BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐỒNG MÔN NGUYỄN HOÀNG. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐỒNG MÔN NGUYỄN HOÀNG. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2025

LÍNH ĐÓN XUÂN TRÊN ĐỈNH CAO – Đinh Hoa Lư


          

Mời anh mời chị, mùa xuân lên đây thăm tôi
Nơi đây xa xôi khuất nẻo thưa người
Núi rừng mịt mù sương...
Mời em một lần rời xa
Nơi đang yên vui
Lên đây thăm lính ở trên rừng
Để cùng ngọt bùi sớt chia...
(Thư Xuân Trên Rừng Cao/ Trịnh Lâm Ngân)

 Tất cả đều thiếu, chúng tôi phải mò đi "ký sổ" tại chốt đại đội rồi đến tháng xem như hết tiền. Họ nói chẳng ngoa "Tiền Lính là Tính Liền"
 
Mười ngày có một chuyến xe GMC tiếp tế từ Diên Sanh lên. Xe phải leo tới đỉnh Ông Do, nơi BCH Tiểu Đoàn 105 đóng. Hàng sẽ bỏ xuống cái bãi trống trước mặt căn cứ Ông Do. Các đại đội sẽ tới nhận hàng do chiếc xe không thể bò tới chốt của từng đại đội được. Trung đội sẽ men theo đường tranh tới chốt đại đội đem hàng tiếp tế về chốt mình.
 

Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2025

NHỚ CỔ THÀNH QUẢNG TRỊ VÀ PHƯỜNG ĐỆ TỨ NĂM XƯA – Đinh Hoa Lư


Bản đồ của Pháp Thành Quảng Trị năm 1883 tỷ lệ xích 1/4000 có ghi chú từng nơi đánh dấu Alphabet chữ in hoa (nguồn: Võ Hương An. Tự Điển Nhà Nguyễn)
 
Vài lời thưa trước với bạn đọc
 
CỔ THÀNH HAY THÀNH CỔ
 
Trước 1975 danh từ CỔ THÀNH từng được gọi cho tên Thành Quảng Trị một kiến trúc có từ thời Nhà Nguyễn.
 
Theo cuốn Từ Điển Nhà Nguyễn của nhà Biên Khảo Võ Hương An
 
Thành Quảng Trị (Cổ Thành) đầu đời Gia Long thành là lỵ sở dinh Quảng Trị, đặt tại Phường Tiền Kiên Huyện Thuận Xương. Qua năm Gia Long thứ 8 (1809) mới dời về xã Thạch Hãn, huyện Hải Lăng. Năm Minh Mạng thứ 4 (1823) chỉ mới đắp bằng đất, qua năm Minh Mạng thứ 18 (1837) mới xây gạch. Thành Quảng Trị có chu vi 481 trượng  6 thước (1926.40 mét), cao 1 trượng (4m), dày 3 trượng (12m), có 4 cửa, chung quanh có hào rộng 4 trượng 6 thước (18.40m), sâu 8 thước (2.40m). Thành này hoàn toàn bị phá trong chiến trận năm 1972. (trích)
 
Ngoài ra chúng ta nên phân biệt Cổ Thành với Làng Cổ Thành (hình dưới).
 
Trước 1972 người thành phố QT gọi tắt Cổ Thành là "THÀNH". Nói "Thành" nhưng ai cũng hiểu đó là Cổ Thành QT
 
Vd:
- Khi hôm có pháo kích trong Thành
- Ba hắn làm lính trong Thành
- Đi vô Cửa Hữu, Cổng Thành Đinh Công Tráng

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2025

SÁNG SỚM MỘT MÌNH – Đinh Hoa Lư


            

Chim hỡi bay về nơi đâu?
Đường xa nắng đã nhạt màu
Còn ai ở cuối trời sầu?
Nghe như ngại ngần đôi cánh mỏi...
                    (Nhạc Lê Tín Hương)
 
Mặt trời chưa lên cao. Thời khắc này tôi hay có cái thú ngồi một mình ở vườn sau chờ ánh dương lên. Hàng xóm còn im lìm trong giấc ngủ. Trong mấy lùm cam vườn bên cạnh, có tiếng vài con chim dậy sớm rời rạc gọi nhau. Ngoài đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi làm sớm chạy vụt qua.
 

Tôi có thú vui tự chế ly cà phê theo kiểu cũ. Cách chế đơn giản chẳng cầu kỳ gì-nghĩa là tôi bỏ sữa đặc, xong bỏ cà phê phin y xưa không khác chút nào. Muốn giữ nóng tôi chỉ đặt ly cà phê vào giữa một ly nước nóng khác bao ngoài, vậy là xong.
 
Mùi cà phê này đánh thức khứu giác. Tôi không chọn cà phê hiện nay nhập từ Việt Nam do người ta bỏ thêm mùi thơm nhiều quá. Tôi chỉ ưa loại cà phê xay bình thường. Thị hiếu của tôi khiến tôi phải chọn loại cà phê sản xuất từ tiểu bang Louisiana, đó là thứ cà phê xay đóng hộp hiệu Du Monde. Nhớ đến Louisiana, trong tôi thoáng nhớ những người bạn ra đi trong chương trình HO.
 

EM HỠI – Thơ Phan Quỳ


   

Em về một thuở hồng hoang ấy,
Khúc nhạc tiêu dương bỗng dâng mùa,
Ta nghe hồn lặng chìm con sóng,
 Bóng nhỏ nghiêng nghiêng vạt nắng vừa.
                          
Em mang tình mộng vào nhân thế,
Trong cõi miên man những kiếm tìm.
Mắt chiều ngơ ngác nhìn đêm tối.
Ta về hiu quạnh nhói lên tim!
                           
Em đi đường cũ còn in dấu,
Ghềnh thác đa đoan trải gót mềm.
Mưa gió bao lần lên vai nhỏ,
Mơ chốn hiên ngoài chút nắng lên.
                         
Em hỡi, ngây thơ ngày tháng mộng,
Hao mòn tay với tuổi xanh xưa,
Ta mang trăn trở vào hư ảo,
Bên đời ai gọi để ai thưa ???

                                     Phan Quỳ

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2025

HƯƠNG THƠM TIÊN TỬ - Đinh Hoa Lư


           

Và một mình tôi chép dòng tâm tình tặng người chưa biết một lần.
Vì trong phút ấy, tôi một mình thì thầm, giờ đã gặp được nụ hoa nở về đêm...
                                                          (Hoa Nở Về Đêm - Mạnh Phát)
 
Bạch quỳnh chụp lúc 2 giờ sáng

Sáng sớm vừa ra vườn sau, bất giác tôi cảm thấy một mùi thơm rất lạ. Quả thật, có mùi thơm loài hoa nào đó làm khứu giác tôi chợt 'choàng tỉnh giấc'. Có thể vườn hàng xóm đang có cây hoa quý nào đó? Tôi cố nhìn quanh, ngửi theo hướng gió...
 
Ôi thôi đúng rồi! Có hai đóa quỳnh trắng lần đầu tiên vừa nở trong đêm. Hai đóa bạch quỳnh này đang xen với mấy đóa hồng quỳnh nở hai hôm trước. Mùi thơm lạ này chắc chắn tỏa ra từ hai đóa bạch quỳnh vừa nở, ngay cái chậu gần chỗ tôi đứng, thế mà tôi chẳng hề hay.
 
 
Chuyện là mấy bữa nay tôi cứ xun xoe, mừng rỡ, chụp hình, khoe với bạn hữu mấy đóa hồng quỳnh do nó quá đẹp. Thú thật với quý bạn, hoa quỳnh đỏ đẹp thì đẹp thật nhưng tôi chẳng khám phá ra mùi hương nào cả. Giờ phút này, xin thưa thật đây là lần đầu tiên kẻ viết bài này mới khám phá ra một hương thơm tuyệt diệu từ mấy đóa bạch quỳnh vừa nở trong đêm. Trồng quỳnh ba năm, giờ này tôi mới có dịp thưởng thức được sắc hương bạch quỳnh.
 

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2025

BÂNG KHUÂNG BÉ XƯA – Thơ Phan Quỳ


    


Bé đã xa rồi bé xưa ơi,
Mây ngang chừng tóc nắng quanh đồi
Mắt như hồ nước chiều thu lặng.
Bé chẳng vương lòng chút tình tôi.
 
Tháng ngày êm ả đã dần trôi
Bé khua guốc mộc đường song đôi
Mắt môi dần mọng, da hồng thắm,
Bé đã quen rồi ánh mắt tôi.
 
Ai hay trời đất thành cơn bụi
Bé đã xa dần những buổi chơi
Tôi về đếm bước lòng cô quạnh
Thương nhớ bên trời, thương nhớ ơi.
 
Mấy mươi năm đã nửa cuộc đời
Thôi hết mất rồi thuở hồng tươi
Bé nơi thềm nắng ngồi hong tóc
Ai xúi chân tôi cứ đứng ngoài.
 
Ai đem mắt tôi về bên ấy
Cả lòng, cả dạ, cả chân tay
Ước chi mình biến thành cơn gió
Ve vuốt tóc nàng, từng sợi mây.
 
Bé đến phương nào, tôi ở đây
Buồn ơi tự cổ góp bao ngày
Thềm xưa vắng bóng, tôi ngồi nhớ,
Tôi gọi tên nàng, bé có hay?
 
Bé đã quên rồi ánh mắt say?
Tôi về gom lại bờ mi cay
Gởi theo làn gió về nơi ấy
Ai có bên thềm hong tóc mây?
 
                               Phan Quỳ

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2025

HỒI KÝ NGƯỜI TÙ BINH HẾT HẠN CẢI TẠO VỀ NHÀ – Đinh Hoa Lư

          
          

Về đây ngơ ngác chim bay tìm đàn
Về đây hoang vắng lạnh buốt cung đàn
Tôi lắng nghe tâm tình nhân thế
Qua đáy tim chưa đục sông mê
Qua ước mơ duyên tình đơn sơ ...
(Về mái nhà xưa - NS Nguyễn Văn Đông)
           
Chiếc xe chạy khá nhanh, nó kiếm thêm một số khách 'khá bộn' trên đường vào. Hành lang giữa chật cứng. Người ngồi ép vào nhau, cổ nghểnh cao tìm khoảng trống để. Tôi 'an phận', thoải mái hơn chút đỉnh nhờ lên xe trước. 'Lơ' xe lấy 'ngon ơ' của tôi đúng một trăm đồng bỏ vào túi.
 
Chuyện tiền nong của anh ta với tài xế không liên quan gì tôi. Thế tôi lại âm thầm 'cám ơn' cái ghế 'súp' hiếm hoi do anh ta dành cho tôi lúc xe vừa rời bến.
 

Xe chạy nấp theo bờ biển. Hình như ngang bờ biển Ninh Chữ? Hoang sơ với làn nước xanh mấp mé theo quốc lộ. Bao hòn đá chập chùng, những vũng nước biển trong leo lẻo. Xa xa sóng đánh vào đá nước tung lên trắng xoá. Ngoài khơi hoang vu không thấy bóng thuyền

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2025

THOÁNG HƯƠNG XƯA – Đinh Hoa Lư

       
            

Người ơi, còn nhớ mãi trưa nào thời nào vàng bướm bên ao
Người ơi, còn nghe mãi tiếng ru êm êm buồn trong ca dao...
                                                    (Hương Xưa – Cung Tiến)
 
***
 
 Có môt loài cây tôi chưa bao giờ thấy được tại xứ người đó là cây sầu đông. Hôm nay chợt thấy lại hình ảnh những lùm hoa này trên mạng Internet làm tôi nhớ về những cây sầu đông năm cũ.
 
Hình ảnh cây sầu đông chẳng lạ gì trong một thời bé bỏng cho đến lúc lớn lên độ tuổi thanh niên và bước đầu xa rời Quảng Trị. Ngày đó, tôi đã có những lúc gần gũi với loài cây này cho đến lúc cùng nhau giã biệt xóm xưa, thành cũ; tất cả đều ra đi cho đến bây giờ.
 

Tôi muốn viết hay giản dị hơn là nhắc lại đến sầu đông tức là lúc bầu trời thành phố Quảng Trị không còn u ám hay nặng chình chịch hơi nước, những ngày cuối đông. Tháng Giêng vội vả 'bỏ đi' rồi những cánh mai vàng thực sự rụng hết. Thời gian này là lúc những khóm lá xanh lục của sầu đông bắt đầu thi nhau che khuất những cành cây khẳng khiu của chúng.
 

