BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐOÀN THUẬN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐOÀN THUẬN. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2022

NGÀY XẾ BÓNG – Thơ Đoàn Thuận


  
                          Nhà thơ Đoàn Thuận


NGÀY XẾ BÓNG
 
Ta đôi khi muốn thay chiếc răng mẻ
chợt nghĩ mình còn trụ được bao lâu
đêm thao thức vỗ về lòng an tịnh
mong gió thu thổi bạt vạn cổ sầu.
 
Chiếc răng giả cho thêm nụ cười đẹp
đâu xua tan hình dạng lệch môi hôn
đâu kéo lại màu xuân mái tóc bạc
cõi sắc không hư ảo cả tâm hồn
 
Răng lòi xỉ thâm căn trong cốt tuỷ
nụ hoa thơm chuyển dịch tự hạt mầm
hạt bụi nhỏ hoá thân qua bao kiếp
đời buồn vui kỳ hạn khoảng trăm năm.
 
Răng có thay, phận ta không thay được
trước hiện tồn vạn hữu tựa khói sương
đời trót đã cho ta làm lữ khách
trọ cõi người giây lác lại lên đường.
 
Răng chưa rụng có khi ta khuất bóng
chưa kịp cười bên hoa một sớm mai.
sao biết được hậu thân ta giả tạm
hay đâu chừng răng duyên giữa môi ai ?
 
                                   ĐOÀN THUẬN

Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2021

ĐỜI SẬY – Thơ Đoàn Thuận


   
                             Nhà thơ Đoàn Thuận

      
ĐỜI SẬY
 
Cứ ngỡ tôi như cây sậy bên sông
xuống trần thế nở chơi một mùa bông,
đùa vui cùng gió bão,
để xem đời có thực hay không.
 
Có khi chưa đến mùa hoa,
dòng sông dài bỏ bến về xa,
gió thổi rạp cành non xuống cỏ,
tôi nhận ra loài cỏ cũng thơm hoa.
 
Nước sông trôi tưởng đâu không về,
bão dữ dồn tôi vào chân đê,
thế mới hiểu nước mong về nguồn cũ,
sông dại khờ bồi lở những bến mê.
 
Tôi níu đất, ngẩng lên trời, hát với sông,
cùng muôn hoa làm bạn với mênh mông,
dù loài thú gặm tôi gần tàn tạ,
giữa đất trời nở trắng những mùa bông.
 
                                         La Gi, 1993
                                         Đoàn Thuận

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2020

BẾN CÁT – Thơ Đoàn Thuận


   
                             Nhà thơ Đoàn Thuận

      
BẾN CÁT

Đường về Bến Cát trông xa mờ.
Mây thả sợi mưa nhuyễn như tơ
liu riu trên lá hoa vắp trắng,
hương trời thơm thảo bay mơ hồ.

Thôn cũ mái xưa bên vườn đồi
Bờ hoa, luống cải, rạch bèo trôi
Lá úa rụng đầy trong lặng tĩnh.
Mây lạnh lửng lơ lưng chừng trời.

Hang Trong, Hang Ngoài bao lối đi.
Gò cao gò thấp bao hoa quì,
như mong du tử về quê mẹ
cho khô giọt lệ mùa chia ly.

Bến Cát thuyền neo dưới mưa đêm,
dưới tàng hoa vắp hương dịu êm.
Sông trôi mấy độ bên bờ liễu.
Hạnh Thông thơ mộng đời êm đềm.

                  Hạnh Thông Tây, 1962
                                Cát Sỹ

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2020

TIẾNG SÁO BUỒN - Thơ Đoàn Thuận


       
                            Nhà thơ Đoàn Thuận


TIẾNG SÁO BUỒN

Lênh đênh xuồng nhỏ trên kênh,
ngày qua chưa hết, trăng lên cuối chiều.
chân trời xa vọng tiếng tiêu,
vi vu như thể sáo diều quê hương.

Âm rời từng nốt du dương,
nghe như tiếng nấc canh trường không tên
vô tình hay tự lãng quên,
đàn tranh sáo trúc buồn tênh giữa đời.

Kênh xuôi con nước về khơi,
sương mờ gợi nhớ lệ rơi giọt buồn.
dù mong phím thứ pha buông,
cho tâm an tịnh trước nguồn si mê.

Hoa trôi bèo dạt tư bề,
Tiếng tiêu hiu hắt, lòng tê tái sầu…

Hà Tiên, 1969
Cát Sỹ Đoàn Thuận

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2020

LA GÀN ƠI - Thơ Đoàn Thuận


       
                             Nhà thơ Đoàn Thuận


LA GÀN ƠI

Chợt lặng lẽ con nồm trở giấc
thoáng mưa mùa đậu trên cánh mây
trăng khuya mờ ảo
xao xác canh gà
từ xóm vườn tĩnh mạc
một nhà thơ vừa đi xa.

Nơi Đồi Gió vọng về tiếng sóng
từ cõi xa vời
từ một vùng biển Nghảnh
khúc tình ca dịu vợi
đèn khuya quạnh vắng
trước trang thư tôi lại nhớ người.

La Gàn ơi,
La Gàn ơi.
đêm ngút ngàn sương rơi
ai mong nhớ ai
dòng sông Dinh trầm mặc
La Gi trăng rụng đầy.

                              Đoàn Thuận

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2020

DỐC SƯƠNG MÙ – Thơ Đoàn Thuận


       
                             Nhà thơ Đoàn Thuận


DỐC SƯƠNG MÙ 
(Tặng Đỗ Hồng Ngọc)

Dốc mù sương kín non xa.
Vội người, ta chẳng vội qua từng chiều.
Chợt nghe thung dưới đìu hiu.
Cánh chim về khuất bóng xiêu lối rừng.

Dốc mù bay gió qua bưng.
Ngựa nhoài vó, cát bụi chừng ngủ yên.
Mây chao bóng xuống một miền,
Như mưa nắng gửi ưu phiền lại ta.

Dốc đời còn ở thật xa,
Và ta đi mãi chưa qua hết mùa.
Nắng đầy lên cánh hoa mua.
Thoáng bâng khuâng cũ nhẹ khua trong hồn.

Chuyến xe đổ nhịp về thôn.
Đá lên rêu, phố hoàng hôn lên đèn.
Bên đồi một đốm lửa nhen.
Ta nghe ta gõ bước quen dốc đời.

                                                 Đoàn Thuận

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2020

CHÙM THƠ ĐOÀN THUẬN


       
                             Nhà thơ Đoàn Thuận


CHIỀU NHỚ QUÊ

Chiều xuân mây trắng về xa
cuối chân trời ấy quê nhà chiều xưa
nhớ chiều nao chuyến đò đưa
chở chiều qua bến sông mưa đợi chiều.

Mây chiều hay tóc người yêu
Lòng ta phố cổ chín chiều vì đâu?


NHỚ QUÊ XA

Sương mù phủ đỉnh non cao
rừng thông xanh đã xanh bao mùa rồi
đồng xa nhớ hạt mưa rơi
con thuyến yên nhớ biển khơi trăng đầy

Dòng sông trôi nhớ bóng cây
xa xôi thương dáng Mẹ gầy bên nương
một mình nơi phố mù sương
nghe thông reo nhớ liễu dương quê nhà.


NHỚ MỘT CON ĐÒ

Đâu rồi một chuyến đò ngang
để người phố chợ qua làng thăm nhau
tiếng chuông rơi phía đồng sâu
mơ hồ như giọt đàn bầu ai xưa.

Quán lều bến vắng khuya mưa
ngỡ ngàng ta tưởng như chưa hề về
hay đò lạc bến sông mê
để dòng lũ cuốn trôi về biển khơi.

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2019

TRƯỜNG CẤP 3 HÀM TÂN VÀ TÔI… - Đoàn Thuận


           
                           Tác giả Đoàn Thuận


          TRƯỜNG CẤP 3 HÀM TÂN VÀ TÔI…
                      (Kính tặng thầy Thái Mạnh Hoài)
                                                                                        Đoàn Thuận

* Tháng Tư năm 1975, sau khi “học tập cải tạo tại chỗ”, tôi được cấp “Giấy phép làm thợ hồ”, theo nghề của Ba tôi. Hôm sau, Ban Quân Quản giao tôi “tu sửa trường lớp” ở Trung học Bình Tuy cũ…

Tôi lên trường nhận việc. “Nhóm thợ hồ” chúng tôi nhận tu sửa dãy phòng học cũ làm “khu tập thể” gần cổng sau, và xây mới “bếp ăn tập thể” cùng bốn nhà vệ sinh. Khi xong việc, tôi đến trình Bác Kích, bác bảo vệ trường. Bác nói với tôi “trước cầm phấn, giờ cầm bay”. Như vậy, từ đây tôi không còn đi dạy nữa, dù đã dạy học ở quê nhà La Gi gần hai năm. Tôi úp bàn tay phải lên trụ cổng sau và thầm từ giã trường Trung học Bình Tuy, với nỗi buồn không lời...

             
                    Trường Trung Học Bình Tuy (trước năm 1975), 
                              tiền thân trường Cấp 3 Hàm Tân (sau năm 1975)
                  

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2019

TRƯỜNG TRUNG HỌC BÌNH TUY VÀ TÔI - Đoàn Thuận


          
                       Tác giả Đoàn Thuận


         TRƯỜNG TRUNG HỌC BÌNH TUY VÀ TÔI 
                                                                             Đoàn Thuận

 Về lại Quê Nhà, nhưng với tôi, Lagi còn nhiều điều lạ lẫm, vì tôi đã xa quê lưu lạc từ ngày bé thơ, dù có đôi lần đi về.
 Sau đình chiến 1954, tôi về thăm Mẹ, và ở lại chăn trâu gần hai năm, nhưng chỉ quanh quẩn nơi cánh đồng Tân Lý. Năm 1960, khi Má tôi chuyển gia đình từ Bình Châu về xã Phước Hội, huyện Hàm Tân, tôi chỉ về thăm nhà vào dịp Tết, hoặc nghỉ hè...
 Cuối năm 1972, từ Hà Tiên, tôi chính thức chuyển nhiệm sở về Trung học Bình Tuy, gần như trong ngành giáo dục, mọi người xa lạ với tôi. Thường ngày, tôi đến thẳng lớp, dạy xong về nhà, ngại giao tiếp trừ khi cần thiết.

Thứ Sáu, 2 tháng 2, 2018

PHẬN HOA - Thơ Đoàn Thuận



       Tranh của Deiphine Enjolas

     PHẬN HOA

     Thu vàng, trôi ngang đông sầu, vào xuân xanh.
     Bàn tay gió, khô khua, lá bay trơ cành.
     Dù hơi mây giã từ nắng hanh ngày cuối hạ,
     Mùa vẫn tự nhiên dạo chơi như lữ hành.

     Mầm cây đong đưa trên không trong sương tan
     Chưa kịp sinh sôi nở hoa đã úa tàn.
     Khi cách ly đất đai, xa mờ nơi trú ngụ.
     Dù tấm thân tầm gửi, dù mộng đời phong lan.

     Hương trời miên man ngàn xưa còn đâu đây
     Vương theo cánh chim phương xa, trên áng mây.
     Về cõi hư vô đâu tuổi tên, đâu hình bóng
     Nỗi niềm phấn hoa lặng câm bao tháng ngày.

     Hoa tàn bên sông, vì đâu, khi sương phiêu bồng?
     Hương phai từ hoa, khi nao, một đời hư không?
     Người đã xa ta, tại sao, cho vườn hoang vắng?
     Cỏ dại ngây ngô, cô liêu, giữa trời đất mênh mông.

                                                        Đà Lạt,1968
                                                     ĐOÀN THUẬN

Thứ Hai, 23 tháng 2, 2015

DÒNG SÔNG THÁNG GIÊNG - Thơ Đoàn Thuận


         
                      Tác giả Đoàn Thuận



DÒNG SÔNG THÁNG GIÊNG               

Tháng giêng đến và dòng sông vẫn chảy               
lau trắng bờ hoa dại nở ngàn năm               
người đã đến đã quên dòng sông ấy               
ta về treo nỗi nhớ dưới bóng râm.               

Tháng giêng đến dòng sông về xa thẳm               
gộp đá xanh hồn nhiên thêm xanh rong               
người đã đến tạc thơ vào hồn đá               
từng lời chiều thả lạnh xuống hư không.               

Tháng giêng đến dòng sông không tiếng sóng               
dưới chân ngày hoa cỏ mờ bên đồi               
sợi khói mỏng vắt ngang lời đã cũ               
một thoáng buồn chạm nhẹ xuống dòng trôi.                                                          

                                                 Đoàn Thuận


Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

TẢN MẠN - Thơ Đoàn Thuận - La Thuỵ diễn ngâm



                     Nhà thơ Đoàn Thuận

Về hưu khoảng 10 năm,  Đoàn Thuận (nhà giáo - hội viên VHNT Bình Thuận), với độ tuổi trên 70 có vẻ như rất sung mãn trong sáng tác. Ông đã liên tục xuất bản khoảng 18 tập thơ in riêng cá nhân. Được Đoàn Thuận tặng đều đặn các tập thơ, chúng tôi chầm chậm đọc để thấu cảm những suy tư sâu lắng về nhân sinh của ông.

Xin giới thiệu một bài thơ trong những tập thơ mà Đoàn Thuận đã gửi tặng : bài thơ TẢN MẠN  qua giọng ngâm của La Thuỵ

       

       TẢN MẠN
       I
       Mưa chiều nao, mưa chiều nay
       Cùng là một giọt nước đầy trăm năm
       Rơi từ thuở hạt chưa mầm
       Vẫn rơi mãi đến cõi nằm lặng thinh
       II
       Con sông quên mất tuổi mình
       Áng mây phố cũ quên nghìn năm bay
       Ta trong một nỗi nhớ đầy
       Bóng mây đầu bến sông ngày tiễn ai
       III
       Cây dương ru bóng đêm dài
       Ta nghiêng giấc nghỉ mưa ngoài sông trôi
       Bước ai rất nhẹ ngang đời
       Nghe như tiếng hạc lưng trời thu xa

                                           Đoàn Thuận