Trong những bài thơ viết về Mẹ mà tôi đã được đọc thì
thơ viết về Mẹ của nhà thơ Đồng Thị Chúc để lại nhiều ấn tượng. Hình như chất nền
nã của thể thơ Lục Bát đã thấm vào máu thịt của bà nên những câu Lục Bát bà viết
ra rất tự nhiên, dịu dàng và đằm thắm. Nhất là khi viết về Mẹ thì những vần thơ
của bà thật ấm nồng và tha thiết.
Có lẽ chưa có nhà thơ nào viết về Mẹ thời thiếu nữ lại
viết được những câu thơ tươi giòn sức sống của thiếu nữ thôn quê như hình ảnh
thiếu nữ (Mẹ) trong thơ bà:
"Quết trầu tô đỏ làn môiCau non say để hồng đôi má hồng"(Mẹ Tôi)
Phải hiểu và tự hào về Mẹ lắm thì bà mới viết được những câu thơ đặc "hương đồng gió nội" với tượng hình Mẹ đẹp dịu dàng, thùy mị nhưng thắm đượm và tươi giòn như thế.
Chỉ với vài ba câu thơ kể về quê Mẹ nghèo, kể về người
Mẹ nghèo mà nhà thơ Đồng Thị Chúc đã cho người đọc hình dung được cái nghèo cụ
thể, cái nghèo không chỉ bó hẹp phạm vi ở một làng quê và cái tình của người
nghèo nơi thôn quê không chỉ nằm ở tinh thần "nhường cơm sẻ áo" mà còn rất giàu lòng tự trọng.
Những câu thơ của bà mộc mạc mà tài hoa:
Những câu thơ của bà mộc mạc mà tài hoa:
"Chợ phiên mủng thóc không đầyĐường thôn mà lắm ăn mày đến xinKéo vành nón rách che nghiêngMẹ tôi giấu những ưu phiền sẻ chia."(Mẹ tôi)
Nhà thơ Đồng Thị Chúc viết về Mẹ không nhiều, hình như
chỉ có 2 bài thơ là "Mẹ Tôi"
và "Cảm Xúc Thơ Về Mẹ",
trong đó bài "Cảm Xúc Thơ Về Mẹ"
không trực tiếp viết về Mẹ của bà nhưng cảm xúc trong bài thơ với Mẹ thì rất thật.
Có lẽ Mẹ đã là tượng đài thiêng liêng trong trái tim của những người con nên Mẹ
của bà có nhiều nét giống với Mẹ của mọi người nhưng vẫn có những nét rất riêng
Mẹ của nữ thi sĩ Đồng Thị Chúc:
“Con cò lặn lội bờ sông”Lời ru con hóa ru lòng mẹ tôi”(Mẹ Tôi)
Những câu thơ viết về Mẹ mượt mà phảng phất chất liệu
ca dao và gợi được nhiều cảm xúc như thế đã làm nên sự khác biệt giữa thơ của Đồng
Thị Chúc với thơ mọi người.
Không dùng những câu chữ to tát, không cố kẻ vẽ, tô màu, Đồng Thị Chúc cứ nhẹ nhàng viết về Mẹ, nhẹ nhàng nghĩ về Mẹ như những thủ thỉ tự trải ra với lòng để tự động viên bản thân cố lên, cố lên. Những câu thơ tự nhiên, cũng không cần cầu kỳ trau chuốt tạo hình ảnh mà tượng hình Mẹ trong thơ bà vẫn lồng lộng, sáng chói:
Không dùng những câu chữ to tát, không cố kẻ vẽ, tô màu, Đồng Thị Chúc cứ nhẹ nhàng viết về Mẹ, nhẹ nhàng nghĩ về Mẹ như những thủ thỉ tự trải ra với lòng để tự động viên bản thân cố lên, cố lên. Những câu thơ tự nhiên, cũng không cần cầu kỳ trau chuốt tạo hình ảnh mà tượng hình Mẹ trong thơ bà vẫn lồng lộng, sáng chói:
"Ta đi bao bước phong trầnVẫn không sánh được một lần mẹ qua"(Cảm Xúc Thơ Về Mẹ)
Vâng, những câu thơ được tinh chiết từ sự kính trọng, lòng biết ơn bao giờ cũng hàm xúc, tạo sự xúc động và lan tỏa hơn những câu thơ dùng đến kỹ thuật, tay nghề để tạc vẽ tượng hình Mẹ:
"Khi ta đổ những giấc mơGhé vai mẹ dựng cơ đồ đẹp hơn"(Cảm Xúc Thơ Về Mẹ)
Những câu thơ mộc mạc, chân chất được viết ra từ thẳm
sâu trong tâm tưởng thật đằm sâu, xúc động và có sức lan tỏa như thế trong thơ
Đồng Thị Chúc khá nhiều!
Hà Nội, 11 tháng 12-2020
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
--------------------------
MẸ TÔIMẹ tôi thường kể chuyện xưaMột thời yếm thắm đung đưa mắt huyềnThắt lưng bao lý làm duyênTứ thân - chiếc áo giữ nguyên một thờiQuết trầu tô đỏ làn môiCau non say để tô đôi má hồng.Một thời con gái có chồngThủy chung nào dám tơ lòng với aiThức đầu hôm dậy sớm maiVo tròn chữ Hiếu nặng vai chữ Tình“Đêm qua tát nước đầu đình”Câu ca dao hát để mình người nghe.Một thời thương đến xót xaCủ khoai củ sắn lo qua tháng ngàyChợ phiên mủng thóc không đầyĐường thôn mà lắm ăn mày đến xinKéo vành nón rách che nghiêngMẹ tôi giấu những ưu phiền sẻ chia.Môt thời cờ rợp ven đêNiềm vui độc lập tràn về xóm thônBao uất ức bao oán hờnPhút giây đươc rũ theo nguồn nước trong“Con cò lặn lội bờ sông”Lời ru con hóa ru lòng mẹ tôiChẳng như thuyền thuận buồm trôiNổi chìm bao bận mẹ tôi chống chèo.Thương sao thương những cuối chiềuBóng lưng còng mẹ đổ xiêu bóng đồi.Biết thơ viết chẳng đủ lờiƯớc sao mẹ trẻ như thời ngày xưaCái thời câu hát đò đưaYếm đào bao lý và chưa lấy chồng.CẢM XÚC THƠ VỀ MẸ“Lục Bát dâng tặng Mẹ ta”Vần thơ trải những sâu xa đáy lòngThương từng gốc rạ trên đồngThương sao những gánh hàng rong phố dài.Mẹ ta tần tảo hôm maiMong ta khôn lớn nên Tài Đức Nhân.Ta đi bao bước phong trầnVẫn không sánh được một lần Mẹ quaTrong cơn gió táp mưa saMẹ ta chèo chống đã ra bến bờKhi ta đổ những giấc mơGhé vai Mẹ dựng cơ đồ đẹp hơn.Những mong Mẹ sống dài thêmĐể ta tựa những êm đềm khúc ru...Một ngày mưa gió giăng mùBỏ ta Mẹ dạo phù du kiếp người!Tiếc thương không thốt thành lờiTa mang thơ đắp tượng đời MẸ TA.Đồng Thị Chúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét