BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2024

TẾT XA, ƠI QUÊ HƯƠNG, VỀ LẠI, MỢ, Ở VỀ, GIÒNG SÔNG, QUA BẬU BẬU, VẠC CÒ – Thơ Chu Vương Miện


 

 
TẾT XA
 
Tết quê xa
Sau lưng là núi tuyết
Phía trước là sa mạc
xa lộ chen ở giữa
toàn xương rồng
và chà là
thấm thoát cũng tròn 33 năm
xưa là bản làng
dân da đỏ
chừ toàn trại bò
chừ có ta và gia đình ta
tết tới và xuân qua
*
Những người xưa đã không còn
trơ lại chốn này
Toàn mây trắng mây xanh lơ
Và núi non
Đường xe vẫn hai chiều
Xuôi ngược
Bắc nam
Không có chiều nào
Dìa quê hương
Dù trải nhựa
Đường xe lửa
Đương xe bus
Ta đứng đó nhìn
Đôi khi bụi mờ nơi mắt
 

TA GIỜ QUÁ SỢ CHUYỆN XƯA – Thơ Đặng Xuân Xuyến


   

 
TA GIỜ QUÁ SỢ CHUYỆN XƯA
(Với người trong giấc ngủ mơ)
 
Em vào giấc ngủ tìm ta
Quậy tung cả góc sân ga cuối chiều
Chả cần ngôn hạnh mỹ miều
Em vung vít đủ trăm điều khó nghe.
 
Ta ngồi gạn tiếng em đe
Chuyện xưa giờ trở thành vè thế ư
Ta lừa ta một chữ ừ
Cầm lòng chi để nát nhừ trái tim.
 
Ngày xưa em dụ ta tìm
Chữ yêu ủ giữa nổi chìm đa đoan
Để giờ hứng chịu hàm oan
Ta cười ta lạc giữa toan tính đời.
 
 
Ừ thì, nghỉ một cuộc chơi
Cớ chi em lại cạn lời với ta
Nụ cười em quẳng từ xa
Gom chi vài tiếng cười xòa giữa mưa...
 
Ta giờ quá sợ CHUYỆN XƯA
Chữ YÊU chữ HẬN đã thừa bỏ buông.
 
Hà Nội, 06:21 ngày 25-12-2024
Đặng Xuân Xuyến

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

ĂN MÀY DĨ VÃNG – Thơ Noel của Trần Vấn Lệ


   

Đêm nay Noel, December 24, 2024,
tình cờ tôi thấy lại tấm ảnh này:
"Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cầu nguyện
trong một Nhà Thờ ở Quảng Trị năm 1972"
 
Nhà Thờ đổ nát.
Một quá khứ Việt Nam đổ nát.
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu một mình,
quỳ trên sự đổ nát đó...
 
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.  Một Mình.
*
Tôi còn nguyên hai tay.
Tôi xin...
"Vinh danh Thiên Chúa trên Trời
Bình yên dưới thế cho người thiện tâm".
 
Tôi không tin vào bất cứ sự nhiệm màu nào.
Nhưng tôi biết con-người-ta có một nỗi cô đơn.
Giống như Trăng rất tròn vào đêm Rằm mỗi tháng.
Câu thơ hay nhất là con dao xẻ đôi vầng trăng đó!
 
"Vầng trăng ai xẻ làm đôi?
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường!" (*)
...
"Chàng từ đi vào nơi gió cát,
Đêm trăng này nghỉ mát nơi nao?" (**)
 
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã mất!
Dĩ Vãng ơi... đêm nay 24 tháng Mười Một Giáp Thìn,
trăng Hạ Huyền lên muộn,
Một Nửa Trăng Thôi!
 
... một nửa trăng ai cắn vỡ rồi?
Ta nhớ mình... xa thương đứt ruột
Gió làm nên tội... (***)
 
Tôi không tin vào bất cứ sự nhiệm màu nào
nhưng tôi biết con-người-ta có một nỗi cô đơn!
Ném được nỗi cô đơn đó xuống nước...
Tản Đà sẽ thấy và nói:  "Nước chảy huê trôi..." (****)
 
                                                               Trần Vấn Lệ
*
(*) Thơ Nguyễn Du
(**) Thơ Đặng Trần Côn / Đoàn Thị Điểm
(***) Thơ Hàn Mac Tử
(****)Thơ Tản Đà 

THẾ KỶ, THÌ THÔI, KHUẤT CHIỀU, THƠ PHÁ CÁCH, TỘI NG, TRẬN GIÓ ĐÔNG PHONG - Thơ Chu Vương Miện


  


THẾ KỶ
 
100 năm thế kỷ tiền
Có tiền cú vọ cũng lên tiên
Kéo dăm ba cặp thì thư thới
Kệ cha cái “ngã” mất hay còn?
Xỉn rồi mo phú còn hay mất
Cái thân nghiện ngập bé tẻo teo
Ngồi câu lấy lệ mồi cá đớp
Lơ mơ như khói toả thuốc lào?
Một trời một vực trụ giữa ao
Câu xuông chả được mụn cá nào
Bèo vươn trên nước hoa màu tím
Chú ếch ở không nhảy cái vèo?
 

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2024

TÌNH CA – Thơ Lê Kim Thượng


   


Tình Ca 1 - 2   
 
1.
Bây giờ… anh hát về em
Giọng tình tưoi trẻ, êm đềm ngân nga…
Em sang mặc áo hoa cà
Lung linh đường nắng như hoa Cát Tường
Tháng giêng hoa Mận trắng vườn
Hoa Xoan tím ngắt, trải đường em đi
Lời yêu em nói thầm thì
Cánh môi ngon ngọt, dậy thì đong đưa
Cái ngày thơ mộng… “Ngày Xưa”…
Dịu dàng lời nói cho thừa ngất ngây
Em còn hát để anh say
Câu ca, chén rượu, vòng tay ấm nồng
Dưới tàn Phượng Vĩ sắc hồng
Lời yêu thủ thỉ, tình nồng miên man
Bên nhau ngắm ánh trăng vàng
Lời em tha thiết nhẹ nhàng mênh mông
Bên nhau lòng hứa với lòng
Sắt son chung thủy tình hồng không xa
Ước gì mình được với ta
Cau trầu quyện thắm, thiết tha mặn nồng…
 
2.
Người đi sông rẽ hai dòng
Người về giấu nỗi buồn đông tình sầu
Cuộc tình chưa kịp trầu cau
Chưa người mối lái, cô dâu mất rồi
Yêu em, yêu đến trọn đời
Tình xa, tình lỡ, rã rời khôn nguôi
Em thề mãi mãi yêu tôi
Lời xưa giờ đã thành lời đắng cay…
Chiều nay rượu uống mù say
Nhớ em, nhớ mãi, rứt ray thuở nào
Cuộc tình biết mấy hư hao
Giàn hoa sân trước còn xao xác lòng
Đò chiều chẳng cập bến sông
Để anh đứng mãi ngóng trông vô hồn
Cuối ngày chiều tím hoàng hôn
Anh con khắc khoải bồn chồn nhớ em
Rượu tình rót chén nửa đêm
Tiếng ca đồng vọng son mềm, ướt mem…
Bây giờ… anh hát về em
Tiếng yêu xưa cũ, êm đềm về đây…
       
                    Nha Trang, tháng 12. 2024
                             Lê Kim Thượng

TU LÀ ĐẠO, TRÂU BÒ - Thơ Chu Vương Miện


   
 

TU LÀ ĐẠO
 
Đạo là đường
Có mòn
Có đại lộ
Có tiểu lộ
Có đường đê
Đường làng
Có đường khe
đường suối
Có đường sông
Đường nào cũng khởi đầu
Và kết thúc
-
Có người sinh ra
Có người chết đi
Sống chết
Cũng tuỳ duyên
Tuỳ nghiệp
Cũng là cái quả
Cũng từ cái nhân
Cũng tử cái áo
Cũng từ cái quần
Không hết kiếp này
kiếp sau trả bù
khi nào hết
diệt
 

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2024

DÂNG HIẾN – Thơ Khê Kinh Kha




dâng hiến
 
em yêu,
Nếu một ngày nào đó giấc mơ của anh và em là một
Anh sẽ bước đi bên em khi mặt trời lặn ở cuối chân trời
và ngắm nhìn những tia nắng muôn màu
trên đôi môi hồng của em mà anh mơ mộng mỗi đêm
 
Nếu một ngày nào đó anh có thể nắm bàn tay mềm mại và ấm áp của em
Anh sẽ đứng bên em vào một ngày đầy gió
để những giấc mơ yêu thương của anh quấn lấy mái tóc mượt mà của em
trên đôi vai em và cả trong tâm hồn anh
 
Nếu một ngày nào đó đời anh gắn liền đời em
Anh sẽ ngồi và nắm lấy bàn tay cánh sen của em
để tình yêu ấm áp của đôi ta quyện vào nhau
và cả đời anh ấm áp chìm đắm trong tình yêu em cả trăm ngàn năm
 
Nếu một ngày nào đó đôi ta chung bước trên đường đời
Anh sẽ vòng tay ôm em, dìu em qua trăm năm
anh sẽ sống những khoảnh khắc hân hoan nồng cháy
trong đam mê với tháng ngày đầy hương tình em
 
Nếu một ngày nào đó cuộc sống đôi ta là một
anh sẽ mãi nồng nàn hôn đôi môi ngọt lịm của em
ôi nụ hôn dài hơn hơi thở của chúng ta
mà đôi ta khao khát trong tim bao tháng năm
 
Nếu một ngày nào đó em ngự giữa đời anh
hoa hạnh phúc sẽ nở khắp vườn đời anh                
ôi khao khát một cuộc sống viên mãn
Dù có chết, anh vẫn hân hoan dâng hiến
bởi đời này anh đã trao tất cả cho em
bởi đời này anh dâng hiền trọn cho cưng
 
                                         Khê Kinh Kha

TỰ TÌNH LỜI QUÊ, TRÊN CÁNH ĐỒNG CHIỀU – Thơ Tịnh Bình


  

 
TỰ TÌNH LỜI QUÊ
 
Bần thần ngọn gió sang thăm
Gợi bao hồi ức xa xăm thuở nào
Quê hương cắt rốn chôn nhau
Bờ ao rau muống trăng sao quê nhà
 
Khói lam từng đợt xa xa
Nơi phương ấy... mái nhà ta có còn ?
Thềm rêu nhạc dế nỉ non
Thành giếng cũ mảnh trăng con ướt nhòe
 
Lối mòn râm mát bờ tre
Thân thương quang gánh mẹ về sớm hôm
Mồ hôi nên bát cơm thơm
Đồng sâu chẳng quản rạ rơm nên tình
 
Đò chiều gác mái im thinh
Vỗ về cánh gió tự tình lời quê
Dẫu là muôn dặm bùa mê
Quê hương vẫn chốn trở về trong tim...
 

NƯỚC ĐÃ XA NGUỒN – Thơ Lê Văn Trung


  


NƯỚC ĐÃ XA NGUỒN
(Xin gửi tặng những bạn bè 
một thời Đại Lộc Duy Xuyên)
 
Lần lửa mãi mà không về thăm được
Đã lâu rồi, lâu quá phải không em?
Bao khốn khó, bao mảnh đời xuôi ngược
Cứ hẹn dần hẹn mãi, cũng đành quên
 
Đêm xa xứ nhớ vầng trăng Giao Thủy
Nhớ hàm răng ứa ngọt trái bòn bon
Tóc ai bay mát rượi sóng Thu Bồn
Đôi mắt ấy xanh màu dâu ngọc biếc
 
Bàn tay ấy níu chân trời xa tắp
Chưa hẹn hò mà thuyền cứ chao nghiêng
Đêm tháng bảy trăng neo bờ Đại Lộc
Lòng Thu chưa về kịp bến Duy Xuyên
 
Đôi môi ấy thắm màu hoa gạo đỏ
Nắng như vàng tơ óng Mã Châu ơi
Tiếng ai hát bay qua lòng Phiếm Ái
Lời trăm năm chưa kịp gửi cho người
 
Trăng vạn cổ treo buồn trên đỉnh tháp
Người xa quê, tình Chiêm nữ mang mang
Cuộc hưng phế mù trong lòng bụi cát
Mỹ Sơn ơi xa mất dặm Đồ Bàn
 
Đồi mua tím mấy mùa bông tím thẫm
Người qua cầu, cởi áo, gió bay xa
Tình gửi lại, không tình ai níu giữ
Quán bên đường ngồi uống một mình ta
 
Lần lữa mãi thôi cũng đành lỗi hẹn
Ôi trăm năm nước cứ mãi xa nguồn
Đời như nhánh lục bình trôi ra biển
Giữa muôn trùng, hun hút bóng quê hương.
 
                                              Lê Văn Trung

(Trích thi phẩm Cát Bụi Phận Người xuất bản năm 2006)

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2024

ĂN MÀY DĨ VÃNG – Thơ Trần Vấn Lệ


   

 
Có những người điên đi trong thành phố này,
Không ai mập béo, họ đều gầy.
Mình nhìn mình cũng xương và xẩu
mỗi lần chớp mắt thấy cay cay...
 
Mình người vong quốc... không còn nước,
Những người điên kia, các anh là ai?
Chúng ta không lẽ đều vong quốc
sao lá cờ sao nặng cứ bay? (*)
 
Năm mươi ngôi sao đều dấu nặng,
một dải Hoàng Sa kệ mẹ mày...
Tất cả máy bay đều sắp sẵn
Không bao giờ nữa xé tung mây!
 
*
Những người điên kia vừa mới điên?
họ vừa từ bỏ tuổi thanh niên?
họ đều bỏ nước ra ngoài biển
Đại Dương trăng và sao mỗi đêm!
 
Cũng đến bến bờ như bản đồ
mà không cờ xí tiếng hoan hô!
Họ buồn lắm chớ, ai mà biết
họ hóa ra người có con mắt khô!
 
Họ cũng như tôi, người bỏ núi
gọi tên Đà Lạt nghẹn như vừa
nuốt cơm có sạn ê răng quá
lau con mắt hình như cũng kịp mưa!
 
*
Mỗi đứa ngả lưng xuống đất nằm
mỗi thằng có nhớ thơ Thâm Tâm:
"Đưa người ta không đưa qua sông
sao nghe tiếng sóng nổi trong lòng..."
 
Không ai han hỏi gì ai cả,
người cán binh bồng cây súng ngó trăng...
 
                                           Trần Vấn Lệ

(*) Cờ Mỹ, nước Mỹ, USA, United States of America, có 50 ngôi sao. Lá cờ Mỹ rất nặng nếu ta cầm lên, thấy có 50 chữ Sạo!  Cờ Trung Quốc có 5 thôi.  Cờ TA thì một.  May mắn vô cùng nên lòng TA nhẹ tênh!  Nguyễn Công Trứ điên bèn ngâm thơ:  "Buồn buồn ngồi trách ông Xanh, khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười!  Kiếp sau xin chớ làm người, làm cây thông đứng giữa trời mà reo...".  Ngũ thập niên tiền...Người điên khóc ngất!  Đà Lạt ơi em còn hay mất? "Hai Thiêng Liêng" tiểu thuyết của Nguyễn Vỹ... chỉ là một cơn say?

BÀI THƠ GÕ TRÊN VI TÍNH – Thơ Lê Phước Sinh


   


BÀI THƠ GÕ TRÊN VI TÍNH
 
Rời rạc chữ như những tờ lịch nghì canh,
mùa xuân chưa nứt, sương còn đọng lệ.
Em quay mặt nhìn về
khoảng không trống rỗng,
giữ chút niềm tin hoang đãng mơ hồ.
 
Quả lắc theo nhịp thời gian
đổ ngả về phía trước.
 
                                      Lê Phước Sinh

XUÂN NAY, VỀ THĂM QUẢNG TRỊ, QUÊ MIỀNG, TRƯỜNG XƯA, HAI BÊN CẦU, BỐN MƯƠI SÁU NĂM, THỜI GIAN - Thơ Chu Vương Miện


  

 
XUÂN NAY
 
Nhớ xuân xa
Quê người
Nhớ quê ta
Khi xưa trẻ
Nay đã già
Đôi khi nhớ mẹ nhớ cha
Cuối năm đoạn tháng
Bệnh dịch chết tràn hà
Hết châu này qua châu khác
Hết xứ này qua xứ khác
Đường mỗi ngày mỗi vắng
Hoạ hoằn chuyến xe qua
*
Tất cả đã lãng quên
Không thư
Không thăm
Không hỏi
Đất nước như dài thêm
Lòng người đang hẹp dần
Trước lạ sau quen
Tình cảm như cạn dần
Thơ càng ngày càng nhièu
Người thơ càng ngày càng đông
Không ai có thì giờ
ở không
mà đọc thơ chung chung
nhiều năm nhớ nhà
nhớ nhiều quá
 

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2024

MÙA XUÂN MỚI – Thơ Nguyễn Khôi


  
                            Nhà thơ Nguyễn Khôi


MÙA XUÂN MỚI
“Khách xa gặp lúc mùa Xuân chín”
                               (Hàn Mạc Tử)
 
Có một mùa Xuân mới đang về
Nghe lòng nao nức tự Sơn Khê
Đêm qua Nguyệt lặng bên bờ giếng
Hoa bưởi thơm lừng dọc ngõ quê…
 
Phố xóm bừng tươi mái ngói hồng
Sập xè cánh Én giỡn trời không
Xe hoa nghẽn lối đường tre nhỏ
Mé ấy hình như gái cưới chồng…
 
Rảo bước chân về xem Tết nhất
Cuối năm “trả lễ” (1) khối người đi
Dì em chừng mải buôn Chợ Tết
Bếp núc lạnh tanh chửa có gì…
 
Ai xa hẹn gặp đêm Trừ tịch
Đi hái Lộc Xuân, xem pháo hoa
Bánh chưng còn đợi trên mâm cỗ
Thịt mỡ, dưa hành… “Xuân ấm no.”
 
       Quê 23 Chạp - Giáp Ngọ 2015
                                Nguyễn Khôi
.....

(1) Trả lễ Bà Chúa Kho (Tp Bắc Ninh)

MÙA HẠN – Thơ Tô Thùy Yên

Bài thơ “Mùa Hạn” của Tô Thùy Yên, viết năm 1979 ở Nghệ Tĩnh. Bài thơ thất ngôn trường thiên gồm 47 khổ,188 câu, là một sử thi bao quát một giai đoạn hậu chiến tuy ngắn nhưng đau thương, tàn khốc và oan khiên nhất lịch sử dân tộc.

 


MÙA HẠN
 
Ở đây, địa ngục chín tầng sâu
Cả giống nòi câm lặng gục đầu
Cắn chết hàm răng, ứa máu mắt
Chung xiềng nhưng chẳng dám nhìn nhau
 
Bước tới, chân không đè đá sắc
Vai trần chín rạn gánh oan khiên
Nước khe, cơm độn, thân tàn rạc
Sống chẳng khôn, cầu được thác thiêng
 
Xứ khổ, thêm chi mùa thảm khốc
Than ôi, trời đã bỏ rơi dân!
Nắng kim khí chảy, đá rạn nứt
Gió táp, rừng khô rụm, cát tràn
 
Sông hồ nẻ đáy, giếng vô vọng
Muông thú điên lầm lũi bỏ đàn
Dân làng lũ lượt kéo lên rú
Lùng sục đào khoai củ đã khan
 
Côn trùng kiệt sức lìa hang ổ
Lên chết thiêu trên mặt đất hừng
Ác điểu ngày đêm gào xáo xác
Cơ hồ cả thế giới lâm chung
 

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2024

NĂM MƯƠI NĂM TẠI SAO HAI THẾ KỶ - Thơ Trần Vấn Lệ


   


NĂM MƯƠI NĂM
TẠI SAO HAI THẾ KỶ
 
Còn đấy chớ, những hàng phong chưa rụng,
lá vàng tươi... mà nắng cũng vàng tươi.
Mưa ở đâu? Đây vẫn có mặt trời,
nắng rực rỡ những ngày mùa Đông trắng!
 
Đôi tình nhân đi bên nhau im lặng.
Đã nhiều chiều chưa tới sáng ngày Xuân.
Những dãy nhà cao có lẽ quá gần,
chúng cản gió nên hàng phong không rụng?
 
Đôi tình nhân không vì yêu đời sống
mà họ yêu nhau nên mãi bên nhau!
Có nhiều điều ta chẳng hiểu tại sao:
Sông hai đầu nước chảy xuôi một hướng...
 
Chúa Jésus ra đời hai ngàn năm chưa lớn,
Cuối năm nào cũng có Lễ Noel!
Có nhiều điều mà chúng ta đã quên:
"Là Chân Lý Không Phải Là Chân Lý"!
 
Sắc tức thị Không!
Không tức thị Sắc!
Nhắm mắt đi!  Thấy chân dung của Phật!
 
Rồi
Hãy mở mắt ra
thấy cái gì Chúa cất
dành tặng ta là... Hai Chữ Tình Yêu!
 
*
Tôi hỏi hàng phong:  "Có biết chăng chiều...
đang lạnh lắm, lạnh chưa nhiều, có phải?
Hay lá phong ngửa lòng phơi mặt trái
nên nắng còn vàng mướt lá tương tư?".
 
Ai có bao giờ cầm giấy hôn thơ...
hôn cái chữ, cái tấm lòng thơ nhỉ?
Năm mươi năm, tại sao hai Thế Kỷ?
Ba đời người:  Ông Nội, Cha, Con...
 
Hai Thế Kỷ nai lưng, sông cạn, đá mòn,
Giọt lệ cứ còn... cho lá phong tươi, mãi mãi...
 
                                                 Trần Vấn Lệ