Mấy hôm trước, đọc comment của nhà thơ Đồng Thị Chúc: "Có nhiều nhà thơ muốn cách tân thơ, muốn
‘cải tiến’ thơ, có người muốn cải tiến về nội dung, có người muốn cải tiến về sử
dụng từ ngữ... Điều tiếc là người đọc chưa thích ứng được với sự’"cải tiến’
đó nên dần xa lánh thơ, họ không hào hứng khi nhìn những trang thơ trên báo hay
sách thơ trên quầy.", tôi chợt nhớ có lần cháu tôi, Đặng Quang Hiệp,
viết trên facebook thế này:
"Xác
chữ rơi
Con
mèo lười
Nhìn
chuột ve vẩy đuôi bới chữ"
Lần đấy, định comment trêu Đặng Quang Hiệp: - "Cháu bị như thế này lâu chưa? Bác sĩ
kê đơn thuốc thế nào?" vì biết vốn chữ nghĩa của cháu cũng chỉ đủ để
dùng trong giao tiếp mưu sinh nhưng đọc những bình luận của mấy nhà thơ có nhiều
thơ đăng báo Trung ương, báo Văn Nghệ của Hội Nhà văn (có nhà thơ tên Nguyễn L.
ở xứ Huế, còn tranh thủ vồn vã khoe: “Với
7 tập thơ của tôi đã in có 9 giải thưởng trong nước, 30 bài thơ được các nhạc sỹ
nổi tiếng phổ nhạc như cố nhạc sỹ bộ trưởng Văn hóa Thông tin Trần Hoàn... và
các nghệ sỹ nổi danh qua nhiều thế hệ từ năm 1979 đến nay hát như Thu Hiền, Kiều
Hưng, Trung Đức, Trọng Tấn... và có 7 bài báo đã viết về các tập thơ của tôi -
cũng đủ chứng minh thơ tôi thế nào rồi - chỉ vậy không cần ai phải khen thêm nữa.”)
... hết lời khen ngợi: "Hay quá Đặng
Quang Hiệp ơi!" "Đặng Quang Hiệp đúng là phù thủy của con chữ!".
"Đặng Quang Hiệp độc nha! Tuyệt đỉnh tài sử dụng câu chữ!" "Tứ mới,
lạ và độc lắm thi sĩ ạ!"... khiến tôi bối rối... rồi rụt rè e ngại nhắn
tin hỏi Hiệp: - "Cháu viết: ‘Xác chữ
rơi / Con mèo lười / Nhìn chuột ve vẩy đuôi bới chữ’ có nghĩa gì thế?".
Hiệp điện thoại cho tôi, hô hố cười: - "Chú lại trêu cháu. Chú thừa biết cháu
viết linh tinh chứ có biết gì thơ văn đâu mà ý với chả nghĩa... ".
Nghe Hiệp nói vậy tôi thở phào vì may quá tôi chưa
comment khen hay chê mấy câu “thơ” được phong là "Tuyệt đỉnh tài sử dụng
câu chữ!" của cháu. Bất giác tôi nhớ một “trạng thái” khác cũng khá “đặc
biệt” của Đặng Quang Hiệp: "Người đọc
không hiểu tác giả viết gì. Tác giả cũng không biết mình viết gì. Nhưng mọi người
cứ khen nhau ngậu xị.". Ở statuts này, Đặng Quang Hiệp cũng nhận được
vô số lời ngợi khen của mấy nhà thơ nhà văn có tên trong hội nhà văn Việt Nam
là: "thấm lắm", "Đặng
Quang Hiệp thâm thúy kinh khủng", "Nhà
thơ sống ở thủ đô có khác, câu chữ sang trọng và bao hàm những triết lý sống
cao siêu"... Có lẽ văn sĩ Thái Quốc Mưu đã đúng khi ông viết: “Hiện nay có nhiều người làm thơ cố tạo ra một
vẻ mới lạ để gây sự chú ý của người khác và họ gọi đó là thơ cách tân, thơ hậu
hiện đại. Còn người khen thơ, họ khen cũng để cho người khác nghĩ họ là kẻ biết
thưởng thức thơ. Thực tế họ chẳng biết gì cả.”.
Tôi rất ít comment dưới status của bạn facebook vì ngại
lỡ hiểu sai rồi comment sai hoặc “bộc bạch” thẳng quá sẽ mất lòng bạn facebook.
Đã mất khá nhiều bạn (cả trên facebook và ngoài đời) vì tính thẳng ruột ngựa của
mình nên tôi ý thức hạn chế comment dưới status của bạn facebook nhưng không hiểu
sao nhiều lúc cứ comment thẳng tuột những suy nghĩ trong đầu. Ví dụ như khi đọc
bài thơ "Bà Van Ga" của nhà
thơ, nhà báo Phạm Đức Mạnh, thấy mọi người khen bài thơ những lời chất ngất: “Bài thơ viết về nhà tiên tri Vanga thật tuyệt
với ngôn ngữ thơ xuất thần”, “Nhà thơ Phạm Đức Mạnh hội đủ Tâm - Đức -
Tầm”, “Đọc bài thơ thăng hoa tri thức!”,... Tôi ngạc nhiên: Sao người
ta comment dễ dãi thế? Khen như vậy khác gì là dối mình, dối bạn? Có khen xã
giao, khen lấy lòng bạn facebook thì cũng nên nghĩ tới phản ứng khi đọc của người
khác chứ? Định lướt sang bài khác thì đập vào mắt tôi dòng bình luận của nhà
thơ Nguyễn Vũ S.: - “Thơ hay, đầy ẩn dụ về
‘những cái chết đã được báo trước’. Như mất nước, khô hạn thiếu nước đồng bằng
sông Cửu Long...” thế là tôi comment phản hồi rất thật: - “Thôi thì thơ hay hay không không bàn vì còn
phụ thuộc vào ‘cảm nhận’ của mỗi người hoặc khen hay vì xã giao, vì ‘áo thụng
vái nhau’ nhưng chỉ vì bài thơ có 2 chữ ‘thiên tai’ mà còm lấy được là ‘đầy ẩn
dụ về "những cái chết đã được báo trước’. Như mất nước, khô hạn thiếu nước
đồng bằng sông Cửu Long...’ thì thật
không nên chút nào”. Sau bình luận đó, trên trang blog cá nhân của tôi
(Trang Đặng Xuân Xuyến) “được đón nhận” lời “góp ý” rất “đã tai” của “bạn đọc” ẩn
danh (đừng thích thể hiện): “Kinh nhỉ. Thích
thể hiện thế nhỉ. Nhận xét cứ như đúng rồi ý: ‘Thôi thì thơ hay hay không không
bàn vì còn phụ thuộc vào ‘cảm nhận’ của mỗi người hoặc khen hay vì xã giao, vì ‘áo
thụng vái nhau’ nhưng chỉ vì bài thơ có 2 chữ ‘thiên ta’” mà còm lấy được là ‘đầy
ẩn dụ về ‘những cái chết đã được báo trước’. Như mất nước, khô hạn thiếu nước đồng
bằng sông Cửu Long...’ thì thật không nên chút nào." Biết thì hãy nói còn
không biết thì dựa cột mà nghe đừng đã ngu còn cố tỏ ra nguy hiểm”. Cũng
sau bình luận đó, danh sách bạn facebook của tôi hao hụt thêm mấy "bạn"
tưởng như đã là chí cốt.
Lại như lần tình cờ đọc một status của nhà văn nọ từng
làm Giám đốc một Nhà xuất bản, thông báo một truyện ngắn của ông lọt vào danh
sách 10 truyện ngắn được bạn đọc yêu thích nhất năm.... trên trang web văn nghệ
X, tôi đã vô tư comment: -“Chúc mừng anh!
Nhờ statuts của anh, hôm nay em mới biết tới trang web này”. Thế là nhà văn
nọ hủy kết bạn rồi “chặn” nick facebook của tôi dù trước đó anh nhiều lần vồn
vã trao đổi messenger với tôi "những lời gan ruột" về chuyện văn,
chuyện đời.
Hay khi đọc bài "Trải
qua một cuộc bể dâu... Đọc Huyết Ngọc, tiểu thuyết của Tống Ngọc Hân, Nhà xuất
bản Phụ Nữ 2015" trên facebook Tống Ngọc Hân của tác giả Bùi Việt Thắng
(Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Phê bình Hội Nhà văn Việt Nam) có những câu viết
rất vội, kiểu: "Nhân vật là cốt lõi
của tiểu thuyết, thiếu nó tác phẩm sẽ trở nên chống chếnh thậm chí hụt hơi.".
Tôi đã thẳng ruột ngựa comment: Trời! Không có nhân vật thì sao gọi là tiểu
thuyết, là tác phẩm văn học mà nhận định "thiếu
nó tác phẩm sẽ trở nên chống chếnh thậm chí hụt hơi"?! mà quên nghĩ tới
phản ứng của nhà văn Tống Ngọc Hân vì tác giả Bùi Việt Thắng là nhà phê bình
văn học tên tuổi, đã "ưu ái" viết giới thiệu tác phẩm của chị với bạn
đọc. Có lẽ Tống Ngọc Hân đã gỡ bỏ status đó hoặc xóa bình luận của tôi để tránh
sự khó xử của chị với bạn đọc, nhất là với tác giả Bùi Việt Thắng.
Thật hiếm người như văn sĩ Trần Thị Hồng Châu lại tiếp
nhận vui vẻ comment thẳng đến khó nghe của tôi dưới status chị cảm nhận bài thơ
“Gởi buồn cuối năm” của nhà thơ Kha
Tiệm Ly: “Tôi mới có duyên đọc thơ của
Kha Tiệm Ly được mấy bài và mấy bài đó tôi đều thích chất ngông mà không
nghênh, bi mà hùng tráng, đau mà hào sảng trong thơ của ông. Bài thơ này cũng vậy,
cũng những nét rất riêng của thơ Kha Tiệm Ly. Đọc bài viết của văn sĩ Hong
Tran, tôi thích cách cảm thơ văn mới lạ của chị nhưng có lẽ vì chị quá yêu mến
tài thơ của nhà thơ Kha Tiệm Ly nên chị múa bút đẹp quá. Bài thơ là tâm trạng
nhức nhối, đau đớn và tuyệt vọng của một đấng nam nhi trước hiện trạng đau
thương của đất nước. Chỉ vậy thôi, không là những dự cảm, tiên tri như văn sĩ
Hong Tran đã phóng bút. Vì yêu những trang viết của chị nên chia sẻ đôi dòng
trái ý, mong chị đừng giận”. Sau bình luận đó, hình như mến tính thẳng ruột
ngựa của tôi nên chị năng ghé thăm trang facebook của tôi hơn và thường để lại
những comment cũng rất thẳng.
Hà
Nội, 01 tháng 11-2021
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét