BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phan Quỳ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phan Quỳ. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2024

KÍNH GỞI T.T.KH... – Thơ Phan Quỳ


   


KÍNH GỞI T.T. KH (1)
 
Rồi một chiều đông gió lạnh đầy,
Mặt trời không đến giữa cung mây,
Mỏi cánh chim về hoang liêu ấy
Cô đơn rợn ngợp giữa đôi tay.
 
Tôi nhìn hoa vỡ hay tim vỡ
Tìm bóng người xa tận cuối ngày.
Một mảnh hồng xưa dưới chân giày.
Chút tình thơ dại lá hoa bay?
 
Ôm ấp chi mãi lòng thêm lạnh
Tôi nhủ thầm tôi những đêm dài.
Dẫu biết hoa nầy rời rã cánh
Tôi hiểu tình mình khó nhạt phai.
 
Người không về nữa, không về nữa
Sao tiếng vó khua cứ vọng hoài?
Tôi ra ngõ vắng chân mây vắng.
Những bước về không, nặng gót hài.
 
Người chưa về nữa, không về nữa?
Tôi ngóng tin xa những miệt mài.
.......
Tôi chờ mùa tới, một mùa sang.
Ở phía xa kia có nắng vàng.
Tôi đem tình ấy, tim hồng ấy
Rải chốn nhân gian ... ngỡ địa đàng.

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2024

MÙA QUA – Thơ Phan Quỳ


   
 
Mùa qua rồi mùa xa,
Mưa đầy trên kẽ lá,
Hắt hiu giọt nắng tà.
 
Ai mang tình thiết tha
Vào trong miền dĩ vãng
Ngỡ ngàng lên màu áo
Hồng, tím chỉ riêng ta.
 
Ai đem tình phôi pha
Giăng mắc đời vọng động
Vạt nắng vàng thuở nọ
Trôi dạt về phương xa ...
 
                    Phan Quỳ

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2024

TA VỀ - Thơ Phan Quỳ


   


TA VỀ
 
Ta về gom lại vần thơ
Gom từng sau trước mà ngơ ngẩn buồn.
Ta về ước mộng tương phùng
Nghe trong im vắng chập chùng bước qua
 
Ta về đếm lại gần xa
Đếm sương trên lá, đếm tà dương bay.
Ta về mưa nắng có hay
Tàn phai mấy độ, hao gầy mấy thu.
 
Tìm đâu giữa cõi sương mù
Bóng in đường cũ, dặm mờ lau thưa.
Ai đong sầu nhớ cho vừa
Bên cầu lơ lững nước chưa về nguồn
 
Mưa sa từng hạt mưa tuôn
Nghiêng bàn tay nhỏ, nhịp buồn buông lơi.
Mộng tràn giấc điệp đầy vơi
Mây ngàn gió nổi giữa trời mênh mông
 
Ta ơi về chốn vô cùng
Nhân duyên thôi hãy chỉ ngần ấy thôi...
 
                                           Phan Quỳ

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2024

HƯƠNG THU – Thơ Phan Quỳ


  

 
HƯƠNG THU
 
Thu đã ngập ngừng chuyển sang đông,
Hay thu còn đó cho hương nồng?
Ngày qua, ngày qua, rồi qua nữa
Một chút vàng phai giữa mênh mông
 
Hương thu còn đọng cõi trời không,
Rớt xuống trần gian lẫn bụi hồng.
Người đến người đi như thác lũ.
Một kẻ bên đời mãi ngóng trông.
 
Rực rỡ cô đơn ngập cõi lòng
Hân hoan tay níu giọt mưa trong
Rả rích từng hạt ươm đời lệ
Rơi xuống hiên nhà một dòng sông.
 
                                        Phan Quỳ

 

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2024

NẦY EM - Thơ Phan Quỳ


   


NẦY EM
 
Nầy em một cuộc hồng trần
Vui câu chào đón, buồn lần tiễn đưa.
Tiếng cười lảnh lót hôm xưa
Vào trong giấc mộng đã vừa sang canh.
 
Nầy em chật hẹp thế nhân
Được hơn, thua thiệt chia phần trước sau.
Trách người một lẽ nông sâu
Trách ta thiếu đủ trọn câu so bì.
 
Nầy em còn mất nghĩa gì
Trăng sao chiếu sáng không vì trăng sao.
Hoa kia tươi đẹp biết bao
Chim muông reo hót để trao ân tình.
 
Thế gian muôn vạn sinh linh
Đưa vui góp mặt với mình với ta.
Dẫu buồn khi ánh nắng tà
Vẫn mong đêm hết để qua một ngày.
 
Dẫu đầy hay vơi cạn tay
Nầy em đừng tủi, đừng rầy trách ai.
Cuộc đời vay trả trả vay
Nợ duyên, duyên nợ hai vai gánh đầy.
 
Trao em một cuộc sum vầy
Tình sâu như mộng, tình dày như mơ.
Nầy em hãy nhớ đợi chờ
Hoa kia đã hé cũng vừa mùa trăng.
 
                                      Phan Quỳ

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2024

NỖI LÒNG CHƯA NGỎ - Thơ Phan Quỳ


    
                     Nhà thơ Phan Quỳ

 
NỖI LÒNG CHƯA NGỎ
 
Ta viết cho em bài thơ trường cũ,
Thầy đã xa, sách vở cũng phai rồi.
Nhưng trong ta tháng ngày như vẫn mới.
Bởi tim nầy, tình ấy chẳng phai phôi.
 
Ta viết cho em nỗi lòng chưa ngỏ
Đã ly tan cách biệt mấy phương trời.
Ta lưu lạc trên dặm dài gió bụi
Em quay về khâu vá những buồn vui.
 
Ta biết tin một ngày xa trở lại
Vết rong buồn trôi mãi giữa sông xưa.
Em lặng lẽ khi chiều về bến cũ.
Ngỡ đâu đây còn vang tiếng gọi đò.
 
Em vội bước sợ trống trường đã gõ
Ta theo sau thương mến đến nao lòng.
Áo trắng trong màu tươi nguyên rực rỡ
Sáng trên đường một vạt nắng mênh mông.
 
Chuyện tình buồn cũng đã mấy mươi năm.
Ta gảy khúc bên sông thương thiếu phụ.
Ta khẽ hát em ơi người tình lỡ
Và nghe lòng buốt lạnh những tàn đông.
 
                                               Phan Quỳ

Thứ Năm, 29 tháng 2, 2024

VIẾT CHO EM – Thơ Phan Quỳ


  
 
 
VIẾT CHO EM
 
Ta viết cho em bài thơ trường cũ,
Thầy đã xa, sách vở cũng phai rồi.
Nhưng trong ta tháng ngày như vẫn mới.
Bởi tim nầy, tình ấy chẳng phai phôi.
 
Ta viết cho em nỗi lòng chưa ngỏ
Đã ly tan cách biệt mấy phương trời.
Ta lưu lạc trên dặm dài gió bụi
Em quay về khâu vá những buồn vui.
 
Ta biết tin một ngày xa trở lại
Vết rong buồn trôi mãi giữa sông xưa.
Em lặng lẽ khi chiều về bến cũ.
Ngỡ đâu đây còn vang tiếng gọi đò.
 
Em vội bước sợ trống trường đã gõ
Ta theo sau thương mến đến nao lòng.
Áo trắng trong màu tươi nguyên rực rỡ
Sáng trên đường một vạt nắng mênh mông.
 
Chuyện tình buồn cũng đã mấy mươi năm.
Ta gảy khúc bên sông thương thiếu phụ.
Ta khẽ hát em ơi người tình lỡ
Và nghe lòng buốt lạnh những tàn đông.
 
                                              Phan Quỳ

Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2023

VIỄN DU TRÊN CHUYẾN TÀU MỘNG HUYỄN – Phan Quỳ




VIỄN DU TRÊN CHUYẾN TÀU MỘNG HUYỄN

Sân ga xa dần và chỉ còn lại một mình nàng trên chuyến tàu tình ái.
Đêm không trăng và ngày chẳng có hoa.
Tiếng còi lan lan trên những tàng cây, phiến lá.
Một cuộc viễn du về nơi xứ lạ, đưa người đi, đưa tình xa khuất, về những nơi mệt lả thân đau.
Đêm cúi đầu chào đón một ngày mau, và nàng cứ trôi đi, cứ bay đi cùng con tàu mộng huyễn.
Không ai trân trọng mời, chỉ là tự mình làm một cuộc khởi đầu và chia ly.
Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán, vầng trán đã hằn sâu những nếp suy tư.
Gió qua từng ô cửa sổ, lành lạnh sương đêm. Nàng thích cảm giác lành lạnh vốn đã quen. Gió mơn man trên khuôn mặt dần mất đi đường nét bởi thời gian.
Nàng nghe mình thở dài, tiếng thở dài cũng quen như cuộc đời vốn vậy với nàng.
 Dường như có tiếng người vẳng bên tai. Không sao em, có hề gì bước thời gian, nhan sắc hay phai tàn chỉ là phù du mộng ảo. Mọi thứ khổ đau hay hạnh phúc rồi cũng qua, chỉ còn mình là ở lại.
Nàng quay sang, thảng thốt. Nhưng không ai.
Im lặng đêm, chỉ có tiếng tàu xình xịch lăn bánh.
Nàng thích đêm, yên ắng, nghĩ suy.
Nàng đã trải qua quá nhiều những điều phi lý mà nàng không hay. Nụ cười rồi hết, nước mắt đã khô và những bâng quơ trần thế.
 Để qua.
Đôi khi nhiều điều mình không hiểu biết hết hoá ra lại làm mình bớt khổ đau hơn. Nàng nghe đêm thầm thì.
Một sợi tóc rơi xuống vai, và một sợi nữa nơi kẽ tay, nhìn đã phai màu. Hết rồi một làn nâu sáng tươi mềm mại nhiều người thích.
Tóc thưa dần như đời thưa vắng những cơn mơ.
Hình như tàu dừng lại. Vẫn đêm.
Có ai đó đứng tần ngần trông lên.  Vắng hoe.
Không người xuống.
Ai đó đã không về.
Con tàu lại trôi đi, dập dềnh như trên sóng.
Đầu nàng va nhẹ vào thành ghế.
Trời dần sáng.
Là một giấc mơ.
 
                                                                                      Phan Quỳ

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2023

CHUYẾN TÀU VIỄN DU - Tùy bút của Phan Quỳ


Nhà thơ Phan Quỳ

Sân ga xa dần và chỉ còn lại một mình nàng trên chuyến tàu tình ái.
Đêm không trăng và ngày chẳng có hoa.
Tiếng còi lan lan trên những tàng cây, phiến lá.
Một cuộc viễn du về nơi xứ lạ, đưa người đi, đưa tình xa khuất.
Không ai trân trọng mời, chỉ là tự mình làm một cuộc khởi đầu và chia ly.
Nàng vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán, vầng trán đã hằn sâu những nếp suy tư.
Gió qua từng ô cửa sổ, lành lạnh sương đêm. Nàng thích cảm giác lành lạnh vốn đã quen. Gió mơn man trên khuôn mặt dần mất đi đường nét bởi thời gian.
Nàng nghe mình thở dài, tiếng thở dài cũng quen như cuộc đời vốn vậy với nàng.
 Dường như có tiếng người vẳng bên tai, Không sao em, có hề gì bước thời gian, nhan sắc hay phai tàn chỉ là phù du mộng ảo. Mọi thứ khổ đau hay hạnh phúc rồi cũng qua, chỉ còn mình là ở lại.
Nàng quay sang, thảng thốt. Nhưng không ai.
Im lặng đêm, chỉ có tiếng tàu xình xịch lăn bánh.
Nàng thích đêm, yên ắng, nghĩ suy.
Nàng đã trải qua quá nhiều những điều phi lý mà nàng không hay. Nụ cười rồi hết, nước mắt đã khô và những bâng quơ trần thế.
 Để qua.
Đôi khi nhiều điều mình không hiểu biết hết hoá ra lại làm mình bớt khổ đau hơn. Nàng nghe đêm thầm thì.
Một sợi tóc rơi xuống vai, và một sợi nữa nơi kẽ tay, nhìn đã phai màu. Hết rồi một làn nâu sáng tươi mềm mại nhiều người thích.
Tóc thưa dần như đời thưa vắng những cơn mơ.
Hình như tàu dừng lại. Vẫn đêm.
Có ai đó đứng tần ngần trông lên.  Vắng hoe.
Không người xuống.
Ai đó đã không về.
Con tàu lại trôi đi, dập dềnh như trên sóng.
Đầu nàng va nhẹ vào thành ghế.
Trời dần sáng.
Là một giấc mơ.
 
                                                                                         Phan Quỳ

Thứ Năm, 5 tháng 10, 2023

CHÙM THƠ VĂN CỦA PHAN QUỲ


    

 
1.TUỔI NÀO ?

Tuổi sáu tư trông mình thật khác lạ,
Làn tóc xanh bỗng chốc hoá đuôi gà
Buộc thành chùm vì đất trời nóng quá
Và cũng vì ... ai nữa ngắm nhìn ta??!!!
 
Tuổi sáu tư một hôm ngồi tựa cửa,
Nhìn trời đất xám xịt một màu mây
Lòng cứ ngỡ mưa giăng đầy phố nhỏ
Ai đâu ngờ mang kính mát....
không hay.
 
Tuổi sáu tư ta ngồi lần kỷ niệm
Đây bạn bè, đây người ấy... quen quen.
Đây dòng thư, lời tỏ thật êm đềm.
Thương dáng ngọc, trăng ngà lên màu má.
 
Tuổi sáu tư ta quên đời mệt lả
Trả cháu con hối hả cuộc mưu sinh
Ta bước đi giữa muôn vàn thư thả
Lòng hoài mong đây đó những chân tình.
 
Tuổi sáu tư chờ dòng tin thăm hỏi
Có khoẻ không, nơi ấy được bình yên?
Có qua đi hết thảy những ưu phiền?
Và nhắc nhau một lần về hạnh ngộ.
Tuổi sáu tư ngập ngừng soi dáng nhỏ
Thuốc nhuộm màu mà cứ ngỡ son môi,
Kẻ một đường trang điểm cho ngày vui
Nhìn lại mình thật lạ, thật hỡi ôi!!!
 
Tuổi sáu tư rộn rã cuộc rong chơi
Í ới nhau cho quên ngày quên tháng
Ta hát vang dẫu rớt nhịp quên lời
Có hề chi khi lòng mình như gió
Có hề chi khi lòng mình như mây
Thênh thang mãi giữa đất trời cao rộng
Trả trần gian những buồn vui hờn giận
Ta quay về hoan hỉ ý thơ bay...
 
2. LÃNG ĐÃNG
 
Ta viết cho em hàng nghìn con chữ, một chút buồn và nhiều chút nhớ lên thơ, ta nghĩ về em nhiều hơn em tưởng, em có hay rằng ta ra ngẩn vào ngơ.
*
Chiều nay có vẻ như trời trở, những đám mây mù sa xuống từ tầng không, ta băn khoăn lo em không về kịp, những cung đường xa ngái, ta chờ mong.
Rồi những hạt mưa tí tách nhỏ xuống đời, em của ta ắt hẳn lại đầy vơi, khung cửa hẹp và mắt buồn u uẩn, nhớ thương nhiều bao kỷ niệm xa xôi.
Ta nâng ly lần tìm trong đáy nước, men rượu nồng ngất lịm những cơn say,
Ta tỉnh dậy giữa vô cùng trống trải, dáng em buồn xa mãi mấy tầm tay.
Ta vẫn thấy em mỉm cười cay đắng, vẫn trôi đi giữa luân chuyển dòng người,
ta nhìn mãi vào bức tường câm lặng, nhốt đời ta giữa sừng sững đơn côi.
Ta lại viết như một lần sám hối, như một lần xa xót lẫn ăn năn, em đã đến rồi đi như đã đến, ta gục đầu mà cứ mộng trăm năm...
 


3. VỀ ĐI ANH

Về đi anh, một ngày thu tháng bảy,
Cung đường xưa trông ngóng bước chân quen.
Hoa lá bâng khuâng, lời tình tự êm đềm.
Hàng phượng vĩ nghiêng nghiêng ngàn xao động.
 
Về đi anh nói lời xưa hoa mộng
Như một thời cây cỏ đã quen nghe
Khi trăng lên, khi chiều xuống, đêm về
Trang sách mở mà hồn bay đâu đó.
Bên ni ngóng, bên tê chờ cuối ngõ
Cánh hoa thơm ép vào vở trao nhanh.
Dòng viết vội cho người còn bỡ ngỡ
Hẹn mùa thương kết lại mối duyên lành.
Về đi anh, tìm lại chút mỏng manh,
Dẫu ngày tháng lên vai mình trĩu nặng.
Để sáng mai em thấy mình áo trắng
Bước ngập ngừng lòng cứ ngỡ đang xuân.
 
Về đi anh tìm lại thoáng bâng khuâng
Nhìn hoa bướm bên nhau ngoài cửa lớp.
Nhìn phượng vỹ nao nao ngày ly hợp
Cháy lên trời nhung nhớ mỗi mùa xa
Về đi anh tìm lại những ngày qua...
 

Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2023

THU – Thơ Phan Quỳ


  


THU
 
Ơi thu nắng nhẹ hạt vàng,
Bay trong mùa nhớ trong ngàn hương yêu.
Ngập ngừng muôn vẻ yêu kiều
Bước về thật khẽ trong chiều thướt tha.
Mộng buồn theo mỗi thu xa,
Dặm dài con chữ, mặn mà ai hay.
Liễu tơ rủ xuống hồn say,
Bóng in đáy nước, tháng ngày lao xao.
Thẹn thùng một vạt trời cao.
Nửa như dừng lại, nửa vào mây xanh.
Lặng nhìn bao cuộc yến anh
Gió trăng về bến, an lành hoan ca.
Đời tươi như vẻ hoa trà
Người xinh như mộng, lụa là thanh tân
Giật mình tỉnh giấc xa gần
Mưa bay đầy ngõ, ngại ngần tóc mây.
Người say, ừ nhỉ người say.
Từ mùa thu cũ đến nay chưa về.
 
Phan Quỳ

Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2023

MÙA THU VÀ EM – Phan Quỳ



Ta quen nhau mùa thu. Em mặc áo màu hoa cúc. Màu áo vàng em yêu từ ngày còn thơ bé mà lòng mãi ước ao một mai thành thiếu nữ, nhẹ nâng tà áo điệu đàng mỗi bước đi. Vạt nắng vàng rực rỡ giữa sân trường sáng trong như tình ta thuở ấy. Nắng tràn lên môi và trải dài lên tóc, nắng theo ta đến cổng trường và vào trong lớp học, trên những hành lang đầy ắp tiếng cười và chào hỏi... cô ơi...
 

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2023

CẢM XÚC, LỜI NGƯỜI ĐI XA – Thơ Phan Quỳ


  
                            Nhà thơ Phan Quỳ

CẢM XÚC
 
Mưa về trên lá, mưa reo hát.
Nắng toả quanh đồi, nắng xuống chơi.
Mây nước trong veo cùng tiếng nhạc.
Mấy note trầm, cao thánh thót rơi.
 
Một cánh chim ngang liệng giữa trời
Bay về đâu đó, biển xa khơi?
Bóng núi chiều hôm sương lam phủ,
Có nghe trời lộng tiếng đàn lơi?
 
Thuyền ai đứng lặng, mái chèo vơi.
Xiêm áo bâng khuâng chợt nhớ người.
Đàn ơi khúc vắng, dòng sông vắng,
Bóng ngả bên trời, chiếc bóng tôi.
 
Phan Quỳ

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2023

LỠ CHUYẾN TÀU QUÊ - Thơ Phan Quỳ


  
                           Nhà thơ Phan Quỳ


LỠ CHUYẾN TÀU QUÊ
 
Ta hẹn em một chiều thu tháng bảy
Lối đường xưa ta lần bước quay về.
Hành trang đây, cõi lòng ta rất vội
Bởi lâu rày ta lỡ chuyến tàu quê.
 
Đôi mắt em ta nghe chừng cay đắng,
Tràn lên mi niềm tủi nhớ mong chờ.
Hẹn một chiều hai mình hết bơ vơ.
Mặc ngày sau quanh ta tràn gió bão.
 
Nhắm mắt lại ta nghe đời hư ảo
Cháy trong hồn xao xác mấy vần thơ.
Nhớ thương ơi bao giây phút tình cờ
Bàn chân mộng, em vào đời diễm tuyệt.
 
Ta chờ em lúc trăng đầy trăng khuyết,
Em đợi ta thôi đã mấy mùa hoa.
Lời chưa nói đến bao giờ nói hết
Ta ngập ngùng bởi ngại những phôi pha.
 
Rồi ta xa, trên dặm dài gió bụi,
Em quay về khâu vá những buồn vui.
Đem bướm hoa thêu vào đời hoang vắng.
Đem tơ trời dệt áo mộng tinh khôi.
 
Ta bặt tin nơi quê người biền biệt
Em âm thầm giữa phố cũ im hơi
Làm sao níu một quãng đời đã mất
Lối đi về rộn rã bước chân vui...???

Chiều nay nhớ, em ơi, ta thật nhớ
Má môi hồng, áo trắng, thuở xinh tươi.
Tay lần đếm, tờ lịch sao nhiều quá
Nao nức chờ giây phút được trùng lai.
 
Đường về quê, thơm ngát tóc mây cài...
 
                                           Phan Quỳ

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2023

EM CÓ HAY – Thơ Phan Quỳ


  


EM CÓ HAY!
 
Em xa như trăng tỏ
Em gần như áng mây
Làm sao anh giữ được
Một khoảng trời trên tay?
 
Em buồn như liễu úa
Em vui như mộng đầy
Anh ở đây lặng ngắm,
hạnh phúc. Em có hay?
 
Em đi, sầu cây cỏ
Em về, lá hoa reo.
Lòng anh ngày trẩy hội.
Lung linh nắng mừng theo.
 
Áo em màu muôn thuở
Tóc em dài trăm năm
Anh nghe mình vụn vỡ
Tan đi giữa đêm rằm.
 
Em có thấy ăn năn?
Em có lần xưng tội?
Về trước Chúa Hài Đồng
Em có nhắc tên anh?
 
Rằng anh nhiều tội lỗi
Vì cứ theo em hoài.
Rằng em cần sám hối
Vì gây nhiều đắm say.
 
Nầy em, em có hay???
 
                   Phan Quỳ

Thứ Ba, 13 tháng 6, 2023

TỰ TÌNH – Thơ Phan Quỳ


  
                  Nhà thơ Phan Quỳ


TỰ TÌNH
 
Ơi tia nắng vừa lên,
Xin một thoáng êm đềm,
Ơi cơn mưa chợt xuống
Mong đất trời bình yên.
 
Ngày qua như cơn mộng
Đêm đến tựa chiêm bao.
Còn, mất là hư ảo.
Sao lòng cứ chênh chao.
 
Niềm vui không ở lại
Nỗi buồn mãi dài lâu.
Lời thương dần xa ngái,
Thâm tâm chỉ một màu.
 
Lối xưa người đã cũ
Đường về chợt quạnh hiu
Ai đâu cười cuối phố
Giật mình gọi hoang liêu.
 
Ngược xuôi cùng con chữ
Lấp lánh một hương yêu
Ngỡ như tình trong ấy
Gởi sang một lần chiều.
 
Thương ngày không trở lại,
Thương đêm cũng qua đi,
Ta nghe lòng thầm thì,
Yêu người hãy từ bi.
 
Yêu ta, ngày chẳng lạ,
Yêu người, tình rất quen,
Yêu trong chiều vắng lặng.
Yêu thêm những im lìm.
 
                       Phan Quỳ