BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2025

TRƯỚC CỬA THỜI GIAN - Thơ Trần Vấn Lệ

 
 

 
Hôm qua trời không mưa. 
Trời mù sáng đến tối.
Hôm nay không nắng rọi
là biết trời vẫn mù!
 
Bây giờ chưa mùa Thu
cũng chưa là mùa Hạ...
Đang Xuân.  Sao nhiều lá
chưa đủ xanh đã vàng?
 
Lá rơi xuống mặt đường. 
Lá bay trên lề cỏ.
Tội nghiệp, kia, con thỏ
nó đứng ngó đâu đâu...
 
đôi mắt nó chữ O,
tròn vo như hoa búp...
Có thể nó sẽ núp
khi mà gió lạnh qua...
 
Có thể tất cả già
mùa Xuân rồi mùa Hạ...
rồi rừng Thu thay lá
rồi mùa Đông tuyết băng!
 
Chỉ hai chữ Thời Gian
mà bốn mùa thay đổi!
Chỉ hai chữ nông nỗi
mà nước non Việt mình...
 
Những ngôi mộ làm thinh,
những bình tro câm lặng
... như hôm qua, không nắng
... như hôm nay, vậy thôi!
 
                         Trần Vấn Lệ

HẾT THỜI, ĐOẢN CÚ, ĐÀO CŨNG NỞ, CHIM/NGƯỜI, 4/30, Ở QUÁ XA – Thơ Chu Vương Miện


   

 
HẾT THỜI
 
tụ đây ngưu ẩm rượu hoàng hoa
liếc quanh toàn một lũ vượn già ?
uống mãi mà sao chưa thấy xỉn
thì ra chỉ uống rặt nước trà
 
biết thế thà đừng có gặp nhau
cứ văn vói veo chuyện tào lao ?
đâu phải rú rừng đầy khỉ vượn
nhìn nhau một lúc váng cả đầu ?
*
trèo lên cây bưởi làm chi nữa
hỏi ra trất uất có chồng rồi ?
nụ tầm xuân nở đầy bờ rụộng
nói làm gì ? chỉ uổng công thôi ?
 
phía dưới một vùng hoa cà tím
phía trên hoa bưởi trắng bời bời
cá mắc câu nằm yên không cục cựa
chim trong lồng cũng đứng ngó nhau thôi ?
 

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2025

TÌNH YÊU MÀ BÀY TỎ NHIỀU KHI NÓ HẾT DUYÊN – Thơ Trần Vấn Lệ


   


Một ngày có bệnh,
nhiều ngày không có bệnh,
tất cả đều đã qua!
...như mây qua thành phố!
 
Mỗi ngày nhìn thấy cỏ
còn xanh là còn Xuân
coi như Hạ, Thu, Đông,
không chờ thì không tới...
 
Ai cũng lòng phơi phới
chắc đời không có buồn?
Mà tại sao thơ tuôn
có lời buồn mới đẹp?
 
Những bài thơ em chép
thuở mười lăm dễ thương!
Giống như nước trên nguồn
trong veo khi mình múc...
 
Mà lạ, sao em khóc
nước mắt cũng trong veo?
Ca dao có Chiều Chiều
ra cửa sau đứng ngó... (*)
 
Những giọt lệ em nhỏ
xuống bàn tay dễ thương!
Mười ngón tay dễ thường
có bài thơ nào nhắc?
 
Anh gọi em Đà Lạt
hoa quỳ nở mùa này
nắng buổi sáng trên mây
tóc em đùa trên đó...
 
Tình Yêu mà bày tỏ
nhiều khi nó hết thiêng?
Anh biết em làm duyên
nói giả đò, chớ bộ...
 
                Trần Vấn Lệ
 
(*) Ca dao:
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê Mẹ ruột đau chín chiều!

TRẦM KHÚC THÁNG TƯ, GIẤC QUÊ – Thơ Tịnh Bình


   
 

TRẦM KHÚC THÁNG TƯ
 
Chỉ một cánh cò thôi...
Sao lòng ta mê mải ?
Những hồi tưởng mùa xanh vô tận
Đứa trẻ thơ ngây bay lả cánh diều
 
Tháng Tư
Màu mặt trời bốc cháy trên đám cỏ khô
Chẳng thể nào tìm lại
Con đường mòn li ti hoa dại
Và khúc hát mùa xuân
 
Nhặt nhạnh tàn tro
Trong bụi mờ dư âm quá vãng
Những hoài niệm thường mang gam màu tươi đẹp
Và non tơ như tiếng chim lích chích trên cành
 
Bay về đâu hỡi giấc mơ
Những cánh diều cánh cò chấp chới
Góc trời quê thương đến nhói lòng
Buổi chiều đứng im hoa súng tím
Có nghe gió nói gì trong mắt lá tháng Tư ?
 

XUÂN XUÂN 60, XUÂN LAM ĐIỀN – Thơ Chu Vương Miện


   

XUÂN XUÂN 60
 
60 năm cuộc đời
Ngừơì chết không còn gì? để nói
chỉ để dành cho kẻ sống nói thôi?
mà noí cái chi? bây giờ
thiên hạ ghét nhất là cái tôi?
chỉ thích riêng mỗi cái nồi
nấu cơm cùng nấu cháo?
nấu hầm bà lằng và nấu xôi
người chết có khi khỏe cái thân
người sống bon chen nợ với nần?
tóc trắng trên đầu sao trắng quá?
nỗi sầu nản theo lá rụng đầy sân?
chả có ai? và cũng chả muốn gì?
mới ngày nào? chả biết cái chi chi *
bây giờ thời biết hết trọi
chờ mãi một chuyền xe đi?
kẻ soạn ra bản nhạc thời đã chết?
mà kẻ hát permanent cũng chả còn?
thiên hạ hầu như quên để ý
còn ta? thời chả làm sao quên?
60 năm cuộc đời?
Xào đi xào lại cũng thế thôi?
Đao to buá lớn tiền dông trước?
Không tiền đành đứng khóc thôi?
 
* Thơ Duơng Khuê

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2025

NHƯ GIỌT SƯƠNG MAI – Thơ Khê Kinh Kha


   
                   

Nhà thơ Khê Kinh Kha



       như giọt sương mai

 
bước trăm năm còn đây trong quạnh quẻ
những mùa trăng đi,
tình thêm lá úa
như con nước xa nguồn, buồn vời vợi
như thu vàng gục chết trong lá cây
hạnh phúc xa vời
 ngoài tầm tay với
có ai biết, trăng cũng gìa theo núi
sông cũng buồn như con nước ra đi
và hoa lá cũng có ngày tàn úa
ai đã đến và đi như mây gió
ai vẫn ngồi bên hiu quạnh nhớ thương
ai mong đợi, ai âm thầm, tuyệt vọng
ai đã mang rượu đắng đổ đầy hồn
ai giết chết thơ tôi trong thê thảm
ai đã chôn ướcvọng vào mong lung
ai đã đốt cụm rừng xưa tuổi mộng
giữa đời người bóng tối rũ mênh mông
 
giữa mưa lạnh, nhìn quanh đời cô quạnh
vắng nụ cười, nước mắt uống đầy tim
này em hởi xin đừng hờn trách mãi
sống một đời,
chen lấn cũng vậy thôi
ta ở thế gian là trời đất định cho
duyên chồng vợ,
là nợ đời vay trả
xin cám ơn em người vợ chung thủy
cả một đời em khổ cực vì ta
cả một đời ta cũng dành cho em cả
bến trọ này rồi mai sẽ ra đi
để lại gì,
những dấu vết mộng mơ
 
thôi gác bỏ những nụ tình nức nở
thôi xếp lại túi phong trần một thuở
bỏ sau lưng những muộn phiền thế sự
và chôn cất những đua đòi trần thế
 
chút phù du thoảng qua như lá bay
đời không bận bịu thế mà hay
tang bồng một nẻo đường mây nước
thế sự xoay vần – ngoài tầm tay
 
mộng trăm năm để lại cho con cháu
theo cánh gío – nhẹ nhàng bước thảnh thơi
theo mây trời lênh đênh dạo sông núi
theo trăng cao đi khắp nẻo đường đời
bước trăm năm nhẹ như giọt sương mai
 
                                       Khê Kinh-Kha

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2025

ĐẸP HƠN CHUYỆN THẦN TIÊN – Thơ Quách Như Nguyệt


   

 
Chuyện tình mình đẹp hơn cổ tích
Ly kỳ hơn, tình diễm tuyệt sắt son
Như trái táo, cắn vào thật là ngon!
Không hối tiếc ta yêu nhau tha thiết!
 
Chuyện tình mình sôi nổi hơn tiểu thuyết
Có đủ mùi ngọt bùi chát chua cay
Như rượu nhẹ một ly chẳng thể say
Mà ngây ngất ngọt thơm hơn là đắng
 
Chuyện tình mình mơ màng hơn mây trắng
Mây vô tư, mây bay mãi không ngừng
Chuyện tình mình đẹp hơn cả vầng trăng
Vầng trăng sáng đêm rằm ta cùng ngắm
 
Chuyện tình mình hay hơn là thần thoại
Anh yêu em, yêu bất chấp rủi may
Cảm ơn anh đã yêu em si dại 
Đã yêu em trọn hết cuộc đời này!
 
Chuyện tình mình, tình vĩnh cửu ngọt ngào
Như sao sáng trên trời cao, sáng chói!
Ở bên anh, hiểu được chân hạnh phúc
Có được anh, đời sống quá an vui!
 
Như câu cuối chuyện thần tiên cổ tích
"They lived happily forever..."
"Họ sống rất hạnh phúc trọn đời và mãi mãi..."
Chuyện tình mình đẹp tuyệt như thế đó
Chuyện tình mình hiếm có ở thế gian
 
                                        Quách Như Nguyệt

EM CƯỜI RỒI MÔ PHẬT NAM MÔ A DI ĐÀ – Thơ Trần Vấn Lệ


   


Em nói nghe buồn quá!
"... rồi mai mốt em già!".
Anh nâng một cành hoa
anh ấn đầu em xuống...
 
Em à, mai mốt muộn
biết lúc đó bao giờ?
Em vẫn em, bài thơ
anh yêu em từng chữ!
 
Không có chữ Quá Khứ,
cũng không chữ Tương Lai...
chỉ có mười ngón tay
em - Là Yêu Mãi Mãi!
 
Em là người con gái
Mạ sinh ra hồi nào
anh gặp mà ôi chao
Giai Nhân, còn ai nữa?
 
Em!  Hôn đi hoa nở!
Không ai nghĩ hoa tàn
không Không Gian, Thời Gian
chỉ...Đá Vàng làm chứng!
 
Em nói - anh cảm động,
anh nói, em nghe không?
Hoa cũng gọi là Bông
bềnh bồng mình bay nhé!
 
*

Chữ Đá Vàng em để
trước gió, gió không bay...
Anh yêu em ngón tay,
mười ngón là ngón út!
 
Em cười rồi!  Mô Phật!
Nam Mô A Di Đà!
 
               Trần Vấn Lệ

PHỐ THIU, CHUA – Thơ Lê Phước Sinh


 


Người đàn bà gãi ngứa
trở bộ.
Điếu thuốc lập lòe như ma trơi
ngáp
chờ khách.
 
Nhạc bù lu bù loa chập chờn
chảy dãi
gỡ ghèn con mắt.
 
Cây cầu vượt nhe hàm răng
nghịch ngợm
Ngày mai treo bandroll chạy mừng
Biến đổi khí hậu.
 
                              Lê Phước Sinh

ĐẤT MẸ - Thơ Lê Kim Thượng


 


Đất Mẹ 1 – 2
 
1.
“ Đừng về… Người ở… Người ơi…”
Câu dân ca cũ muôn đời vẫn xanh
Lời quê theo gió dỗ dành
Đong đưa cánh võng, ru anh vào đời
Bồng bềnh, lãng đãng mây trôi
Dậy mùi hương đất, gió xuôi ngọt lành
Cánh diều no gió chòng chành
Đàn bò gặm cỏ, đồng xanh tươi màu
Đôi bờ xanh ngắt ngàn dâu
Con sông phơi ngực, ngực bầu tinh khôi
Gió đưa, bèo dạt nổi trôi
Có con én nhỏ giữa trời bay ngang…
Nắng mưa quản mấy gian nan
Mồ hôi rơi xuống, lúa vàng đầy sân
Mưa chiều, nắng sớm tảo tần
Lời ru Đất Mẹ, bâng khuâng tiếng đàn
Rượu quê uống cạn lại tràn
Mù say, say giữa mênh mang đất trời
Thương nhau chín bỏ làm mười
Giữ niềm vui giữa cuộc đời đảo điên…
 
2.
Hoàng hôn xuống tím con thuyền
Quá giang lữ khách về miền lãng quên
Rời xa bến nước buồn tênh
Dòng sông im vắng, tuổi tên quên rồi
Đường xưa lạnh dấu chân người
Chờ người viễn xứ, chân trời về quê
Trăm năm một cõi đi về
Người trăm măm vẫn bộn bề chênh chông
Vọng Phu đá núi trông chồng
Lưng còng dáng Mẹ ngóng trông con về
Nắng chiều ngã bóng triền đê
Lũy tre xanh mướt, não nề nhớ con…
Người đi xa xứ thiệt hơn
Phố đông, đông cả cô đơn riêng mình
Cuộc đời ảo mộng, phù sinh
Có – Không, Còn – Mất, nhục vinh, thăng trầm…
Thắp nhang Mẹ ấm ngày Rằm
Nhạt nhòa hương khói, xa xăm hiền hòa
Thật lòng chỉ có Mẹ - Cha
Trả bao hiếu thảo mới là đủ đây?...
 
                               Nha Trang, tháng 04. 2025
                                       Lê Kim Thượng

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2025

BÊN KIA MIỀN IM LẶNG 2 – Thơ Lê Văn Trung


    

Anh ngồi nhẩm từng khoảnh chiều trôi nhẹ
Thấy lòng mình trôi nhẹ giữa nhân gian
Những còn mất cũng vô cùng nhỏ bé
Những buồn vui như hoa nở hoa tàn
 
Anh đã đi rồi thầm mong dừng lại
Anh đã về rồi tiếc cuộc ra đi
Khi chật hẹp trong vòng tay trời đất
Xin nhẹ lòng như một thoáng mây bay
 
Anh ngồi nhớ con đường anh đã trải
Bàn chân đời rỉ máu những chông gai
Những nông nổi qua muôn vàn dặm mỏi
Nghe bên đời thổi buốt gió thiên tai
 
Rồi chợt thấy BÊN KIA MIỀN IM LẶNG
Anh bạc đầu ngồi đợi bóng anh qua
Ai biết được giữa trùng vây cuộc sống
Vẫn lang lang tìm kiếm một quê nhà
 
                                   Lê Văn Trung
                                 Tháng 3 - 2025

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2025

SƯƠNG KÌA CON MAN MÁC MÂY BÀNG BẠC MÂY BAY – Thơ Trần Vấn Lệ


    

Từ Thành Phố xuống Phường, Đà Lạt vẫn dễ thương...
Vẫn như con cừu non uống sương và ăn cỏ...
 
Thành Phố mà quá nhỏ, hạ nó xuống đâu sao!
Cần là ngọn cờ cao, phải cao hơn đầu núi...
 
Núi Bà muôn năm cúi nhìn xuống đời biển dâu!
Đà Lạt như Lê Cu người đi đâu cũng gặp...
 
Không có việc gì gấp, tay bắt thì mặt mừng
Im lặng như rừng thông dần dần thành nghĩa địa!
 
Sống, còn tình còn nghĩa.  Thác thì có đám ma,
Thôi!  Bây giờ nó là... là Cheo Reo, Phú Bổn...
 
May nó còn Số Bốn - khu vực của Dòng Tu (*)
May nó còn Dốc Đu, còn Sở Trà Cầu Đất!
 
Bạn tôi quê Trại Mát, cười ngất ngất, là vui?
Đất là của ông Trời... Trời là nơi sương tản...
 
*
Mắt của bạn tôi sáng gờn gợn chút mưa bay...
"Xưa, người ta đến đây, bây giờ cũng vậy chớ?"
 
Ôi!  Nhà nhà không số...
Ôi!  Đường đường không tên...
Ôi!  Những phố không đèn...
Rồi!  Cũng quen như cũ...
 
Người Mẹ chìa đôi vú:  "Con bú mà lớn nha...
mai mốt chữ Sơn Hà thấy Mẹ già đầu bạc".
 
Sương, kìa con:  man mác...
Mây... bàng bạc... lá bay!
 
                                                Trần Vấn Lệ
 
( *) Cây Số Bốn cách Bưu Điện Đà Lạt 4 km, hướng Đông Bắc, đây có dòng tu Vinh Sơn và Nhà Thờ Đức Bà tức Domaine de Marie, nhỏ hơn Nhà Thờ Con Gà mà...đẹp lắm!

TÌM XANH XƯA, THƯƠNG MỘT SỚM MAI – Thơ Tịnh Bình


    


TÌM XANH XƯA...
 
Chút mây trôi bằng lặng
Nhạc lá cũng mơ hồ
Rưới lên chiều gió mỏng
Đàn lướt phím hư vô
 
Im lìm màu tím cũ
Cạn hơi một nỗi buồn
Cúc độc bình đơn bóng
Tiễn cuộc tình trôi suông
 
Treo gì ngoài hiên vắng
Sương phơi mảnh y tàn
Neo mùa bên khung cửa
Mường tượng lá thu vàng
 
Xuôi theo dòng trôi mãi
Nghiêng cạn cùng nỗi đau
Mặt người nhòa năm tháng
Tìm xanh xưa chốn nào...
 

QUẪY – Thơ Lê Phước Sinh


   

Con cá quẫy bung lên mặt nước,
hớp miếng ngon không khí trong lành.
Em quẫy mạnh để thành lợi thế,
tạo thăng hoa cho điểm hứng tình...
 
                       LÊ PHƯỚC SINH

LÒNG CỨ NGỠ NHƯ LÀ – Thơ Lê Văn Trung


   

 
Đã quên hết mà không đành quên được
Một con đường thuở áo trắng sương bay
Ta như kẻ qua sông, lòng ngoái lại
Thuyền ai neo mòn mỏi bến sông Hoài
 
Đã quên hết mà không đành quên được
Khu vườn xưa hoa nở những đêm rằm
Ta như kẻ say mùi hương dạ nguyệt
Có ai ngờ say suốt cuộc trăm năm
 
Đã ra đi, cũng đành là đi biệt
Tưởng tiếc chi mong một buổi quay về
Đời chẳng giang hồ mà lòng như lữ khách
Cứ ngỡ là đã mất một trời quê

                                            Lê Văn Trung
                                            Tháng 3.2025

NẺO THIỀN CHUÔNG NGÂN, TẠM BIỆT GIÊNG HAI – Thơ Tịnh Bình


   

 
NẺO THIỀN CHUÔNG NGÂN
 
Đường trần bước thấp bước cao
Chùn chân mỏi gối lệ trào bao phen
Phù hoa người mãi đua chen
Sắc tài danh lợi rối ren chi lòng
 
Ngẩng nhìn mây trắng thong dong
Thuyền nan nhẹ lướt đục trong dòng đời
Bồ Đề chiếc lá nhẹ rơi
Ta về tình tự đôi lời tâm kinh
 
Chẳng duyên trần cảnh lặng thinh
Ta về tìm lại chính mình an yên
Trộm nhìn ý mã tâm viên
Đến đi vọng tưởng vẫn miền thanh tân
 
Nẻo thiền chuông hãy còn ngân
Chùa quê âm vọng trong ngần lời chim
Bình yên người mãi kiếm tìm
Tâm kinh nở đóa hoa tim đại từ...