Thứ Tư, 8 tháng 1, 2025

LỚP TÔI VỀ THĂM CĂN CỨ HẢI QUÂN CỬA VIỆT – Đinh Hoa Lư


Hình: Căn Cứ Hải quân Cửa Việt VNCH 1972 trong hình lục giác màu đỏ

Tỉnh Quảng Trị cho đến thời điểm 1972 muốn về Căn Cứ Hải Quân Cửa Việt ai cũng theo con đường tỉnh lộ Quảng Trị - Bồ Bản cặp theo sông Thạch Hãn để về. Thời gian này có một phương tiện đó là mấy chiếc xe lambretta 3 bánh chở khách làng quê từ Q.T về Bồ Bản (trong bản đồ trên đề là Bồ Bảng) nhưng người QT chỉ gọi là Bồ Bản. Từ Bồ Bản đi bộ không bao xa thì đến Cửa Việt.

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2025

THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG – Đinh Hoa Lư



Đã bao lâu rồi không về Miền Trung thăm người em
Nắng mưa đêm ngày cách trở, giờ xa xôi đôi đường
Người ơi Có về miền quê hương thùy dương
Nước chảy còn vương bao niềm thương,
cho nhắn đôi lời...
                                                        (Nhạc Minh Kỳ)
 
Mưa quê hương, đó là lúc ta đưa tay hứng những giọt nước trong ngần, mát lạnh; chợt một niềm thương, nỗi nhớ len lén vào lòng. Kỷ niệm về một thuở tuổi thơ, những chiếc thuyền giấy nổi bập bềnh theo trọt nước trước hiên. Ngày đó xa rồi, dưới mái tranh quê hay miền trung chứa chan hoài niệm.  Nhưng mỗi khi quê hương đang chống chọi trong dòng nước lũ cố tìm sự sống thì bao giọt mưa kia lại hiện thân cho nỗi lo sợ hãi hùng. Mưa quê hương mỗi lúc đông về kèm theo nước lũ đó là lúc trời đất biến thành khổ ải, tang thương phủ chụp lên lớp người dân nghèo lam lũ. Bao dòng nước mắt đau thương miền trung sao vẫn tuôn rơi mãi với số phận định phần.
 

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2025

PHỐ XƯA QUẢNG TRỊ MỘT THỜI COI "BÁO CỌP" – Đinh Hoa Lư



Chào bạn đọc
 
Thật sự mà nói, nhóm chữ "coi báo cọp" là từ khá xưa, trước 1975 miền nam hay nói. Thời này bên quê nhà chúng ta có thể hiểu đại khái đó là "coi báo ké" chứ không có gì khác. Nói rõ ra, chữ "coi báo cọp" dành cho khách ghiền đọc tin tức mà chẳng hề bỏ tiền ra mua cho tiệm sách một tờ báo nào hầu giúp cho tiệm khá thêm "chút chút". Xin bạn đọc thông cảm cho người khách ngày xưa đó, lý do chính yếu là khách chẳng có tiền. Con mắt thì muốn coi nhưng cái túi không chẳng hề "cho phép"? "Nghèo là cái tội" - nói như nhà văn hay triết gia nào đó.

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2024

NĂM TỴ KỂ CHUYỆN VỀ RẮN – Giáo sư Nguyễn Châu


Giáo sư Nguyễn Châu

RẮN là con vật thứ 5 trong vòng Tử Vi Đông phương. Đây là một trong những con vật độc hại
 
Trên địa cầu và cũng được xem như là con vật thông minh nhưng tinh quái và xảo quyệt. Do đó
Người tinh quái và xảo quyệt được gọi là người có lòng rắn; tâm xà [snake-heart].
 

Tử Vi Á Ðông có một tuổi tượng hình bằng con rắn, gọi là năm Tỵ.
Có năm TUỔI RẮN, đó là:
- Rắn mạng Kim sinh vào các năm 1941 và 2001 - TÂN TỴ
- Rắn mạng Thủy sinh vào các năm 1953 và 2013 - QUÝ TỴ
- Rắn mạng Mộc sinh vào các năm 1905 và 1965 - ẤT TỴ
- Rắn mạng Hỏa sinh vào các năm 1917 và 1977 - ĐINH TỴ
- Rắn mạng Thổ sinh vào các năm 1929 và 1989 - KỶ TỴ
 
Năm nay 2025, Âm lịch là năm ẤT TỴ, hành HỎA [Phúc Đăng Hỏa - Lửa Đèn). Năm Ất Tỵ...

                                                                         Giáo sư Nguyễn Châu

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2024

KÍNH GỞI T.T.KH... – Thơ Phan Quỳ


   


KÍNH GỞI T.T. KH (1)
 
Rồi một chiều đông gió lạnh đầy,
Mặt trời không đến giữa cung mây,
Mỏi cánh chim về hoang liêu ấy
Cô đơn rợn ngợp giữa đôi tay.
 
Tôi nhìn hoa vỡ hay tim vỡ
Tìm bóng người xa tận cuối ngày.
Một mảnh hồng xưa dưới chân giày.
Chút tình thơ dại lá hoa bay?
 
Ôm ấp chi mãi lòng thêm lạnh
Tôi nhủ thầm tôi những đêm dài.
Dẫu biết hoa nầy rời rã cánh
Tôi hiểu tình mình khó nhạt phai.
 
Người không về nữa, không về nữa
Sao tiếng vó khua cứ vọng hoài?
Tôi ra ngõ vắng chân mây vắng.
Những bước về không, nặng gót hài.
 
Người chưa về nữa, không về nữa?
Tôi ngóng tin xa những miệt mài.
.......
Tôi chờ mùa tới, một mùa sang.
Ở phía xa kia có nắng vàng.
Tôi đem tình ấy, tim hồng ấy
Rải chốn nhân gian ... ngỡ địa đàng.

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2024

GIẤC MƠ BÓNG NHỚ - Thơ Châu Thạch


   
              
Trong giấc mơ về ngõ nhà em cũ
Nhà vẫn như xưa phía trong hàng tre
Đêm sương mờ sao rụng mái trời che
Bên hiên vắng em đứng chờ ai đó.
 
Anh đi qua mắt nhìn em không tỏ
Tình năm xưa quặn thắt ở trong lòng
Từ buổi chia tay anh đã hoài mong
Từng đêm mộng thấy em là bóng nhớ
 
Trong giấc ngủ biết bao lần bở ngở
Anh quay về không đến được thềm xưa
Em chợt hiện ra như sự bất ngờ
Mà xa cách như bóng hình cổ tích
 
Chợt thức giấc mưa đêm rơi rả rích
Nỗi niềm đau nhè nhẹ chảy vào tim
Quá khư trôi xa anh vẫn đi tìm
Người đã phụ, ta một đời thổn thức!

                                     Châu Thạch

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2024

THU XỨ NGƯỜI – Thơ Quang Tuyết


   

Mù sương sáng
Chiều âm u
Em như lạc giữa mùa thu xứ người
Gió lưng trời
Lá buông rời
Mây xô thành lũy hoa cười hắt hiu
Mặt người nhuộm nét cô liêu
Nghe thương nỗi nhớ yêu chiều nắng rơi
Giận ai
Sóng vỗ mạn đời
Buồn ai
Đàn vỡ cho người thương vay
 
                                           Quang Tuyết

MÙA QUA – Thơ Phan Quỳ


   
 
Mùa qua rồi mùa xa,
Mưa đầy trên kẽ lá,
Hắt hiu giọt nắng tà.
 
Ai mang tình thiết tha
Vào trong miền dĩ vãng
Ngỡ ngàng lên màu áo
Hồng, tím chỉ riêng ta.
 
Ai đem tình phôi pha
Giăng mắc đời vọng động
Vạt nắng vàng thuở nọ
Trôi dạt về phương xa ...
 
                    Phan Quỳ

Thứ Hai, 14 tháng 10, 2024

BỘ PHẢN NGÀY XƯA - Thơ Châu Thạch


  

 
BỘ PHẢN NGÀY XƯA
     
Tôi có hai người bạn
Quê làng Trường Sanh
Nhà gần cầu Bến đá
Họ anh em một nhà
 
Xứ Quảng Trị mùa hè oi ã
Tôi về quê sống với bạn, vui chơi
Ngày tắm sông hưởng nước mát của trời
Đêm ngồi ngắm vầng trăng bất hủ
 
Bộ phản gỗ ba đứa tôi nằm ngủ
Chiếc gối cao dễ nằm mộng thấy em
Những năm thi cứ vào khoảng hết đêm
Ông cụ rút gối kêu chung tôi dậy học.
 
 
Đời thanh thản những ngày xanh mái tóc
Bộ phản kia như người bạn thứ tư
Ba chúng tôi với phản cứ từ từ
Nằm tâm sự chuyện tình qua năm tháng
 
Rồi một buổi non sông thành ly loạn
Ba chúng tôi xếp sách vở lên đường
Khói lửa về đốt cháy cả quê hương
Tôi không nhớ không thương gì bộ phản
 
Sáu mươi năm đã qua thời khủng hoảng
Bạn tôi về thăm lại từ đường
Báo tin rằng bộ phản thuở thân thương
Còn nguyên vẹn chờ chúng tôi trở lại
 
Tôi cảm thấy lòng đã qua trường trại
Bỗng niềm vui trẻ lại buổi thơ ngây
Ở trong tôi nhớ lại hết những ngày
Phản như bạn, đắm say từ độ ấy.
 
Phản còn giữ hương xưa nhiều biết mấy
Hương tình yêu, tình bạn tình quê
Hương ba thằng ngổ ngáo với đam mê
Còn phảng phất ở trong mùi hương gỗ.
 
Tôi mơ ước được quay về cổ độ
Có một lần ba đứa ngủ cùng nhau
Trên phản xưa nằm kể chuyện vàng thau
Phản ghi nhớ vào trong lòng gỗ quý!
                         
                                      Châu Thạch

Thứ Năm, 12 tháng 9, 2024

THƠ VIẾT NGÀY RỖI – Thơ Võ Văn Hoa


   


THƠ VIẾT NGÀY RỖI
 
Nhập nhoạng bóng đèn cỏ rối
Một ngày qua nơi này
 lại sang nơi khác
Nhàn đàm
Lại nâng ly
Dõi theo những bất thường trong cái bình thường
thời tiết trái đất
 
Định danh bạn
Hoang hoải phía cánh đồng
Rạ mục
Em cày xới mùa me chua, bắt ốc
Thúng mủng dần sàng … đưa vào bảo tàng
Bỏ qua những lời có cánh
Định danh tôi
Những ngày rỗi Không buồn
 
Không làm ánh trăng rây vết bẩn
Không làm tâm hồn trẻ thơ vẩn đục
Không nghe lời xàm …
Dẫu hành phương Nam
Du phương Bắc
Những cung đường
Cung bằng hữu
Tình yêu
 
                                                Võ Văn Hoa   

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2024

TA VỀ - Thơ Phan Quỳ


   


TA VỀ
 
Ta về gom lại vần thơ
Gom từng sau trước mà ngơ ngẩn buồn.
Ta về ước mộng tương phùng
Nghe trong im vắng chập chùng bước qua
 
Ta về đếm lại gần xa
Đếm sương trên lá, đếm tà dương bay.
Ta về mưa nắng có hay
Tàn phai mấy độ, hao gầy mấy thu.
 
Tìm đâu giữa cõi sương mù
Bóng in đường cũ, dặm mờ lau thưa.
Ai đong sầu nhớ cho vừa
Bên cầu lơ lững nước chưa về nguồn
 
Mưa sa từng hạt mưa tuôn
Nghiêng bàn tay nhỏ, nhịp buồn buông lơi.
Mộng tràn giấc điệp đầy vơi
Mây ngàn gió nổi giữa trời mênh mông
 
Ta ơi về chốn vô cùng
Nhân duyên thôi hãy chỉ ngần ấy thôi...
 
                                           Phan Quỳ

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2024

HƯƠNG THU – Thơ Phan Quỳ


  

 
HƯƠNG THU
 
Thu đã ngập ngừng chuyển sang đông,
Hay thu còn đó cho hương nồng?
Ngày qua, ngày qua, rồi qua nữa
Một chút vàng phai giữa mênh mông
 
Hương thu còn đọng cõi trời không,
Rớt xuống trần gian lẫn bụi hồng.
Người đến người đi như thác lũ.
Một kẻ bên đời mãi ngóng trông.
 
Rực rỡ cô đơn ngập cõi lòng
Hân hoan tay níu giọt mưa trong
Rả rích từng hạt ươm đời lệ
Rơi xuống hiên nhà một dòng sông.
 
                                        Phan Quỳ