Văn thi sĩ Nguyễn Thị Hoàng
Tác
giả:
Nguyễn
Thị Hoàng sinh ngày 11-12-1939 tại Huế. Theo học trường Đồng Khánh, 1957 vào
Nha Trang, 1960 vào Sài Gòn học Đại học Văn khoa và Luật; bỏ dở, đi làm, dạy học
ở Đà Lạt (cuốn tiểu thuyết gây chấn động dư luận miền Nam Vòng Tay Học Trò được
sáng tác trong khoảng thời gian này); bỏ Đà Lạt về Sài Gòn, cộng tác với các tạp
chí Bách khoa, Văn… và một số báo khác. Sau Vòng Tay Học Trò còn xuất bản trên
30 tiểu thuyết trước 1975. 1990 xuất bản Nhật Ký Của Im Lặng. Cùng lúc Là người
yêu của Đấng Trời (và nhiều cuốn khác) chưa xuất bản. Từ đó im lặng.
Tác
phẩm:
Vòng
Tay Học Trò (truyện dài, Kim Anh,1966)
Tuổi
Sàigòn (truyện dài, Kim Anh, 1967)
Ngày
Qua Bóng Tối (truyện dài, Văn, 1967)
Trên
thiên đường ký ức (tập truyện, Hoàng Đông Phương, 1967)
Vào
nơi gió cát (truyện dài, Hoàng Đông Phương,1967)
Mảnh
trời cuối cùng (truyện ngắn, Hoàng Đông Phương,1968)
Cho
Những Mùa Xuân Phai (tập truyện, Văn Uyển, 1968)
Về
trong sương mù (truyện dài, Thái Phương, 1968)
Cho
đến khi chiều xuống (truyện dài, Gió, 1969)
Đất
hứa (truyện dài, Hoàng Đông Phương, 1969)
Tiếng
chuông gọi người tình trở về (truyện dài, Sống Mới, 1969)
Vực
nước mắt (truyện dài, Gió, 1969)
Vết
sương trên ghế đá hồng (truyện dài, Hoàng Đông Phương,1970)
Tiếng
hát lên trời (truyện dài, Xuân Hương, 1970)
Trời
xanh trên mái cao (truyện dài, Tân Văn, 1970)
Bóng
người thiên thu (truyện dài, Hoàng Đông Phương,1971)
Bóng
tối cuối cùng (truyện dài, Giao Điểm, 1971)
Tình
yêu, địa ngục (truyện dài, Nguyễn Đình Vượng, 1971)
Định
mệnh còn gõ cửa (truyện dài, Đồng Nai, 1972)
Bây
giờ và mãi mãi (truyện dài, Đời Mới, 1973)
Bóng
Lá Hồn Hoa (truyện dài, Văn, 1973)
Năm
tháng dìu hiu (truyện dài, Đời Mới, 1973)
Trời
xanh không còn nữa (truyện dài, Đời Mới, 1973)
Tuần
trăng mật màu xanh (truyện dài, Đồng Nai, 1973)
Buồn
như đời người (truyện dài, Đời Mới, 1974)
Chút
tình xin lãng quên (truyện dài, Trương Vĩnh Ký, 1974)
Cuộc
Tình Trong Ngục Thất (truyện dài, Nguyễn Đình Vượng, 1974)
Dưới
vầng hoa trắng (tập truyện, Sống Mới, 197?)
Nhật
ký của im lặng (Đồng Nai, 1990)
LỜI RÊU
Ai đi qua xa vắng,
bỏ chiều run một mình.
Giọt cà phê máu mặn,
nỗi nhớ đầy quyên sinh.
Mười hai năm tỉnh giấc,
trắng đôi bờ tóc đen
Dáng tinh cầu vỡ nát,
đôi tay nào ru đêm
Uống cùng nhau một giọt,
đắng cay nào chia đôi
Chung một niềm đơn độc,
riêng môi đời pha phôi.
Say dùm nhau một giọt!
chút nồng thơm cuối đời.
Vướng dùm nhau sợi tóc,
ràng buộc trời sinh đôi.
Cơn mưa chìm nước mắt,
phủ kín đời chia hai
Thời gian chung đã mất,
tháng ngày riêng cũng phai
Ngày mai ta bỏ đi,
trần gian xin trả lại
Đá tảng nào vô tri,
chết một đời rêu dại
Chỉ còn trong bóng tối,
dấu tay nào trên tay
Tiếng im trong lời nói,
mây quên trời tóc bay
GIỚI HẠN
Ngày mai tôi bỏ đi
Xa vòng đua thứ nhất
Cuộc đời không chấm dứt
Bằng một lần phân ly
Tôi bắt đầu vẽ lại
Những vòng cung ái tình
Thêm một lần tuổi dại
Chết theo hồn băng trinh
Từ tâm hồn dấy loạn
Đam mê phá ngục tù
Cho đi không giới hạn
Trái tim mình thâm u
Tôi đi tìm giới hạn
Trong khung cửa cuộc đời
Bít bung vùng tội lỗi
Con đường về tương lai
Bao giờ em chết đi
Không người yêu thương khóc
Và sau cơn đam mê
Tôi trở về cúi gục
Linh hồn hay thể xác
Trong mỗi lần yêu đương?
Thiên thần hay quỉ ác
Trên mỗi làn môi hương?
Trên thiên đường sáng láng
Em có thấy gì không
Trong tay đời hữu hạn
Tôi đói khát vô cùng
Giữa vòng dây định mệnh
Tôi sa lưới cuộc đời
Con thuyền mơ vô định
Không bao giờ ra khơi
Tôi ở lại vì em
Như chim bằng gãy cánh
Sa cơ còn kiêu hãnh
Thất thế vẫn uy quyền
Ngày mai tôi chưa đi
Xa vòng đua thứ nhất
Cuộc đời chưa chấm dứt
Đớn đau và đam mê
(Tạp chí BÁCH KHOA số 169 ngày 15 tháng 1 năm 1964)
CHI LẠ RỨA
Chi lạ rứa, chiều ni tui muốn khóc,
Ngó chi tui đồ cỏ mọn, hoa hèn.
Nhìn chi tui hình đom đóm đêm đen,
Cho tui tủi bên ni bờ cô tịch.
Tui ao ước có bao giờ tuyệt đích,
Tui van xin răng mà cứ làm ngơ.
Rồi ngó tui, chi lạ rứa hững hờ,
Ghét, yêu, mến, vô duyên và trơ trẽn !
Tui đã tắt nỗi ngại ngùng bẽn lẽn,
Bởi vì răng, ai biết được người hè.
Nhưng màu chiều đã rũ bóng lê thê,
Ni với nớ, có chi mô gần gũi !
Chi lạ rứa, răng cứ làm tui tủi ?
Tàn nhẫn chi với một đứa thương đau !
Khối tình câm nên không sắc, không màu,
Và vạn thuở chẳng nên câu luyến ái !
Chi lạ rứa, người cứ làm tui ngại,
Biết sông sâu hay cạn giữa tình đời ?
Bên ni bờ vẫn trong trắng chơi vơi,
Mà bên nớ trầm ngâm mô có kể.
Không muốn khóc, nhưng cứ từng ngấn lệ,
Đọng làn mi ấp ủ mối tâm tình.
Bên ni bờ hoa thắm bớt tươi xanh,
Mà bên nớ huy hoàng và lộng lẫy.
Muốn lên thuyền mặc sóng cuồng xô đẩy,
Nhưng thân đau nên chẳng dám đánh liều.
Đau chi mô có lẽ hận cô liêu,
Mà chi lạ rưá hè, ai hiểu nỗi !
Tui không điên cũng không hề bối rối,
Ngó làm chi thêm tủi nhục đau thương
Tui biết tui là hoa dại bên đường,
Không hương sắc, lạ rứa hè, người hỉ ?
Tui cũng muốn có một người tri kỷ,
Nhưng đường đời như rứa biết mần răng !
Tui muốn kêu, muốn gọi, muốn thưa rằng:
Chờ tui với ! A, cười chi lạ rứa
Tui không buồn sao mắt mờ lệ ứa,
Bởi vì răng tui có hiểu chi mô !
Vì lòng tui là mặt nước sông hồ,
Chi lạ rứa, bên ni bờ tui khóc.
VẾT THƯƠNG CUỐI CÙNG
một đêm kia trái tim tôi ngừng đập
máu thôi hồng và tóc sẽ thôi đen
sẽ khô cạn hết đôi hồ nước mắt
thôi còn ai âu yếm gọi tên em
đừng xua đuổi tôi đã nguyền trốn tránh
chân thôi đi và miệng sẽ thôi cười
thôi cô độc bởi không còn kiêu hãnh
nỗi ê chề đau đớn của riêng tôi
ở trên đó sao sương mờ mịt lắm
hồn tôi bay quanh quĩ đạo mặt trời
xin vũ trụ chút hương nồng lửa ấm
kẻo khi xưa quen lạnh lẽo trên đời
người ta sẽ cười vui và tiếp tục
trong thiên đường và địa ngục trần gian
đôi mắt ấy chưa một lần biết khóc
bởi đôi tay chưa hứng lấy điêu tàn
em từ giã và mang theo hờn tủi
suốt một đời như bóng núi chơ vơ
anh dù đến dù đi, em mòn mỏi
suốt một đời hấp hối nỗi bơ vơ
em sẽ nói với vì sao thứ nhất
gọi giùm tên một kẻ dưới xa kia
viên ngọc quí đã tan tành nước mắt
bởi yêu người tôi chọn kiếp điên mê
(Tập san VĂN)
NIỀM VUI NHỎ
Em đợi anh về những chiều thứ bảy
Hiu hắt vòm trời buổi sáng thứ hai
Nhạc dạo mơ hồ trong tiếng mưa bay
Thành phố ngủ quên những ngày chủ nhật
Em lang thang tìm thời gian đã mất
Cột đèn gầy soi trà thất vắng hoe
Dàn nhạc hoang vu ca sĩ chưa về
Quầy hàng lao đao bầy con trai khát rượu
Hồn xiêu đổ theo nhịp đời huyên náo
Vòng tay mong ôm ngang hết tinh cầu
Trở lại vòng đua thứ nhất
Không còn gì mai sau
Anh về với em một chiều thứ bảy
Confetti vung vẩy lá me
Những đốm đèn xe chập chùng xa lộ
Hơi thở khuya nào gợn gió heo may
Anh bỏ em từ sáng thứ hai
Thành phố tha ma trải dài đại lộ
Từng hạt mưa bay cửa lòng bỡ ngỡ
Anh bỏ em từ trắc trở đầu tiên
Cho em xin một chiều vui thứ bảy
Có nhạc phòng trà có lá me bay
Tiếng gió reo vui đêm dài xa lộ
Nửa cuộc đời còn khoác kín vòng tay
Anh nhớ về thăm em ,
Chiều hôm nay thứ bảy
Trời giăng mưa trong lá me bay
Em sẽ vì anh bắt đầu từ hiện tại .
Tập san VĂN
MÙA ĐÔNG THỨ MƯỜI BẢY
Cơn bão nào thổi bay rừng ta đi
để bầy chim mất hướng tìm về
giọt lệ nào rơi tan vào trong ly
cho lòng đau uống hết lời thề
cuộc đời nào buông trôi giòng sông mê
nên tình thiêng đằm thắm phải chia lìa
Chiều một mình đi qua thành phố xưa
thương bàn chân dốc đá rêu mờ
chiều một mình đi qua đồi núi xưa
yêu vầng mây tóc trắng bơ phờ
chiều một mình đi thăm người đã xa
thấy mình quen như chiếc bóng quê nhà
chiều rồi chiều ta đi tìm bóng ta
môi hoàng hôn im khói thuốc bao giờ
Có một người đi rất xa từ đây
qua đời ta tầng địa ngục lưu đày
có một người còn về đâu quanh đây
trong hồn ta ấp ủ dáng hao gầy
Có một người mãi mãi là men say
trong lòng ta từng giọt rượu chiều nay.
DẤU CHÂN PHỐ CŨ
Sàigòn xa hoa
Sàìgòn mê muội
tôi trở về vùi chon tuổi buồn đau
lang thang từ buổi xa nhau
từng đêm lệ nhỏ trong màu rượu cay
trời cao chim nhỏ xa bay
tôi về cửa khép phương này mình tôi
Sàigòn hồng má hồng môi
tóc nghiêng nửa mái cung trời hoàng hôn
góc hè phố cũ
hàng hiên cô đơn
nhìn nhau ngơ ngác
Sàigòn cuồng điên âm thanh
Sàigòn đê mê bóng tối
thôi tôi không chờ không đợi
cho lời yêu câm mãi rồi thôi
Sàigòn người ta lứa đôi
Sàigòn người ta hạnh phúc
em trốn đâu rồi
mình tôi cúi mặt
ơi linh hồn du mục lang thang.
BỎ RƠI
tình yêu bỏ tôi như nước rút khỏi lòng suối cạn
như thủy triều chạy trốn bờ hoang
như chiêm bao xa lìa giấc ngủ
và hôm nay mùa tàn
bằng cánh chim trời qua năm sắc cầu vồng gãy đổ
bằng con tàu say băng bão biển mê cuồng
người tìm tôi như sông tìm ra biển
tôi mất người như biển không chảy về sông
con mắt đời ngu ngơ tìm kiếm
không cánh buồm về ốc đảo tan hoang
khoảng trống hư vô mở cửa
trong mê hoang cây lá ngủ hai hàng
cánh tay nào dìu tôi theo khát vọng
thiên đường nào sao rụng xuống tương lai
nụ hôn cười cho lòng ùa vỡ mộng
buồn trao nhau cho rã mục hình hài
dạ khúc màu xanh vọng âm ngày tháng chết
ôi nhạc kèn đồng tiếng thét cuồng lưu
xin trả cho nhau những lời nói muộn
ngã tư cuộc đời đèn tắt hoang vu.
(Tập san VĂN số 13 ngày 1 tháng 7 năm 1964)
MÊ
Lầu hoang khép kín đêm xưa
Kín vòng tay ấm bao giờ nữa em ?
Chân cuồng đã đứng như im
Thú xưa giờ đã phai chìm tháng năm
Linh hồn dã thú ăn năn
Vết chân đường cũ nghìn năm chưa mòn
Em mười sáu tuổi tơ măng
Thịt da đốt cháy thiên đường tình yêu
HOANG MANG
Trong cơn chăn gối rã rời
Im nghe từng chuyến xe đời đi qua
Và từng chân bước dần xa
Tưởng như mình đã bao giờ vùi chôn.
Ung thư lỡ lói tâm hồn
Niềm đau thân thế ra mòn suy tư
Vườn đời đã nhuốm màu thu
Chim thanh thôi hót trong mù sớm nay
Thuyền neo mãi bến sông này
Không ai về giữa vòng tay mỏi mòn
Chiều xa gõ nhịp vào hồn
Rạc rời vó ngựa nẽo mòn hoang vu
Vang vang tiếng hát giã từ
Thiên đường Địa ngục tôi giờ đi đâu
(Tạp chí BÁCH KHOA số 171 ngày 15 tháng 2 năm 1964)
NỬA ĐỜI
con tàu theo dòng sông trôi
từng kiếp bèo mây
và tôi
ngơ ngác nhìn trước mặt sau lưng
đam mê lưu đày oán hận
bánh xe lao dốc chưa ngừng
trời cho làm thân con gái
nhục nhằn thể xác từng cơn
trắng trong còn bàn tay trái
từng đêm thức giấc tủi hờn
những vì sao nở phương nào
linh hồn sao không quen biết
giọt nước mắt nụ cười đã chết
nỗi buồn cao bay
NGUYỄN THỊ HOÀNG
LỜI RÊU
Thơ: Nguyễn Thị Hoàng
Nhạc: Phú Quang
Trình bày: Trần Thu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét