Cam Ranh một chiều đầu hạ, nắng trải vàng như rót mật
giữa bầu trời trong xanh không gơn chút mây, giàn hoa giấy trước nhà rực rỡ
rung rinh theo gió hòa cùng tiếng chim cu gáy nhà hàng xóm thi thoảng vọng sang
từng hồi. Khung cảnh bình yên và đẹp đẽ bao năm của ngôi nhà nhỏ như nó vốn dĩ,
giờ rơi vào sự tĩnh lặng vì thiếu vắng Ba. Ngồi nhìn ra con đường trước nhà,
con tưởng chừng như thấy bóng dáng Ba đang đạp xe tập thể dục về, từng bước dắt
xe mở cổng nhà, gương mặt đầm đìa mồ hôi và cười nói hớn hở… Nhớ những sáng sớm
hay xẩm tối, đều đặn ba cùng mẹ đi dạo công viên vài vòng đến tận bến xe, rồi
pha café, trà sáng... Cuộc sống thường nhật tuổi già bình dị, nhẹ nhàng tưởng
chừng như trôi đi mãi…
Con nhớ lắm thời sinh viên, có một mùa hè hai cha con
đi xe khách ra Quảng Trị, đem theo chiếc Cub để rong ruổi tận Phong Nha, Quảng
Bình... Trên đường đi Ba giảng giải cặn kẽ về thổ nhưỡng, khí hậu, con người của
vùng đất Bình Trị Thiên nắng cháy gió Lào khắc nghiệt. Hai cha con ở lại trong
ngôi nhà của ông mệ nội khi xưa Ba và các O đã lớn lên, ngôi nhà được xây hơn
60 năm trước trên con đường rợp bóng hai hàng cây xà cừ đến nay vẫn sừng sững
xanh mướt đổ bóng xuống dòng kênh thủy lợi. Từ Quảng Trị vào Huế, qua chợ Truồi,
qua phá Tam Giang, chiếc xe Cub chở hai cha con đi khắp đền đài thành quách của
cố đô xưa, từ lăng Tự Đức đến lăng Khải Định, lên chùa Thiên Mụ, rồi qua chợ
Đông Ba… Từ Hải Vân Quan, ba chở con xuôi đèo nhìn biển trời Đà Nẵng từ lúc chiều
tà đến khi thành phố rực sáng lên đèn. Ba làm hướng dẫn viên hăng say tận tình
cho con vì thông thuộc sử sách, ánh mắt ba vui cười, gương mặt ba rạng rỡ… Ba
và con như hai người bạn cùng nhau trải nghiệm, Ba truyền tình yêu đất nước con
người, tình yêu văn học đến các con qua những câu chuyện, những chuyến du lịch
mà đến giờ con vẫn nhớ như in.
Quá nhiều kỉ niệm Ba ơi!
Quá nhiều kỉ niệm Ba ơi!
Cám ơn Ba vì đã là một người cha, một người bạn, một người thầy hoàn mỹ.
“Ôi phù du, từng tuổi xuân đã già. Một ngày kia đến bờ, Đời người như gió qua”
Hãy bình an và tự tại Ba nhé, những âm vang đời sống rồi cũng sẽ “phôi pha” theo từng bước chân Ba hân hoan về nương náu cõi Phật.
Maggie Tran
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét