Nguồn:
https://www.facebook.com/siem.nguyentu/posts/2802978043312411
Theo lời kể của cựu đại tá An ninh Thái Kế Toại
https://www.facebook.com/siem.nguyentu/posts/2802978043312411
Ông
Thái Kế Toại
Về tác giả THÁI KẾ TOẠI.
• Bút danh: Lê Hoài Nguyên, Nguyên Phong.
• Sinh ngày 02-01-1950 tại Tiền Hải, Thái Bình.
• Nguyên Đại tá công an, công tác tại A25.
• Giám đốc điện ảnh Công an Nhân dân.
• Gia nhập hội Nhà văn 1998.
• Hiện cư ngụ tại Q. Thanh Xuân, Hà Nội.
• Từng là pháo thủ pháo cao xạ.
• Cử nhân văn chương Đại học Tổng hợp Hà Nội.
• Từ 08-1980 về công tác tại Bộ Công an.
Đầu tiên là phải đọc lại toàn bộ hồ sơ vụ án. Đó là một
công việc nan giải vì hồ sơ của vụ án này nhiều hàng mét khối. Giấy tờ đã lưu
trữ hàng ba chục năm, bản viết tay nhiều, bản đánh máy thì lèm nhèm. Tôi vừa
làm công tác lãnh đạo đơn vị vừa tranh thủ đọc các tập hồ sơ cơ bản. Một cán bộ
là anh Dương Thanh Hưởng giúp cho tôi. Khi đọc hồ sơ tôi hiểu được bản chất vụ
án, phát hiện ra một số tình tiết mà một số bài báo, bản tổng kết sau này đã viết
khác đi.
Việc thứ hai là phải rà soát lại toàn bộ nhân sự cùng
quan hệ nhóm, quan hệ xã hội, tâm tư, sáng tác, thái độ chính trị của những văn
nghệ sỹ đã tham gia phong trào Nhân Văn – Giai Phẩm.
Việc thứ ba là đánh giá thái độ của các chính phủ, các cơ quan văn hóa, các đài phát thanh, truyền hình, báo chí các nước, các tổ chức quốc tế quan tâm đến vấn đề Nhân Văn- Giai Phẩm này.
Kết quả là tôi đã đề xuất cần thực hiện nhanh các biện
pháp giải tỏa cho những văn nghệ sỹ đã tham gia nhóm Nhân Văn – Giai Phẩm. Đó
là biện pháp công tác tích cực nhất góp phần tháo bớt căng thẳng dư luận xã hội
và văn nghệ sỹ, góp phần làm cho việc lợi dụng sự kiện Nhân Văn – Giai Phẩm
theo chiều hướng tiêu cực giảm đi. Đầu tiên là khôi phục ngay hội tịch cho những
người đã bị khai trừ khỏi Hội Nhà văn, Hội Mỹ thuật. Thứ hai là cấp lương hưu
cho hai ông Nguyễn Hữu Đang và Phùng Cung sau khi đi tù về không có lương, chỉnh
lương hưu cho những người đã có lương nhưng quá thấp như Trần Duy, Trần Dần, Lê
Đạt, Phùng Quán, Hoàng Cầm. Thứ ba là bình thường hóa việc in tác phẩm trên
báo, xuất bản sách của các ông ở các nhà xuất bản. Thứ tư là dỡ bỏ những rào cản
đối với nghề nghiệp, đời sống con cái các ông.
Nói thêm là cùng với số văn nghệ sỹ tham gia Nhân Văn
– Giai Phẩm còn có một số văn nghệ sỹ khác cũng bị ngừng in bài, in sách trong
một thời gian dài như Nguyễn Dậu, Hồ Dzếnh, Vũ Trọng Phụng, Hà Minh Tuân, Hoàng
Tiến, Hoàng Yến, Trần Huyền Trân, Hoàng Công Khanh… Do nhiệt tình của Ban Văn
hóa Văn nghệ Trung ương và các Ban, Ngành khác công việc được tiến hành nhanh
chóng.
Riêng ông Nguyễn Hữu Đang do thân phận đặc biệt của
ông cần được giải quyết ngay. Tôi trực tiếp đi Thái Bình. Hội ý với anh Hội Phó
Giám đốc phụ trách an ninh, anh Tuất Trưởng phòng nghiệp vụ, anh Tý trinh sát
xong, không dùng xe con, tôi nhờ anh Tý lấy xe máy đèo tôi xuống Trường cấp hai
Vũ Công. Tôi ở lại làm việc với ông Đang, đêm ngủ ở nhà ông Hiệu trưởng ngay gần
nhà ông Đang. Gọi là nhà chứ đó trước là căn bếp của trường trong buổi sơ khai,
sau trường có bếp tập thể to hơn để lại cho ông Đang ở nhờ.
Sau khi tôi về giải tỏa cho ông, ông Phùng Quán, nghệ
sỹ nhiếp ảnh Nguyễn Đình Toán mới về thăm ông được. Khung cảnh và cuộc sống của
ông đúng như Phùng Quán đã kể trong bài viết vNgười tổ chức Lễ Độc lập 2-9.
Gầm giường ọp ẹp của ông đầy vỏ chai rượu, vỏ bao thuốc lá ngoại ông nhặt từ Hà Nội để trao đổi với bọn trẻ con cóc nhái làm thức ăn. Ông có một đống tất cũ đã rách cũng xin từ Hà Nội sửa lại để đi. Lại còn một chiếc vại nữa xin nước gạo của nhà bếp để lắng lại rồi gạn lấy phần bột để nấu cháo mà ông gọi là xúp. Rau thì ông trồng lấy trên vạt đất nhỏ trên bờ ao. Với mấy thứ đó ông cho là tự đủ dinh dưỡng, cũng không cần chợ búa.
Ông vẫn để dành được số tiền trợ cấp ít ỏi của công an
chi mua thóc lúc đang mùa, bán lại vào lúc giáp hạt để sinh lời. Có lúc ông đã
có hàng tấn thóc. Nhưng con cháu ông nghèo khó luôn luôn nhòm ngó tìm cách vay
mượn của ông rồi ăn quỵt. Trong thư viết cho tôi ông gọi họ là lũ giòi bọ, lưu
manh. Ông thích nói về tư tưởng của Lão Trang, triết học an nhiên tự tại thuận
theo quy luật tạo hóa. Ông cũng không tỏ ra ân oán với vụ án mà ông chịu 15 năm
tù giam, 5 năm quản chế sau mãn hạn tù. Tôi biết ông đã trải qua những trại
giam khắc nghiệt như Phong Quang Lào Cai, Quyết Tiến Hà Giang nhưng ông chỉ nói
đến việc lần ông bị tạm giam ở Nam Định do sang thăm người bạn tù bị một thanh
niên 18 tuổi cưỡi trên lưng, bắt ông làm chó cắn gâu gâu.
Trở về công an Thái Bình tôi trao đổi mấy việc theo
tinh thần chỉ đạo của Bộ như sau: Ông Đang đang là một công dân bình thường cần
phải đối xử với ông bình thường như những công dân khác. Không thể tiếp tục thực
hiện biện pháp quản chế như cũ. Phải làm hộ khẩu cho ông, cấp chứng minh thư
cho ông. Ông được tự do đi lại mà không cần có giấy phép của công an mới được
ra khỏi đất Thái Bình. Bạn bè, người thân từ xa về thăm ông không phải trình
báo xin phép. Ông được đọc và mượn sách báo tại Thư viện của tỉnh, có thể giúp
cho công tác biên soạn lịch sử cách mạng của tỉnh.
Về Hà Nội tôi báo cáo với Bộ trưởng cần đề nghị Bộ Lao
động Thương binh Xã hội làm lương hưu cho ông Đang chứ không tiếp tục dùng tiền
nghiệp vụ nuôi ông nữa. Vì ông độc thân, không có nhà cửa chỉ còn anh em con
cháu ruột ở Hà Nội nên bố trí cấp nhà cho ông và cho ông chuyển lên sống ở Hà Nội.
Việc xếp lương hưu tiến hành tương đối nhanh, ông được hưởng mức trợ cấp như
chuyên viên bậc 5 tương đương Vụ trưởng. Đối với một người như ông Đang số tiền
lĩnh hàng tháng đó rất là có ý nghĩa và cũng là rất lớn so với số tiền công an
nuôi ông. Trong khi làm lương hưu cho ông Đang xảy ra một chuyện. Ông cứ khăng
khăng đòi trợ cấp đặc biệt một lần. Ông cũng tính với tôi trong thời gian chờ
làm thủ tục ông đã thiệt hại 1.400.000 đồng. Những năm tháng trở về sống như thế
đã làm cho ông tính toán như một người nông dân thực thụ.
Việc cấp nhà và chuyển lên Hà Nội thì lâu hơn nhưng
cũng xong vào đầu những năm 90 với sự giúp thêm của ông Trần Quốc Hương, người
đàn em của ông Đang thời Văn Hóa cứu quốc, ông Phan Diễn là cháu của ông Phan
Khôi. Căn hộ ông được cấp ở cùng Khu nhà tập thể Hội Sân khấu đường Liễu Giai
nhưng ông đã bán đi dọn về ở cùng người cháu tên Hà con ông anh ruột tại Khu tập
thể nhà máy bánh mỳ Nghĩa Đô.
Việc thứ ba là đánh giá thái độ của các chính phủ, các cơ quan văn hóa, các đài phát thanh, truyền hình, báo chí các nước, các tổ chức quốc tế quan tâm đến vấn đề Nhân Văn- Giai Phẩm này.
Gầm giường ọp ẹp của ông đầy vỏ chai rượu, vỏ bao thuốc lá ngoại ông nhặt từ Hà Nội để trao đổi với bọn trẻ con cóc nhái làm thức ăn. Ông có một đống tất cũ đã rách cũng xin từ Hà Nội sửa lại để đi. Lại còn một chiếc vại nữa xin nước gạo của nhà bếp để lắng lại rồi gạn lấy phần bột để nấu cháo mà ông gọi là xúp. Rau thì ông trồng lấy trên vạt đất nhỏ trên bờ ao. Với mấy thứ đó ông cho là tự đủ dinh dưỡng, cũng không cần chợ búa.
Ông Đang bắt đầu viết và đăng báo trở lại. Vài bài báo
về đời sống điện ảnh Hà Nội trước 1945, Việc tổ chức ngày Lễ Độc lập 2-9-1945,
hoạt động của Hội truyền bá quốc ngữ… một truyện ngắn về người yêu của ông ở Hà
Nội Chiếc vòng Xơ men. Các báo cũng
có bài viết và ảnh về ông.
Tôi nhớ trong thời gian chờ đợi làm thủ tục ông lên Hà
Nội hay đạp chiếc xe đạp mi ni lại chỗ tôi. Người đương thời Hà Nội không thể
biết được ông già bé nhỏ vẻ mặt khắc khổ, dáng điệu nhếch nhác đạp chiếc xe mi
ni kia lại là Nguyễn Hữu Đang một thời nổi tiếng ở thành phố. Tôi đã trả lại
cho ông bức ảnh giấy lụa còn rất đẹp về Kỳ đài Lễ Độc lập 2-9-1945 Hồ Chủ tịch
đọc Tuyên ngôn độc lập. Ông Đang đứng trên lễ đài phía ngoài cùng bên phải.
Một lần ông bị sưng bàn chân trái. Tôi đề nghị Bệnh viện
198 của Bộ Công an chữa cho ông. Ông Giám đốc Hoàng Tuấn mừng lắm nhận lời ngay
vì mấy khi có dịp chữa bệnh cho con người đặc biệt đó. Trước khi vào viện anh
em tôi đưa ông ra ăn phở Nam Ngư đang có tiếng. Mấy bà bán nước chè ngỡ ngàng
khi ông nói chuyện phở ngày xưa. Ngày xưa Hà Nội không có phở gà như bây giờ.
Chỉ có phở bò, phở chín, phở tái, phở nạm, phở gầu, phở nước trong, phở nước đục…
Họ cũng không thể biết rằng Nam Ngư là cái quán phở thời trước ông vẫn ăn, căn
nhà cũ ông ở cũng ngay gần đây ngoài phố Yết Kiêu.
Có lần tôi hỏi ông việc bối trí quay phim ngày
2-9-1945 ông bảo có đặt hiệu ảnh Hưng Ký ở Hàng Trống quay phim nhưng sau họ
báo là phim bị hỏng, chỉ còn ít ảnh. Do bận nhiều việc to lớn hơn nên không ai
nghĩ đến việc này. Ông cho biết hình như Đội
biệt kích Con nai của người Mỹ cũng chịu trách nhiệm bảo vệ kỳ đài ngày 2-9
có thể có máy quay. Sau này khi Điện ảnh Công an làm bộ phim Điệp viên nhảy dù về nhóm các ông Lê Giản,
Hoàng Đình Giong, Nguyễn Văn Ngọc, Trần Hiệu, Nông Văn Hoạt được Đồng minh thả
dù xuống miền Bắc Việt Nam đầu 1945 liên lạc với Việt Minh đánh phát xít Nhật
chúng tôi được Hội hữu nghị Mỹ Việt tặng một cuốn băng video có những thước
phim quay về hoạt động của Đội Con nai
ở chiến khu Việt Bắc. Tuy vậy đấy mới chỉ là giả thiết. Cho đến giờ người quay
những thước phim nhựa cực kỳ quý giá về ngày lễ Độc lập 2-9-1945 vẫn còn là một
ẩn số.
Ngày 20-11-1992 hai người em kết nghĩa là thi sỹ Phùng
Cung và thi sỹ Phùng Quán tổ chức cho ông Lễ mừng thọ 80 tuổi tại nhà ông Phùng
Quán ven hồ Tây. Hàng trăm người đủ các thế hệ già trẻ của văn nghệ sỹ Hà Nội,
những người bạn cũ, ông Vũ Tú Nam Tổng thư ký Hội Nhà văn đã đến dự. Trong lời
tâm sự ông nói:
Tôi không thể nói hết được sự cảm động của tôi trước cử chỉ thân ái, ân cần của các bạn đối với tôi hôm nay. Đúng là việc may mắn lớn mà trước đây tôi không thể nào nghĩ tới, không thể nào tưởng tượng được.
7.9.2020
3 nhận xét:
Thật bất nhân cách đối xử của Chế Độ đối với văn nghệ sĩ. Lịch sử sẽ muôn đời nguyền rủa.
Chính lối đối xử tàn ác, bất nhân với nhóm Nhân Văn Giai Phẩm như vậy đã làm cho nhà văn, nhà thơ thời đó sợ hãi đến cụp vòi.
Nhà văn Nguyễn Tuân có nói một câu (tôi chỉ nhớ loáng thoáng) “Tớ còn sống được đến ngày hôm nay là nhớ biết sợ”
Nỗi sợ hãi ấy vẫn còn kéo dài đến bây giờ.
Tiếp xúc với một số nhà văn nhà thơ nhân dịp mấy đợt Thơ Nguyên Tiêu ở Văn Miếu Quốc Tử Giám và ở Hội Nhà Văn Việt Nam tôi rất thương cảm và đã viết bài thơ Bệnh Nan Y.
(Xin xem ở phần sau)
BỆNH NAN Y
Khám tổng quát
cho nhân viên một công ty
bác sĩ thấy hầu hết
mắc một chứng bệnh lạ kỳ
bệnh Teo Hòn Dái
Người bệnh ăn ngủ, ỉa đái
vẫn bình thường
không nhiễm trùng
không sốt
không nhức xương
không đau bắp thịt
đi đứng nằm ngồi
cũng giống như bao người khác
chỉ trong lúc làm ra và giới thiệu sản phẩm
mặt tái xanh
tim đập nhanh
mắt nhìn quanh lấm lét
Lúc ấy hòn dái teo đét
chỉ bằng hạt tiêu
trên người
mồ hôi vã ra như tắm
Công ty ấy
không sản xuất hàng công nghệ
không kinh doanh hàng ăn
mà chỉ làm ra tượng tranh
và nhiều mặt hàng
liên quan đến chữ viết
Đó chính là Hội Nhà Văn
Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Trên đường giao lưu thơ văn
gặp các cây bút từ Hội Nhà Văn Việt Nam
các bạn tôi
bắt tay bác này
khen chữ dùng sang cả
vỗ vai anh kia
khen tứ hay ý lạ
có sáng kiến làm mới thể thơ
Riêng tôi
gặp họ
chỉ thích nắn sờ
hai hòn dái
Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com
Đăng nhận xét