BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2020

NGƯỜI ĐÀN BÀ LÀM THƠ, GIẺ XƯƠNG THỨ BẢY, NẾU KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ, LÀ EM THÔI, MIỀN NẠ DÒNG – Thơ Ái Nhân

   

ÁI NHÂN
Tên thật Bùi Cao Thế
Đt:0984470914
139- 399- Ngọc lâm – Long biên –Hà nội
TK Bùi cao Thế 10524096395016 Techcombank
Chi nhánh Chương dương – HN



NGƯỜI ĐÀN BÀ LÀM THƠ

Người đàn bà làm thơ
Tự tình cùng ký ức
Hôn lên rưng rức nỗi buồn
Nhặt mảnh trăng rơi, mơ hồ hạnh phúc

Trở lại bến xưa
Ngược dòng hò hẹn
E thẹn lời yêu
Ngang chiều ngần ngại

Người đàn bà làm thơ
Thấy mình trẻ lại
Hân hoan dâng môi trinh con gái
Lên tình đầu vụng dại…

Khao khát tri âm
Ru thầm bóng ước
Lệ lòng đẫm ướt… lên trăng


 “GIẺ XƯƠNG THỨ BẢY”

Chỉ là một “giẻ xương” cong
Mà quan trọng lắm, bên trong tim mà
Dẫu em mãi cứ đàn bà
Thiếu em đố có còn là mùa xuân

Ái tình như khói phù vân
Mà bao sóng gió nợ nần bể dâu
Xa vời, đợi phía đêm ngâu
Tìm kim đáy bể… vì nhau tơ vò

Mười sông, chín suối, tám đò
Núi cao, vực thẳm vẫn mò sang nhau
Thẫn thờ tóc trắng màu lau
Nhớ mong đến độ thơ nhàu tương tư

“Xương sườn thứ bảy” thực hư?
Mà bao trai tráng ví như “nửa mình”
Chông chênh thắp ngọn lửa tình
Là em khô nỏ, cháy mình thành rơm

“Xương sườn thứ bảy” là cơm
No nê một kiếp thảo thơm… vợ mình!


NẾU KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ

Nếu nhân gian không có đàn bà
Thì có lẽ đàn ông buồn thảm lắm
Chẳng khát khao, chẳng còn mơ mộng
Và loài người sớm muộn sẽ diệt vong

Nếu Bóng đàn bà thế gian không còn nữa
Thì thơ ta viết chẳng để làm gì
Ta bẻ bút, xé thơ, trau dồi võ
Để phòng thân giữa thế giới… kẻ khùng

Nếu đàn bà bỗng nhiên chết hết
Đêm nuối tiếc viết bài thơ li biệt
Thay điếu văn ta khóc cả loài người
Rồi châm lửa đốt mình, thơ… bất kể

“Nếu” nhân gian… nếu mà có thể
Xin triệu triệu lần đừng “Nếu” thế trời ơi!


LÀ EM THÔI

Em đừng là sóng
vỗ muôn trùng
du lãng bốn phương

Em đừng là hoa đẹp
Bướm ong nhiều
phai lạt sắc hương

Em cũng đừng mơ làm con thuyền mộng
Bến yêu thương trăm ngàn khách sang bờ

Em cứ là em
Người tình khờ chân thật
Giản dị đời thường… cho thơ yêu mộng mơ!


MIỀN NẠ DÒNG

Bồ hòn giấu vào thơ
Hoàng hôn giăng mắt nhớ
Hồi xuân nồng nàn hơi thở
Thổn thức lên men
Le lói sao xa
Buông rèm vờ ngủ
Thấp thỏm chờ…
Đêm lu

Thăm thẳm mắt thu
Xa mù bóng nhạn
Mấy mùa trăng khô hạn
Sỏi đá cô đơn chai sạn vô tình

Đêm tàn rồi lại đến bình minh
Trời lại sáng líu lo vườn chim sáo
Hoa tỏa hương nồng nàn thơm thảo
Xuân rộn ràng nô nức bướm ong

Ồn ào dòng sông
Mưa rào tươi xanh mùa hạ
Ngơ ngác vườn hoang
Tiếng chim lảnh lót
Miền nạ dòng hoa trái ngạt ngào thơm

                                              Ái Nhân

Không có nhận xét nào: