tháng...
Tháng Hai nhuần, hăm chín. Thêm một ngày dài ghê! Người làm thuê ê chề: làm không công... buồn nhỉ!
Tối vợ chồng thủ thỉ: "Thôi kệ nó nha em!". Vợ chắc lại cười duyên... "Ai biểu mình lo lắng?".
Gừng cay và muối mặn (*)... bây giờ càng thêm thương! Chuyện rất đỗi bình thường, xã hội còn giai cấp!
Bưng cà phê lên nhắp, hai người tàn binh cười! Mình còn sống là vui! Bốn chín năm một thoáng...
Nói vui lòng vẫn buồn!
*
Tôi không làm văn chương, chỉ chép chơi nhật ký. Mỗi ngày tôi làm vậy... như thời lính hành quân!
Con chim sẻ bay chừng ba trăm mét dừng cánh... Nó mổ từng hạt nắng có khi là giọt mưa?
Tôi mổ gì trang thơ... mực hay là con chữ? Ai hồi lớn, tuổi nhỏ, cũng mổ a, bê, xê...
Ai nghèo cũng nhà quê, đâu biết Mercedes! Nhưng tới khi xe jeep... đều thành người nhà binh!
Chiến tranh mong hòa bình. Hòa bình rồi điêu đứng! Biển mà đừng có sóng...người ta đi hết trơn?
Hai tàn binh vương vương theo cọng khói thuốc lá. Nhớ bạn bè biển cả còn lại còn bao nhiêu?
Khói. Con mắt. Đăm chiêu. Tấm khăn điều rách nát... Người quân tử lau mặt mai chiều tấm khăn tang!