đi, tới đây có ba chữ...
 
"Năm mươi năm biệt xứ!  Năm mươi năm lưu vong! Ước mơ về số Không, Không-Có-Gì là Phật?"
 
*
Sau Tết Tây giụi mắt, một bài thơ không thơ!  Nhớ Hồ Dzếnh ngày xưa từng ngậm bút tư lự:
 
"Hỡi người tôi nói gì chưa, tôi đang sắp nói hay vừa nói ra?".  Câu hỏi thật xót xa như câu ca dao nhỉ?
 
Nắng khô ran không khí.  Sương tỉ mỉ kết băng.  Một chiếc xe chạy ngang, tiếng băng tan rợn rợn...
 
"Con cút cụt đuôi!  Ai nuôi mày lớn?  
Dạ thưa Bà, tôi lớn mình ên!".
 
Lòng nhủ lòng:  "Tâm yên!  Lạc đà qua sa mạc! Coi như đây Á Rập, coi như đây Ba Tư...".
 
Đường cuối kia: Chân Mây.  Em!  Chân mày cong vút!  Thả mơ ra rồi chụp / cái bóng... thời Việt Nam!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ 

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2025

NĂM MƯƠI NĂM THỐNG NHẤT BÀI THƠ ĐÊM GIAO THỪA – Trần Vấn Lệ



Năm Hăm Bốn qua rồi, năm Hăm Lăm đang tới!  Hồi nãy có chờ đợi, Giao Thừa qua..., thì thôi!
 
Phần tư Thế Kỷ, ôi:  chỉ là cơn cát bụi!  Nước Việt Nam chìm, nổi, năm mươi năm, biển dâu!
 
Hai Thế Kỷ rời nhau mà vẫn còn xích buộc... mà người đau không thuốc, mà trẻ thơ không trường...
 
Bao giờ cũng yêu thương, nói để cho có nói!  Những bà Mẹ vẫn hỏi:  "Sao con tôi chưa về?".
 
Những ông Cha ngồi kia... rượu và điếu thuốc lá!  Hai Thế Kỷ ngộ há... tròn đầy năm-mươi-năm...
 
Từ Tháng Bốn Bảy Lăm, biết bao là nước mắt, biết bao tờ Kinh Phật, biết bao lời Chúa Ơi!
 
Sông Cửu Long chảy xuôi, chín con rồng giãy giụa, nước nhiễm mặn tưới lúa, được hay mất, cũng đành...
 
Những mái tóc xanh xanh những chiều sương bỗng bạc...
 
*
Thơ tôi, ai phổ nhạc, phổ giùm đi thời gian...phổ giùm đi Việt Nam - năm mươi năm thống nhất!
 
Kỷ Nguyên Mới có thật từ năm này hay không?  Nhìn hình ông Tô Lâm thấy ông cười chúm chím...
 
Mong không là kỷ niệm, ngày đầu năm, bài thơ...
Mong không là giấc mơ nửa vời tan mây khói...
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

CHỈ MỘT CÂU MÀ CŨNG RẤT THƠ – Trần Vấn Lệ



Sáng nay tôi chưa bài thơ nào / tôi đang còn chăng trong chiêm bao?  Đèn mở.  Còn khuya, giờ đã sáng / sao hồn tôi hồn tôi bay nơi nao?
 
Có lẽ tôi buồn?  Không định nghĩa!  Tôi buồn, có lẽ nhớ Quê Hương?  Con đường xe ngựa đi vang sỏi, mỗi nhánh cỏ là một. nhánh sương...
 
Ai xỏa tóc kia?  Ôi mái tóc!  Vàng hoe con suối lá vàng Thu.  Vàng hoe một cặp nai ren rén / uống nước lung lay chòm núi cao...
 
Sáng nay, cửa sổ, tình yêu đến... Nghe gió vi vu tưởng tiếng giày... Tiếng đế giày đinh thời chiến địa / vang vang buồn ơi bao chân mây!
 
Tôi sẽ làm sao?  Thôi kệ nó!  Tuổi trời nhẹ lắm một làn hơi... Bao nhiêu bụi bặm còn trong mắt / nghe xốn tim gan đến cuối đời!
 
*
Lát nữa cà phê tôi tự làm... thương hoài thương mãi nhé Liên Khương!  Cà phê em hái trên sườn núi, em phơi khô và em gửi sang...
 
Màu của Quê Hương:  đôi mắt đỏ!  Màu của Non Sông... màu mờ mờ... Ơn em, tôi đã làm thơ được!  Chỉ một câu mà cũng rất Thơ!
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2025

ĐÓA HOA MÀU TÍM TƯỞNG NÀNG BÓNG MÂY – Trần Vấn Lệ



Giờ này chắc đã chưa trưa, bởi sương nhiều quá, ngày chưa rạng ngày...
Giờ này, giờ của chim bay, biết đâu biển Bắc hay Đoài, chẳng sao...
Nhớ em muốn được cúi chào màu xanh của núi cũng màu của sông.
Biết đau lắm chớ tấm lòng của người tàn cuộc đời không còn gì...
Không nhìn nữa, không chớp mi.  Thời gian cứ tới và đi, không về...

*
Chẳng hiểu sao gọi tóc thề, minh sơn thệ hải... bốn bề vậy thôi!
Con chim thì gọi chim trời, con thú với lại con người... thế gian!
Lát rồi sương chắc sẽ tan, chiếc xe bus học trò vàng chạy qua...
Biết đâu trưa có trăng tà...nhìn trong cái tách thấy xa xa buồn...
Nghĩ thầm đó cũng là sương! Ngôi Nhà Thờ sẽ rung chuông...Rồi chiều!
Rồi nhìn đâu cũng hoang liêu... chữ Thương Mến, chữ Tình Yêu... một hàng!
Sử hồng có lúc sang trang, đóa hoa màu tím tưởng nàng bóng mây...
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2024

HAI NGÀY NỮA NOEL – Trần Vấn Lệ



Mùa Đông chính thức tới / chỉ mới có hai ngày (*)... thế mà cả hàng cây / giống như chào vĩnh biệt / một ai đó rất thương...
Nước mắt thành mù sương / đọng trên từng kẽ gạch.  Có một cuốn sách lật, ai đó đọc nửa chừng...
 
Có câu "Nửa Chừng Xuân";  "Nửa Chừng Đông" chưa há?  Có một chiếc lá / rơi nằm bên nó, kìa...
 
Vài người khép nép đi, không ai buồn quan sát...Họ nhìn lên đỉnh tháp / Nhà Thờ Lễ Giáng Sinh.
 
Cây thông... cây thông xanh / người ta giăng ngũ sắc / những dây đèn chớp mắt / lung linh... và lung linh.
 
*
Bạn ơi, đừng giật mình:  Tôi cúi lượm cuốn sách.  Tôi thấy giọt nước mắt / của tôi cũng vừa rơi...
 
Tôi đọc được vài lời / của nhân vật trên giấy:  "Anh nhớ em hồi nãy, bây giờ anh nhớ hơn...".
 
Trang sách không trống trơn / chỉ một lời như thế. Cuốn sách dày đáng nể... Vui, buồn, tôi sẽ xem...
 
Hai ngày nữa Noel.  Đường mùa Đông tôi dạo.  Vài đám mây có Đạo / bay qua mái Nhà Thờ...
 
Suối tóc ai như mơ / chảy ngang qua thành phố.  Tôi yêu nơi tôi ở mơ hồ như Cố Hương...
 
                                                                                   Trần Vấn Lệ
 
(*) Năm nay, 2024, Mùa Đông chính thức tới kể ngày 21 tháng Chạp...

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2024

ÁO BÀ BA EM PHƠI KHI NÓ ĐẦY NƯỚC MẮT – Trần Vấn Lệ




10 năm!  Mười 5 nhỉ!  Em chờ anh thế này, bao nhiêu đám mây bay mỗi ngày... qua trước ngõ!
 
Tại ông Trời làm gió, em biết không phải anh!
Tại bầu trời quá xanh mà em biết mây trắng!
 
Anh à, mưa hay nắng, 10 năm em chờ anh!  Sóng hồ Xuân Hương long lanh...có thể là em khóc!
 
Em hiểu chữ Cô Độc có nghĩa là Một Mình. Em hiểu Buổi Bình Minh là Ngày Mới Hy Vọng.
 
Ôi 10 năm em sống như màu áo bà ba... Có khi áo đầy hoa, có khi là nâu, xám...
 
Bạc màu thì... thành trắng.  Bạc tình?  Chúng ta không!  Anh à, anh cái vòng của vầng trăng Rằm đó...
 
Anh cũng là luồng gió nhân dân mình bày tỏ từ ngày xưa ngày xưa:  thống nhất là giấc mơ! 
 
Thống Nhất Vui Cả Nước:
Lậy Trời cho chóng Gió Nồm,
cho thuyền Chúa Nguyễn thuận buồm xuôi ra...
*
Em rất nhớ ông Tản Đà.  Em nhắc hai câu này mà khóc:  "Ba Vì Tây Lĩnh non xanh ngắt, Một giải Thu Giang nước vẫn đầy!". 
 
Áo bà ba em may...Mười Năm Rồi, Anh Thấy!  Ôi chao dòng sông chảy...anh anh anh anh... biển khơi!
 
Áo bà ba em phơi khi nó đầy nước mắt.
Áo bà ba em cất để dành... thắp nhang Anh!
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ 

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2024

VĨNH BIỆT TRẦN TRIẾT QUỲNH DAO – Trần Vấn Lệ



Không có gì ồn ã. 
Hàng cây mùa Đông trơ cành còn vài ba chiếc là chưa rơi run rẩy.
Một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống. 
Nữ sĩ Quỳnh Dao chào vĩnh biệt mùa Đông Đài Loan.
 
Quỳnh Dao ra đời năm 1938.  Sinh 20-4-1938, Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Hoa Lục Địa, rời nước năm 1949 qua Đài Loan...
 
Mất, tự quyết định chiều ngày 4 tháng Chạp năm 2024, mùa Đông, tại nhà riêng, Quận Đạm Thủy, Thị Trấn Tân Bắc, Thủ Đô Đài Bắc, Nước Đài Loan Trung Hoa Hải Ngoại.
 
Bà đã có thư dặn dò con cháu để yên cho Bà đi từ năm 2018.
 
Và bà đi sau nhiều ngày chữa bệnh tại nhà riêng - một tòa lâu đài đầy đủ tiện nghi, trị giá trên mười triệu Đô La Mỹ... Bà là nhà văn giàu nhất thế giới xưa nay, tự do cũng nhất... mà oằn oại vì tình nghĩa trăm năm hơi nhiều.  Sức chịu đựng của bà coi như cũng khá!
 
Họ tên của bà giản đơn như nhánh cây cổ thụ:  Trần Triết.
Bút hiệu của bà dễ thương:  Quỳnh Dao, chắc tự ví như hoa hiếm, như lá ngọc, Quỳnh và Dao?
Hoa Quỳnh chỉ nở đúng nửa đêm.
Lá Ngọc dễ ai mà có.
 
Bà có rất đông độc giả ái mộ về văn,  đúng là văn chương;  có nhiều nước mắt của khán giả xem phim chuyển thể từ truyện của bà vì láng lai tình nghĩa thấp thoáng những con đường Mùa Thu Lá Bay...
 
Người Việt Nam trước 30-4-1975 ái mộ bà gần ngang với Kim Dung tác giả truyện chưởng. 
 
Người Việt Nam sau 30-4-1975 nhìn bà trong nhiều đám lửa, gạt nước mắt không khóc riêng cho một nhà văn.
 
Nhà Văn Quỳnh Dao đi rồi!
Tám mươi sáu năm ở đời.  Vậy thôi!
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2024

HÔM NAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN NÀY – Trần Vấn Lệ



Hôm nay, Đẹp nhất!  Thế Gian này...Những tấm lòng chắp cánh gió bay... Những vườn hoa nắng lên rực rỡ... Những câu chào Happy Thanksgiving Day!
 
Không ai giận ai hờn ai nữa.  Chỉ Biết Ơn và chỉ Biết Ơn!  Dẫu có nhánh cây che trước mặt, môi hồng mãi mãi thấy thương thương!
 
Khi bàn tay người ta không buông, dành một hôm không nói tiếng buồn.  Hoa với bướm làm vườn ta đẹp,  mỗi lời trao là bao tơ vương...
 
Tôi tưởng tượng hai miền Nam Bắc ngày hôm nay nối kết hai bờ.  Hai mươi năm ngàn muôn nhung nhớ, trang giấy tình chỉ một chữ Thơ!
 
*
Tôi có thể chưa hoàn hồn được nhưng mười giây một khoảnh khắc thôi, ngồi lặng lẽ mơ màng bất giác thấy hồn mình nhè nhẹ mây trôi...
 
Tôi nghĩ tới áo dài trong gió, áo bà ba... rồi áo quân nhân.  Đời lam lũ một câu có nhắc, yêu lá dừa non chải gió phù vân...
 
Ngày hôm nay sẽ qua sẽ qua, lòng ở lại với bài thơ xinh nha!  Mình, bằng hữu hay trong quyến thuộc, lòng buộc ràng hai chữ Thiết Tha!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