BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2024

Ờ THÌ CÒN NHIÊU ĐÓ – Trần Vấn Lệ


 
Bão sẽ tới xế trưa ngày Thứ Sáu.  Bão không tên làm ai cũng hoang mang.  Mới tuần rồi, những trận gió lang thang...đài Khí Tượng nói là cơn bão... nhẹ.  Nghe thế thôi.  Chuyện thế thời là thế.  Biến chuyển trời.  Biến chuyển đất.  Kệ người ta...
 
Ngày hôm qua đã qua.  Ngày hôm nay đang tới.  Xế trưa, rồi chiều tối, gió có nhiều, có lúc cũng hung hăng.  Mưa chắc quên không thấy tưới cây vườn, cái mặt sân chắc cũng thèm rửa mặt?  Tin thời tiết có nhiều khi trật lất...bởi vì không ai nắm được ngày mai!
 
Chuyện cà phê thành chuyện nói hàng ngày.  Chuyện chính trị, đều bỏ qua đi tám!  Chuyện đá banh cũng không còn nỗi bận.  Gió mưa hoài không ai thích tranh đua.  Có bao nhiêu không thích thuở giao mùa?  Có nhiều lắm nhất là bệnh cảm. Nhiều người than khi không mình húng hắng.  Nhiều người than mình thấy mệt chiều chiều...
 
Tôi nhìn cây, hàng cây phố xiêu xiêu... Tôi nhìn nắng còn vài vạt vàng lốm đốm.  Tôi nhìn công viên có mấy người còn chơi muộn.  Ngày đi qua.  Những chiếc xe chạy qua...
 
Tôi thấy đây thôi, tôi không thấy quê nhà!
 
*
Câu đó nhắc cho tôi còn biết nhớ... Nhớ con thuyền thường neo nơi cổ độ...nhớ ai hoài mười bảy tuổi sang ngang. Tôi nhớ tôi: Một tên lính tan hàng.
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2024

BÀI THƠ QUÊN ĐẶT TỰA – Trần Vấn Lệ



Cơn bão đi đường dài, mới một ngày... còn bão!  Người mặc thêm cái áo... bão thì run ngoài sân!
 
Suốt tuần này phân vân:  "Sao bão gì kỳ cục?  Thường bay qua thoáng chốc hốt hết cả của đời...".
 
Hỏi để rồi thầm cười:  "Chắc con người gieo gió... thay vì đã gieo lúa?  Trăm đàng lỗi tại ta?".
 
Không thấy ai cười xòa.  Bão và mình độc thoại!  Thơ gì như lời nói!  Nói một mình.  Trống trơn!
 
Buổi sáng như chiều hôm.  Buồn tàn từng điếu thuốc.  Gió nhẹ mà ngang ngược.  Mưa tàn từng đóa hoa...
 
Một ngày đã trôi qua.  Hai, ba, bốn... ngày nữa, tháng Tư càng thêm nhớ tháng Bốn tờ lịch xưa...
 
Không ai không xác xơ!  Hồi đó không có bão, chỉ có quần có áo rách te tua te tua...
 
Tổng Thống Thiệu chịu thua, đêm hăm mốt từ chức.  Trần Văn Hương bật khóc:  Hạnh Phúc hay gì đây? (*)
 
Bão đang qua, cuộn mây.  Tháng Bốn ngày Lịch Sử... nó tới với mồi nhử:  Thống Nhất và Thái Hòa...
 
Người cùng thịt cùng da, người cùng chan nước mắt, người thì thật hạnh phúc, người thì ôi còn gì...
 
Bão ơi cứ qua đi... Cứ qua đi chầm chậm!  Người thành chuột gậm nhấm Nỗi Buồn Thật Tự Nhiên!
 
*
 
Bài thơ này tôi quên đặt cho nó cái tựa.  Nãy giờ tôi bên cửa nhìn mưa bay mưa bay... 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

(*) Trần Văn Hương, Phó Tổng Thống, lên thay Nguyễn Văn Thiệu, tối 21-4-1975, theo đúng Hiến Pháp.  Trần Văn Hương có hai người con, Trần Văn Dõi, Cán Bộ Đặc Công Chủ Chốt bên Mặt Trận Giải Phóng hứa sẽ về Sài Gòn thăm Cha ngay! Đứa con thứ hai là Trần Văn Dĩnh, Trung Tá VNCH, sĩ quan tùy viên cho Cha.  Chiều 28-4-1975, bàn giao quyền hành cho Đại Tướng Dương Văn Mình, Trần Văn Hương ân cần dặn bảo: "Tôi mong Đại Tướng không để Sài Gòn Chợ Lớn thành một Biển Máu!". Ngày 30-4-1975, đến nhẹ nhàng.  Trần Văn Hương nằm nhà, 262 Phan Thanh Giản Sài Gòn, Hai Dõi đến thăm Cha buổi trưa... Lịch sử đi qua những trang mới.  Chuyện cũ xóa nhòa...

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2024

TÔI NHỚ THƯƠNG QUÁ NGOẠI HƯƠNG CAU CHOÀNG BƯỚC CHÂN – Trần Vấn Lệ




Ngay cùng trong Tiểu Bang mà nhiều nơi nóng khiếp, nhiều nơi lạnh liên tiếp, nhiều nơi thấy mát rồi!
 
Tại nó lớn quá thôi?  Hay tại trời chia rẽ?  Bỏ đây đi: lớp trẻ!  Chuyển tới đây:  lớp già!
 
Trẻ, già, có cách xa, tuổi và điều suy nghĩ.  Người làm sao trời thế...cho bõ ghét trần gian!
 
Bạn San Diego than:  "Anh ơi, đây nóng quá!". Tôi nói như vuốt má:  "Hồng đi cho mưa về!".
 
Đúng là chuyện bạn bè...Chuyện nhớ quê bớt bớt.  Nhiều người nhìn cỏ lợt thở dài như Nguyễn Du:
 
"Quê người cỏ lợt màu sương, đường đi thêm một bước đường một đau!".  Không ai biết làm sao nâng chiều tà bóng xế!
 
Bà Mẹ cho em bé ngậm vú trong parking, tôi dừng xe giật mình:  May mà trời hết lạnh.
 
Em bé mắt lóng lánh, mùi sữa bay thật thơm.
Bà Mẹ cúi xuống hôn tóc con, tình quá đỗi!
 
Tôi nhớ thương quá Ngoại hương cau choàng bước chân...Quê mình nồng nàn Xuân, bốn chín năm ai biết?
 
                                                                                        Trần Vấn Lệ

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2024

BÂY GIỜ MÙA HẠ MAI MÙA HẠ - Trần Vấn Lệ



Mới sáu giờ thôi, trời nắng chói.  Bầy chim hót sáng tản đi rồi... Trời trong trời thật là trong vắt... "Áo đỏ người đưa trước giậu phơi"... (*)
 
Không nghĩ:  Hôm nay trời-nắng-mới... mà nghĩ hôm nay mùa Hạ về!  Mới hết mùa Đông, Xuân mấy bữa đủ cho hoa lá đẹp xum xuê!
 
Bây giờ mùa Hạ, mai mùa Hạ... Nắng điểm môi son những nụ cười!  Con gái đã thay màu áo ngắn, quần đùi đi dạo phố.  Vui vui...
 
Tôi cũng nhẹ nhàng, không áo vest, không giày da nữa mà Bata.  Nhẹ tênh.  Lòng nhẹ như mây trắng, không chỉ riêng đây, khắp mọi nhà!
 
Những mái nhà phô màu ngói đỏ, ngói xanh, ngói xám...Những bồ câu!  Bây giờ mới thật là Năm Mới!  Cửa kính nhà nào cũng mới lau...
 
Chim Cardinaux bay chấp chới... Bay từ Texas tới Cali?  Bay từ Nam Mỹ lên miền Bắc, bỏ ổ đưa con lũ lượt về...
 
Chim có chỗ quê về với tổ... Người thì sông núi Cố Hương ơi!  Cà phê quán sáng thơm mùi khói, người gặp người vui một tiếng Hi!
 
Tôi thả khói bay, bay tới núi, núi người ta... núi của người ta!  Tôi cầm cái muỗng cà phê khuấy... đáy cốc mơ máng ánh nguyệt nga... (**)
 
                                                                                   Trần Vấn Lệ
........
 
(*). Thơ Lưu Trọng Lư:  "Tôi nhớ Me tôi thuở thiếu thời - lúc Người còn sống, tôi lên mười, mỗi lần nắng mới reo ngoài nội, áo đỏ Người đưa trước giậu phơi...".
(**) Thơ Quang Dũng:  "Thoáng hiện em về trong đáy cốc, nói cười như chuyện một đêm mơ!".

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2024

BÁO CHÍ HÀNG NGÀY – Trần Vấn Lệ



Mỗi ngày,
đọc trên báo, quá nhiều chuyện thương tâm!  Đau đớn quá Việt Nam lầm-than-và-lạc-hậu!
 
Quê Hương thì không xấu!  Nhưng nó đẹp chỗ nào?  Thành phố đầy. vũng ao, xe đi ngang nhào đổ!
 
Học trò thì mắc cỡ:  không nợ cũng bị đòi, bị dán hình khắp nơi, nhìn phớt thôi...bật khóc!
 
Công An quá cực nhọc, giải quyết đủ chuyện đời, có chuyện không thể cười:  người bán hàng mắng khách!
 
Nhiều chuyện không minh bạch, kệ nó, có đơn, xong!  Hôm qua là hoa hồng, hôm nay là hoa... họa!
 
Phải chi là hoa...Huệ để cúng Phật cúng tăng, để thắp ba cây nhang chụp cái hình đăng báo!
 
*
Thương cảm qua Ông Táo camera thu hình cuối năm mới đem trình mà hãng bay phá sản!
 
Tân Sơn Nhứt nhìn... chán!  Chữ â người ta tô... xóa mất cái chữ ư... xóa mất thời nhộn nhịp!
 
Dân Việt Nam tiền kiếp thuộc cái giống Tiên Rồng?  Tiên hình có thịt không?  Rồng có lông không cánh!
 
Không đọc báo:  Hiu Quạnh!
Đọc báo...thì buồn thêm! 
Ca dao in chữ nghiêng... nó biến thành Tục Ngữ!
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2024

EM ĐI CHÙA CÚNG PHẬT NHẶT GIÙM ANH TIẾNG CHUÔNG – Trần Vấn Lệ



Giờ mùa Hè đã điểm từ nửa đêm boong boong... Sáng nay không còn Xuân, mặt trời lên đỏ rực.
Washington State tuyết rơi, tuyết còn rơi.  Nhiều người ngủ muộn, thôi, lát than Trời, ráng chịu!
Mùa Hè Mỹ không thiếu hoa mùa Xuân em à.  Xòe ra đi tay ngà mà nâng niu ngày mới!
Và hãy đi ra suối vọc chân ngọc giùm nha...Giữa đất trời bao la, em là Bình Minh đó!
Anh nhìn từng ngọn cỏ vẫy gió chào mừng em!  Anh nhìn từng con chim mừng em mà hót sáng!
Em mừng anh lãng mạn, nói đi cái miệng xinh!  Định nghĩa đi chữ Tình, Nguyễn Công Trứ thắc mắc!
Anh ôm em rất chặt... từng sợi tóc mong manh... Anh hôn em thình lình... chỗ nào, anh không biết!
*
Bài thơ này ngộ thiệt làm mừng ngày đổi giờ.  Bài thơ này là thơ, em người duy nhất có...
Em ơi hãy làm gió thổi bay tình-dễ-thương... Em ơi em là sương đọng cho anh Cố Quận...
Anh nhớ em quần xắn tới chỗ nào cũng thơm!  Anh hiểu chữ Quê Hương mỗi lần nghe cay mắt!
Em có đi cúng Phật nhặt giùm anh tiếng chuông boong boong boong... 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2024

TRĂNG HẠ HUYỀN THEO EM ĐƯỜNG XA – Trần Vấn Lệ




Trăng hạ huyền đêm em thượng lộ. Một nửa trăng, em nhìn thấy sao?  Trăng có nói với em một lời chào?  Trăng có hẹn khi em về trăng lại tròn như Nguyệt?
 
Có thể bây giờ, em đang Phan Thiết.  Con đường dài, mở rộng, êm ru... Phan Thiết ít khi có sương mù, anh tin rằng con trăng luôn tỏ để em vào thành phố thấy con sông...
 
Con sông Cà Ty nước chảy một dòng.  Khi nước triều cao lên, nó ngược lên một khoảng.  Nó đầy vun và tỏa ra ánh sáng... những đêm trăng lấp lánh nghĩa tình.
 
Anh chắc em làm thinh để xe lăn trên lưng của nước.  Anh chắc em tóc bồng bay ngược, thơm vô cùng đêm Phú Hội, Xuân Phong.  Anh nhớ em nha, nói thật tự lòng:  "Sao em đẹp như Vườn Bông Phan Thiết"?
 
*
Xe em qua Bình Tuy, xe em chạy miết.  Sắp tới kìa Xuân Lộc, Túc Trưng... Xe xuyên lòng Sài Gòn, xe tới Phú Mỹ Hưng... Trăng đậu trên nóc nhà cao ngất, hai con chim bồ câu đậu sẵn chờ người...
 
Tưởng tượng em cười.  Hai cái chân có tê tê một chút.  Em xoa xoa giùm anh ngón út... Con đường dài còn phớt gió trăng!  
 
Anh không ghé thăm thành phố mới.  Em có buồn không sau niềm mong đợi thấy cảnh bình yên của đêm tối Sài Gòn?  Nhưng khi em mở bàn tay em sẽ thấy nụ hôn... của anh dành cho em như nụ tường vi mới nở. 
 
Những nụ tường vi nở quanh nhà em... Anh không nói thêm bởi vì em vô cùng diễm lệ!  Chưa bao giờ mà em đẹp thế, Vườn Bông Phan Thiết trăng lung linh long lanh...
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2024

NGÀN MUÔN NĂM THƠM NGÁT ÁO EM VÀNG PHẤN THÔNG – Trần Vấn Lệ



Đi giữa đường hoa, em thành Hoa-Đà-Lạt.  Trên đường về Trại Mát hoa nở tới Trại Hầm, em thành em-muôn-năm của lòng anh thương nhớ...Đất Nước còn em ở, anh lỡ... rồi!  Tha Hương!  Nói như thế cho buồn!  Đoạn trường là đứt ruột...
 
Con đường xưa quen thuộc, nắng suốt và mưa xuyên, tóc em gió làm duyên chút thôi mà duyên lắm... Hoa quỳ màu vàng đậm, em có thấm chăng buồn?

*
Đà Lạt xưa là thôn, là phường, là khóm, ấp...  Những đường phố tấp nập để cho du khách thôi.  Em, nước mắt mồ hôi tưới cho rừng xanh núi... Đồng bào Thương an ủi với nhau... đi cùng em.
 
Em đi tới Damrong, em trở về Xã Lát, em nâng niu Đà Lạt thuở đầu đời khai sinh!  Em!  Em đi một mình... xuống Phước Thành ngồi nghỉ, chuông Dòng Chúa Cứu Thế chiều vàng ngân vang vang...Em à, anh nhớ đường đi lên Ankroet... Anh nhớ em nói "mệt" anh hôn em... nhớ không?
 
Hoa quỳ
Hoa cúc
Hoa hồng
Em là Hoa-Đà-Lạt
Ngàn muôn năm thơm ngát áo em vàng phấn thông!
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 19 tháng 3, 2024

ĐÊM TRĂNG MƯỜI BẢY NGỒI BÊN CON SUỐI – Trần Vấn Lệ



Tôi hái một chiếc lá / thả theo dòng suối, trôi.  Tôi thấy hình như tôi / cũng là một con suối...
Cái cặp chân em duỗi, hai gót sen nở bùng - không phải!  Hai nụ hồng / tặng một người con gái...
Hồi đó em mười bảy, trăng mười bảy còn tròn.  Suối trôi ra sông Hương / trôi Nam Phương Hoàng Hậu...
Tôi là người ở đậu / mái nhà túp lều Thơ. Huế có bao giờ chưa / thấy tôi vầng trăng cũ?
Thấy tôi là làn gió / chải tóc người xuôi xuôi - em đó!  Cái miệng cười / đủ khuynh thành khuynh quốc...
Em từ thời đi học / đọc từng chữ a, bê... nhăn mặt và xuýt xoe... chữ gì mà khúc khuỷu...
Chữ gì mà em níu / ngoằn ngoèo quanh rồi co... Những chữ đó thành thơ - chưa một bài nào có...
Ôi cái thời em nhỏ... dòng suối mây cũng trôi mà đứng mải nụ cười em cùng sông cùng núi!
*
Tôi là con dế nhũi, uống trăng và uống sương, giọt nước mắt Quê Hương / dễ thường lăn trên má..
Như lăn trên gò mả / của Tổ Tiên bao đời / qua bao cuộc chuyển dời / thấy hoài trong Lịch Sử!
Con suối kia chở chữ / của tôi trôi về em... trôi về đỉnh LangBian, trôi về tới Đà Lạt...
Ôi ngàn thông bát ngát / thơm ngát phấn thông vàng...
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2024

MỖI NGÀY MỘT TÂM TÌNH – Trần Vấn Lệ




Tin thời tiết Thứ Sáu:  "Thứ Bảy trời không mưa, Chúa Nhật, tuần tới, hoa / mừng Năm Mới, đua nở".
Phải vui như thế chớ!  Tin thời tiết lần đầu /
nói về chuyện ngày sau, dễ thương như tiểu thuyết!
Ai cũng tin là thiệt và dĩ nhiên là mừng.  Ngày mai có hay không... hãy để mai rồi thấy!
Bây giờ... hãy giận lẫy:  "Em mất gì hôm qua? Ngày Mồng Tám Tháng Ba / anh quên nói lời chúc?".
Anh muốn nhìn em khóc... dễ dàng mưa bóng mây!

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2024

THÁNG GIÊNG CHƯA CỎ NON – Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ


THÁNG GIÊNG CHƯA CỎ NON
 
Tháng Giêng mưa liên miên, bão rập rình kéo tới, cỏ xanh trên triền núi chỉ là tuyết đang rơi!
 
Thế là tháng Giêng vui không như người ta đợi!  Tháng Ba Tây sắp tới, tháng Giêng mình vẫn còn...
 
Cái còn đây là buồn...vì không vui thì vậy!  Rét mùa Đông còn đấy, chim én xa chưa về...
 
Santa Barbara mưa lê thê, chỗ quê chim én trống.  Những mái vòm lồng lộng, gió luồn vô luồn ra...
 
Đây không tháng Giêng Ta -  người Việt mình rất ít.  Người Tàu cũng quên hết những ngày tháng phương Đông!
 
Chỉ cần qua con sông là bắp đồng hết ngọt! Chỉ nhìn đồng mía sót là thấy trời hoang vu...
 
Nhiều khi tưởng còn Thu vì hơi Thu phảng phất.  Mùa Đông đang là thật khi băng ngang Parking!
 
Bão rập rình rập rình... Ta hay mình, cam phận.  Little Saigon nắng hay mưa, đều ngỡ ngàng...
 
Nhiều người về Việt Nam hẹn tháng Hai trở lại... hèn chi cỏ tai tái... hèn chi tuyết bay bay...
 
Nói thật lòng, thẳng, ngay:  Tôi làm thơ cho có. Nhập đề, tôi nói cỏ...nhớ Mai Thảo, nhà văn!
 
Mai Thảo từng bâng khuâng khi quê nhà đổi chủ... Nhiều năm ông cú rũ ngó cánh đồng cỏ non...
 
Ngó lại mình:  không còn thanh Xuân lòng phơi phới!  Rồi thì đi để tới... những tờ lịch tả tơi...
 
Rồi thì đi để tới những tờ lịch tả tơi, những con nai lạc loài đứng trên đồi...tát gió!
 
Nhiều nấm mồ xanh cỏ.  Cỏ đó, màu...Thiên Thu!
 
Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 27 tháng 2, 2024

BỐN MƯƠI CHÍN NĂM TÔI XA ĐÀ LẠT - Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ

Bốn mươi chín năm, từng đêm, giấc ngủ, tôi chiêm bao, Đà Lạt tôi về... Hơn nửa đời người mãi mãi một quê, tôi còn sống để nói còn yêu quý!
 
Tôi gặp bạn bè biết bao điều thủ thỉ:  Đà Lạt dễ thương nhờ con dốc Nhà Làng!  Con đường lát đá thôi, người xưa mở đi ngang / cái lưng núi và leo lên ngọn núi... lên khu Hòa Bình nhìn sương mù trôi nổi / từ Lang Bian về tới Cam Ly...
 
Đà Lạt ít chỗ bằng để đậu cái xe... nên xe đậu cứ gối đầu sườn núi, yên tâm nằm ngàn năm không có bụi / chỉ phấn thông vàng thơm ngát bay bay...
 
Đà Lạt có vườn Bích Câu, có rừng Bồng Lai, có thác Goughga, có thác Pongour, có thác Ankroet... có Suối Vàng... có Lạc Dương... dễ thương từng tên gọi, cái nghĩa của từng địa danh không trong sách vở!
 
Thí dụ Suối Vàng... bạn đi tới đó, bạn đãi được vàng chớ chẳng phải chết nha!  Rồi bạn lên Lạc Dương đứng lại ngà ngà, bạn hít thở khí trời thơm ngát...
 
Nhiều người nói Đà Lạt xưa là Xã Lát / điểm khởi đầu của một bản Tình Ca... có một người đàn ông từ bé đến già yêu chỉ một người Tiên trong giấc mộng...
 
Người con gái đó, nàng Tiên, còn sống trong thơ tôi mỗi tối hiện thành hoa... Cẩm Tú Cầu người ta trồng ở Ga / cùng hoa huệ mượt mà ấp Hồng Lạc!
 
Mình đi xuống Datanla ngồi bên bờ thác, bạn với tôi, mình thắp nhé lò hương, gọi tên ông Nguyễn Du bày tỏ nhớ thương, vầy lửa cũ và tôi nghe bạn hát...
 
Bài Tình Xa...bạn tiễn tôi đi!  Bốn mươi chín năm tôi vẫn nhớ về / tóc của bạn tóc thề tóc nguyện / sóng lòng tôi đầy biển bọc năm Châu...
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ
 
(*) Thơ Nguyễn Du: “Mai sau dẫu có bao giờ, đốt lò hương ấy so tơ phím này.”

Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2024

COI NHƯ LÀ HẾT TẾT – Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ

 
COI NHƯ LÀ HẾT TẾT
 
Coi như là hết Tết, con Rồng trở về trời, Ông Bà xong cuộc chơi trở về với con cháu...
Người mình theo nhiều Đạo, nhưng Tết chỉ một Đường:  Ai cũng nặng yêu thương Tổ Tiên và Tổ Quốc...
Chưa quên thời khổ cực, con cháu lại đi làm...Ngày Mồng Ba xuân sang, Ông Bà nhìn...nhang khói!
Cảm ơn Trời, nắng mới, cái lạnh bớt nhiều nhiều.  Người ta giấu buồn hiu thời còn xa Đất Nước!
Thanh Bình mà gió ngược thổi tà áo giai nhân!
*
Quán cà phê bên đường, uống nắng và uống gió.  Tết không có pháo nổ, người nhắc nhau tuổi thơ...
Nhiều người tóc bạc phơ vuốt tóc, cười, thấy tội!  Nhiều người vừa mới nói chuyện gì rồi làm thinh...
Quán không nhạc xập xình, chỉ tiếng tim người đập.  Hình như có nước mắt tan trong tách cà phê?

Nhiều người nói sẽ về... chắc nói thầm với nắng? 
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2024

TÙY BÚT TẾT - Trần Mạnh Hảo


Nhà văn Trần Mạnh Hảo
 
Chiều ba mươi tết hôm qua, khi đi mua hoa trên đường Trần Não, quận 2 Sài Gòn, nghe ba mẹ con một bà cán bộ sang trọng đi xe hơi đời mới to tiếng về việc mua sắm tết, cậu con út phán: “Rõ khổ, đang yên đang lành, tự nhiên sinh ra tết báo hại cả nhà !”
Tự nhiên sinh ra tết! Cậu – đứa trẻ con đã “thất thập cổ lai hi” – bỗng bồn chồn gan ruột thương nhớ những tết nghèo thiêng liêng xưa.
Giữa nắng gắt chiều ba mươi tháng chạp Sài Gòn, cậu nhớ rét toát mồ hôi. Hôm nay, chừng như tết không đến với nhà giàu, tết không đến với đám trẻ con chưa biết thế nào là đói, là rét, là tù đầy, bắt bớ, là nỗi sợ hãi bị kẻ khác rình rập cả đời như cậu ngày xưa ở cái làng Bình Hải Đoài Thiên Chúa giáo!

Chủ Nhật, 19 tháng 11, 2023

TẢN VĂN MIÊN MAN… - Trần Mai Ngân



Có những ngày qua đi cùng nắng gió, đôi khi là bão giông em vẫn lặng im ở nơi này - nhớ N đầy tràn nhưng vẫn không gọi, không nói… Và cứ thế thời gian trôi đi, trôi đi từ những tháng năm đó.
Mùa Thu đã qua. Những con lũ tràn mênh mông về thành phố nhỏ xíu này cũng đã hết, trả lại những sinh hoạt bình thường, trả lại mặt đường khô ráo lặng câm.

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2023

CHUYẾN TÀU VIỄN DU - Tùy bút của Phan Quỳ


Nhà thơ Phan Quỳ

Sân ga xa dần và chỉ còn lại một mình nàng trên chuyến tàu tình ái.
Đêm không trăng và ngày chẳng có hoa.
Tiếng còi lan lan trên những tàng cây, phiến lá.
Một cuộc viễn du về nơi xứ lạ, đưa người đi, đưa tình xa khuất.
Không ai trân trọng mời, chỉ là tự mình làm một cuộc khởi đầu và chia ly.
Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán, vầng trán đã hằn sâu những nếp suy tư.
Gió qua từng ô cửa sổ, lành lạnh sương đêm. Nàng thích cảm giác lành lạnh vốn đã quen. Gió mơn man trên khuôn mặt dần mất đi đường nét bởi thời gian.
Nàng nghe mình thở dài, tiếng thở dài cũng quen như cuộc đời vốn vậy với nàng.
 Dường như có tiếng người vẳng bên tai, Không sao em, có hề gì bước thời gian, nhan sắc hay phai tàn chỉ là phù du mộng ảo. Mọi thứ khổ đau hay hạnh phúc rồi cũng qua, chỉ còn mình là ở lại.
Nàng quay sang, thảng thốt. Nhưng không ai.
Im lặng đêm, chỉ có tiếng tàu xình xịch lăn bánh.
Nàng thích đêm, yên ắng, nghĩ suy.
Nàng đã trải qua quá nhiều những điều phi lý mà nàng không hay. Nụ cười rồi hết, nước mắt đã khô và những bâng quơ trần thế.
 Để qua.
Đôi khi nhiều điều mình không hiểu biết hết hoá ra lại làm mình bớt khổ đau hơn. Nàng nghe đêm thầm thì.
Một sợi tóc rơi xuống vai, và một sợi nữa nơi kẽ tay, nhìn đã phai màu. Hết rồi một làn nâu sáng tươi mềm mại nhiều người thích.
Tóc thưa dần như đời thưa vắng những cơn mơ.
Hình như tàu dừng lại. Vẫn đêm.
Có ai đó đứng tần ngần trông lên.  Vắng hoe.
Không người xuống.
Ai đó đã không về.
Con tàu lại trôi đi, dập dềnh như trên sóng.
Đầu nàng va nhẹ vào thành ghế.
Trời dần sáng.
Là một giấc mơ.
 
                                                                                         Phan Quỳ

Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2023

PHẬN ĐỜI GIÁP NGỌ - Quang Tuyết


Tác giả bài viết Quang Tuyết

Mẹ tôi nói: “Ngựa chạy đường dài, gà gáy khuya”
Con gái tuổi Giáp Ngọ cao số nên đường đời lắm truân chuyên, dù con may mắn sinh vào cuối thu, có nghĩa là được mùa sinh, nhưng hạnh phúc chỉ có thể đến với con cuối cuộc đời, khi con đã trãi qua nhiều biến cố…

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2023

THÁNG TÁM MÙA TRĂNG – Tùy bút của Trần Mai Ngân



Tháng Tám mùa trăng
Tôi mang tuổi của mình đi ngược dòng phố thị, rời chốn xôn xao để đến nơi bình yên lặng lẽ.
Ở đây sẽ lãng quên những không vui, những tổn thương. Lãng quên cả những lo âu đã theo tôi bao năm tháng qua, nhuộm trắng bờ tóc xanh...
Ở đây là những lãng quên giận hờn, phiền muộn mà có khi người vô tình hay cố ý đã chuốc vào nhau.
Lãng quên hết đi và mỉm cười độ lượng. Độ lượng với người và với cả chính ta.
Hãy tha thứ cho người, tha thứ cho cả trái tim ta để được trọn vẹn an vui. Lần cuối.
Tháng Tám của mùa trăng...
Tôi mang tuổi của mình về phố biển. Để nhớ điều đẹp đẽ nhất của tình yêu đã đi qua và tôi mỉm cười.
Tôi cũng có những ngày tuyệt đẹp hạnh phúc.
Trở về phố biển chẳng để làm gì, chỉ là ngồi lặng im và lắng nghe tiếng sóng.
Tiếng sóng hôm nay rất khẽ, rất nhẹ nếu không đủ yêu thương, không đủ quan tâm thì bạn chẳng thể nào nghe thấy được... Tiếng sóng ấy có khi reo vui và có khi cũng buồn như tiếng thở dài, đôi khi còn là tiếng khóc. Và bờ cát thì cứ vô tình trôi… tan theo con sóng…
Tháng Tám mùa trăng...
Tôi mang tuổi của mình thả lên trời và thành mây bay đi.
Không nhớ, không quên nữa! Vì mây chỉ vô tình lang thang bay ngang qua bầu trời không dừng lại và cũng chẳng biết về đâu. Trách chi nhau.
Tuổi tôi giờ như mây trời bay, bay đi trong lãng quên.
Tháng Tám mùa trăng tôi mang tuổi tôi ngược dòng phố thị, rời chốn xôn xao và quên lãng!
                                 
                                                                                   Trần Mai Ngân
                          
Cho tháng Tám của tôi.
KỈ NIỆM chuyến du lịch vui không tính trước. 18-8-2023 đến 20-8-2023

Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2023

MÙA THU VÀ EM – Phan Quỳ



Ta quen nhau mùa thu. Em mặc áo màu hoa cúc. Màu áo vàng em yêu từ ngày còn thơ bé mà lòng mãi ước ao một mai thành thiếu nữ, nhẹ nâng tà áo điệu đàng mỗi bước đi. Vạt nắng vàng rực rỡ giữa sân trường sáng trong như tình ta thuở ấy. Nắng tràn lên môi và trải dài lên tóc, nắng theo ta đến cổng trường và vào trong lớp học, trên những hành lang đầy ắp tiếng cười và chào hỏi... cô ơi...
 

Thứ Ba, 30 tháng 5, 2023

DƯỜNG NHƯ CÓ… - Tùy bút Nguyễn Đại Hoàng



1. Có những bài thơ bay đi trong sương mù năm tháng. Những bài thơ ít chữ kiệm lời mà không gian trong đó sao mà mang mang rộng lớn, thời gian trong đó sao mà ngưng đọng mông lung, bầu trời cảnh vật trong đó sao mà phảng phất phôi pha nét xa xưa kỳ tuyệt- như những bức tranh của danh họa Nga Isaac Levitan (1860 -1900) về những cánh rừng Bạch dương hay những độ Thu vàng.