BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lê Văn Trung. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lê Văn Trung. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2025

LÒNG CỨ NGỠ NHƯ LÀ – Thơ Lê Văn Trung


   

 
Đã quên hết mà không đành quên được
Một con đường thuở áo trắng sương bay
Ta như kẻ qua sông, lòng ngoái lại
Thuyền ai neo mòn mỏi bến sông Hoài
 
Đã quên hết mà không đành quên được
Khu vườn xưa hoa nở những đêm rằm
Ta như kẻ say mùi hương dạ nguyệt
Có ai ngờ say suốt cuộc trăm năm
 
Đã ra đi, cũng đành là đi biệt
Tưởng tiếc chi mong một buổi quay về
Đời chẳng giang hồ mà lòng như lữ khách
Cứ ngỡ là đã mất một trời quê

                                            Lê Văn Trung
                                            Tháng 3.2025

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2025

CHIẾC LÁ MÙA TÔI, ĐƯỜNG CŨ NGƯỜI XƯA – Thơ Lê Văn Trung


  

 
Chiếc Lá Mùa Tôi
 
Tôi ngồi đếm lá mùa xưa rơi rụng
Mỗi chiếc lá thầm mang một nỗi đời riêng
Ai biết được từng sát na cuộc sống
Sẽ bay về cõi cát bụi vô biên
 
Tôi ngồi đếm mà lòng tôi không thể
Chiếc lá nào rơi rụng giữa mùa tôi
Cho tôi thấy điều nhiệm màu nguyên thể
Còn lưu hương chút tro bụi ban đầu
 
Tôi ngồi đếm mà lòng tôi không thể
Nhìn thấy mình trong tiền kiếp lưu vong
Hay còn mãi lang thang trên mặt đất
Giữa muôn trùng sóng gió của tang thương
 
Tôi ngồi đếm mà lòng tôi nào hiểu
Tháng ngày trôi nghìn chiếc lá rơi theo
Chiếc nào là tôi? Chiếc nào hư ảo?
Tôi là ai khi bóng đổ sương chiều!
 
                                   Lễ Tro 2025
 
 
Đường Cũ Người Xưa
 
Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá
Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa
Nhưng rồi có một người không trở lại
Vẫn một người ngồi đợi suốt cơn mơ
 
                                           2025
                                      Lê Văn Trung

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2025

TÌM LẠI GIẤC MƠ XƯA – Thơ Lê Văn Trung


   


TÌM LẠI GIẤC MƠ XƯA
 
Lớp lớp thời gian mờ rêu úa
Ta về tìm lại giấc mơ xưa
Thuở áo vàng hơn màu thương nhớ
Thuở mắt buồn hơn lời tiển đưa
 
Chân bước theo từng dấu lãng quên
Mà thương chiếc lá ngủ im lìm
Gió ơi thổi nhẹ! Chiều đang xuống!
Chiếc lá xưa còn tiếc tuổi xanh
 
Chân bước mà lòng ta nán lại
Vườn ai hoa khế tím vô cùng
Hình như có bóng người qua phố
Gửi lại bên chiều một thoáng hương
 
Dòng sông đời chảy theo năm tháng
Ta quá giang về bến tuổi thơ
Cứ ngỡ thuyền neo chờ đợi khách
Hoang vu bồi lở sóng xô bờ.
 
Lê Văn Trung
Tháng Giêng năm Ất Tỵ 2025

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2025

ĐÀ LẠT ƠI – Thơ Lê Văn Trung


   


ĐÀ LẠT ƠI
 
Năm mươi năm trước ôi Dalat
Nguyên sơ từ hơi thở đất trời
Thông vi vu hát lời kinh Thánh
Mặt hồ thơm như hồn đôi mươi
 
Những sớm sương giăng trắng áo người
Những chiều mây chạm nhẹ bờ vai
Nắng nhuộm như màu trăng vừa chín
Gió bay theo áo chiều đang bay
 
Năm mươi năm trước những con đường
Hoa nở theo người, hoa ngát hương
Gió hát theo người, môi thắm đỏ
Rượu say theo người, men đang nồng
 
Năm mươi năm trước, ôi Dalat
Tôi lạc vào trong những giấc mơ
Có ai gọi vói giùm tôi với
Đất trời Dalat buổi nguyên sơ.
 
                          Lê văn Trung
                               2024

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2025

XUÂN MƠ – Thơ Lê Văn Trung


   


XUÂN MƠ
 
Hẹn với mùa thu rồi sang đông
Chờ nhau trải lụa nắng đầu Xuân
Người về theo áo vàng hoa cúc
Hoa nở mà lòng tôi tỏa hương
 
Câu thơ người viết mùa thu trước
Đợi gió Xuân về theo én bay
Lòng tôi từ đó như men rượu
Có ai cùng tôi say đêm nay!
 
Cánh cổng vườn Xuân còn để mở
Tôi bước ra từ những giấc mơ
Tôi thấy mây trời xanh quá đỗi
Và tiếng cười tôi như trẻ thơ
 
Lê Văn Trung
Đầu năm Ất Tỵ 2025

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2025

ĐẤT TRỜI VI DIỆU – Thơ Lê Văn Trung


   


ĐẤT TRỜI VI DIỆU
 
Mỗi tàn tạ là từng lời chia biệt
Lời tạ ơn trời đất cõi vô cùng
Là ân phúc nở màu hoa bất tuyệt
Là con đường đi thẳng tới vô chung
 
Mỗi tàn tạ là hẹn lời tri ngộ
Là hẹn cùng MIỀN IM LẶNG mênh mông
Là thắp lại muôn vì sao rực nở
Là mở ra mầu nhiệm cõi hư không
 
Mỗi tàn tạ là mỗi lời nhắn gọi
Úa vàng kia là thắm biếc hoa vàng
Và sự sống ươm mầm từ hạt bụi
Từ nguyên sơ vi diệu buổi hồng hoang
 
                                       Lê Văn Trung
                                    Tháng 12 - 2024

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2024

NƯỚC ĐÃ XA NGUỒN – Thơ Lê Văn Trung


  


NƯỚC ĐÃ XA NGUỒN
(Xin gửi tặng những bạn bè 
một thời Đại Lộc Duy Xuyên)
 
Lần lửa mãi mà không về thăm được
Đã lâu rồi, lâu quá phải không em?
Bao khốn khó, bao mảnh đời xuôi ngược
Cứ hẹn dần hẹn mãi, cũng đành quên
 
Đêm xa xứ nhớ vầng trăng Giao Thủy
Nhớ hàm răng ứa ngọt trái bòn bon
Tóc ai bay mát rượi sóng Thu Bồn
Đôi mắt ấy xanh màu dâu ngọc biếc
 
Bàn tay ấy níu chân trời xa tắp
Chưa hẹn hò mà thuyền cứ chao nghiêng
Đêm tháng bảy trăng neo bờ Đại Lộc
Lòng Thu chưa về kịp bến Duy Xuyên
 
Đôi môi ấy thắm màu hoa gạo đỏ
Nắng như vàng tơ óng Mã Châu ơi
Tiếng ai hát bay qua lòng Phiếm Ái
Lời trăm năm chưa kịp gửi cho người
 
Trăng vạn cổ treo buồn trên đỉnh tháp
Người xa quê, tình Chiêm nữ mang mang
Cuộc hưng phế mù trong lòng bụi cát
Mỹ Sơn ơi xa mất dặm Đồ Bàn
 
Đồi mua tím mấy mùa bông tím thẫm
Người qua cầu, cởi áo, gió bay xa
Tình gửi lại, không tình ai níu giữ
Quán bên đường ngồi uống một mình ta
 
Lần lữa mãi thôi cũng đành lỗi hẹn
Ôi trăm năm nước cứ mãi xa nguồn
Đời như nhánh lục bình trôi ra biển
Giữa muôn trùng, hun hút bóng quê hương.
 
                                              Lê Văn Trung

(Trích thi phẩm Cát Bụi Phận Người xuất bản năm 2006)

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2024

XIN VỀ LẠI – Thơ Lê Văn Trung


   

 
XIN VỀ LẠI
 
Ta về lại xin làm người hành khất
Được chạm vào rêu biếc mái hiên xưa
Được cúi nhặt chiếc lá mùa quên lãng
Sợi tóc người bay rối những cơn mơ
 
Xin được ngắm áo vàng bay cánh bướm
Bóng mây chiều ai nhuộm mắt mù sương
Xin được chạm vào tấm lòng nhung gấm
Để nghe mùa ân ái dậy mùi hương
 
Xin được gọi tên niềm quên nỗi nhớ
Những con đường xuôi ngược của đời nhau
Những cánh đồng mùa thu vàng hoa nở
Những bến bờ xưa hò hẹn buổi ban đầu
 
Xin được tắm trong dòng sông trẻ thơ
Lòng xanh biếc buổi trăng vừa hàm tiếu
Ta về lại xin chút lòng niên thiếu
Ươm lấy mầm hy vọng của tương lai.
 
                                      Lê văn Trung
                                  Tháng Mười 2024

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2024

BÊN KIA MIỀN IM LẶNG – Thơ Lê Văn Trung


   

 
BÊN KIA MIỀN IM LẶNG
 
Rồi khi nắng tắt ngoài hiên vắng
Ai rót vào ta những nhạt phai
Ta đi cho hết vòng luân lạc
Ta qua cho hết trời thiên tai
 
Xin gọi nhau về bên cõi hẹn
Một MIỀN IM LẶNG giữa vô biên
Xin gửi thiên thu lời ánh sáng
Soi từng hạt bụi rơi ưu phiền
 
Ta đi như thế ta là mây
Ta đi như thế ta là gió
Ta đi như lá đã lìa cây
Là đi như hoa tàn hương nhụy
 
Ta đi nhẹ nhàng như khe suối
Ta đi vội vã như thác ghềnh
Ta xuôi về tận trời quên lãng
Ta về BÊN KIA MIỀN LẶNG IM.
 
                                 Lê văn Trung
                                   13. 09. 24

Thứ Năm, 12 tháng 9, 2024

NHỚ MÀU HOA CŨ – Thơ Lê Văn Trung


  
 

 NHỚ MÀU HOA CŨ
 
Rất lẻ loi một đóa hoa vàng
Nở muộn bên đường chiều đang sương
Có người chợt nhớ mùa thu trước
Hoa cài lên tóc còn ươm hương
 
Từ đó mùa đi chẳng hẹn hò
Con đường sương phủ trắng như mơ
Có người yêu quá màu hoa cũ
Màu hoa vàng nhuộm từng câu thơ
 
Có người yêu quá màu hoa cũ
Nhớ áo vàng trăng buổi chớm rằm
Nhớ mãi con đường chiều sương trắng
Ai ngờ nhớ suốt cuộc trăm năm
 
 
Có người yêu quá màu hoa cũ
Gọi nắng đầu thu mưa cuối thu
Chợt thấy lòng xưa vừa hé nụ
Một đóa hoa vàng nở lẻ loi.
 
                          Lê văn Trung
                                2024

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2024

HẸN VỀ - Thơ Lê Văn Trung


  


HẸN VỀ
 
Hẹn về vun lại vồng hoa cũ
Chăm mấy giò lan mấy khóm hồng
Hoa ơi mở hết lòng nhung lụa
Gọi thức tình thâm chừng lãng quên
 
Chép tiếp bài thơ còn dang dở
Đã úa vàng trong nỗi đợi chờ
Chờ nắng đầu xuân mưa cuối hạ
Lòng hoài mơ tiếp những cơn mơ
 
Tiếng còi tàu hụ ngoài ga vắng
Như người về gọi giữa khuya sương
Những tưởng chưa quên lời ước hẹn
Năm mươi năm đốt đuốc soi đường
 
Hẹn về nhóm lửa đêm đông quạnh
Rót rượu vào thơ sưởi chút tình
Mai rồi xa hút phương trời lạ
Cũng ấm lòng nhau những nhớ quên.
 
                                   Lê Văn Trung
                                     10. 07. 24

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2024

TÌNH TÔI – Thơ Lê Văn Trung


   


TÌNH TÔI 
 
Tôi yêu tha thiết những dòng sông
Buổi nắng vừa phơi dải lụa hồng
Sông ơi sông chở giùm tôi với
Một phiến mây chiều xin quá giang
 
Tôi yêu tha thiết những con đường
Có lá vàng in theo dấu chân
Có gió thơm tho tà áo mỏng
Thơ cũng theo người rắc phấn hương
 
Tôi yêu tha thiết những con tàu
Để tiễn đưa và để nhớ nhau
Mai sau tàu có quay về lại
Nhớ chở tình tôi vẹn trước sau
 
Là thế
Tôi yêu hết mọi người
Gặp gỡ bên đường mỗi sớm mai
Lòng tôi mỏng quá như sương mỏng
Vọng tiếng chim đang hót gọi ngày 
 
                                 Lê Văn Trung
                                     14.06.24

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2024

NIỆM KHÚC 2 – Thơ Lê Văn Trung


  

 
NIỆM KHÚC 2
(Cùng Phạm Văn Nhàn và Phạm Cao Hoàng
thương tiếc tiễn người bạn thân quý Trần Hoài Thư)
 
Anh đi bỏ lại bạn bè
Theo cánh chim Yến bay về trời cao
Hình như có một vì sao
Sáng lung linh gửi câu chào tiễn đưa
 
Rừng sâu lũng thấp bây giờ
Ngày anh bỏ lại còn chờ đợi anh
Bồng Sơn, Phù Mỹ, Tam Quan
Gió hiu hắt buổi tan hàng còn ru
 
Những người bạn cũ anh đây
Buồn không níu được bàn tay giã từ
Sóng trào trong những câu thơ
Anh đi dang dở cơn mơ cuối cùng
Nặng lòng hai chữ văn chương
Mà đau tận cả máu xương rã rời
Bay theo chim Yến về trời
Câu thơ là nén nhang lời tiễn đưa.
 
Lê Văn Trung
(Quê nhà 2 tháng Sáu, 2024)

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2024

NIỆM KHÚC – Thơ Lê Văn Trung


  

 

NIỆM KHÚC
(Tưởng nhớ hiền hữu Trần Hoài Thư)
 
Trần Hoài Thư! Trần Hoài Thư!
Rong chơi đi nhé cõi trời văn chương
Áo xưa đã sạch bụi đường
Rừng xưa mây trắng bay cùng hồn thơ
Em xưa cũng biệt sương mờ
Tình xưa trả lại đôi bờ nhân gian
Hoa xưa đôi cánh rụng vàng
Theo anh về giữa mênh mang đất trời
Anh về bỏ lại cuộc chơi
Là quên hết chuyện khóc cười bể dâu
Rủ buông phiền não thương đau
Anh đi là để bước vào vô biên
Đi tìm trong cõi lãng quên
Bỏ trăm năm những chuyện tình nhân gian
Có con chim khóc trên ngàn
Tiếc cho giấc mộng chưa tàn cơn mơ
Chữ trong
Chữ đục
Chữ mở
Tiễn anh mây trắng là thơ cuối ngày
Tôi còn vướng hạt bụi này
Xin như giọt lệ chia bày tiếc thương.
 
Lê Văn Trung
Quê nhà, 28 tháng Năm, 2024

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2024

ĐƯỜNG CHIỀU – Thơ Lê Văn Trung


  
 
 
ĐƯỜNG CHIỀU
 
Anh hối hả chạy theo chiều, hối hả
Con đường chiều hun hút bóng chiều xa
Ôi lòng anh giọt nắng tàn mỏi rã
Tan theo chiều thăm thẳm cõi người ta
 
Ngày đã cạn trôi về bên kia núi
Đám tang mặt trời không ai tiễn đưa
Anh bất lực trong một niềm thống hối
Ôi Trần gian đã sương khói xa mờ
 
Anh hối hả chạy theo chiều, hối hả
Mây trên đầu và gió thổi lên cao
Ôi hồn anh là một viền mây nhỏ
Sẽ tan dần trong bóng xế hanh hao
 
Ngày đã cạn mùa thơ xanh đã cạn
Nguồn vô biên đang réo gọi nhau về
Anh chạy đuổi theo đường chiều bất tận
Ôi trọn đời chưa dứt một cơn mê.
 
                                          Lê Văn Trung
                                             15. 05. 24 

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2024

NHẶT GIÙM CHO HẾT NHỮNG BUỒN VUI – Thơ Lê Văn Trung


  

 
NHẶT GIÙM CHO HẾT NHỮNG BUỒN VUI
 
Anh về gom nhặt lá vàng xưa
Mỗi lá rơi như có hẹn hò
Hẹn đến mùa sau người trở lại
Mỗi lá rơi là một giấc mơ
 
Anh ngồi trò chuyện với trăng khuya
Nhớ áo thu ươm màu dã quỳ
Có dăm chiếc lá rơi trên áo
Và áo người bay như nắng bay
 
Những vầng trăng tròn khuyết đời nhau
Xuân hạ thu đông lá đổi màu
Chiếc lá màu trăng vàng mấy thuở
Rơi từ tiền kiếp đến nghìn sau
 
 
Từ đó anh về nhặt lá rơi
Như nhặt cơn mơ tạ lỗi người
Xin hãy vì thơ mà trở lại
Nhặt giùm cho hết những buồn vui
 
                                  Lê Văn Trung
                                     05. 05. 24

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2024

ẢO ẢNH QUÊ NHÀ, RU – Thơ Lê Văn Trung


  
 

ẢO ẢNH QUÊ NHÀ
 
Thương dòng nước miệt mài xuôi ra biển
Có còn nghe tiếng vọng thác ghềnh xưa
Thuyền ai neo ngàn năm sầu đứng đợi
Bến hoàng hôn lá đã rụng bao mùa
 
Ta, dòng nước cứ âm thầm chảy ngược
Vẫn hoài mong tìm quê quán cội nguồn
Nơi ta đã hân hoan chào mặt đất
Nơi vui đùa tắm gội suối yêu thương
 
Ôi mãi miết chảy ngược dòng sinh tử
Bờ nào cho ta dừng lại đôi lần
Hay bất lực chạy vòng quanh số phận
Trả vay cùng duyên nợ cõi nhân gian
 
Hay bất lực như bọt bèo trôi nổi
Bến bờ xa mờ mịt khói sương chiều
Lòng bạc trắng như mây chiều bạc trắng
Trôi bập bềnh trong suốt cõi chiêm bao
 
                                                 27.04.24

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2024

CÓ THỂ - Thơ Lê Văn Trung


  

 
CÓ THỂ
 
Có thể một ngày trong cuộc sống
Ta quên đâu đó một con người
Kẻ đã cùng ta nuôi hy vọng
Trọn đời bước tiếp cuộc rong chơi
 
Có thể đôi lần ta chợt thấy
Đã nhớ ra điều ta cố quên
Những vết thương xưa chưa liền sẹ
Trái trời trở gió lại rung lên
 
Có thể đôi khi ta dừng lại
Trước một hoàng hôn đã tím chiều
Thầm hỏi ta về hay mãi mãi
Bao dòng trong đục cuốn ta theo?
 
                            Lê Văn Trung
                                19.04.24