BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2020

CHÙM THƠ “CÕI…” CỦA LÊ VĂN TRUNG

 
   


CÕI ĐI CÕI VỀ
 
Đi là mở những con đường
Về là khép mộng nghìn phương rã rời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Về là gửi lại đất trời vô biên
 
Đi - Về trong cõi tình em
Là đi - về giữa triền miên cõi sầu
Đi là bắc lại nhịp cầu
Về là mấy nhịp gãy vào tai ương
 
Đi là tiếp cuộc vô thường
Là xơ xác mộng là tàn tạ mơ
Về là ngồi lại bên bờ
Ngắm mây phiêu lãng đợi giờ trùng lai.
                                  

CÕI ĐỜI TA KHÔNG PHẢI NƠI NÀY
 
Ngày mấy bận ra vào nơi xóm chợ
Em thấy gì trên mỗi dấu chân qua
Em nghe gì trong sâu hút đời ta
Tình mặn nhạt vơi đầy cùng dâu bể
Trước nỗi đau ta vô cùng nhỏ bé
Em làm sao ôm hết phận đời mình
Hạnh phúc nào cũng rất đỗi mong manh
Càng níu giữ càng hụt tầm tay với
Càng réo gọi càng nghe lời vọng lại
Của chính mình lạc lõng giữa nhân gian
Bởi những tây phương cực lạc thiên đàng
Hỡi những thần linh đất trời giáo chủ
 
Vòng hệ lụy mấy ngàn năm mới đủ
Đổi lấy phút giây hoan lạc phù du
Ai khóa đời nhau kín cửa ngục tù
Cứ quanh quẩn trong vòng vây kẻ chợ
Cứ giam hãm trong mưu cầu tạm bợ
Em bước đi chao đảo giữa trời chiều
Áo bạc màu che không ấm lòng yêu
Tình mặn nhạt vơi đầy cho nhận cả
Ta cũng nguyện trải lòng cùng cây cỏ
Em bước qua ướt lạnh giọt sương mềm
Hỡi những thiên thần quỷ dữ hãy nằm yên
Cho em lại là em thuở đất trời nguyên thủy
 
Cho tôi cũng là tôi thuở hồng hoang bừng dậy
Để một giây một phút rất phù du
Mầu nhiệm mở tung cánh cửa ngục tù
Em đứng khóc dưới chân đồi hạnh phúc
Ta viết nốt câu thơ nghìn năm trước
Rồi ra đi chẳng luyến tiếc gì đâu
Mặc cõi nhân gian đổi sắc thay màu
Dù em vẫn ra vào nơi xóm chợ
Ta chỉ mong em khắc lòng ghi dạ
Cõi đời ta không phải ở nơi này.
 
 
CÕI LƯU ĐÀY 1
 
Một nơi không có suối có rừng
Trời đất hoang tàn đến dửng dưng
Con chim rã cánh bay mòn mỏi
Mơ một màu xanh của đại ngàn
 
Nơi đây gió thốc từng đêm hạn
Lòng cháy trơ bầm như cỏ khô
Những con chó đói tru buồn thảm
Hồn ma oan bật khỏi hoang mồ
 
Nơi đây nắng bỏng sương như muối
Và lá cây khô chưa kịp vàng
Nơi đây lòng người như đá cuội
Nứt nẻ nằm trơ không tiếng than
 
Tay rỉ máu bầm bươi trong đất
Vớt từng bụm nước quánh bùn tanh
Và vật với người tranh nhau uống
Phổi bám vàng thâm bụi lưu huỳnh
 
Bổ từng nhát cuốc vào trong đá
Gieo hạt mầm đau lệ ứa khô
Cây chết từ khi chưa kịp mọc
Người sống như hồn ma không mồ
 
Nợ đất nợ trời không trả nổi
Quẩn quanh giữa địa ngục thiên đường
Người đi như bóng ma trên đất
Lưu đày ngay giữa rốn quê hương.
                               
 
CÕI LƯU ĐÀY 2
(Gửi Lại Nghìn Sau)
 
Lũ lũ ma trơi chạy rợp đồng
Đêm khô mà trời lạnh căm căm
Ta cũng nhập đoàn quân ma đói
Lội giữa trời khuya kiếm cái ăn
 
Tay sục vào bùn đau gốc rạ
Như ai cào xé trái tim mình
Trời đất dửng dưng như kẻ lạ
Ta hú gọi người không nhớ tên
 
Rừng lá run trong gió hạ Lào
Nung cho cháy vỡ những vì sao
Ai qua Đường Chín về Lao Bảo
Thấy xác ai nằm dưới vực sâu
 
Thất tán cõi sơn cùng thủy tận
Đốt lòng đau soi lấy đời nhau
Chỉ thấy đá ngàn năm chảy máu
Chỉ nghe rờn rợn gió oan cừu
 
Đốt đuốc soi lòng nhau mòn mỏi
Nước mắt lau bầm vạt áo thô
Ta khắc thơ vào ghềnh đá lở
Gửi lại nghìn sau giọt lệ khô.
                         
 
CÕI LƯU ĐÀY 3
(Nỗi Đau)
 
Giấu mặt nhìn nhau tội nghiệp nhau
Núi xơ xác núi, đồi trơ đồi
Nước xoáy vào tim người xói lở
Nước rỉ vào tim người nỗi đau
 
Cành khô đợi mỏi cánh chim về
Trùng trùng vô tận đá vọng phu
Đá vọng phu hề chinh chiến lụy
Chinh chiến hề thay chốn ngục tù
 
Suối khô đợi mỏi cơn mưa lạ
Đá nứt bày khuôn mặt hãi hùng
Đá cũng kinh hoàng bầy thú dữ
Nhe nanh cắn xé cả linh hồn
 
Người chết quấn hờ manh chiếu rách
Chôn vội vàng dưới lớp cát nông
(Không biết ngày mai trong đáy mộ
Có còn tìm thấy nắm xương không?)
 
Mắt cũng bầm đen dòng lệ máu
Khóc nhau đành nuốt quặn niềm đau
Nằm chung mảnh ván mà câm lặng
Nghi ngờ cả cái lén nhìn nhau.
 
Để nhớ tháng ngày ở núi rừng Trung Việt
                            
 
CÕI MỘNG VÔ BIÊN
 
Tình ngỡ như vàng mùa hương sắc
Lòng ngỡ như phai niềm ái ân
Em rót về đâu dòng lệ ngát
Tôi rót về đâu rượu ướp nồng
 
Trăng thuở mười ba trăng hàm tiếu
Tình cũng rằm ươm tình mãn khai
Gió thổi về đâu hương ảo diệu
Mây trôi về đâu màu chiêm bao
 
Em hỡi mùa xưa xanh mấy độ
Mà đêm tình ái vội phai vàng
Hoa xưa từ buổi mùa trăng nở
Còn nguyên trinh tuyết nụ quỳnh lan
 
Khoảnh khắc trăm năm là hư ảo
Ta còn nghìn cõi mộng vô biên
Tình có vì nhau mà thắm lại
Lòng có vì nhau mà lệ nồng.
                       
 
CÕI NHÂN GIAN
 
Ngoảnh nhìn lại anh đâm đầu bỏ chạy
Mặt trời chiều hấp hối ở sau lưng
Đôi mắt nhắm buổi mù sương có thấy
Đời trần truồng tua tủa những gai chông
                        
 
CÕI NHÂN GIAN
 
Sông chảy về đâu? SÔNG LÃNG QUÊN
Sóng vỗ vào đâu? SÓNG BẠC TÌNH
Đá sỏi còn đau niềm ly tán
Mây trời còn xót nỗi lênh đênh
 
Chim dẫu xa cành thương nhớ cội
Người với người xa chẳng nhớ người
Nước cuốn theo dòng trôi cuốn mãi
Lòng xưa, tình cũ, gửi cho ai?
 
Lá rụng không đành thân lá mục
Vùi thây chôn dưới gốc cây già
Chôn cả niềm đau hòa trong đất
Một sớm mùa xuân cây nở hoa
 
Ai có nghe rền chớp biển Đông
Là khi biển nhớ gọi mưa nguồn
Sao tiếng đời ta rơi lặng lẽ
Lạc loài trong tận cõi hư không
 
Chẳng lẽ đời là SÔNG LÃNG QUÊN
Và sóng đời nhau SÓNG BẠC TÌNH
Ta chợt buồn hơn hồn đá sỏi
Đi hoài. Vô vọng. Cõi nhân gian!
                        
 
CÕI RIÊNG
 
Rồi người đành tiễn tôi đi
Con đường cô quạnh tôi về một tôi
Trăm năm mấy cuộc lỡ bồi
Mỗi vàng phai mỗi ngậm ngùi mỗi riêng.
                                      
 
CÕI VỀ
 
Thế rồi Tôi Đối diện Tôi
Tôi nghe tôi thở Tôi cười Như nhiên
Thở ra một ít ưu phiền
Hít vào một ít uyên nguyên đất trời
 
Cuối cùng Tôi Đối diện Tôi
Bay Từ hữu hạn Tới Ngoài vô biên
Một tôi Không ảnh Không hình
Tôi Trong tịch lặng Cõi hoang vu Về.
                        
 
CÕI VỀ XA LẠ
 
Tôi về lạ cả cơn mơ
Lạ con đường cũ, lạ bờ sông xưa
Lạ từ giọt nắng sợi mưa
Đìu hiu bóng lá rơi mờ bóng tôi
 
Mênh mông lạ cả đất trời
Nghe xa lạ cả chính tôi, bàng hoàng
Câu thơ chợt cũng úa vàng
Rụng buồn giữa cõi nhân gian muộn phiền
 
Tôi về theo nhịp đời quên
Bóng mình lạ với bóng chim bên trời.
 
                                    Lê Văn Trung

Không có nhận xét nào: