BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2019

TRÁNG SĨ HÀNH - Thơ Kha Tiệm Ly


        


TRÁNG SĨ HÀNH
(Viết tặng Vĩnh Thuyên)

Tạm dừng vó ngựa ở nơi đây,
Quán cũ phong sương phủ lớp dày.
Còn ta, nửa kiếp phiêu linh đó,
Gom vào bầu chưa đủ cuộc say!

Hàng liễu vật mình theo gió chướng,
Chợt nhớ quê nhà tóc liễu bay.
Hoa đào trước quán bâng khuâng rụng,
Chẳng biết người xưa má vẫn đầy?
Môi xưa còn mọng màu mận chín,
Tóc xưa còn thoảng chất hương lài?
Bóng xưa mờ nhạt lung linh chén,
Lá xưa buồn đón gió heo may?

Tống Giang rượu uống đong nghìn chén,
Mà giận mình chưa đổi cuộc xoay.
Muốn tung cánh đại bàng muôn dặm,
Mà giận mình chưa đủ sức bay!
Sờ tóc bạc, thẹn cùng tuấn mã,
Vỗ gươm thiêng, thẹn với cỏ cây.
Vó ngựa kì hồ chưa mỏi bước,
Mà áo phong trần đã bạc vai!

Thẹn nỗi bình sanh chưa toại chí,
Gươm anh hùng đã vuột tầm tay,
Thẹn nghiên bút chợ đời rao bán,
Thẹn ơn cha, ơn mẹ, ơn thầy!
Lỡ thẹn cùng Lương Sơn hảo hán,
Lại thẹn cùng bóng nguyệt non tây.

Kinh Kha lấy mạng treo đầu kiếm,
Dịch Thủy dòng xưa nước thở dài.
Gươm múa bồi hồi theo tiếng trúc,
Tráng sĩ đi hề, tang nhuốm màu mây!
Mang chủy thủ, lạnh lùng qua sông Dịch,
Xác gởi Hàm Dương, máu chảy nhầy!
Dũng sĩ hề, vì người tri kỉ,
Hàm Dương hề, mây trắng bay bay!
Có cái chết sáng ngời chữ NGHĨA,
Trượng phu hề, đá vỡ tro bay.
Đô Cương lệ ướt bâu tân khách,
Rượu Yên bang không đủ một Đan say!

Chợt ngưỡng mộ Hoàng Sào rạch đất,
Một thước gươm thiên hạ chia hai.
Rừng gươm giáo vào Quan Trung lãnh địa,
Mà ta còn ngơ ngác chốn thiên nhai!
Ai mài kiếm Lương Sơn mòn đá núi,
Thẹn đầu non chênh chếch bóng trăng lay!
Nghe gió lạnh, đồi cao ngựa hí,
Để trường giang thao thức canh dài!

Tầm Dương kĩ nữ ôm đàn hát,
Hơi rượu mơ hồ, thương nhớ phôi phai?
Nàng nức nở làm sầu tiếng nhạc,
Ta bâng khuâng dở chén Mao Đài.
Bóng người cũ tan dần trong men đắng,
Em và nàng, tri kỉ mấy ai?

Dũng sĩ ngày mai nào dám hẹn.
Nên nghìn đêm, còn lại một đêm nay.
Nén u uất, rượu nồng luôn cạn chén,
Giấu đau thương, tóc liễu rũ che mày.
Nàng nửa kiếp đón đưa người mấy lượt,
Nên đắng lòng mà rượu ngọt thành cay?
Ta nửa kiếp giang hồ chân mỏi bước,
Gom vào bầu chưa đủ một cơn say!

                                 Kha Tiệm Ly

Không có nhận xét nào: