Tên
thật : Nguyễn Thị Phương
Sinh
năm : 1981
Giáo viên :
Giáo viên :
Trường mầm non Sơn Ca
Địa
chỉ: Tổ dân phố 7, Thị trấn Phú Túc, huyện Krông Pa, tỉnh Gia Lai
Điện
thoại : 098 687 2959
NHỚ QUÊ HƯƠNG
Quê hương ơi
da diết nhớ làm sao
Từng lũy tre xanh,
hàng dừa nghiêng bóng đổ
Bờ ao in bóng dải mây
xanh, cánh chim trời bay liệng
Những buổi chiều
theo mẹ ra cánh đồng
Đàn cò trắng bay, đồng
lúa xanh mênh mông
Rập rờn nhấp nhô
lúa lượn như sóng nước
Hai bên đường đi ngả một
màu xanh mướt
Những chiều thả diều,
nghe tiếng sáo vi vu
Ôi nhớ lắm !
những trưa hè hái vài
quả cà
chơi đánh đũa, bắn
bi...
Những ngày cột bò,
thả diều, ... rong
chơi cùng lũ bạn
Quá bữa ăn mẹ đi tìm mắng
cho một trận
Mắt rưng rưng bỗng
dưng tôi muốn khóc
Cha an ủi rồi hỏi bò
đâu con ?
Ngơ ngác tôi tìm bò xung
quanh
Không thấy bò đâu thôi
lần này sẽ no đòn rồi đấy
Sợ quá tôi khóc xin
cha mẹ tha lỗi
Cha tìm được bò
Rồi nói nó về chuồng rồi
con...
Cuộc sống mưu sinh lớn
lên
tôi phải xa quê hương
Mỗi lần nhớ quê
chỉ được về thăm mẹ
cha nhũng ngày nghỉ phép
Bao buồn vui...
chỉ còn trong kí ức
Sắp hai mươi hai năm rồi
lòng vẫn luôn thổn thức
Nhớ mẹ già mòn mỏi
ngóng chờ con.
NGỌN NẾN TRONG ĐÊM
Anh biết không ?
Noel năm nay
em cũng không dạo phố
không đến nhà thờ
Chỉ ước mình được hóa
nàng thơ
Em nhìn qua ô cửa sổ
Căn phòng lạnh lẽo đìu
hiu
Noel giáo đường vang vọng
Người xe tấp nập ngoài
đường
Anh biết không ?
Năm nay Noel lạ lắm
Không giống như những
năm qua
Có lẽ Chúa thương em lạnh
Nên ban ấm áp hiền hòa
Đêm qua hơn một giờ
sáng
Em cùng ngọn nến trong
đêm
Nến nhìn em - em nhìn
nến
Gượng cười mắt đậm lệ
nhòa
Anh biết không ?
Anh biết không ?
em tưởng tim mình
đã chết
Tưởng chừng đã hết yêu
thương
Bởi những vết thương rỉ
máu...
Em trừng phạt mình
đóng cửa trái tim
Lặng im
Kí ức hiện về...
khoảnh khắc xưa nghiệt
ngã
Bóp nát tim đau
Chân chùng
từng ngón tay buông rã
rời...
Nhủ lòng hãy thôi nhớ
anh
Một người tham hư danh
Quay lưng tìm bến đỗ
Vỡ mộng uyên ương...
Tình bỗng chốc tàn
theo khói mây
Nụ hồng thơ ngây ngày
cũ
Pha lê nâng niu...
vụn vỡ...
Em về
Vùi chôn nấm mộ tình hờ
Nến đêm nay đủ soi
sáng khuôn mặt tủi sầu bơ vơ
Bản tình ca em viết
cho anh còn dang dở,
Tiếng mưa đêm
Không làm xoa dịu
Một vì sao cô đơn đến
tận cùng
Đã có những lúc
Tưởng chừng gục ngã
Vậy mà
trông ngóng luân xa
Rồi vỡ òa...
vầng trăng cắt xẻ làm
đôi...
Qua đêm nay
xin kí ức kia không về
Bình minh rạng rỡ
như ngọn nến thắp lên
ánh sáng diệu kì
Và con tạo xoay vần
Chuyển đổi
Một người tốt hơn anh
sẽ đến
Trao cho em cuộc đời
Nồng nàn
Hạnh phúc
tin
yêu.
TRỞ VỀ KHOẢNG TRỜI RIÊNG EM
Em trở
về khoảng trời riêng
em
Khoảng trời công việc,
thơ và sách...
Những ánh đèn
đêm đêm leo lắt
Mắt thâm quầng
Vì những ngày thức
thâu đêm...
Khoảng trời
riêng em bình dị êm đềm
Không buồn, lo...
ai đó làm tổn thương nữa
Dẫu biết rằng yêu
thương
"hình như là một
nửa" ?
Nên ta mãi hoài
để lạc mất nhau
Khoảng trời
riêng em không còn những...
nỗi đau
Chỉ còn
đam mê niềm vui phía
trước
Miệng cười
thật tươi
chân luôn vững bước
Tạm biệt
tháng ngày
mắt biếc
buồn trôi..!
Uyên Khuê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét