BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn NHẬT KÝ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn NHẬT KÝ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2024

TRÍCH NGANG MỘT TRANG NHẬT KÝ – Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ
 
Ngày thứ Năm thật đẹp!   Đã tuần lễ thứ ba.  Tháng Hai đã đi qua sắp tới ngày cuối
tháng...
Tháng Hai nhuần, hăm chín.  Thêm một ngày dài ghê!  Người làm thuê ê chề:  làm không công... buồn nhỉ!
Tối vợ chồng thủ thỉ:  "Thôi kệ nó nha em!".  Vợ chắc lại cười duyên... "Ai biểu mình lo lắng?".
Gừng cay và muối mặn (*)... bây giờ càng thêm thương!  Chuyện rất đỗi bình thường, xã hội còn giai cấp!
Bưng cà phê lên nhắp, hai người tàn binh cười!  Mình còn sống là vui!  Bốn chín năm một thoáng...
Nói vui lòng vẫn buồn!
*
Tôi không làm văn chương, chỉ chép chơi nhật ký.  Mỗi ngày tôi làm vậy... như thời lính hành quân!
Con chim sẻ bay chừng ba trăm mét dừng cánh... Nó mổ từng hạt nắng có khi là giọt mưa?
Tôi mổ gì trang thơ... mực hay là con chữ? Ai hồi lớn, tuổi nhỏ, cũng mổ a, bê, xê...
Ai nghèo cũng nhà quê, đâu biết Mercedes!  Nhưng tới khi xe jeep... đều thành người nhà binh!
Chiến tranh mong hòa bình.  Hòa bình rồi điêu đứng!  Biển mà đừng có sóng...người ta đi hết trơn?
Hai tàn binh vương vương theo cọng khói thuốc lá.  Nhớ bạn bè biển cả còn lại còn bao nhiêu?
Khói.  Con mắt.  Đăm chiêu.  Tấm khăn điều rách nát... Người quân tử lau mặt mai chiều tấm khăn tang!
 
Trần Vấn Lệ
 
 (*) Ca dao: "Tay bưng đĩa muối chén gừng, gừng cay muối mặn xin đùng quên nhau!"

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2019

NHẬT KÝ QUÊ HƯƠNG - Phan Quỳ


         
                     Tác giả Phan Quỳ


NHẬT KÝ QUÊ HƯƠNG

Ngày tháng năm xa lắm….
Mẹ kể rằng ngày ấy, sau bao nhọc nhằn mong đợi mẹ mới sinh được mình ra, chăm bẵm từng ngày mới được lớn khôn chút đỉnh. Trong căn nhà nhỏ, sau lũy tre làng từ đó mới có tiếng cười vui. Những tưởng cuộc đời cứ vậy mà êm trôi, nhưng một ngày nọ, cả làng mình bị chuyển dời về thị xã vì lý do mất an ninh (!). Tan tác, bơ vơ, may sao gia đình mình được một người giúp đỡ, cho một mảnh đất nhỏ trong vườn vừa làm chỗ ở vừa bán buôn nho nhỏ qua ngày. Mình còn bé lắm nhưng vẫn nhớ dáng hình bác ấy thật cao lớn , phong độ và nhân từ , chiều nào cũng khom người vào cái quán lụp xụp của nhà mình để mua bánh kẹo rồi phân phát cho tụi trẻ con trong xóm. Mình hiểu đó là một cách nữa để bác ấy giúp đỡ gia đình mình. Trong trí tưởng non nớt của mình vẫn in đậm hình ảnh của một vị ân nhân với lòng cảm kích và vô cùng kính mến….
Rồi một hôm nào gần đây mình chợt hay tin chị Như Hoàn – một người rất đẹp mà tụi nhỏ chúng mình trong xóm lúc đó thường nhìn ngắm ngẩn ngơ – là con dâu của bác ấy – lại là em gái của thầy Lê Hữu Thăng - cũng là một người thầy rất đỗi yêu kính của mình, của bao thế hệ học sinh Nguyễn Hoàng thân yêu. Ôi cuộc đời là một vòng tròn nhân duyên gặp gỡ. Chị Hoàn vừa về Quảng Trị để giỗ ông bà . Chị em gặp nhau dù thời gian không nhiều lắm nhưng mình đã nhắc lại bao kỷ niệm thuở nào, chị ôm lấy mình mà xúc động trào dâng. Đó là tình cảm của những người Quảng Trị chân chất chúng mình , là nỗi nhớ nhung, tiếc nuối một thời êm ả ta đã đi qua, nỗi luyến lưu hoài niệm về một vùng đất nhỏ bé mà sâu đậm tình người. Bao chuyện tình duyên hò hẹn dở dang, biết mấy từ ly não nùng vì thời cuộc, chỉ có Quảng Trị chúng mình mới nặng lòng một tâm sự thiết tha…