BÂNG KHUÂNG
Hiển thị các bài đăng có nhãn BÚT KÝ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn BÚT KÝ. Hiển thị tất cả bài đăng
Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2023
GHI NHANH VỀ NHÀ SÁNG TÁC ĐÀ NẴNG – La Thụy
Thứ Năm, 22 tháng 9, 2022
RẢI TRO THEO GIÓ... - Nguyễn Tường Thiết
Tác
giả Nguyễn Tường Thiết sinh năm 1940 tại Hà Nội. Ông là con trai út của nhà văn
Nhất Linh – Nguyễn Tường Tam. Trước năm 1975, ông là giáo sư Toán - Lý - Hóa;
phụ trách nhà xuất bản Phượng Giang. Ông định cư Mỹ từ sau năm 1975.
Ông viết bút ký “Rải
tro theo gió” tặng bà Nguyễn Tường Nhung, là trưởng nữ của Nhà văn Thạch Lam và cũng là
phu nhân của Trung Tướng Ngô Quang Trưởng, một trong những vị tướng lãnh xuất sắc
và trong sạch của Quân Lực VNCH.
(Tặng Nhung, “đứa con đầu lòng” của nhà văn Thạch Lam.)
Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2021
BÚT KÝ CỦA HUỲNH THỤC OANH: THEO CHÂN F0
Nguồn:
https://vanhocsaigon.com/but-ky-cua-huynh-thuc-oanh-theo-chan-f0/
https://vanhocsaigon.com/but-ky-cua-huynh-thuc-oanh-theo-chan-f0/
Tác
giả Huỳnh Thục Oanh
Thứ Năm, 19 tháng 8, 2021
CHUYỆN Ở KHU PHỐ BỊ PHONG TỎA - Trần Mai Ngân
Xóm tôi thực ra chỉ có 8 căn hộ trên một dãy dài khoảng 100m, không có nhà đối diện trên con đường có chiều ngang 4m. Đối diện với nhà chúng tôi là dãy tường dài của Toà Giám Mục Vĩnh Long - nơi này lúc nhỏ thì tôi nghe nói là đức cha Ngô Đình Thục ở. Một toà nhà đẹp kín cổng cao tường xây dựng theo kiểu Pháp.
Tối đó tầm 20h thì cả xóm tôi được y tế đến test liền tại chỗ… Lạy trời, cả xóm đều âm tính và bình yên… và vài ngày sau chúng tôi lại được test đợt hai…
Thứ Tư, 26 tháng 8, 2020
TỪ NHÀ CHÚ HỎA ĐẾN BẢO TÀNG MỸ THUẬT TP. HCM - Ngã Du Tử
Tác giả Ngã Du Tử trước Bảo tàng Mỹ thuật TP. HCM
TỪ
NHÀ CHÚ HỎA ĐẾN BẢO TÀNG MỸ THUẬT TP. HCM
Cho đến bây giờ ít ai còn nhớ đến ngôi nhà 99 cửa của
chú Hỏa (1845-1901) nguyên mẫu của kiến trúc sư người Pháp tên là Rivera bắt đầu
thi công vào năm 1929 và được hoàn thành vào năm 1934, do con trai trưởng của
Chú Hỏa quản lý. Bản vẽ có đến 100 cửa, thế nhưng vì phạm phải một sai lầm ghê
gớm cửa chính ngôi biệt thự ấy còn lớn hơn cửa của quan to nhất Đông Dương lúc
bấy giờ là Dinh Tòan quyền (nay là Dinh Thống Nhất), vì vậy nhà cầm quyền cấm mở
cửa chính, nên chỉ còn 99 cửa như dân gian Sài Gòn thường gọi “Ngôi nhà 99 cửa”
Và đây cũng là ngôi biệt thự có thang máy đầu tiên tại
Sài Gòn lúc bấy giờ.
Thứ Hai, 18 tháng 11, 2019
ĐÂU KÊNH LÀNG TÔI - Võ Cẩm
ĐÂU
KÊNH LÀNG TÔI
Võ Văn Cẩm
Tôi rất vui được xem và nghe phóng sự của Đài Phát thanh
và truyền hình Quảng Trị về “Nét đẹp làng quê” giới thiệu Làng Đâu Kênh của
tôi.
Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2019
VẤN NẠN CỜ BẠC TÌM VẬN MAY TRONG SINH VIÊN - Vũ Thị Hương Mai
VẤN
NẠN CỜ BẠC TÌM VẬN MAY TRONG SINH VIÊN
Có lẽ dân cờ bạc, cá độ chẳng lạ gì một sinh viên trường
Đại học Kinh tế Quốc Dân, tên là Linh Sơn, chỉ chưa đầy một đêm chơi bạc đã tiễn
hết khoản tiền đóng học phí và sinh hoạt của cả một năm học mà bố mẹ đã cố chạy
vạy trong mấy tháng trời. Mong muốn gỡ lại khoản tiền thua đã khiến Linh Sơn
càng trở nên "khát bạc". Đến mức chiếc thẻ sinh viên cũng được anh ta
mang cắm lấy 1,5 triệu đồng lấy tiền chơi. Tiền hết, thẻ sinh viên cũng mất mà
không có tiền để chuộc. Linh Sơn tiếp tục vay lãi do được một người giới thiệu,
sau hai tháng chủ quán đã thông báo khoản vay đã lên đến hơn chục triệu đồng.
Không có khả năng trả nợ, cậu ta đã bỏ trốn để xoay tiền. Nhưng cũng trong thời
gian đó, chủ quán đã gọi điện cho bố mẹ Linh Sơn lên thanh toán, nếu không cậu
ta sẽ có nguy cơ bị đuổi học. Vậy là bố mẹ của Linh Sơn đã cố xoay xở, vay mượn,
bòn mót mọi thứ trong nhà cho đủ món tiền lên trả nợ cho con.
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2019
LÀNG QUÊ QUẢNG TRỊ VÀ BƯỚC CHÂN BẠN TÔI QUA NHỮNG MIỀN TỐI SÁNG - Khang Hồ
Tác giả Khang Hồ
LÀNG
QUÊ QUẢNG TRỊ
VÀ BƯỚC CHÂN BẠN TÔI QUA NHỮNG MIỀN TỐI SÁNG.
VÀ BƯỚC CHÂN BẠN TÔI QUA NHỮNG MIỀN TỐI SÁNG.
(Gởi tặng các bạn bè NH 71-75 yêu thương)
Chúng tôi rời
xa ngôi trường Trung Học Nguyễn Hoàng chỉ sau 6 tháng ngồi học. Vì chỉ có một
thời gian quá ngắn, nên khi nghĩ về trường, những học sinh NH 71-75 chúng tôi
hay nhớ nhiều về làng quê và phố thị đặc biệt
này. Đó là một thị xã bao quanh một ngôi làng quê Thạch Hãn. Phố nhỏ nửa
thành thị nửa nông thôn này đã gắn bó bao đời với những miền quê thôn dã.
Mỗi lần bạn bè
Nguyễn Hoàng gặp lại, câu chuyện được chú ý nhất vẫn là kể về quê cũ ngày xưa.
Khi nghe những câu chuyện như vậy, những đứa “con nít” lớn lên trong thị xã như
chúng tôi, cứ há hốc mồm lạ lẫm, vì đồng quê của các bạn ấy có nhiều màu sắc,
nhiều hương vị, nhiều cung bậc cảm xúc cho dù đó là những tháng ngày đầy gian
lao và khổ cực.
Thứ Tư, 30 tháng 10, 2019
VẮNG NHƯ CHÙA BÀ ĐANH - Đức Văn
Chùa Bà Đanh hay còn gọi “Bảo Sơn Nữ”, tọa lạc trên một vùng đất tại thôn Đanh Xá, xã Ngọc Sơn, huyện Kim Bảng, Hà Nam. Chùa có diện tích khoảng 10ha, được xem là một trong những ngôi chùa đẹp và cổ kính nhất Hà Nam nói riêng và của miền Bắc nói chung.
Nguồn:
https://dantri.com.vn/doi-song/chua-ba-danh-ngoi-chua-menh-danh-de-nhat-vang-khach-2017111007051498.htm
Chùa Bà Đanh nằm cạnh sông Đáy
VẮNG
NHƯ CHÙA BÀ ĐANH
Đức Văn
Nhắc đến Hà Nam, nhiều người có thể biết đến ngôi làng
sinh ra “Chí Phèo – Cụ Bá Kiến”, và
là quê hương của cố nhà văn Nam Cao, nhà thơ Nguyễn Khuyến… Nhưng ít ai biết rằng,
một địa danh đã nổi tiếng là chùa Bà Đanh với câu cửa miệng được truyền trong
dân gian “Vắng như chùa Bà Đanh”,
cũng tọa lạc ở Hà Nam.
Nằm cách thành phố Phủ Lý gần 7km chạy hướng QL21B về
phía Tây Nam, chùa Bà Đanh hay còn gọi “Bảo
Sơn Nữ”, tọa lạc trên một vùng đất tại thôn Đanh Xá, xã Ngọc Sơn, huyện Kim
Bảng, Hà Nam.
Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2019
TRỞ VỀ MIỀN QUÁ KHỨ - Nguyễn Tường Việt
Tác
giả Tường Việt, tức Nguyễn Tường Việt, con trai trưởng của nhà văn Nhất Linh.
Ông viết bài này để đóng góp vào cuốn sách “Tự Lực Văn Đoàn và các cây bút hậu
duệ”, được ra mắt tại Nam California vào ngày hôm nay, 15 tháng 9, 2019.
TRỞ VỀ MIỀN QUÁ KHỨ
TRỞ VỀ MIỀN QUÁ KHỨ
Chuyến bay của hãng hàng không Nhật Bản đáp xuống phi
trường Tân Sơn Nhất vào lúc nửa đêm. Mục đích chuyến trở về lần này của chúng
tôi (năm 2018) là muốn cháu Maya biết về quê nội của nó.
Sau chuyến bay dài mệt mỏi tôi ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, trong lúc gia đình Tường Anh, cậu con trai của tôi lấy taxi đi
tham quan Sài Gòn, tôi một mình tản bộ xuống phố tìm quán cà-phê.
Thứ Ba, 2 tháng 7, 2019
CẢM THỨC VỀ THẦY, ĐÓA SEN HỒNG ĐƠN BẠC - Khang Hồ
Tác giả Khang Hồ
CẢM
THỨC VỀ THẦY – ĐÓA SEN HỒNG ĐƠN BẠC
Kính
dâng hương hồn thầy Lê Mậu Tâm- Cựu Giáo sư Trường TH Nguyễn Hoàng.
Thương
nhớ kính tặng anh Đỗ Tư Nghĩa - CHS NH 60-67
Và
một người bạn của những ngày tháng khổ cực tại Quảng Trị: Lê Mậu Thọ CHS NH
71-75.
Tôi cứ trăn trở câu chuyện về những người đàn ông.
Viết về những người đàn ông thành công trong sự nghiệp
thì dễ, vì tư liệu về họ nhiều lắm, chung quanh họ biết bao nhiêu là hào quang
chiến thắng.
Và đó không phải là những người tôi đang hướng tới,
tôi đang nghĩ về những người đàn ông mà đáng ra họ xứng đáng được những phần
thưởng của cuộc đời, nhưng vì số phận, hoàn cảnh, lẽ sống và đạo đức, họ đã mất
đi những ân huệ dành cho trí tuệ và sự cống hiến của họ.
Tôi cố tìm kiếm những con người ấy, may thay, có những
sự tình cờ như một cơ duyên.
Thứ Năm, 20 tháng 6, 2019
GIÓ BẤC - Hoàng Long Hải
Tác giả Hoàng Long Hải
GIÓ
BẤC
“Lấy vợ đàn bà, làm nhà hướng nam”
(Tục ngữ)
Chẳng ai lấy vợ đàn… ông. Cũng có nghĩa rằng
chẳng ai làm nhà quay về hướng khác, nhất là hướng bắc, mà nhà thì phải quay về
hướng nam.
Hướng bắc
là hướng gió Bấc thổi, lạnh lắm, nên muốn tránh cái lạnh của gió Bấc người ta
phải quay mặt nhà về hướng nam.
Câu tục ngữ
nói trên là của đồng bào miền Bắc Việt Nam.
Đó cũng là kinh nghiệm sống, kinh nghiệm dựng nhà của
người ngoài đó. Nhà đã quay về hướng nam, cửa chính cũng không làm rộng, cửa sổ
đã nhỏ lại nằm trên cao. Dĩ nhiên, đó là những nhà tranh thuộc các gia đình
trung lưu hay nghèo khó, là những nét đặc biệt của lối kiến trúc người Bắc, vừa
ngăn cái lạnh của gió Bấc, vừa giữ trộm cắp, nhà lại kín đáo. Người ta thường dấu
cái nghèo của mình, cháo thay cơm, hay ăn sắn khoai trừ bữa cũng không ai hay.
Mái nhà xuống
thấp, trùm kín phần trên vách để che mưa. Hơn nữa, cửa chính nhỏ và hẹp, cửa sổ
nhỏ và cao để việc sinh hoạt trong nhà được kín đáo nên trong nhà thiếu ánh
sáng tự nhiên.
Làm nhà hướng về phía nam có thể đón gió nồm thổi mát
vào mùa hè. Hai chái phụ ở hai đầu, một hướng đông, một hướng tây chống hơi
nóng mặt trời sáng và chiều.
Trước nhà trồng cau (để đón gió nam mát) sau nhà trồng
chuối (lá chuối ngăn bớt gió bấc lạnh mùa đông).
Người đàn bà vắng chồng, đêm đêm ôm con, nghe tàu lá
chuối bị gió đập phía sau hè, lòng buồn lắm. Đó là nguồn hứng khởi của câu ca
dao:
“Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh nghe vợ bé, bỏ bè con thơ.”
Người giàu làm nhà ngói, nhà cao cửa rộng, tác giả
không bàn ở đây.
Thứ Ba, 18 tháng 6, 2019
THĂM NGÔI NHÀ CỦA CỤ TAM NGUYÊN YÊN ĐỔ NGUYỄN KHUYẾN - Quang Lê
Năm tháng trôi qua, nơi ra đời 3 bài thơ THU bất hủ vẫn giữ được vẻ đẹp hương đồng cỏ nội của vùng đồng quê chiêm trũng.
THĂM
NGÔI NHÀ CỦA CỤ
TAM NGUYÊN YÊN ĐỔ NGUYỄN KHUYẾN
TAM NGUYÊN YÊN ĐỔ NGUYỄN KHUYẾN
Trải qua nhiều năm, ngôi nhà của Tam Nguyên Yên Đổ -
Nguyễn Khuyến (đỗ Tam Nguyên năm 1864 – 1865) một trong những cây đại thụ của
văn học dân tộc, vẫn giữ được nét đặc trưng của vùng đồng quê chiêm trũng. Nhà
của cụ Nguyễn Khuyến ở làng Vị Hạ, xã Trung Lương, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam
nay đã trở thành Di tích lịch sử văn hóa cấp Quốc gia.
Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2019
CÔ GIÁO TÔI : NGUYỄN THỊ MỸ ANH - Phan Dương Thy
Cô
giáo Mỹ Anh và học sinh cũ Phan
Dương Thy
CÔ
GIÁO TÔI - NGUYỄN THỊ MỸ ANH
Ấn tượng của tôi về cô là nụ cười hiền và chất giọng
Quảng Ngãi dịu nhẹ. Chẳng ai biết cô là gái Huế chính tông... Tốt nghiệp Đại học
Văn khoa Sài Gòn Năm 1971, cô ra trường và được phân công về dạy tại trường Trần
Quốc Tuấn... Sau năm 1975, cô theo gia đình vào Bình Tuy và dạy tại trường THPT
Hàm Tân. Năm 1980, cô chuyển ra dạy học tại Phan Thiết. Năm 1990 cô vào Sài Gòn
làm trợ lý cho một công ty nước ngoài. Năm 2017 cô về hưu và lên núi rừng Suối
Tiên lánh xa cõi tạm, tu thiền. Con gái tuổi Canh Dần, sang số, lận đận đường
tình, gian nan phận người, đa mang, chỉ phát triển sở học, không vượng đường
quan.(Coi giùm cô một quẻ)
Thứ Tư, 5 tháng 6, 2019
CHUYỆN MIỀN TÂY... – Ngô Hương Thủy
CHUYỆN MIỀN TÂY...
Ngô Hương Thủy
Mùa Xuân này tôi quyết định về miền Tây ăn Tết theo lời
mời của một người bạn văn chương. Chuyến xe khởi hành sáng sớm ngày hai mươi bảy
tháng chạp mang theo không khí vui tươi của những ngày cuối năm. Khoang hành lý
đầy ắp bánh mứt, những bó hoa giấy màu sắc rực rỡ, sự náo nức của những người
con xa quê được trở về nhà thể hiện rõ trên gương mặt hành khách.
Thứ Hai, 18 tháng 3, 2019
NỖI NIỀM NGƯỜI “ĐÁNH” TRANH, DI DÂN QUẢNG TRỊ SAU 1975 - Đinh Hoa Lư
Tác giả Đinh Hoa Lư
NỖI NIỀM NGƯỜI “ĐÁNH TRANH”, DI DÂN QUẢNG TRỊ
Đinh Hoa Lư
Xưa Công chúa Huyền Trân hi sinh thân ngọc để đổi hai
châu Ô và Rý cho người Quảng Trị hiện nay thì từ cái năm máu lửa 1972 con cháu
người Quảng Trị lại tiến sâu hơn nữa. Bình Tuy những mật khu, những rừng gỗ quý
ken dày, sức người làm không xuể, biển cả đầy ắp cá đang chờ sức người Quảng Trị
vào khai hoang lập ấp:
“Gánh
cực mà đổ lên non
Còng
lưng mà chạy cực còn chạy theo”
1975 hòa bình rồi, thống nhất rồi; thế mà người di dân
Quảng Trị vẫn không thoát khỏi cái “số cực”. Rừng đốn hết, nào củi, nào than, tất
cả cho cái bao tử. “Miệng ăn núi lở”, thế là ba cái rẫy bạc màu lần hồi không
còn lợi tức! Miệng ăn càng sinh sôi, nảy nở càng đông, rừng đốt làm than dần hồi
cũng hết. Thế là vài năm sau 1975 lại tiếp tục di dân theo kiểu đi “kinh tế mới”
vào tận miền nam lục tỉnh Bạc Liêu, Rạch Giá, Long Xuyên, Cần Thơ nhất là Bạc
Liêu. Nhưng đâu có yên, bà con Quảng Trị sống không quen kiểu “ướt át vùng sông
nước” như dân lục tỉnh, nên cũng lại phải tứ tán lần nữa? Rõ ràng, số khổ nó vẫn
theo bước chân “giang hồ” người dân xứ Quảng?
Thứ Hai, 11 tháng 2, 2019
GS LÊ VĂN LAN: CHUYỆN SỬ PHẢI KHÁCH QUAN, TRUNG THỰC, TOÀN DIỆN - Hồng Thanh Quang
Nguồn:
http://www.daidoanket.vn/tinh-hoa-viet/gs-le-van-lan-chuyen-su-phai-khach-quantrung-thuc-toan-dien-tintuc429193?fbclid=IwAR1kPyxX_mK_-3dRunz-WcQtQNhbvjMF2PWOKzdeaqlMy0GId90sh9QZ4wU
Người Việt biết rằng mình tựa lưng vào phía sau không phải là một khoảng trống nhạt nhòa. Nếu mà chỉ có một khoảng trống nhạt nhòa, thì người ta thấy hụt hẫng, người ta thấy phiêu diêu, người ta thấy hoang mang. Nhưng bây giờ có một cái điểm tựa ở phía sau lưng mình. Nó là chỗ dựa, nhưng nó cũng là cái chỗ thúc đẩy mình phải tiến lên phía trước. Và chỗ ấy là lịch sử- GS Lê Văn Lan
Nhà thơ Hồng Thanh Quang trò chuyện cùng Giáo sư Lê Văn Lan. (Ảnh: Quang Vinh).
http://www.daidoanket.vn/tinh-hoa-viet/gs-le-van-lan-chuyen-su-phai-khach-quantrung-thuc-toan-dien-tintuc429193?fbclid=IwAR1kPyxX_mK_-3dRunz-WcQtQNhbvjMF2PWOKzdeaqlMy0GId90sh9QZ4wU
Người Việt biết rằng mình tựa lưng vào phía sau không phải là một khoảng trống nhạt nhòa. Nếu mà chỉ có một khoảng trống nhạt nhòa, thì người ta thấy hụt hẫng, người ta thấy phiêu diêu, người ta thấy hoang mang. Nhưng bây giờ có một cái điểm tựa ở phía sau lưng mình. Nó là chỗ dựa, nhưng nó cũng là cái chỗ thúc đẩy mình phải tiến lên phía trước. Và chỗ ấy là lịch sử- GS Lê Văn Lan
Nhà thơ Hồng Thanh Quang trò chuyện cùng Giáo sư Lê Văn Lan. (Ảnh: Quang Vinh).
Hồng Thanh Quang: Cùng
một mùa xuân nhưng tôi đồ rằng, ngay cả với những người gần gụi nhất thì ai
cũng có cách cảm nhận ít nhiều riêng biệt. Với giáo sư, một người làm công tác
sử học ở độ tuổi ngoại bát thập, xuân Kỷ Hợi này gợi nhớ những suy tư, dự cảm
gì?
GS Lê Văn Lan: Trong hệ thống 12 con giáp thì con Hợi được rất
nhiều người thích bởi vì sự an nhàn, hiền lành. Nhưng năm nay, tôi chú ý hơn đến
chữ “Kỷ”. Trong hệ thống can và chi, thì “Kỷ” nằm trong hệ thống liên quan đến
nhiều sự kiện lớn. Năm Kỷ Dậu chẳng hạn. Năm nay chẵn 230 năm kể từ chiến thắng
Ngọc Hồi - Đống Đa. Tôi còn có suy nghĩ, và cũng từng thảo luận với tướng Hoàng
Minh Thảo khi ông ấy còn sống. Ông ấy là nhà nghiên cứu rất kỹ về cuộc khởi
nghĩa của Nguyễn Huệ - Quang Trung, là chuyên gia số 1 về nghệ thuật và khoa học
chiến dịch. Những bài giảng về chiến dịch của ông trong Học viện Quốc phòng bao
giờ cũng là nội dung nòng cốt để đào tạo sỹ quan cấp chiến lược. Với tư cách là
chuyên gia về chiến dịch, ông Hoàng Minh Thảo đã có một lần làm việc với tôi rất
kỹ để cuối cùng ta không gọi Đống Đa, ta cũng không Ngọc Hồi – Đống Đa mà ta gọi
là “chiến dịch Ngọc Hồi – Đống Đa”. Như Từ điển Bách khoa thế giới cũng như Từ
điển Bách khoa Quân sự người ta đều nói, thực tế và cơ sở khoa học của vấn đề
chiến dịch và nghệ thuật chiến dịch chỉ với Napoleon mới ra đời ở trên thế giới,
tức là vào đầu thế kỷ XIX. Nhưng bây giờ ở Việt Nam chúng ta, ông Quang Trung
đã nâng trận Ngọc Hồi – Đống Đa ấy lên thành “chiến dịch”, có nghĩa chúng ta đã
tiến hành chiến dịch trước thế giới. Và Quang Trung trước Napoleon ít nhất 30
năm, để sáng tạo, để cho ra đời thực tế và khoa học, nghệ thuật chiến dịch bằng
cái mà lâu nay chúng ta vẫn gọi là chiến thắng Đống Đa, hay chiến thắng Ngọc Hồi
– Đống Đa. Tôi thấy việc năm Kỷ Dậu, bây giờ đến Kỷ Hợi, ta nhắc tới Ngọc Hồi –
Đống Đa là nhắc tới cấp cao hơn đó là “chiến dịch” thì rất thú vị.
Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2019
NGƯỠNG CỬA TỬ SINH - Trần Kiêm Đoàn
NGƯỠNG CỬA TỬ SINH
Chiều nay
mình trở lại thăm một người bạn mà trước đây sáu tháng mình có giới thiệu và nhắc
nhở trên trang Facebook này. Đó là anh Quảng Quý Huỳnh Kim Lân.
Cách nay sáu
tháng, bác sĩ đã cho biết là anh chỉ còn khoảng 100 ngày nữa để sống vì anh
đang ở giai đoạn cuối cùng của bệnh ung thư phổi.
Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2019
HAI LẦN GẶP NHÀ THƠ HỮU LOAN Ở BÀ RỊA - Lê Thiên Minh Khoa
Tác
giả Màu tím hoa sim -
Tranh dán giấy của Phạm Hoan
Tranh dán giấy của Phạm Hoan
HAI
LẦN GẶP NHÀ THƠ HỮU LOAN Ở BÀ RỊA
Lê Thiên Minh Khoa
Tôi gặp nhà thơ Hữu
Loan chỉ 2 lần, nhưng lần nào cũng dài ngày.
Lần đầu, vào đầu
năm 1988, vào dịp tết Nguyên đán, gia đình tôi được đón tiếp nhà thơ Hữu Loan ở
Bà Rịa khi ông du hành phương Nam.
Đây là cuộc hành
phương Nam đầu tiên của ông sau ngày 30.4.1975. Sau nhiều năm bị quản thúc tại
địa phương, đến năm 1986, ông mới được ra Hà Nội thăm bạn bè và cuối năm 1987,
làm một chuyến du hành phương Nam. Trạm dừng chân đầu tiên là Huế, rồi Quảng
Ngãi, Nha Trang và cuối cùng là Biên Hòa và Bà Rịa. Đến địa phương nào, ông
cũng được giới văn nghệ sĩ đón tiếp nồng hậu. Riêng ở Bà Rịa, ông trú lại suốt tết năm đó, đầu năm 1988, ăn ngủ
với chúng tôi, cùng đi chơi hội vui
xuân, chụp hình, đàm đạo, dẫn các cháu bé đi dạo, dự các tiệc thơ với Hội thơ
Lan Đình, giao lưu với văn nghệ sĩ, trí thức Bà Rịa yêu thơ ông, ngồi làm mẫu
cho HS Phạm Hoan ký họa, nhậu “xoay tua” với bợm nhậu đất rượu Hòa Long… Ôi, biết
bao là kỷ niệm đẹp với ông, về ông!…
Thứ Hai, 10 tháng 12, 2018
GẶP HOÀNG THẠCH TÚ Ở ĐÀ NẴNG - Võ Cẩm
Hoàng
Thạch Tú và Võ Cẩm
GẶP
HOÀNG THẠCH TÚ Ở ĐÀ NẴNG
Tú cùng xã Triệu long với tôi. Thường gặp nhau trên đường
đi học Nguyễn Hoàng thời thơ dại.
Tốt nghiệp Đại học Sư phạm, Tú dạy học ở Đà Nẵng. Gặp
Tú năm 1972 rồi xa biền biệt.
Cách đây 5 tháng về Đà Nẵng, Quỳnh Thủy cho điện thoại,
rất tiếc Tú đi xa nên không gặp, hẹn lại lần sau.
Lần này khi trên xe đến Đà Nẵng tôi gọi điện thoại
ngay. Phía đằu dây bên kia, Tú bảo:
- Mình sẽ trốn trại gặp bạn.
- Tú nói gì mình không hiểu?
- Mình trốn bệnh viện đó mà.
- Gần 50 năm chưa gặp nhau, lần trước lỡ hẹn.
- Mình vào bệnh viện lãnh thuốc, khoảng 2 rưỡi đến 3
giờ mình có mặt tại nhà cậu.
Tôi ngồi nhà bà chị ruột chờ từ 11giờ 30.
Tranh thủ tôi gọi Song, một cậu em kết nghĩa cũng cách
nay 50 năm, lúc tôi làm lính đóng quân ở Sịa.
Hai cái hẹn gần nhau, vì thời gian quá ít.
Tôi đinh ninh Song đến trước.
Song nói, khoảng 10 phút em đến vì nhà Song gần chỗ
nhà chị tôi.
Hai cái hẹn cùng lúc mà cả hai người tôi không nhớ mặt.
Tú tôi có thể nhận ra vì thời còn bé cùng chung đường
đến trường, đôi lần gặp nhau trên Facebook. Còn Song thì xem như người lạ.
Trước giờ Tú hẹn, đồng hồ chỉ 2 giờ chiều.
Sau 10 phút Song hẹn thì Tú đến, tôi cứ nghĩ là Song.
Tôi mời vào nhà, đợi Tú.
Tuổi già lấp lem, ngồi trên bộ xalon.
Tôi nói: Song ngồi đợi bạn anh một tí.
Tôi tiếp: Sao Song có khuôn mặt giống bạn anh quá. Anh
có người bạn tên Tú. Hoàng thạch Tú dạy ở trường Trần quý Cáp Hội an.
Tú ngẩn người thấy lạ. Sao thêm một Hoàng thạch Tú
cũng dạy Trần quý Cáp, Hội An mà Tú không biết.
Nhìn kỹ tôi nhận ra Tú.
Tôi thấy hố, ôm Tú cười ngắt nghẽo. Tôi nhận biết mình
già, 77 tuổi rồi còn gì.
Tôi xin lỗi Tú: Tau lầm.
Vài phút sau Song đến, Song còn trẻ lắm chỉ tuổi 63.
Tôi kể cho Song nghe câu chuyện vừa rồi và nhắc chuyện
ngày quen biết nhau cách đây hơn 50 năm, rồi đem nhau đi uống cafe. Té ra Song
và Tú đã gặp nhau nhiều lần ở cơ quan Song mà em rễ Tú làm Giám đốc. Đúng là quả
đất tròn.
Tú đưa tôi về nhà lấy xe, hai đứa về nhà Tú.
Chúc mừng bạn có nơi ở khá khang trang trong con hẻm
đường Trần Cao Vân. Căn nhà mà vợ chồng Tú và đứa con gái đang dạy Đại học Duy
Tân ở.
Lần đầu tiên gặp vợ Tú xinh đẹp, cởi mở, lịch thiệp và
quý khách.
Tuổi trên thất thập mà còn gặp nhau là hạnh phúc.
Tú vào phòng lấy 2 hủ yến sào và bịch bánh dành cho
người "Tiểu đường " để mời bạn. Ngồi tâm sự một chặp, Tú nói: đi chơi
tiếp.
Hai đứa dẫn xe ra, vợ Tú nói: Anh nhớ đưa bạn anh đi
ăn phở hay gì nghe. Sao mà nghe tình nghĩa và đậm tình đồng môn, đồng hương của
đôi bạn già sau nhiều năm xa cách.
Ra một đoạn đường, Tú dừng xe nói: Hôm nay tôi mời bạn
đi ăn thứ gì bạn thích. Tú dẫn tôi đến một tiệm bánh xèo quá đông khách "Bánh xèo tôm nhảy". Một món
ăn đặc biệt của Đà Nẵng.
Một bữa ăn đáng đồng tiền bát gạo. Đầy ắp tình nghĩa.
Chia tay, xin cảm ơn bạn hiền, xin cám ơn chị Tú cho
tôi biết thế nào là tình ban thâm giao. Hẹn Tú lần tới ở Sài Gòn, Đà Nẵng, Huế
hay Quảng Trị quê hương yêu dấu của mình.
Đà
Nẵng 12/10/2018
Võ Cẩm
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)