Con gái của người ta sau 24 giờ sinh ra đã trở thành con gái của tôi, và chỉ sinh sau con gái của tôi có 4 giờ tại Bảo Sinh Viện Quân Đội Thành Phố Nha Trang năm 1972.
Vợ tôi lo lắng: "Làm sau đủ sữa cho 2 đứa? Thiên hạ nói bậy bạ làm sau chịu nổi?".
"Cho nó uống sữa bò, anh sẽ mướn thêm người giúp việc nữa cho em.", tôi quả quyết.
Thế là thủ tục xin con của tôi và đồng ý cho con do cô
ta viết được đưa cho cô mụ, nhưng sáng hôm sau thì cô ta đã rời khỏi bệnh viện,
bỏ con lại khi thủ tục chưa hoàn tất. May mắn là Ban Xã hội Quân Đội cũng dễ
dàng hoàn tất nốt thủ tục nhận con nuôi mà làm khai sinh giống như thủ tục khai
sinh của con gái của tôi. Đây có lẽ là trường hợp hy hữu một đứa trẻ "Lai Mỹ" mà khai sinh do hai vợ
chồng là người Miền Đông và Tây Nam Việt Nam coi như sinh ra (Tiếc là năm 75 tất
cả hình ảnh đều mất hết).
Trong tiệc đầy tháng, 2 đứa bé như cặp song sinh, một
Việt một Mỹ đẹp như thiên thần. Chỉ khổ cho thân tôi, vì hai đứa trẻ đứa nào
cũng đòi bồng một lúc, hễ đứa này trên lưng thì đứa kia phải bế trên tay.
30/4/1975, tôi bị rã ngũ. Tôi không thể về quê Ngoại
như ước muốn sống ở Rừng Dừa năm xưa vì nay B-52 cày nát thành bình địa. Tôi muốn
phá hoang trồng lại, nhưng phải trình diện vào tù cải tạo. Một tháng trôi qua,
rồi một năm, rồi năm nữa .. Vợ không thấy đi thăm mà con cũng không bao giờ được
gặp mặt. Mỗi tháng chỉ có Mẹ tôi được 15 phút thăm nuôi. Hỏi gì Mẹ tôi cũng nói
tất cả bình an, vợ và các con ngoan và khỏe mạnh. Tôi lúc nào cũng nhờ Mẹ lưu
tâm cho bé Thùy An, tên đứa con "Lai
Mỹ". Chắc là nó bị kỳ thị ở trường học và sống với mọi người sẽ rất
khó khăn. Nhưng Mẹ tôi nói con khỏi lo, nó sống rất tốt học rất giỏi nên được
thầy cô và bạn bè quí mến. Dường như Mẹ tôi lúc nào cũng né tránh khi tôi hỏi đến
vợ và con gái của tôi, bé Thanh An. Tôi đoán có lẽ chuyện gì không tốt đã xảy
ra nhưng cũng đành bó tay không biết hỏi ai.
4 năm sau tôi được ra tù. Con gái mang 2 dòng máu ôm
tôi khóc như mưa, nhưng con gái và vợ tôi thì không thấy đâu nữa. Tôi đoán biết
chuyện không hay nên cũng không hỏi Mẹ.
Con bé thỏ thẻ kể cho tôi nghe. Ba đi rồi mấy tháng
sau Má dẫn chị Hai đi với Má về thăm Ngoại mà không cho con đi, và từ đó không
về nữa. Con hỏi Nội Má con chừng nào về? Nội nói Nội cũng không biết.
Thời chinh chiến, tiền lương của 3 đứa con đưa cho Mẹ,
Mẹ tôi xài tiện tặn có dư, hễ đủ 1 chỉ thì mua 1 chỉ vàng y, đủ 10 chỉ thì đổi
thành 1 lượng vàng. Con thất thế sa cơ, Mẹ lại bán vàng nuôi con. Mẹ cho con
vàng để vượt biên.
Năm 1982, tôi và em gái tôi vượt biên. Con gái của tôi
nhứt định Ba đâu con ở đó. "Con
không sợ chết, con chỉ sợ phải xa Ba".
Trời không nỡ bỏ 2 Cha con tôi, tôi đã lái tàu vượt biên thành công. Con gái tôi bắt đầu vào Trung Học, có lẽ nhờ cái máu Mỹ của nó hay sao mà chỉ mấy tháng thì nó nói tiếng Mỹ như súng liên thanh. Cứ có dịp là đeo bên tay Cha khi đi chợ hay đi ăn nhà hàng hay có đám tiệc.
Hình ảnh một ông già Việt Nam, có một cô gái hoàn toàn
trông giống Mỹ không thấy có chút gì lai đeo theo một bên và nhõng nhẽo thì chắc
chưa có ai bằng. Tối ngày gặp mặt gọi Daddy, không thấy mặt thì: "Daddy, Ba đâu rồi". Tôi vui với
"Con gái của người ta", và
cũng là nguồn an ủi duy nhất cho tôi vui sống.
Tôi làm công nhân cho hãng làm phụ tùng xe hơi, lương
cũng dư sức nuôi con lên đại học và mua nhà trả góp. Năm 1995 con gái tôi thành
y sĩ nhãn khoa và có việc làm ngay. Ngày làm lễ mãn khóa, cầm mảnh bằng trên
tay, con gái ôm tôi khóc như chưa bao giờ khóc như thế.
Tôi hỏi: "Con vui mừng sao lại khóc dữ thế?".
"Cám ơn! Con cám ơn Daddy nhiều lắm. Con nghĩ không biết có bao nhiêu ngàn hay chục ngàn đứa trẻ bị Cha Mẹ bỏ rơi mà có bằng Đại học như con? Con thương Daddy nhiều lắm!", nó nức nở.
"Daddy
cũng cám ơn con, nhờ có con mà cuộc sống của Ba mới có ý nghĩa mà vui sống tiếp
bấy lâu nay".
Hai Cha con dị chủng ôm nhau cùng khóc.
Bạn bè của con biết thì không có gì lạ về sự khắng
khích của 2 Cha con Việt-Mỹ này, nhưng những người xa lạ thì hiếu kỳ nghĩ suy
lung tung nhưng không thể nào ra được đáp án. Cha Việt sao con Mỹ mà không có
chút gì là dáng vẻ Việt Nam?
Tôi đi làm đem cơm theo ăn nay làm thêm phần cho con
gái. Lương của con gái đưa hết cả cho tôi, chỉ lấy 100 bạc để đổ xăng và ăn quà
vặt. Khi cần mua sắm gì thì nói xin. Tôi từ chối cách nào cũng không được nên mở
một sổ bank riêng bỏ hết tiền của con gái đưa để khi nó cần đưa lại cho nó.
Hai năm sau, em gái của tôi bán 2 cái nhà cũ để mua
cái nhà lớn hơn, tôi bảo con gái vay tiền ngân hàng mua cả 2 cái. Vì không vay
được một lúc gần nửa triệu bạc nên tôi dùng cái nhà tôi để thế chấp vay mua 2
cái nhà cho con gái đứng tên và cho mướn.
20 năm trôi qua nhanh. Lưng của tôi bị thoái hóa cột sống nên đau càng ngày càng nhiều. Chân tôi bắt đầu bị tê. Lái xe lúc nào chân cũng phải nhịp nhịp thử coi còn hoạt động được hay không, nhỡ bị tê khi cần thắng mà không xử dụng được thì nguy to. Tinh thần tôi bị hoảng loạn khi nghĩ đến lúc không cử động được, tay chân bởi dây thần kinh bị gai xương sống ép nên không hoạt động được. Mổ xương sống thì xác xuất rủi ro khá cao, nên khi còn gượng đi đừng được tôi không chịu mổ để cắt gai cột sống. Con gái thì đeo theo một bên ít đi chơi ít giao thiệp với bạn bè. Đi làm về là quanh quẩn bên Cha làm tôi thêm lo lắng.
"Sao
con không có bạn trai? Con lập gia đình cho Ba yên tâm.",
tôi khuyên con.
"Ai
bảo Ba con không có bạn trai? Bạn trai của con đang ghi tên học tiếng Việt, bao
giờ nói được tiếng Việt con sẽ đem về ra mắt Ba. Anh ta người Đức nhưng sinh
trưởng ở đây, và chịu điều kiện của con kiện là phải sống chung với Ba suốt đời.
Nhưng con thêm điều kiện phải nói được những câu thông dụng tiếng Việt Nam.
"Ba nói tiếng Anh cũng tạm hiểu được mà con".
Nhưng
con muốn con của con sau nầy phải nói được tiếng Việt, nên anh ta ghi tên học một
năm tiếng Việt ở Đại học Victoria.
Tuổi 60 cũng đúng lúc tôi được phép về hưu vì là cựu
quân nhân nên sớm hơn dân sự 5 năm. Con gái thì hối thúc Ba nghỉ việc đi, tiền
hưu Ba đủ sức tiêu dùng, nếu có cần mua gì hay đi đâu con lo cho Ba được.
Tôi xin nghỉ việc về hưu. Sáng nào 5:30AM cũng đi bơi
để chữa trị bệnh đau lưng. Con gái cũng đi theo. Sáng nào hai Cha con xe ai nấy
lái đến hồ bơi. Con tập gym, Cha thì bơi. Con gái đem quần áo uniform thay đi
làm luôn.
Một hôm con gái tôi nói: "Ngày mai con không đi làm; Ba có muốn con chở Ba đi thăm bác Hoàn
không? Con nghe con gái của Bác nói là Bác đã bị đưa vào Viện Dưỡng lão tuần rồi.".
"Sao con lại dùng chữ “bị”? Chẳng lẽ Bác Hoàn không muốn vào Nursing Home mà bị bắt buộc vào hay sao?".
"Bác
Hoàn bị stroke té, xe cấp cứu đem vào nhà thương. Bác ấy bị méo mặt và miệng
không nói được nên các con của Bác xin bác sĩ cho vào Viện Dưỡng lão, vì nếu về
nhà sau nầy xin vào thì Bộ Y Tế sẽ check sức khỏe và trí nhớ khó khăn lắm mới
được chấp nhận nên để nhà Thương quyết định thì khỏi phải check gì hết!".
"Bác
chỉ hơn Ba có 2 tuổi và trí nhớ còn tốt lắm mà? Ừ! thì Ba với con đi thăm Bác ấy
kẻo tội nghiệp. Hơn nữa mai mốt Ba có vào sẽ có người thăm lại Ba".
"Không
bao giờ có chuyện đó Ba đừng mơ! Con không bao giờ gởi Ba vô Viện Dưỡng Lão
đâu!", con tôi bĩu môi. "Con
tập gym để đủ sức bồng Ba khi Ba cần đến. Con cũng chọn chồng to con để phụ với
con. Ba xài Computer và Internet thường xuyên, trí nhớ của Ba sẽ không bị
Dementia hay Alzheimer".
"Cám
ơn con! Nhưng con còn công việc và cuộc sống của riêng con".
"Trại
Mồ Côi Không Dành Cho Con, Thì Viện Dưỡng Lão Cũng Không Dành Cho Ba!",
con gái tôi chắc nịch.
"Con
nhớ mua trái cây biếu Bác ấy, nhớ đừng mua bánh ngọt vì Bác ấy cử ăn đường".
Trời không nỡ bỏ 2 Cha con tôi, tôi đã lái tàu vượt biên thành công. Con gái tôi bắt đầu vào Trung Học, có lẽ nhờ cái máu Mỹ của nó hay sao mà chỉ mấy tháng thì nó nói tiếng Mỹ như súng liên thanh. Cứ có dịp là đeo bên tay Cha khi đi chợ hay đi ăn nhà hàng hay có đám tiệc.
Tôi hỏi: "Con vui mừng sao lại khóc dữ thế?".
"Cám ơn! Con cám ơn Daddy nhiều lắm. Con nghĩ không biết có bao nhiêu ngàn hay chục ngàn đứa trẻ bị Cha Mẹ bỏ rơi mà có bằng Đại học như con? Con thương Daddy nhiều lắm!", nó nức nở.
20 năm trôi qua nhanh. Lưng của tôi bị thoái hóa cột sống nên đau càng ngày càng nhiều. Chân tôi bắt đầu bị tê. Lái xe lúc nào chân cũng phải nhịp nhịp thử coi còn hoạt động được hay không, nhỡ bị tê khi cần thắng mà không xử dụng được thì nguy to. Tinh thần tôi bị hoảng loạn khi nghĩ đến lúc không cử động được, tay chân bởi dây thần kinh bị gai xương sống ép nên không hoạt động được. Mổ xương sống thì xác xuất rủi ro khá cao, nên khi còn gượng đi đừng được tôi không chịu mổ để cắt gai cột sống. Con gái thì đeo theo một bên ít đi chơi ít giao thiệp với bạn bè. Đi làm về là quanh quẩn bên Cha làm tôi thêm lo lắng.
"Ba nói tiếng Anh cũng tạm hiểu được mà con".
"Sao con lại dùng chữ “bị”? Chẳng lẽ Bác Hoàn không muốn vào Nursing Home mà bị bắt buộc vào hay sao?".
Hai Cha con tôi vào Viện Dưỡng Lão Cửu Long vừa sau giờ
ăn sáng, nên gặp Bác Hoàn ngay phòng ăn. Mặt và miệng của Bác Hoàn trở lại gần
bình thường và giọng nói tuy có biến giọng nhưng vẫn còn nghe rõ lắm. Bác bắt
tay tôi coi vẻ mừng và cảm động, nhưng hai mắt lệ ứ tròng. Thăm Bác Hoàn khoảng
một tiếng sau hai Cha con xin phép ra về.
Con gái tôi lái xe ghé Chợ và nói: "Con đãi Ba ăn bún bò Huế.".
- Ừ! ăn thì ăn.
Con gái mở cửa cho tôi và kéo ghế cho tôi ngồi, gần như ai cũng quay ngó chúng tôi. Cô bé chạy bàn thì quen quá với Cha con tôi vì nhiều lần ăn ở quán nầy.
- 2 tô bún bò Huế phải không Chú?
- Ờ! Cháu cho Chú 2 tô.
Con gái mở cái xách tay của nó ra, mà nó đổi cái xách tay lớn hơn hồi nào tôi không để ý. Nó kéo ra một bịch nylon và kéo rau kinh giới ra. Nó để rau kinh giới tím qua một bên và nói: "Cái nầy của Daddy".
Rồi kéo mớ khác là kinh giới xanh và nói: "Cái nầy của con".
- Ừ! ăn thì ăn.
Con gái mở cửa cho tôi và kéo ghế cho tôi ngồi, gần như ai cũng quay ngó chúng tôi. Cô bé chạy bàn thì quen quá với Cha con tôi vì nhiều lần ăn ở quán nầy.
- 2 tô bún bò Huế phải không Chú?
- Ờ! Cháu cho Chú 2 tô.
Con gái mở cái xách tay của nó ra, mà nó đổi cái xách tay lớn hơn hồi nào tôi không để ý. Nó kéo ra một bịch nylon và kéo rau kinh giới ra. Nó để rau kinh giới tím qua một bên và nói: "Cái nầy của Daddy".
Rồi kéo mớ khác là kinh giới xanh và nói: "Cái nầy của con".
Ông ngồi bàn gần kế bên quay sang: "Cô Mỹ nầy sao nói tiếng Việt rành quá
và rành ăn bún bò Huế hơn cả người Việt Nam!".
- Nó là người Việt Nam chứ không phải Mỹ. Nó chê rau kinh giới tím ăn nồng quá mà tôi thì thích kinh giới tím hơn nên nó hái riêng hai loại cho Cha con chúng tôi.
- Cô ta là con dâu của Anh?
- Không. Nó là con gái của tôi.
Hai tô bún bò Huế được bưng ra, cuộc đàm thoại ngưng tại đây và có lẽ ai cũng liếc mắt xem khi cô Mỹ 100% vắt chanh và ngắt từng cọng rau bỏ vào tô cho Cha. Tôi hãnh diện là đã không lầm khi bỏ công bao năm cơ cực nuôi “Con của người ta”.
Về tới nhà chưa kịp thay quần áo thì điện thoại reo. Bạn
Hoàn, người tôi vừa đi thăm, phone cho tôi từ Viện Dưỡng Lão.
"Anh mới về tới nhà phải không? Hồi nãy tôi gọi không ai bốc phone. Sau khi Anh về rồi có một Bà trong Viện Dưỡng Lão này hỏi Anh có phải Hải Quân hay không và đứa con gái Mỹ đi theo Anh là con của Anh? Bà ta nói là người quen của Anh ở Nha Trang khi xưa, muốn xin số phone của Anh, nên tôi hỏi Anh trước. Có phải nhân tình cũ ngày xưa hay không? Nếu phải thì vào gặp gấp đi, dễ gì xa xứ gặp cố tri!".
- Ừ! Thì Anh cứ cho có sao đâu. Bốn mươi mấy năm rồi
làm sao ai còn nhớ được ai!
- Nó là người Việt Nam chứ không phải Mỹ. Nó chê rau kinh giới tím ăn nồng quá mà tôi thì thích kinh giới tím hơn nên nó hái riêng hai loại cho Cha con chúng tôi.
- Cô ta là con dâu của Anh?
- Không. Nó là con gái của tôi.
Hai tô bún bò Huế được bưng ra, cuộc đàm thoại ngưng tại đây và có lẽ ai cũng liếc mắt xem khi cô Mỹ 100% vắt chanh và ngắt từng cọng rau bỏ vào tô cho Cha. Tôi hãnh diện là đã không lầm khi bỏ công bao năm cơ cực nuôi “Con của người ta”.
"Anh mới về tới nhà phải không? Hồi nãy tôi gọi không ai bốc phone. Sau khi Anh về rồi có một Bà trong Viện Dưỡng Lão này hỏi Anh có phải Hải Quân hay không và đứa con gái Mỹ đi theo Anh là con của Anh? Bà ta nói là người quen của Anh ở Nha Trang khi xưa, muốn xin số phone của Anh, nên tôi hỏi Anh trước. Có phải nhân tình cũ ngày xưa hay không? Nếu phải thì vào gặp gấp đi, dễ gì xa xứ gặp cố tri!".
Một ý nghĩ thoáng qua trong óc tôi: Không lẽ là Mẹ ruột
của con gái của tôi? Chứ nếu Bà ta là người vợ bỏ tôi ngày nào thì chắc chúng
tôi phải nhìn nhau, chứ chẳng lẽ tình chồng vợ sống với nhau 5 năm mà nhìn nhau
không ra! Nhưng nếu là Mẹ ruột của con gái của tôi, tôi phải làm sao đây, vì dù
sao cũng là “Con gái của người ta”.
Trần Thiện Phi Hùng
Nguồn:
https://www.nlsbinhduonghn.com/index.php/suu-t-m/th-truyn/692-con-gai-ca-ngi-ta-tac-gi-trn-thin-phi-hung
https://www.nlsbinhduonghn.com/index.php/suu-t-m/th-truyn/692-con-gai-ca-ngi-ta-tac-gi-trn-thin-phi-hung
3 nhận xét:
Với bài viết tựa đề “Viện Dưỡng lão và Viện Mồ Côi”, Trần Thiện Phi Hùng có tên trong danh sách nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2013. Tác giả cho biết ông nguyên là lính Hải Quân VNCH; 12 năm 4 tháng đúng, tính đến ngày 30 tháng Tư 75, tự lái tầu vượt biển năm 1982, hiện định cư tại Úc. Bài mơi nhất của ông, vẫn với chi tiết về nhà hộ sinh và viện dưỡng lão như từng kể, nhưng gần như quay một vòng 360 độ, biến thành một câu chuyện khác hẳn.
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hôm nay, có một đám ma phía đối diện nhà tôi, kèn trống đang trổi. Khi uống cà phê sáng ở vỉa hè cách đám ma không xa, bạn tôi, lính không quân cũ, bảo rằng người đàn bà qua đời nguyên là vợ một sỹ quan không quân. Khi chồng đi cải tạo, bà ta lấy người khác. Khi ra trại người chồng ly dị nhưng vẫn đối xử tử tế. Anh chồng đi HO qua Mỹ, tục huyền với một người đàn bà đã có hai con riêng. Anh ta có một gia đình hạnh phúc, hai “đứa con của người ta” rất quý anh. Tôi quên hỏi bạn tôi anh có con với người vợ cũ quá cố hay không. Nghe bạn tôi nói thỉnh thoảng về nước anh chồng vẫn đến thăm vợ cũ.
Chuyện cà phê vỉa hè chỉ có thế nhưng nếu đi sâu tìm hiểu chắc cũng có lám bi kịch như truyện của Trần Thiện Phi Hùng. Tôi nghĩ chính bi kịch đã khơi gợi lòng nhân hậu và chính lòng nhân hậu cứu rỗi những cuộc đời.
Tác giả rất thành công khi viết về bi kịch mà vẫn lóe lên ánh lạc quan yêu cuộc sống. Có lẽ cô gái lai Mỹ sẽ gặp lại mẹ ruột của mình ở nhà dưỡng lão. Tôi tin cô ta sẽ cư xử tốt với bà ta. Nhưng đó là một chuyện khác cho một truyện ngắn khác.
Tôi thích văn phong của tác giả, chừng mực, dung dị mà sâu sắc.
Bạn Nẫu Xóm Cũ đoán lầm rồi ! Luật Nhân Quả tôi đưa vào đây; nhưng ngày nay đọc truyện sách chỉ thoáng qua cho biết cốt chuyện chứ không như xưa . Tất cả sách do nhóm Tự Lực Văn Đoàn viết, học trò nào cũng đọc từng câu suy ra nhiều nghĩa để tìm ra ngụ ý hay ẩn ý của tác giả . Mẹ ruột của Cô Bé Lai Mỹ bị chính những đứa con ruột bỏ vào Viện Dưỡng lão; Mẹ đẻ gặp người con lai nghi là con do mình sinh mà không dám nhìn; thấy nó hiếu thảo với người không liên quan hay có trách nhiệm gì đến Nó lại được Nó xem như là người tối thượng quan trọng nhứt đời của Nó. Con gái của người Ta mà Bà ta bỏ; lại nhứt định suốt đời không bỏ người Cha nuôi không liên quan trách nhiệm bổn phận hay huyết thống gì với Cô Bé . Ngày xưa bỏ Con; ngày nay bị các đứa con khác bỏ.
Tình thương không phân biệt chủng tộc; nhưng nếu Cô Bé là Mỹ Đen xấu xí thì sẽ ra sau? ?
Nếu các bạn là Cô Bé lai nầy thì Mẹ ruột bỏ Cô bé năm xưa nay đang bị các con bỏ trong Viện Dưỡng lão; Cô Bé được Cha Nuôi cho biết. Nó có đi thăm hay không ? Nó có muốn làm cho Cha nuôi buồn lòng khi cho rằng lá rụng về cội? Cô Bé có muốn bất cứ ai xem vào tình cảm của hai Cha Con hiện tại không?
Phi Hùng
Đăng nhận xét