Tháng
Mười mưa ướt lời thơ
Sông
Quê ngồi khóc bên bờ sông quê
THƯƠNG LẮM QUÊ NHÀ
Quảng Trị miền Trung là
quê tôi đó
Cả tuần ni lụt bão cứ
tràn về
Nước dâng cao mà trời thì
mưa gió
Nhà đổ, người trôi…lắm cảnh
não nề
Nơi phương Nam dòng đời
đi chậm lại
Theo dõi từng giây, tin sớm,
tin chiều
Bao con tim ngóng về quê
xa ngái
Bóng ngã, chiều nghiêng,
đầu óc liêu xiêu
Làng ngoại tôi ngập chìm
trong biển nước
Cây cối oằn mình nhà cửa
bấp bênh
Hình ảnh tang thương khiến
lòng đau buốt
Đâu vườn quê hoa nở thắm
bên thềm
Gọi cho cậu mấy lần không
kết nối
Điện cắt rồi (chắc máy đã
hết pin)
Gọi cho em, nói dăm câu vội
vã
Em bận kê giường nước ngập
chị ơi
Gọi cho anh, trong làn
gió hú
Anh vội vàng: Anh vẫn
bình an
Điện thoại để dành khi cần
cứu hộ
Bốn ngày rồi anh ở gác
trên
Gọi cho bạn, tiếng thở
dài não nuột
"VP ơi, H bị gãy tay
nằm một chỗ- nước vô nhà"
Trời ơi thảm cảnh nào hơn
Nước mắt tràn mặn đắng
Lòng nhói đau - lời cầu
nguyện nghẹn bờ môi
Đã qua một thời
Chiến tranh khói lửa
Thành xây máu xương
Sao trời không thương
Thiên nhiên khắc nghiệt
Hè rồi hạn hán cằn khô
Gió Lào cháy tóc. Ao hồ cạn
queo
Cơn mưa vừa mới lao xao
Mừng chưa kịp, nước đã ào
ào tuôn
Lại thêm bão tố luông tuồng
Số 6 vừa tan. Số 7 lại đến
Dập dồn
Đói
Lạnh
Của cải chắt chiu chừ
theo dòng nước bạc
Tính mạng người phó mặc
trời cao
Thương quê không biết làm
sao
Chút lòng thơm thảo góp
vào sẻ chia
Câu ca dao cũ còn kia
“Người trong một nước…”
… Huống chi quê mình…
Nguyễn Thị Vĩnh Phước
ANH.
CHỊ. EM
Nghe chị than lụt năm nay
lớn lắm
Nước mênh mông lai láng cả
miền quê
Mưa suốt cả tuần ướt đẫm
lê thê
Chị nhìn vào đâu cũng
toàn là nước
Tựa cột hiên chị nhìn ra
phía trước
Luống rau xanh nước bạc
ngập mất rồi
Rều rác lềnh bềnh nước lũ
cuốn trôi
Đám cà pháo tới kỳ chưa
hái kịp
Nghe anh nói chiều qua
lên chợ tỉnh
Đường phố thành sông, ghe
lướt sóng chèo
Thành Cổ - Triệu Phong mù
mịt cheo leo
Ái Tử - Hải Lăng cùng
chung số phận
Khổ dân quê oằn mình ôm lận
đận
Thuỷ sản nuôi trồng nước
lũ cuốn trôi
Gia cầm đói người ta đi
bán vội
Đàn vịt đi hoang theo nước
phiêu bồng
Nghe em kể anh cảm thấy
đau lòng
Nước xuống, nước lên bùn
non mấy lớp
Xả lũ đập tràn nước dâng
nờm nợp
Cúp điện rồi, em sợ lắm!
Đêm đen
Đôi chân trần bùn đất lấm
lem
Điện thoại hết pin làm
sao liên lạc
Bụng đói cồn cào áo quần
xơ xác
Còn chi mô má phấn môi hồng
Đêm tàn thu tựa mình bên
gác trọ
Thương quê nhà Quảng Trị
lắm thương đau
Thương miền Trung nước bạc
phủ trắng màu
Bão lũ theo nhau quê nhà
khổ luỵ
Lời nguyện cầu đêm nay
cho Quảng Trị
Cho miền Trung quê mẹ sớm
vượt qua
Nước mắt rơi giữa đất trời
xa lạ
Phương Nam sầu gió lạnh
buốt làn da.
Saigon,12/10/2020
Phan Thạch Nhân
ÔI
QUÊ TÔI!
Mấy hôm rồi nghe tin bão
lũ
Tràn qua vùng sỏi đá quê
hương
Trời gây bao cảnh tang
thương
Xa xôi cách trở dặm trường
âu lo
Bản tin sáng, trưa, chiều
theo suốt
Kìa bão bùng, lũ ngập,
mưa sa
Ông tha mà bà chẳng tha
Bão chưa dứt đợt lũ đà
dâng lên
Đường, sân cũ giờ thành
sông, suối
Nước thênh thang đâu thấy
bến bờ
Trong nhà nước ngập bàn
thờ
“Heo lên ngồi ghế”, bé
ngơ ngác nhìn
Cha ngâm mình đi tìm mì
gói
Mẹ lội bùn mót chút sắn
khoai
Gió mưa phủ cả đôi vai
“Trời hành cơn lụt” cho
ai đoạn trường
Mấy ngọn cau oằn mình gió
đập
Nóc nhà tranh nước ngập
mái xiêu
Trẻ già thôi cũng đánh liều
Thoát dòng lũ cuốn chín
chiều ruột đau
Mấy ngày rồi lòng như lửa
đốt
Xót người thân không biết
hỏi ai
Quê tôi gánh chịu thiên
tai
Phone im, tin bặt cho dài
nỗi lo
Ôi bão lũ một trời tang
tóc
Mất người thân tiếng khóc
nghẹn ngào
Em thơ mắt dại chao vao
Thiên tai nghiệt ngã, lao
đao phận người
Nhà đổ nát, ruộng vườn
tơi tả
Bầy gia cầm nước lũ cuốn
phăng
Cơ ngơi gầy dựng bao năm
Mà chừ tay trắng thấu
chăng hở trời?
Hướng tình thương về miền
bão lũ
Cùng chung tay xóa bớt nỗi
đau
Trong cơn khốn khó giúp
nhau
“Của tuy tơ tóc” nghĩa
sâu muôn lòng
Nguyễn Thị Liên Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét