Tác giả Hoàng Hương Trang
Mấy người anh chị đã trưởng thành, đã có chồng, có vợ
ra ở riêng. Chỉ còn người con trai út, cưới vợ sinh con, lo làm lụng để phụng
dưỡng cha mẹ già yếu. Cha qua đời, rồi mẹ cũng qua đời. Anh Năm lo chăm sóc
ngôi nhà vườn và bàn thờ cha mẹ rất chu đáo. Anh không hề so bì với các anh chị
gần như khoán trắng cho anh cả, kể cả khi cha mẹ còn tại thế họ cũng không phụng
dưỡng, họ bảo anh:
- Giàu út ăn, khó út chịu, thằng Năm đã hưởng nhà, vườn
của cha mẹ thì phải lo nuôi cha mẹ.
Anh Năm cũng không phiền trách gì họ. Cứ lặng lẽ lo mọi chuyện. Cho đến khi cha mẹ lần lượt qua đời. Sau đám tang, họ họp nhau lại đòi chia gia tài. Lúc này anh Năm mới đưa ra một tờ di chúc của cha mẹ để lại. Trong di chúc cha mẹ cho anh Năm ở ngôi vườn, còn ngôi nhà làm nhà thờ để thờ tự tổ tiên, cấm con cháu không được bán. Ngôi vườn anh Năm lo trồng trọt kiếm chút lợi tức để lo hương khói cho ngôi từ đường.
Các anh chị tranh cãi gay gắt nhưng cuối cùng đành
tuân theo di chúc của cha mẹ trong hậm hực tức giận. Từ đó các anh chị trở mặt,
lạnh nhạt với cậu em út: Mày hưởng vườn tược thì mày phải lo cúng giỗ cha mẹ, từ
nay tụi tao không lui tới nữa, đứa nào muốn thờ thì sao hình ảnh của cha mẹ rồi
tự lập bàn thờ riêng ở nhà mình, nhà ai nấy cúng.
Từ đó hình ảnh cha mẹ được nhân bản cho các anh chị lập bàn thờ riêng. Ngôi từ đường chỉ còn anh Năm thui thủi lo quét dọn, hôm sớm hương khói, ngày giỗ chạp cũng chỉ một mình anh và vợ con anh lo, không còn ai đến nữa, họ đã có riêng bàn thờ nhân bản rồi.
Hoàng Hương Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét