1. Núi đùn mây bốn đợt ngậm ngùi
Rừng trút lá hai mùa tan tác!
2. Nước ba miền ruột tím gan bầm
Người trăm triệu tim đau dạ thắt.
Có câu:
3. “Phong Châu hạo nhiên nguyên khí, vạn đại cao hiền,
Thăng Long linh mạch địa dư, phi thường uyên bác!”
Nhớ nước ta xưa,
4. Hồng Hà trùng trùng nước xoáy, tay mài kiếm, tay diệt thù, mà người dịu dàng như lời dặm, câu thơ,
Cửu Long cuồn cuộn sóng gào; người mở đất, người khai sơn; mà lòng hiền hòa như củ khoai, cục đất.
5. Đất Gia Định mưa hòa gió thuận, đây sông Tiền, đây sông Hậu; trời nước mênh mông làm nên khí phách anh hùng,
Người Trường An chữ tốt văn hay, đây hồ Gươm, đây Trấn Quốc; thổ nhưỡng uy linh tạo thành ngàn năm văn vật.
6. Tình no đầy như trái bưởi trái dưa,
Đời êm ả tợ cánh cò cánh vạc.
Nào ngờ đâu,
7. Niềm vui còn hòa quyện cùng cây cỏ nước Nam,
Tai họa vội lỏi len từ biên cương phía Bắc!
8. Chẳng mang vũ khí mà đúng là quân địch, các địa phương lo đứng lo ngồi, xuôi ngược lao đao,
Không chấp hai cánh nhưng y hệt thiên thần, ngành y tế quên ngủ quên ăn, ngày đêm tất bật.
9. Người ấm no tự dưng đói rách, thương đời bá tánh lầm than,
Trẻ cười vui chợt phải nghẹn ngào, giận giặc Cô vi hiểm ác!
10. Nó làm ta phải ngăn sông cấm chợ, khiến nhiều người không gạo không tiền, đành kéo nhau ngủ bụi ngủ bờ,
Nó làm ta phải đón ngõ chặn đường, gây bao kẻ thiếu áo thiếu cơm, phải cam chịu mưa nam gió bấc.
11.Vợ ôm con đèn khêu hiu hắt, biết cậy ai chén nước chén cơm,
Đường về quê nắng cháy chang chang, mong làng xóm cọng rau cọng rác.*
12. Chợ Bến Thành đường ngang đường dọc, ngó trẹo đầu không thấy bóng ma trơi,
Bình Hưng Hòa xe nhỏ xe to, đợi sái cổ chờ hóa thân tro cát!
Gia Định ơi!
13. Đâu hồi Sài Gòn diễm lệ, đâu hồi Hòn Ngọc Viễn Đông, người người mỏng áo cao hài,
Đâu hồi Thành đô hoa gấm , đâu hồi Vựa Lúa Miền Nam, năm năm no lòng ấm cật!
14. Đang buổi mưa sa đất tốt, cây vườn liền nẩy lộc đâm chồi, cành nhánh sum suê,
Nào ngờ gió tụ mây đen, Cô vi làm héo nụ tàn hoa, trái rơi tan tác!
Hỡi ôi!
15. Khói lò thiêu xót xa giờ ly biệt; chồng lìa vợ, vợ lìa chồng, lệ rơi nhầy đất đau thương,
Mảnh khăn tang đau đớn kiếp đơn côi, con khóc mẹ, mẹ khóc con, uất nghẹn đầy trời bi đát.
16. Thương trẻ thơ chịu côi cút vào tuổi nằm nôi,
Thương chồng vợ chia lìa trong tuần trăng mật!
17. Thương kẻ làm thuê ở mướn, ngày mong no cơm ấm áo, đâu dè vất vưởng vất vơ,
Thương người ở đậu sống nhờ, bữa cầu ấm chỗ êm nơi, nào ngờ cù bơ cù bất.
18. Thương kẻ mồ côi màn trời chiếu đất, sức mỏi mòn cơm cặn canh thừa,
Thương kẻ già nua gối đất nằm sương, đời lận đận áo ôm khố rách.
May thay!
19. Trong màu áo trắng luôn có nhiều đôi cánh thiên thần,
Giữa chốn bụi hồng vẫn còn thừa tấm lòng bồ tát!
20. Dù đường dài có lắm khúc gai góc chông chênh,
Nhưng đêm vắng luôn nhiều ánh sao trời vằng vặc!
21. Nghìn bàn tay đã chia phần cho bao mảnh đời áo rách cơm thiu,
Vạn tấm lòng vẫn nhường chỗ cho những phận người nhà xiêu cửa nát.
22. Ngành y tế đâu màng giấc ngủ, dậy sớm thức khuya, vì nhiều suy tính dập dồn,
Người chiến binh nào quản sớm hôm, ăn vội uống vàng, bởi lắm lo toan chồng chất.
23. Dịch bệnh sáng chiều tới tấp, những thiên thần đâu thể làm ngơ,
Bịnh nhân sớm tối liên miên, các chiến sĩ đâu đành ngoảnh mặt.
24. Cứu binh như cứu hỏa, miền Bắc thân thương tức tốc tiếp quân hăm hở lên đường,
Chống dịch như chống thù, bộ đội anh hùng sẵn sàng ra trận hiên ngang gánh vác.
25. Người tặng thuốc men, người cho thực phẩm, người gói thi hài,
Người tặng máy thở, người biếu quan tài, người lo liệm xác!
26. Giương cao lời thề y đức, đã bao người đối diện “quân thù”, rồi hiên ngang thanh thản bước về trời,
Sải rộng đôi cánh từ tâm, có lắm kẻ cận kề “giặc dữ”, đã kiêu hãnh an nhiên nằm với đất!
27. Đẹp đẽ sao! “Máu đỏ chảy ruột mềm”,.
Cao cả thay! “Lá lành đùm lá rách!”
Vong linh hỡi!
28. Miền âm cảnh vật vờ hồn phách, lúc giã từ đâu kẻ tiễn đưa.
Trại cách ly chua xót phận người, giờ trăn trối không ai vuốt mặt!
29. Đò vô thường sào neo thuyền đợi, đâu chọn má phấn môi son hay tóc bạc da mồi,
Kiếp nhân sinh sống gởi thác về, không hiềm vách đất nhà tranh hay lầu vàng gác bạc.
30. Bốn cảnh khổ, thì luyến lưu chi chốn Ta Bà,
Vạn niềm vui, hãy thanh thản về miền Cực Lạc!
31. Chướng chưa đến, sao kéo theo bấc lạnh lùng?
Người đã đi, nên bỏ buông điều u uất!
32. Đây lòng thành kính, hãy nhâm nhi, miếng trầu điếu thuốc đơn sơ,
Kia đường xa xăm, xin bỏ bụng ly rượu chén cơm đạm bạc!
Ô hô! Có linh xin hưởng!
* Muốn nói việc đồng bào miền Trung kéo nhau về quê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét