BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn SỰ KIỆN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn SỰ KIỆN. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2024

BỨC TRANH ĐẸP NHẤT CỦA HỘI HỌA VIỆT HIỆN ĐẠI – Ma Nat

 

Tôi đã ngẫm nghĩ, cân nhắc rất nhiều khi có thể nói ra điều này về bức tranh gò đồng mới của họa sĩ Phạm Xuân Trường mà không sợ mang tiếng là chủ quan hay nói lấy được: Đây quả là bức tranh đẹp nhất của nền hội họa VN hiện đại!
 
Ngắm bức tranh lần đầu xuất hiện trên một trang Fb, thoạt tiên, cảm xúc của tôi là sững sờ tựa bị điện giật, bởi bao cảm nghĩ của riêng tôi hòa trộn với cảm nghĩ xã hội suốt một tháng trời qua về đối tượng miêu tả như được tác giả thâu tóm lại và dồn cả vào bức tranh… Sau đó thấy trên một trang Fb khác, bức tranh này được chụp lại toàn vẹn không bị cắt cúp, tôi đã chăm chú quan sát và bắt đầu tự lý giải: điều gì đã tác động tới mình sâu và mạnh đến thế, từ bức tranh?

HƯƠNG ĐỨC HẠNH KHÔNG NGỪNG BAY XA - Nguyễn Thanh Huy



Cho tới hôm nay, “hạnh đầu đà” không còn là cụm từ xa lạ. Nhắc đến nó ta sẽ nghĩ ngay đến sư Minh Tuệ, mặc dù ông không phải là người thực hành hạnh này đầu tiên và duy nhất.
Điều gì làm nên một liên tưởng mặc định như vậy?

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2024

VỀ BIẾN CỐ CỦA ĐOÀN KHẤT SĨ THÍCH MINH TUỆ RẠNG SÁNG 3.6.2024 - Nguyễn Xuân Diện



Từ chiều 2/6, các lực lượng chức năng của tỉnh Thừa Thiên Huế đã điều hướng đoàn người đi vào đường tránh Tứ Hạ - Phú Bài mà không đi vào thành phố Huế. Đoàn được dẫn tới nghỉ qua đêm trong một lán trại của kiểm lâm giữa một cánh rừng không xa đường lớn. Đoàn bộ hành lúc đó có tổng cộng 72 người kể cả Ngài Minh Tuệ. Đoàn người bám theo kể cả các Youtuber, Tiktoker bị ngăn lại bởi barie. Tại đó đã có máy phá sóng viễn thông.
Khoảng 9h tối, có một xe ô tô đi vào, và có những người đi quanh lán để chụp ảnh.

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2024

TỪ HIỆN “TƯỢNG THÍCH MINH TUỆ” : ĐƯỜNG GIÁC NGỘ KHÔNG PHẢI LÀ ĐẠI LỘ BẮC NAM... - Trần Anh Tú



Từ "hiện tượng Thích Minh Tuệ" gây xôn xao dư luận những ngày qua, có thể thấy đạo Phật là con đường giác ngộ và tu Phật là đi trên đường giác ngộ. Đường giác ngộ đôi khi không phải là đại lộ Bắc - Nam đầy bụi bặm mà là con đường đấu tranh với chính mình.
 
Sau nhiều ngày trở thành hiện tượng ầm ĩ trên mạng xã hội với mỗi bước chân đi, mỗi cử chỉ, hành vi đều được quay, chụp, livestream, anh Lê Anh Tú/hành giả Thích Minh Tuệ (xin được ghi đầy đủ như vậy để làm rõ đây không phải một tu sĩ Phật giáo - NV) đã quyết định tự nguyện dừng bước vào ngày 3/6, theo thông báo của Ban Tôn giáo Chính phủ.
 
Nhưng đằng sau cái gọi là “hiện tượng Thích Minh Tuệ” (chúng tôi tạm dùng chữ “hiện tượng” không với hàm nghĩa tiêu cực-NV) là gì? Liệu những sự kiện liên quan có ảnh hưởng gì đến đạo Phật như nhiều lo lắng hay không?
 

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2024

TU SĨ MINH TUỆ… GIỌT NƯỚC TRÀN LY – Trần Kiêm Đoàn



Phật Đản mở đầu cho mùa An Cư Kiết Hạ năm nay (Phật Lịch 2568 – Tây Lịch 2024), đạo Phật Việt Nam trong cũng như ngoài nước có hiện tượng xao động bất thường với sự xuất hiện của “Sư Thích Minh Tuệ”.
 
Nếu gọi một cách thân thiện và gần gũi với hệ thống giáo lý Phật môn thì người xuất gia, bất kỳ tuổi nào chưa thọ Đại giới (Cụ Túc giới) để thành Tỳ kheo, Khất sĩ thì ở hàng Sa Di và được gọi với danh vị là "Chú"; nhưng ở đây xin gọi danh vị công bằng cho một người tin và tu theo con đường Phật lý là “Tu sĩ Minh Tuệ - Ts  MT”.  Đây là một nhân vật chỉ nhận mình là người tín tu theo đạo Phật), theo chí hướng và hạnh nguyện riêng của mình, không theo môn phái, chùa viện hay đạo tràng, tăng đoàn, giáo hội nào cả. Tuy nhiên, qua hành trạng tương tự với hình ảnh các nhà tu truyền thống, cổ điển nên dư luận và định kiến của đại chúng đã rầm rộ khoác lên TsMT những nhãn hiệu đã có sẵn từ truyền thống và định kiến như Hạnh Đầu Đà, Du Phương Tăng… Xin dành khuynh hướng “chính danh” cho đại chúng và thời gian.

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2024

CẢNH BÁO NHỮNG AI KHAO KHÁT NIẾT BÀN - Chu Mộng Long



Một nhà sư theo chân Minh Tuệ vừa đột tử. Phe chống Minh Tuệ hoan hỉ trong sự sân hận, rằng "chết đáng đời!". Phe sùng bái Minh Tuệ cũng hoan hỉ trong sự thi vị hoá, rằng "nhà sư theo chân Minh Tuệ đã đi nhanh tới đích Niết Bàn".
 
Sân hận trước một cái chết là ác. Ác với một con người. Thi vị hoá cái chết còn ác hơn. Ác với nhiều người. Trong lúc cả đám đông cuồng tín, việc thi vị hoá một cái chết như vậy khác nào xúi nhiều người đi tìm cái chết? Nhập Niết Bàn dễ vậy thì nhắm mắt nhảy lầu, sa chân xuống ao hay té giếng chẳng nhanh hơn "theo chân Thích Minh Tuệ"?
 
Có người hỏi Minh Tuệ: Tôi đi đầu trần chân đất, ngủ ngồi như thầy, được chăng? Minh Tuệ nói, đại ý: Phải tu tập từng bước, chịu đựng và vượt qua thử thách nhiều lần mới được. Nếu không thì mang bệnh mà chết đấy!

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2024

NGHĨ VỘI: CHÚNG TA THẤY GÌ TỪ HIỆN TƯỢNG THẦY THÍCH MINH TUỆ - Lê Nguyễn


      
Sau mấy tháng dư luận dậy sóng, cho đến nay, hiện tượng thầy Thích Minh Tuệ vẫn tiếp tục lôi cuốn sự quan tâm của người dân cả nước, mang lại cho chúng ta nhiều cảm nghĩ khác nhau, vui có, buồn có, tích cực có, tiêu cực có, song nhìn chung, đó là những bài học kinh nghiệm quý giá giúp ta rèn luyện bản thân, sống tốt hơn, trong đời sống xã hội cũng như đời sống gia đình.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2024

CÓ DUYÊN GẶP THÍCH MINH TUỆ - An Sơn (báoTiền Phong )


Thầy Thích Minh Tuệ

Có lẽ chưa bao giờ chúng ta thấy đời sống Phật giáo xuất hiện nhiều “nan đề” như lúc này. Xuất hiện những ngôi chùa vận hành kiểu doanh nghiệp với “doanh thu” không bao giờ được công bố. Sự kiện pháp hội được tổ chức rình rang bị nghi là lừa đảo. Sư phạm giới chỉ cần hoàn tục đem theo hàng trăm tỷ đồng thu được trong quá trình tu về tiêu riêng là xong...
 
Trong một tình thế mà dân thường không biết phải làm sao ngoài “kính nhi viễn chi” như vậy, bỗng xuất hiện “công dân” Thích Minh Tuệ. Được mạng xã hội mang hình ảnh đi muôn nơi, bước chân ông như gõ cửa từng nhà… Vẫn lấy họ của Phật Thích Ca, có vẻ như tu theo đường lối nguyên thủy nhưng lại không thuộc về Giáo hội hay một ngôi chùa nào. Một số người cho rằng, cách tu của ông không hợp thời nhưng chắc ai cũng phải công nhận rằng, con đường ông đã và đang chọn thuộc loại gian khổ nhất.
 

THẦY THÍCH MINH TUỆ VÀ NHỮNG HỆ QUẢ ĐÁNG LƯU Ý TRONG ĐỜI SỐNG CỘNG ĐỒNG - Lê Nguyễn


Thầy Thích Minh Tuệ
 

Trong lịch sử tồn tại của xã hội Việt Nam, hình như từ cả trăm năm qua, chưa từng có hiện tượng một cá nhân không sở hữu tiền bạc, đầu trần chân đất, theo con đường tu khổ hạnh mà lại làm dậy sóng dư luận, cuốn hút sự theo dõi của hàng triệu người như trường hợp của thầy Thích Minh Tuệ.
    
Hình ảnh thầy Minh Tuệ trái ngược hoàn toàn với hình ảnh nhiều nhà tu khác đang có những ảnh hưởng nhất định trong đời sống tâm linh cũng như trong đời sống xã hội. Một bên buông bỏ tất cả những ràng buộc của cuộc sống ta bà, dấn thân vào con đường khổ hạnh, những mong tìm được sự giác ngộ cho bản thân và cho người khác. Một quên “hoằng dương đạo pháp” bằng cách vận động người mộ đạo cúng dường thật nhiều để xây dựng những kiểng chùa to ngang cung điện các vua chúa ngày xưa.

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2024

SỐ ĐẶC BIỆT 10 NĂM VĂN VIỆT: PHỎNG VẤN NHÀ VĂN NGUYÊN NGỌC VỀ BAN VẬN ĐỘNG THÀNH LẬP VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP VIỆT NAM - Văn Việt



Xin ông nói về ý tưởng cho ra đời Ban vận động thành lập Văn đoàn Độc lập Việt Nam cách đây 10 năm.
 
Nguyên Ngọc:
Đúng ra tôi đã nghĩ đến chuyện này từ nhiều năm trước nữa.
Chắc có người còn nhớ năm 1979, để chuẩn bị cho Đại hội lần thứ ba của Hội Nhà văn Việt Nam, với tư cách là bí thư Đảng đoàn của Hội, tôi có viết một bản gọi là Đề dẫn, nêu ra một số vấn đề về tình hình và nhiệm vụ của văn học trong điều kiện mới sau chiến tranh. Bản Đề dẫn ấy bị ông Tố Hữu lên án nặng nề, cho là nó nhiễm nặng quan điểm tự do tư sản. Vụ Đề dẫn gây ồn ào rắc rối khá lâu. Cho đến đầu năm 1981, một hôm tôi đang họp Quốc hội thì được điện thoại từ văn phòng của ông Lê Đức Thọ, bấy giờ là ủy viên Bộ Chính trị, trưởng Ban Bí thư Trung ương Đảng gọi sang báo cáo ở số 6 Nguyễn Cảnh Chân, trụ sở Ban Bí thư Trung ương.
Ông Thọ hỏi tôi về vụ Đề dẫn:
- Đầu đuôi thế nào, anh kể xem?
Tôi kể hết đầu đuôi. Nghe xong, ông bảo:
- Tiểu sử của anh, tôi có biết. Anh là người có kinh nghiệm, nhưng chủ yếu là kinh nghiệm chiến tranh, chiến trường. Bây giờ anh về lãnh đạo Hội Nhà văn, ở đấy là một cái bụi gai, anh chưa kinh nghiệm gì, vấp là phải. Hôm nay tôi chỉ có thể nói với anh, tôi xác nhận ba điều: anh là người trung thực, anh có tâm huyết, và là người làm việc. Ba điều đó, có thể khẳng định. Còn chuyện quan điểm, tôi chưa đọc bản Đề dẫn, anh về gửi cho tôi một bản, tôi sẽ có ý kiến sau. Cũng phải còn trao đổi lại với anh Tố Hữu nữa.
Thấy không khí tương đối cởi mở, lại nhân dịp gặp người đang có quyền lực rất lớn, tôi tranh thủ nói thêm với ông một số suy nghĩ về cách tổ chức các hội văn học nghệ thuật ở ta, theo chỗ tôi biết khắp thế giới xưa nay không ai làm như thế, trừ Liên Xô sau Cách mạng Tháng Mười, và về sau các nước thuộc phe xã hội chủ nghĩa cứ kiểu đó mà nhất loạt làm theo. Cụ thể lúc bấy giờ có ông Jdanov là người đứng đầu về công tác tư tưởng của Liên Xô, ông ấy chỉ đạo cho ông Gorki giải tán hết các nhóm hội rất đông đảo và phong phú của nước Nga trước cách mạng, lùa tất cả vào chung một Hội Nhà văn Liên Xô dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản, từ đó khiến cho nền văn học Xô-viết ngày càng chật hẹp và nghèo nàn đi. Các nước xã hội chủ nghĩa, ra đời sau đại chiến thế giới lần thứ hai, chịu ảnh hưởng của Liên Xô, cũng nhất mực theo cách đó mà làm.
Ở nước ta trước Cách mạng tháng Tám cũng từng có một đời sống văn học đa dạng và phong phú với nhiều nhóm hội khác nhau. Có nhóm Tự lực văn đoàn, chỉ là một nhóm tư nhân mà trong mấy chục năm đã “làm nên cả một thời đại trong văn học” như Hoài Thanh từng khẳng định, có nhóm Hàn Thuyên, nhóm Tân Dân, nhóm Tao Đàn, nhóm Xuân Thu nhã tập, rồi nhóm Phổ thông bán nguyệt san, nhóm Tiểu thuyết thứ Bảy, nhóm Tiểu thuyết thứ Năm, v.v. Ngoài ra còn có những nhà văn độc lập, rất nổi tiếng nhưng không theo nhóm nào, như Nguyễn Tuân, Vũ Trọng Phụng và nhiều người khác. Tất cả tạo nên một không gian nhiều trào lưu rộn rịp đua chen, làm giàu đời sống tinh thần của xã hội.
Đặc điểm tình hình ở ta là sau cách mạng thì tiếp liền chiến tranh kéo dài suốt 30 năm, với yêu cầu luôn bức bách “tất cả để chiến thắng”, văn học cũng phải tổ chức chặt chẽ thành một hội của nhà nước, như một binh chủng chiến đấu trong đội hình chung, có thể là thích hợp với tình hình lúc bấy giờ.
Nay đã hòa bình, hẳn cần trở lại với quy luật phổ biến và bình thường của đời sống văn học (và nghệ thuật). Theo tôi quy luật đó là, các nhà văn “chơi” với nhau mà thành nhóm thành hội. Trong các nhóm hội đó họ trao đổi ý tưởng và kinh nghiệm sáng tạo, giúp đỡ nhau và cùng nhau bảo vệ nghề nghiệp của mình. Đã gọi là chơi với nhau thì nên đa dạng, rộng rãi và tự nguyện tùy ý thích của từng người từng nhóm mà hình thành, hoặc vì cùng xu hướng nghệ thuật, hoặc cùng những quan tâm xã hội gần nhau, cũng có khi đơn giản hơn chỉ là do thân thiết riêng tư thế nào đó, hay chỉ là do ở gần nhau về mặt địa lý, đặc biệt do đặc điểm văn hóa vùng miền (như văn hóa vùng Kinh Bắc, văn hóa vùng đồng bằng Bắc bộ, văn hóa miền Trung, văn hóa Huế, văn hóa xứ Quảng, văn hóa rất độc đáo miền Tây Nam bộ, v.v.). Trong một nhóm nhà văn cũng có thể lại có một vài họa sĩ hay nhạc sĩ…, như Tự lực văn đoàn từng có họa sĩ hàng đầu thời bấy giờ là Nguyễn Gia Trí, họ khác nghề nhưng cùng chí hướng về nhiều mặt và thực tế có thể gợi ý cho nhau rất nhiều về nghệ thuật… Dồn tất cả hàng trăm hàng nghìn nhà văn chật chội vào một hội của nhà nước thì dễ lãnh đạo, nhưng tôi nghĩ lãnh đạo không nên chọn dễ mới làm, lãnh đạo một tình trạng đa dạng và phong phú có khó hơn nhưng hay và tốt hơn hẳn. Nếu Đảng vẫn muốn lãnh đạo thì nên chuẩn bị làm thế nào đảm bảo được sự lãnh đạo của mình trong điều kiện có nhiều nhóm hội văn học khác nhau, tạo nên một đời sống văn học của đất nước giàu có, hiệu quả, nhẹ nhàng và vui hơn nhiều…
Ông Lê Đức Thọ lắng nghe, không cắt lời tôi. Cuối cùng ông nói:
- Đấy cũng là một ý kiến đáng chú ý, để còn nghĩ và trao đổi xem.
Tôi về gửi cho ông bản Đề dẫn, nhưng rồi không thấy ông trả lại, cũng không thấy ông nói hay trao đổi gì nữa từ đó. Chắc ông còn bận những việc lớn quan trọng hơn nhiều.

Thứ Bảy, 24 tháng 2, 2024

CHẠM MẶT TỬ THẦN - Hồi ký của Hoàng Xuân Sơn về việc nổ súng tại trường Đại Học Văn Khoa Saigon trong đêm văn nghệ Trịnh Công Sơn


Khánh Ly và Trịnh Công Sơn ở Quán Văn năm 1967.

Tác giả bài viết “Chạm Mặt Tử Thần” là cựu Sinh Viên Đại Học Văn Khoa Saigon, cùng thời với Sinh Viên Ngô Vương Toại.
Tác giả còn được nhiều người biết đến tức là nhà thơ Hoàng xuân Sơn hiện đang định cư tại Montreal, Canada. Những điều mà Hoàng Xuân Sơn đề cập trong bài “Chạm Mặt Tử Thần” (được trích trong phóng bút “Cũng Cần Có Nhau – Những Kinh Nghiệm Hãi Hùng) hoàn toàn là sự thật 100%.

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2023

“VIỆT NAM BUỒN LẮM EM ƠI” - Trần Trung Đạo


Nhà văn Trần Trung Đạo
  
Chuyện ca sĩ Tuấn Ngọc sửa lời nhạc của “Tình Bơ Vơ” qua rồi. Chắc hôm nay ông đang hối hận trong lòng. Trước ông đã có nhiều ca sĩ cùng thời với ông hát bài này trong nước nhưng họ không sửa lời. Âu đó cũng là một bài học cho ông.
 
Hát sai lời hay sửa lời không phải chỉ xảy ra lần đầu. Nhiều ca sĩ vô tình hát sai nhưng cũng có ca sĩ cố tình hát sai. Ca sĩ Khánh Ly trong bài “Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên” của nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn thu lần đầu năm 1979 đã sửa “đâu rộn ràng giọng hát Khánh Ly” thành “đâu rộn ràng giọng hát Thái Thanh” để bày tỏ sự kính trọng dành cho ca sĩ đàn chị của mình. Đó là một cách sửa lời đáng quý.

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

CHÚC MỪNG NĂM MỚI QUÝ TỴ 2013

                THÂN CHÚC QUÝ THÂN BẰNG QUYẾN THUỘC,QUÝ BẠN BLOGGERS:
                 NĂM MỚI QUÝ  TỴ 2013 AN KHANG HẠNH PHÚC VÀ VẠN SỰ NHƯ Ý 

                  


                         


                             


Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

TINH THẦN HỌC THUẬT PHẬT GIÁO - Trần Kiêm Đoàn


           Nguồn : Từ trankiemdoan@gmail. gửi đến Phú Đoàn


                    



TINH THẦN HỌC THUẬT PHẬT GIÁO

Năm nay, 2012, là năm đầu tiên trong ký ức của thế hệ Chiến Tranh Việt Nam, xứ Huế không có một trận lụt nào từ đầu thời điểm lụt lội “tháng Bảy nước nhảy lên bờ” cho đến hết mùa Giáng Sinh.


Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

THƠ PHÂN ƯU

Cháu Đoàn Minh Tuấn bất ngờ vĩnh biệt đường trần. Thân tộc, bằng hữu ... đã hết lòng chia sẻ nỗi đau cùng tang quyến. Chúng tôi chân thành cảm tạ và xin đưa các bài thơ phân ưu lên trang blog của mình

     

       Than ôi!
    Trời Bình Thuận mây đen đang vần vũ
    Tuấn ra đi đương lúc tuổi còn xanh
    Lá non kia sao sớm vội lìa cành
    Để tre lão khóc thương măng bạc số

    Dẫu biết rằng
    Sinh là ký tử là qui
    Đời con người ai cũng phải ra đi
    Nhưng cũng quá xót xa người mệnh vắn
    Cháu vĩnh viễn đi vào nơi thinh lặng

    Cầu mong người theo nước Chúa bình yên
    Lời thành tâm xin gửi đến bạn hiền
    Phân ưu với tang gia lòng đau xót
    Mong năm tháng nỗi đau này vơi bớt
    Cầu an lành kẻ ở lại bình tâm
    Chút lòng thành của kẻ ở xa xăm
    Chúa đón nhận linh hồn người quá cố
    Amen !
                                    SƯƠNG LAM

    BÀNG HOÀNG
    (Thương tưởng hương linh cháu Tuấn)
        Vội vàng chi rứa Tuấn ơi !
    Cháu đi bao nỗi ngậm ngùi xót xa
        Bàng hoàng sao ! Mắt ướt nhoà
    Ngỡ đâu mộng ảo ... té ra thực rồi 
         Đường trần duyên ngắn ... hỡi ôi
    Chừ đây trăng lặn khuất nơi suối ngàn 
        Thương thầm gót đỏ tình son
    Rưng rưng lệ  - tiếc lá non lìa cành
                                  Hoàng Hữu Bản
                                     (15/8/2012)

    TIẾC THƯƠNG CHÁU MINH TUẤN
    Tiếc thay con trẻ tuổi đang xuân
    Đã phải rời xa biệt cõi trần
    Cha mẹ đớn đau rơi nước mắt
    Anh em thương cảm xót tình ân
    La Gi bạn hữu chia sầu não
    Quảng Trị quê hương sớt thở than
    MinhTuấn cháu ơi sao tội thế
    Dương gian không ở sớm về âm.
                            Hải Đăng  La Gi

   * Thương tiếc cháu Minh Tuấn, chia buồn cùng La Thuỵ và gia đình!

   THÀNH KÍNH PHÂN ƯU
    Nghe tin cháu mất gửi phân ưu
    Chia sẻ cùng anh lệ đã nhiều
    Tiễn biệt hồn thiêng về đất Chúa
    Cảm thương gia quyến mất con yêu
    Lá non đã sớm lìa cành vội
    Tre lão đau buồn xót cảnh hiu
    Sinh ký tử qui ai cũng biết
    Mà sao nghe điếng với hồn xiêu.
                                   Sương Lam

Được tin con trai của NH Đoàn Minh Phú qua đời do tai nạn, nhóm thi hữu thường xuyên trên trang VNQT, TÂC, TQH... gởi chùm thơ để phân ưu cùng gia đình anh.       

    TIỄN BIỆT    
    Được tin quý tử đã qui thiên
    Thành kính phân ưu đến bạn hiền
    Đất mới La Gi, sầu xế bóng  
    Quê xưa Quảng Trị, nhớ hoa niên
    Tâm nhang một nén cầu siêu thoát
    Nét bút đôi câu giải muộn phiền
    Tiễn biệt anh linh về với Chúa
    Nguyện cho an giấc cõi bình yên !       
                                 Võ Làng Trâm

    PHÂN ƯU                                    
    Chúa chẳng cho già đến đất thiên
    Ơn trên đón trước trẻ ngoan hiền
    Chia ly trần thế đà năm tháng
    Đoàn tụ thiên đường sẽ vạn niên
    Phụ tử đành rơi dòng máu lệ
    Đệ huynh phải nát trái tim phiền
    Nguyện cầu mọi sự trong linh Chúa
    An ủi cho lòng được ổn yên.
                             Châu Thạch  

    ĐỒNG CẢM
    Tiễn cháu an bình đến cõi thiên
    Xa rời quyến thuộc với cha hiền
    Ra đi đột ngột trong giây phút
    Luyến tiếc lâu dài tới vạn niên
    Vọng khấn nhang trầm chia tưởng nhớ
    Cầu mong tâm thức vợi ưu phiền
    Hương hồn sớm được về bên Chúa
    Thanh thản muôn đời chốn vĩnh-yên (*)
                                              Sông Thu
    (*) Cõi vĩnh hằng và yên bình

    CHIA SẺ NIỀM ĐAU
    Lìa xa trần thế vụt thăng thiên
    Để lại niềm đau bố mẹ hiền
    Chiếu vắng thiếu ai ngày nhộn nhịp
    Bàn buồn trống bạn buổi thường niên
    Hương trầm mờ ảo ngàn thương tiếc
    Nước măt lâm ly vạn lụy phiền
    Cõi tạm vấn vương miền vĩnh cửu
    Vẫy chào lưu luyến, chúc bằng yên!
                   Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
                               Ca, USA

   VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC
   Thảng thốt nghe tin thật rụng rời
   Lá xanh tơi tả lá vàng ơi
   Vô thường thảm khốc vương bi nghiệp
   Bất giác sầu tai lụy khổ đời
   Cầu nguyện hương linh an tịnh vậy
   Hướng hồi thần thức vãng sanh thôi
   Chứa chan dốc ráo bao nhiêu lệ
   Chảy ngược vào lòng thương tiếc ôi !
                                  Võ Sĩ Quý
                          Nha Trang,15.8.2012 

Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

TIỄN NHAU BẰNG MỘT NỤ CƯỜI - Kiệt Đoàn



       Gần 30 năm sống chung 1 mái nhà, chung cả căn phòng, ngoài tình anh em, ông còn như là người bạn thiết. Mà thật, bạn cũng nhiều đứa là bạn chung.

       Khuya trước đó, tôi về, vừa uống lon bia với ông, vừa ngồi viết 2 cái notes "Nghề" và "Viết ngắn", hẹn nhau lướt sóng vàng kiếm chút tiền nhậu chơi. Nào ngờ lon bia đó cũng là lon bia cuối cùng hai thằng còn ngồi với nhau. Đến bệnh viện, ông nằm như đang ngủ, mặt mày thân thể cũng chẳng có vết thương nào ngoài một chỗ ngay chân tóc. Nằm chết tình cờ, nằm chết như mơ...

      Thôi thì xác thân gởi lại cho đời. Khóc than vốn cũng là điều ông chưa từng thích, dù có là đám tang của ai. Nghe cha xứ giảng kinh, đọc mấy câu thành ngữ Hán Việt, tôi suýt cười, quay qua bên cạnh tính thì thầm tay này dám xài thành ngữ Hán Việt với bọn chuyên dịch kiếm hiệp, nào ngờ quay qua chỉ nhìn thấy cái áo gai mình đang khoác trên người. Kỷ niệm ùa về, khiến mắt cũng cay cay.

         Suốt mấy ngày, nghe bao người đến đọc kinh cầu nguyện, mong linh hồn ông lên thiên đường, tôi chợt nhớ mình từng khuyên ông lỡ có chết nhớ đừng lên thiên đường tại trên đó chắc không có bạn nhậu đâu. Còn bây giờ, tôi cũng cầu nguyện, không phải nguyện cho ông lên thiên đường, mà nguyện rằng ông sẽ tìm được chốn yên vui thích hợp cho mình. Trần gian là cõi tạm, cõi ông đang tới liệu có phải là cõi tạm hay chăng? Hay ông vẫn chỉ tiếp tục rong chơi, tìm cho mình những niềm vui?

     Đêm trước, ngồi với anh Vũ, tôi nói rằng chắc tới giờ ông còn chưa biết rằng ông đã chết. Giả như có linh hồn, chắc rằng hiện tại ông cũng đang rong chơi nhìn bọn tôi uống bia nói chuyện mà cứ nghĩ đó chỉ là giấc mơ. Chỉ là giấc mơ này ông vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Cõi hiện tại giờ là cõi mơ của ông, còn cõi hiện tại của ông nơi đâu tôi không thấy được. Chỉ mong rằng ở bất cứ chốn nào, ông vẫn giữ cho mình nụ cười tự tại an nhiên lần cuối mà tôi thấy.

Hình ảnh
     Cái gì rồi cũng sẽ đi vào lãng quên. Thời gian vô tận chỉ bởi vì ký ức còn hữu hạn. Ly biệt, vốn là để tương tụ. Tương tụ cũng là khởi nguồn cho ly biệt. Bi thương chỉ là vì chưa thoả niềm vui đã gặp mà vội sớm chia ly... Ông đã chọn cách rời đi, tự tay bôi xoá những trang đời sắp viết. Tôi ở lại, cố gìn giữ thời gian hữu hạn bên nhau bằng những ký ức tươi đẹp còn lưu trữ.

       Còn nhớ ông nói người ta nên gượng cười mà chớ nên khóc. Thôi thì đám tang này, tôi cười đùa, mang tới những tiếng cười rộn rã để tiễn biệt nhau...

      Dữ quân kim thế vi huynh đệ, canh kết tha sinh vị liễu nhân...


      Đời này cùng ông làm huynh đệ, những mong kiếp khác cũng là người thân.
      Tiễn nhau bằng một nụ cười. Mộng chưa lay tỉnh cho người rong chơi...       
                                                                                       KIET DOAN 
                                                                                   LaGi, 18/08/2012                                                                                                                                                                                                                                                                                                                             
                                    

                                    Hình ảnh


                                    

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

BÓNG THIÊN ĐƯỜNG CUỐI TRỜI THÊNH THANG

     Cháu Đoàn Minh Tuấn - thứ nam của vợ chồng chúng tôi, bất ngờ vĩnh biệt cõi thế sau tai nạn giao thông đầy thương tâm. Gia đình chúng tôi quá đỗi bàng hoàng sững sốt và vô cùng đau xót khi cáo phó cho thân bằng quyến hữu, đồng nghiệp, đồng môn, cộng đồng giáo xứ, thi văn hữu xa gần... 
      Cháu Tuấn đột ngột ly trần để lại niềm đau cùng nỗi thương nhớ dâng đầy cho gia đình chúng tôi: Cha mẹ phải bàng hoàng đứt ruột khi lìa xa người con trai yêu dấu đang còn phơi phới tuổi thanh xuân. “Lá xanh rụng xuống, lá vàng trên cây”, ai oán  làm sao! 
      Anh em ruột thịt, người chị dâu… trong phút chốc bất ngờ, phải nghìn thu vĩnh biệt người anh, người em trai dễ tính, tốt bụng, sống chan hoà cùng mọi người. Cu Bin - cháu trai đang còn tuổi măng sữa cứ bập bẹ nhắc tên người chú ruột yêu dấu thường bồng bế vỗ về chăm sóc cháu.
      Bà con thân tộc xót xa nhỏ lệ thương tưởng người cháu, người anh, người em,… biết sống hiếu thuận, kính trên nhường dưới của họ sớm phải bạc mệnh khi tuổi đời còn trẻ - cái tuổi 30 phơi phới, sung sức đang độ chín, với bao ước vọng tươi hồng đang ấp ủ đành dang dỡ !
     Bạn bè buồn bã ngậm ngùi chia tay với người bạn tốt bụng sống hết mình cho tình thân hữu. Hàng xóm xót xa thương tiếc người láng giềng trẻ sống hoà đồng, cởi mở cùng mọi người phút chốc bỗng lìa xa dương thế.
      Chú Đoàn Minh Lợi đã bày tỏ lòng thương tưởng người cháu ruột của mình qua bài viết sau:


                  

             BÓNG THIÊN  ĐƯỜNG CUỐI TRỜI THÊNH THANG

           Tuấn ơi,
          Khi chú viết những dòng này cháu đã nằm dưới lòng đất lạnh. Nhưng chú tin linh hồn cháu đang tới cửa thiên đường. Người phàm thì chẳng thể thấy được thiên đường và thiên đường có tồn tại hay không luôn là dấu hỏi to tướng. Chú là người tin vào đời sống tâm linh, tin  con người có linh hồn. Vì vậy chú tin rằng sau khi linh hồn lìa khỏi thể xác, vẫn con một cõi nào đó cho linh hồn trú ngụ. Cõi đó có thể là cõi trời, cõi thiên đàng, là niết bàn, hay miền tây phương cực lạc... Chắc chắn là có một nơi chốn trong những cõi đó, mà cũng có khi tất cả những chốn đó chỉ là một.
        Trong kinh thánh chúa Ki Tô có nói phúc cho những ai không thấy mà tin. Chúa lại nói phúc cho những ai khốn khó trong linh hồn, vì nước trời là của họ. Chú là người không theo đạo, lâu lâu lại ngang ngang như... em Kiệt của cháu. Vì vậy cho phép chú cải biên lời của Chúa thành: " Phúc cho kẻ hèn mọn là cái thằng tôi đang viết những dòng này vì tin rằng nước trời là của cháu tôi, Phao Lồ  Đoàn Minh Tuấn."  Câu cải biên này chia ở thì hiện tại y như thì của hai câu thánh kinh bằng tiếng Latinh vừa trích dẫn.
        Ở cõi trời cháu thấy chú có đúng không? Cháu được lên trời còn chú thì được hưởng phước. Chú cháu mình đều hưởng lợi. Phật dạy cái gì có lợi cho mình mà cũng lợi cho người thì nên làm. Chú tin lời Phật nói. Vì vậy Phật dạy chú vâng lời.
        Đưa di thể của cháu về quê, lòng chú buồn vô hạn và có khi lẩn thẩn tự hỏi phải chăng cõi trần này quá chật hẹp nên cháu buồn, cháu chán, cháu mới bỏ về trời ?
        Hai ngày cùng cha mẹ cháu lo lễ tang chú lại suy nghĩ khác, rất khác đi nhiều. Này nhé, để chú kể cho cháu nghe nhé:
        23h45' đêm 14 tháng tám cô Hoa gọi điện cho chú báo tin cháu mất. Giọng cô nghẹn ngào và đau đớn, điện thoại rơi và máy tắt. Hay tin, chú hốt hoảng rụng rời. Thím Sửu và em Hà biết tin ngồi khóc. Chú Vững đến nhà tang lễ An Bình và khóc suốt đêm. Cô Lan cũng đau đớn khóc không kém. Khi chú báo tin cho cô Vinh và cho cô biết chú đang chạy xuống nhà cháu. Cô Vinh lấy bụng mình mà đo bụng chú. Cô dặn chú chú chạy xe chậm và chạy cẩn thận. Cô sợ lòng chú bấn loạn nên đi đường dễ bị tai nạn. Đến nhà cháu khoảng 24h đêm, nhà cửa lặng im, mẹ cháu một góc và ba cháu một góc, buồn và im lặng không biết phải làm gì. Buồn như giọt máu lặng lẽ nơi này. Ở bên kia nước Mĩ, em Nhi gọi điện về giọng thảng thốt có phải anh Tuấn mất thiệt không ba. Nhi gọi điện vào lúc cả điện thoai của chú và điện thoại thím Sửu hết pin vì liên lạc qúa nhiều. Anh Khanh, em Kiệt, chị Mây của cháu cứ tự trách phải chi trước đó làm cái này, làm cái kia thì cháu đâu bị tai nạn như vậy. Người thân thích ruột thịt của cháu cứ làm như tai nạn cháu gặp này là lỗi của mình.
       Cháu thấy đó cả nhà ai cũng yêu mến cháu. Cha mẹ, anh em ruột, cô, chú ruột, anh em cô cậu, chú bác ruột đều yêu mến cháu hết. Đó là chú chưa kể các bà con khác nữa như chú Bảo ở nguyên đêm tại nhà tang lễ An Bình (quận Tân Phú - TP. HCM) với anh Khanh và chú Vững. Gần sáng Bác Lành cũng đến thăm cháu, rồi nhiều người thân nữa...
         Được gia đình yêu thương như vậy làm sao mà cõi trần này chật hẹp và buồn chán cho được?
        Nhã Trúc, bạn gái cháu thời xưa đang ở Mĩ đã khóc hết nước mắt khi nghe tin cháu mất. Mây đen vần vũ bầu trời Cali. 18h chiều ngày 16 tháng 8, Quỳnh - một bạn gái nữa của cháu từ Sài gòn lặn lội thuê xe ra để thắp nhang cho cháu. Thắp xong lại lên đường về ngay. Nước mắt và nỗi buồn của Quỳnh có thể làm tím cả trời chiều thành phố. Chú e rằng tím cả những chiều sau đó nữa. Giờ hạ huyệt, Thanh Trang - một bạn gái học cùng lớp thời cấp II của cháu lặng lẽ thổn thức khóc. Huyệt vừa lấp đất, bạn lặng lẽ ra về, một mình. Ừ, chú  thấy.ra về chỉ một mình và lặng lẽ.
         Làm sao mà trần thế này chật hẹp được  khi lòng người rộng mở ??
        Hai đêm cháu yên nghỉ tại nhà ba mẹ cháu. Cháu lắng nghe nhân thế bằng hai tai. Một tai ngoài rạp và một tai trong nhà. Ngoài rạp là bạn bè cháu đến tiễn biệt cháu. Mỗi đêm có chừng 30 bạn đến chia tay, bạn ở công ty Đại Dương có 14 người đến lúc 12h đêm và sáng 4h về thành phố HCM để kịp làm ngày thứ năm.  Bạn học của cháu thì nhiều, đến lai rai suốt ngày và về đêm thì tụ họp khoảng mươi lăm người, thức sáng đêm. Ai cũng khen cháu hiền và dễ mến cả. Bạn bè thì đông, lại có bia, có mồi, có bài 52 lá, có cả cờ tướng nữa. Thế hệ 8X khi chia tay mang niềm vui nhân thế cho bạn làm hành trang lộ phí lên đường đến cõi trời. Cõi trần vui cháu hỉ. Vậy thì sao cháu vội đi ?
      Ở nhà trong cứ 6h đến 10h tối là thay phiên nhau từng tốp, từng tốp khoảng mươi, mười lăm người đến đọc kinh cầu nguyện. Chú ngồi lắng nghe lời nguyện mang máng như thế này: Kiếp người mong manh, thân người từ cất bụi mà thành nên sẽ trở về với cát bụi. Chết không phải là hết, đừng lo sợ. Chết chỉ là chuyển đổi đời sống này sang một đời sống vĩnh hằng hơn nếu có niềm tin và có phẩm hạnh tốt. Nói cháu đừng cười, chú nghe giáo họ La Vang đọc lời chúa Ki Tô mà chú tưởng lời Phật dạy. Này con, đời là vô thường, cõi đời là cõi tạm. Thân này do tứ đại có duyên mà hợp thành. Chết hay chưa chết có khác nhau là mấy. Không tức thị sắc, sắc tức thị không. Nếu con dẹp được tham sân si, không còn sợ  hãi, nếu tâm con vô quái ngại thì con... nhập niết bàn.
      Chú biết, Chúa là Chúa mà Phật là Phật. Tư tưởng của hai tôn giáo không như nhau. Nhưng ở thời khắc đất trời giao hoà đó chú thấy điểm gặp nhau của hai cội nguồn bầu sữa của nhân loại.
       Khi đưa cháu từ nhà thờ ra nghĩa trang. Chú lại nhớ Ỷ thiên Đồ long kí của Kim Dung : "Sống có gì vui, chết có gì khổ, bao hỉ lạc bi sầu, đều trở thành cát bụi, thương thay cho con người, sao lo buồn lắm vậy?"  Lời kinh giáo chúng Minh giáo và giáo chúng Bạch Mi giáo  đọc trên Quang Minh Đỉnh có khác gì lời Chúa, lời Phật? Chú cháu mình là con trai Đoàn tộc, phái Nhâm, chi Thượng, mê kiếm hiệp là yếu tố  truyền tông.
       Đi ngang qua nhà chú, bỗng nhiên cháu rắc hoa. Cả đoàn xe dừng chừng ba phút. Chú hiểu, cháu nói lời chia tay. "Những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng bay lên. Có nụ hồng ngày xưa rớt lại, bên cạnh đời tôi đây". Ừ, thì chú cháu mình chia tay. Cháu đến cuộc đời này ba mươi năm. Còn chú sinh ra ở vai trên, chú sinh trước cháu những hai mươi ba năm. Nên chú làm chú, mà cháu làm cháu. Ba mươi năm chú cháu mình bồng bềnh bình thuỷ tương phùng. Giờ thì chia tay.
       Và đột nhiên chú hiểu. Cuộc đời đẹp, lòng người rộng mở, cháu đã đến cuộc đời này và đã sống hết mình, sống chan hoà, vui vẻ với nụ cười trên môi. Đến giờ cháu phải đi. Cháu chào cuộc đời bằng nụ cười. Nụ cười mà ba cháu thấy, chú thấy, anh Khanh thấy, em Kiệt cũng thấy. Một nụ cười thật tươi với khuôn mặt an nhiên.
      Vậy thì lên đường cháu nhé. Chú mắt phàm không thấy cổng thiên đường, chỉ thấy bóng dáng thiên đường. Chú mượn nhạc Trịnh công Sơn tiễn cháu đi. "Xin cho một người vừa nằm xuống, thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang".
                                                                                         
                                 Thị xã La Gi, 22h  ngày 17  tháng 8 năm 2012
                                                             Chú Lợi