BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2018

CHÙM THƠ VỀ QUẢNG TRỊ VÀ HUẾ CỦA HUY UYÊN


                 Nhà thơ Huy Uyên


MÙA HẠ, THƯ GỬI MỘT ĐỊA CŨ

Là khi sợi khói tơ vương mắc
mang chi em những kỷ-niệm bùi ngùi
là khi lạc tình xa mất
nghẹn lòng ở lại riêng tôi.

Phố, chiếc xe buýt già chạy quanh
em cắn môi
ngày tròn mười sáu tuổi
tương tư ngủ quên bóng hình
để sáng chiều cho ai thêm bối rối.

Tôi lặng im một mình cùng mùa hạ
từ em đi về mãi cuối sông
trên cao ai ru hoài đời lá
hỏi em còn có nhớ tôi không ?

Nửa đêm em thức dậy trong vườn
hương-hoàng-lan đậu hoài trên tóc
sáng chiều tôi thấy thương
cô-em-gái-tóc-vàng-sợi-nhỏ
mỗi lần ngang cửa sổ
liếc nhìn em tôi "người em xóm học".

Vương mắt ai ảo-hình khó phai
em tặng tôi nỗi đau có thật
xa nhau từ độ đầu hè
em bỏ tôi mà đi đâu mất.

Có phải tình ta như chiếc lá
em, bao năm rồi ở lại trong tôi
vườn cũ chao ơi, trăng-tàn-bóng-xế
sao em đi mà không hẹn ngày về.

Đã vĩnh viễn xa mấy đoạn đời tim
bao tháng ngày tôi lầm lũi bước
mộng tưởng người trôi nổi khuất chìm
biết chăng còn mất.

Ngỡ quanh tôi bông hoa cười mắt lệ
tóc ai bay mà ngơ-ngẩn tiếc sầu
thư tôi gởi về em quên địa-chỉ
tình ta rồi cũng đã phai mau
mùa hạ hôm qua bỗng quay về.


THÁNG TƯ NGẬM NGÙI

Em che nón lá nghiêng chiều xuống
để lại bên đồi những ngẩn ngơ
sầu người theo sáo chiều lơ lửng
khói lam cuộn kín bếp quê nhà.

Em đi, về khuya sớm
cười dịu dàng dưới bóng trăng khuya
giọt nắng lên phố người lận đận
mòn mỏi theo từng nhịp thở đi về.

Tháng tư đi đâu mà mãi ngậm ngùi
bao mái tóc xanh giờ đã bạc
hè qua đi và tình đã hoang trôi
lối về quê nhà đã khuất.

Mấy mươi năm nỗi nhớ vơi đầy
dỗ giấc mơ bên hiên thềm cũ
quê nghèo xưa mưa nắng lắt lay
dáng mẹ chờ con mỏi mòn bên bếp lửa.

Rừng, núi đồi đã xa
ai kịp về bên sông biển
không biết về đâu một mái nhà
giòng đời ngày xưa thôi rồi tan biến.

Vắt sầu theo quê xa xứ
ngày đêm tìm lại hạnh-phúc-xưa
còn lại đây dấu bầm giông bão
đón đau biết mấy cho vừa !


        THƯ VIẾT TỪ QUẢNG TRỊ

Ta xưa phiêu bạt thời chinh-chiến
em về có còn nhớ gì ta
quê quán vẫn đắm chìm lận đận
trở lại đây ta kẻ không nhà.

Máu đã đổ lấp đầy DMZ
mồ chôn cỏ vàng từng sợi tóc
lên Dakrong, Cam-lộ núi sông hồ
về Rockpile sao buồn như muốn khóc.

Dấu cũ người phai mờ trận địa
dốc Miếu đau in vạn dấu chân
thây người hai phía tấp về bể
lệ căm hờn xa xót trăm năm.

Chiến-trường qua theo gió, núi, mưa bay
nghĩa-địa cũ chìm quên còn đó
Quảng-Trị căm hờn đau nhớ từng ngày
Nửa đêm hồn ai vừa thức dậy.

Cầm súng tay người xưa đầy máu
xác thân vùi lấp tháng cùng năm
dấu trong tim lệ ai còn ứa
quên môi hôn, người về tự cõi xa xăm.

Bên Cổ-thành bao người ngã gục
bao năm quê cũ mãi điêu linh
bên đoạn sông xưa chôn ký-ức
lấp kín trong tim một bóng hình.

Thạch-Hãn chờ người về sân ga
xóm chài xưa một đời nghèo khó
em có về không mong đợi quê nhà
buồn vương theo mấy mùa sương gió.

Con đường Gia-long một thời em bước
buổi ấy quê hương ngập máu người
trước ngày đi xa em quên hết
đã lâu rồi súng đạn xa trôi.

La-vang đêm nay có đợi người về
trên đồi còn chăng lời thét gọi
xuân, đời đi qua một giấc ngủ mê
ngày trở lại
Quảng-trị nhớ ai không nói.

Từ thuở vết cắt kẽm gai ứa máu
thư viết cho người thiêu đốt con tim
lên Long-hưng thắp sầu từ độ
để Trí-bưu chuông đổ Ba-lòng 
để đêm nay cạn ly rượu suông ...


THEO EM VỀ QUẢNG TRỊ

Theo em dặm dài về Quảng-trị
đường Gia-long ngủ lặng bên sông
bao năm xa gọi hoài nỗi nhớ
xa khuất người ơi, muối xát trong lòng .

Đem Cổ-thành cùng ai thao thức
về chợ Sãi từng đoạn đợi mong
bên kia Nhan-biều nắng rớt
tiếng chuông lẻ bạn trong chiều
đưa người sang sông.

Bước nhẹ theo phố rất buồn
đèn vàng nghiêng đêm chao bóng
người xưa đâu rồi
mà Quảng-trị hoài trông ngóng
đã đi rồi sao thêm đợi mong.

Đường xa những tháng ngày theo học
ai đón đưa trước cổng lớp Nguyễn-hoàng
để ai về mỗi chiều hong tóc
phơi nỗi sầu riêng cho tôi mang.

Sáng mai xe qua cầu Lòn
ga nhỏ, vắng chở tình đi mà nhớ tiếc
Chúa về để tim ở lại La-vang
đường tàu bên đường tắp ngút.

Về Long-hưng mùa lúa vàng xanh ngát
ngã ba đợi chờ chiếc bóng người đi
lối qua Gia-độ cùng chiều ai hát
ơi em anh nói em nghe được gì ?

Theo em anh về Quảng-trị
bao nhiêu năm qua ai chết bên thành
trong mắt người vương dặm-sầu-thế-kỷ
để nhớ người đi khi tóc đang xanh.

Gọi em từ Mỹ-chánh tới Trung-lương
nhịp cầu chia bao mảnh đời theo năm tháng
xa cách nhau chi để lại dấu buồn
về Quảng-trị mà lòng đầy cay đắng.
Quảng-trị bây chừ lòng ai cháy bỏng !


CHIỀU BÊN KIA SÔNG THẠCH HÃN  

Chiều bên kia sông
tiếng chuông nhà thờ đổ
em sương khói tan mùa tiếc nhớ
vọng lại cùng ai bâng khuâng.

Ngày em bỏ tình ở lại
chia hai đớn đau xa xót riêng tôi
sáng chiều trông ngóng mãi
đã xa và em bỏ đi rồi.

"Chuông gọi hồn ai" cùng chiều
con chim trên cành giọng buồn hót mãi
Thạch-hãn đò trôi
bến cô liêu
dài chi mắt ai cho tình xa ngái
ngàn vạn miền yêu.

Xe đi, về mỏi mòn ai đón đợi
con lộ buồn xóm vắng em ơi !
giữa chiều lời kinh dài tiếng gọi
làng quê mãi nhớ thương người.

Bơ vơ trôi bông lục bình
vội qua sông mà xa xăm bến khác
nhớ ngày xưa em khóc
(đời em riêng anh) .

Bên sân mắt ai tím màu hoa khế
em có ngẩn ngơ vàng bóng người thương
gió cũng thay mùa bay lặng lẽ
em cầm trên tay một thập-tự-giá buồn.

Trời ơi sao lòng nghe chuông đổ
bên kia chim đã báo xa bầy
nắng rưng rưng đầu sân nhà ai ngày đó
để rớt thêm sầu vạn-cổ chiều nay.


        THƯ QUÊ CHƯA GỞI ÚT

Bao năm rồi Út qua xứ lạ
bỏ quê nghèo, mái khói chiều hôm
bỏ thuyền, bỏ sông tháng ngày tôm cá
chim uyên trên cành
lẻ bạn kêu buồn.

Sáng chiều tôi ngơ ngẩn đường cái-quan
đợi Út về mà xe không ngừng lại
trong quán rượu nghèo gió lùa mây giăng
biền biệt trôi đầu ghềnh cuối bãi.

Xóm vắng chờ ai đây ơi Út
Kỷ-niệm xưa chôn chặt vào lòng
về nhặt cành hoa mua tím rớt
ngờ như người rót mật trong tim.

Út chôn chặt đời ai rồi đi mãi
bên đó xứ người giờ tuyết lạnh sương rơi
quê cũ dấu trong mắt ai buồn tê tái
hoài mãi một đời nhung nhớ trong tôi.

Sông sâu có cạn mấy tình đò
nhà ai xưa bên bồi bên lỡ
Út không thấy lòng xao xuyến lắm sao ?
chôn tất cả ngàn đời cho ai thương nhớ.

Đêm nay tin về quá buồn ơi Út
em thả tim về cùng đất xứ người
thôi đâu mà nói lời còn mất
mấy mươi năm chờ đợi
chiều cuối năm sót lại mình tôi .

Thư viết cho em
chưa kịp gởi Út ơi !
 (chiều 10 tháng chạp)


QUẢNG TRỊ, HẸN MỘT NGÀY VỀ

Không về đâu ơi người em Quảng-trị
biền biệt xa quê góc bể chân trời
ai bỏ đi giọt lệ tình cố-lý
để tháng ngày hoài mãi với chơi vơi.

Đã tới vụ mùa phải không em gái
nụ cười xưa còn lại chút ấm lòng
một người đi, đi hoài đi mãi
để rồi ai ở lại đợi chờ, trông.

Chiều về em có ngồi lại bên sông
nhớ ai xưa mà vọng-sầu-cố-xứ
mai độ vào xuân chín nụ
hỏi anh có về, có nhớ em không ?

Đường về Hải-lăng ngập ngừng mây kéo
phố Đông-hà nghiêng mấy quán chợ buồn
qua Cam-lộ tình mây trôi mấy nẽo
để ai đi mà hát khúc Triệu-phong thôn.

Không về đâu ơi người em Quảng-trị
mai xa người theo nỗi nhớ quê-hương
em có đứng bên đường
đợi anh về không nhỉ ?
từ lúc nắng lên cho tới chiều buông.

Ơi em gái quê có trái tim thật buồn
bao năm chờ người đi không trở lại.


VỀ QUẢNG TRỊ 2          

Dặm sầu vắt ngang Thành-cổ
mùa về theo mắt ai xưa
mà hồn như còn đem bỏ
bốn mươi năm quên lối về.

Chuông ai gọi hồn La-vang
mân-côi bóng che tình mẹ
bao năm tình dâu bể
chim bay ríu rít gọi đàn.

Quảng-trị nắng pha mắt lệ
em đâu mà chưa thấy về
năm canh thao thức Mĩ-thủy
gọi hoài sao em không nghe ?

Bến-hải bao năm đợi người
xẽ chia đắng cay Nam, Bắc
cho tình ngày tháng xa trôi
đứng bên cầu Hiền-lương, khóc.

Một thời Cồn-tiên, Dốc-miếu
lên cao xuống thấp đêm dài
bên đồi trong chiều hàng liễu
thả tóc như nhớ thương ai.

Rockpile một mình lẻ bóng
bên đồi gió hắt hiu lay
đường lên Khe-sanh xa lắm
cớ sao thương nhớ vơi đầy.

Nghiêng treo mấy nhịp Dakrong
ngút ngàn mây trời sông nước
Lao-bão (xa) ranh giới hai miền
Đen-sà-vằn đợi chờ
sao người đành quên thề ước.

Gặp em cơn mưa đường 9
sân bay Tà-cơn chiều sương
rừng đồi một thời lửa đạn
thương ai xác bỏ chiến-trường.

Bốn mươi năm (mây) ngủ lưng đèo
thức dậy đọng sầu thung-lũng
qua rồi trận mạc buồn hiu
quay về bao mùa lá rụng.

Những bãi ngô vàng xanh ngắt
có đẫm máu người năm xưa
lên đồi nhớ ai mà khóc
đau rồi nước-mắt-chan-mưa.

Em đi trọn mấy đường trần
về đây treo sầu nhớ mãi

Thạch-hãn giờ chết bên sông
lòng ai có sầu tê-tái.


XA RỒI QUẢNG TRỊ
      
Cầm bằng ngày đó tôi về
đứng bên sông nhìn Nhan-biều, Ái-tử
xao xuyến chi tình trải mấy khúc quê
lặng lẽ đổ chuông chùa Sắc-tứ.

Bao năm xa rồi Quảng-trị
nghẹn lòng từng bước con xa
nước mắt chan cơm
vọng tình cố-lý
nơi xưa đâu còn đọng lại quê nhà.

Chiều thả buồn qua phố Trí-bưu
hồn người bơ vơ lạc nơi thành cổ
đạn bom xưa mãi tới bây giờ
chinh-chiến điêu linh đầy tiếc nhớ.

Lối trái về ngang tới chợ
bà con nghèo hai buổi cháo rau
dọc đường xưa Trần-hưng-Đạo
vật vờ lối quanh sương khói dãi dầu.

Ngày rộn lòng xao xuyến An-tiêm
gởi tình cho ai xuôi Bồ-bản
dấu ai nước mắt
em nụ cười duyên
để tôi cả đời mang ra mặt trận.

Bao năm rồi gởi lòng về Thạch-hãn
hỏi hàng tre xanh che mấy đường làng
nhớ thương người xa quê từ bận
gởi dặm sầu tha thiết Long-hưng.

Một thời gởi tình ở lại La-vang
xóm chài bên cầu nhiều đêm không ngủ
quán chợ đìu hiu hắt bóng đèn đường
nghe trong đêm bài ca buồn cố-xứ.

Tôi một mình quay về Quảng-trị
đường Gia-long mưa lất phất bay buồn
em ở đâu mà phố giờ hoang-phế
ngậm ngùi đêm trôi lạc cỏi mù sương
Quảng-trị ơi có buồn ?


HẠNH HOA THÔN          

Hai mắt em hồ như đuôi lá răm
sáng nay về đâu mà coi đìu hiu lắm
về Trí-bưu giáo đường đầy nắng
hay Hạnh-hoa-thôn chuyến chợ phiên buồn.

Ai theo em để kịp cùng đường
nơi triền quê và bầy nghé ọ
bên sông em gái làng hồng đôi má
và hàng tre còn đọng lại hơi sương.

Hạnh-hoa-thôn nắng lên mùa vụ
thoáng môi ai hơi ấm,ắp giọng cười
hay em đi rồi bỏ lại mình tôi
bước thơ thẩn lòng căng bão tố.

Chiều chuông nhà thờ chầm chậm đổ
giọng người êm dịu tiếng kinh cầu
ngày hai ta chia đôi bóng nhỏ
giáo-xứ buồn còn lại trong nhau.

Bao năm qua mắt đỏ lệ người
đợi bóng chiều nghiêng về chung bước
Hạnh-hoa-thôn tiếng gọi quá xa xôi
tình ở lại mà người thôi xa mất.


CHIỀU Ở NGHĨA TRANG LA VANG

Gió thổi hồn ai chìm nghĩa-địa
người từ hai mươi biệt sông nước Cửu-long
người cao nguyên rừng đồi cháy đỏ
người Tuy-hòa, Long-khánh, An-giang.

Từ anh chết đi bỏ lại trái tim đàn bà
dấu kín tận đại-dương thăm thẳm
hơn bốn mươi năm cuộc chiến đi qua
ai chưa về
còn ở lại chi nơi miền gió Lào cát trắng.

Không còn là mộ mà là nắm đất, bia đổ
cỏ cây che dấu máu đạn thù
ba-mươi-sáu linh-hồn cắn răng nín thở
nằm lại nghĩa trang Trung-đoàn(*) lệ rớt ngàn thu .

Gió ở đâu bay về đồi La-Vang
nằm cô quạnh thẳng hàng hiu hắt
xót xa đau những nấm mộ bên đường
mẹ cha 90 ai còn ai mất.

Trung-đoàn chiều nay báo cáo
nước mắt quanh tìm đồng đội ngày xưa
không súng không ba-lô, giày áo
đứng bên nhau tập họp bơ-phờ
hàng thần láo lơ mất rồi Tổ-quốc.

Chiều đã phai hương tàn bóng xế
mộ nơi đây mà hồn biết về đâu
chiến-hữu, đồng đội xưa đầy lệ
gọi đời nhau từng đoạn khúc riêng sầu.
                                       12-8-14
(Trung đoàn 1/Sư đoàn 1 BB/QLVNCH)


CHỈ CÒN EM VÀ QUẢNG TRỊ 2  

Mưa nắng sáng chiều về chợ Sải
tôi mắt hoàng-hôn bóng hình ai
ký ức dài trên chùm phượng đỏ
mối tình đầu trôi giọt sương phai.

Quảng-trị nghiêng che hàng cây cao
mây buồn bao năm rồi không ngủ
đợi người đi lâu quá chưa về
bên sông não lòng chuông Sắc-tứ.

Thương em guốc mộc qua hè phố
lạnh bóng chợ chiều phố hắt hiu
em che tay ngăn tóc bay cùng gió
đường Quang-trung ngược bến con đò.

Vây quanh về xế bóng mặt trời
đêm thị-xã tối đèn con đường nhỏ
về La-vang giọng kinh nguyện chơi vơi
cầu Ga cũ chìm mờ hơi gió.

Về Long-hưng còn đầy sân nắng
ngã ba xưa có giữ hẹn hò
chia đời nhau kể từ ra mặt trận
bỏ em một mình khóc mối tình xưa.

Nhà ai còn ngủ muộn ở bên đường
em có mơ tan về khung trời cũ
Hạnh-hoa giờ giữ khúc thu vương
người về Trí-bưu nhà thờ mây rủ.

Mắt chiều rưng rưng sầu Quảng-trị
chảy thêm chi cho dài nổi nhớ phố xưa
quên rồi hẹn hò từ thuở
bên sông đã vắng những chuyến đò.

Hải-lăng bạc lòng nhớ Trung-lương
đá gạch vàng phai tình Quảng-trị
biển dâu xưa đại-lộ-kinh-hoàng
ngày em đi tôi quay về phố thị
(thôi hết rồi vùng ký-ức hoa hương)

  
HẸN VỀ VỚI HUẾ

Đêm bên em và dòng Hương
nhịp chèo thuyền trôi êm ả
gió về trên tóc em
đồi Vọng-cảnh ta quen nhau từ thuở.

Phố giăng lối chợ
quán rượu vắng khách thêm buồn
quặn lòng đau tình bồi lở
chuông chiều điểm tiếng hoàng-hôn.

Gởi sầu về Vĩ-dạ cô-thôn
Đập-đá nơi em chiều ra sông giặt áo
khuất bóng ai xưa bên thành
vạn chài thức đêm trời dông bão.

Từ buổi quay về với Huế
những đêm đứng lặng bên sông
đớn đau người và nhớ
xót xa xát muối vào lòng.

Giá đời hai ta không
mang theo tiếng thở dài buổi trước
dỗ sầu bé bỏng đời tim
dặm ngàn xuôi ngược.

Thôi đâu những giấc mộng người
hoang trôi từng nổi trôi hạnh-phúc
ngỡ ngàng sớm mai
vườn người giờ hương phai phấn nhạt.

Bên sông mờ mờ sương khói
Nửa đêm em về khỏa thân
lạnh lòng không hề nói
dĩ vãng bao quanh ký ức tình nhân.

Đèn vàng hiu hắt sương khuya
ai về một mình bên cửa
hơi thở Huế sa mù
hẹn không quay về nữa.

Hỏi còn đợi người nỗi nhớ
bến Thừa-phủ đêm về lạnh hoang
bên sông em hai chân thả
nước vờ nghiêng trôi bập bềnh.

Trên đồi Tuần chuyến xe cuối ngày
ráng đỏ chiều sương pha chân núi
hoa-dã-quỳ khép cánh vàng bay
chia tay thôi người về chi quá vội.

Bỏ lại bến tàu, con đường, sân ga xe lửa
hoang hoải cùng thành
gọi chi bao niềm thương nhớ
để cho ai đi sao đành.

Tháng năm ngày sau sót nụ cười
bỏ lại bên đường đắng cay hoài niệm
qua rồi những lần đưa tiễn
còn lại gì Huế, em và tôi ?


TÌNH EM VÀ HUẾ        

Em tơ vương ai chảy theo con nước
sương khói tan rồi đi về đâu
đắng cay lời gió
đêm ngày xuôi ngược
Hoàng-thành chiều nay bỗng dưng sầu.

Vườn ai khuất kín bên sông
lặng lẽ trời mây màu rất Huế
tím tim người khoảng trời lá vàng
cay đắng giọt sương che đời dâu bể.

Tôi cả đời hoang mê chiếc bóng
linh-hồn về đậu kín hai vai
đứng bên cầu ngắm nhìn
trời mây cao rộng
kể từ xa em buồn năm rộng tháng dài.

Níu lòng tôi theo tiếng hát Hoàng-Oanh
bay đi phiến nhớ sầu bàng bạc
những cây liễu bên hồ rũ sắc xanh
tấm-lụa-đào người phơi
ngày xưa đã bay đi mất.

Em quạnh hiu bên mái nhà xưa
bao quanh sắc gầy chiếc bóng
chất chi đau đớn mấy cho vừa
em xanh xao chiều mây trời lắng đọng.

Đã vắng rồi môi cười hoa nở
bến xao đêm bờ bỗng thở dài
đâu đây dài theo hơi thở
dấu kín lòng một trái tim ai.

Xa rồi người một lần đánh mất
em trở về chắp lại hoa rơi
trên môi em dấu son đã nhạt
cả hai ta chết tuổi xuân thì.

Em mãi quay đi mà chẳng quay về
Nỗi đau để đời ai băng bó
vết thương chìm lẩn quất quanh đây
từng tháng từng ngày
vườn người cô đơn bóng nhỏ.


Đâu rồi quanh em mưa bất chợt
giọt tình trao người đã xa bay
mới đó hong sầu chưa hết
xanh xao em cầm giọt nắng trong tay
Huế, em và tôi nằm chết.


HUẾ GIẤC MƠ KHÓI SƯƠNG

Gió thổi những hàng thông trên đồi
hương rêu chìm pha màu nắng
chiều Châu-ê, đá núi ngậm ngùi trôi
Huế lung linh sắc chiều im lặng.

Giấc mơ khói sương đất trời
hạnh-phúc người bỏ đi từ thuở
chất đầy cô-đơn ở đâu lại ùa về
đợi chờ ai mà Huế thương Huế nhớ.

Rượu say từng đêm bên bờ Đập-đá
Vĩ-dạ dưới kia thuyền chở đầy trăng
khuya dỗ giấc mơ một mình đêm Bến-ngự
những ngày xưa sao Huế quá buồn.


NĂM MƯƠI NĂM ĐẤT TRỜI HUẾ

Sương muối, mưa phùn mùa xuân ở Huế
chợ Đông-ba bên sông ngậm ngùi im
chao lòng người lên Mai-thúc-Loan đứng ngó
nước chảy về đâu mà người lạnh lòng.

Em từ đạn lửa Mậu-thân
thành sầu tan hoang sụp đổ
tôi theo quân về bên thành
nhìn đồng-đội chết bên đường
loang ngập máu.

Huế của tôi bao năm quay lại
tường vôi mái ngói đỏ tan tành
bờ đông bờ tây lửa cháy
Trường-tiền nhịp cầu đã gãy
dưới trời người đứng khóc than.

Mùi thịt xương cháy xém quanh da
đốt luôn tim đôi tình nhân của Huế
phố tiêu điều chìm khuất ngày xưa
giọng của người xót đau đời đất đá.

Vết tích mang hoài đọng sâu kỷ-niệm
quê hương máu chảy xót lòng
bên hào chôn bao đời lính trận
ngẩn-ngơ ai nỡ
bắn chi nhau để lạnh mấy trời xuân.

Đêm qua ai nằm chết bên đường
từng đoàn người B.40, ak vội vã
Gia-hội điêu tàn cuối giòng Hương
tiếng đạn nổ thay chuông chùa Diệu-đế.

Hỏi đất hỏi trời tan tác
lời người trăn trối hoảng-kinh
quạnh vắng ai bỏ đời lìa thân xác
nghẹn ngào rơi tuôn nước mắt trần-gian.

Huế giao thừa Mậu-thân
súng trận ak, lựu đạn
bao vây Tây-lộc, Đông-ba tấn chiếm nội thành
Kim-long, Bao-vinh chìm đắm.

Điêu-tàn dấu cờ loang dấu đạn
nước mắt lăn mấy nẻo đường thành
ngậm ngùi mùa xuân sáu tám
Thượng-tứ còn đâu, máu đỏ tóc xanh.

Đại nội khuất rồi mặt trận-xưa
nỗi đau bao năm còn ở lại
Huế bây giờ
hồn người còn lang thang đi mãi
về đâu để quên hết nỗi sầu.


ĐẦU XUÂN VÀ SINH NHẬT Ở HUẾ

Sinh nhật ở Huế thật buồn
hương môi hôn em lần cuối
sương trôi tóc trắng mối tình
thôi còn chi dặm dài giong ruổi

Em  nghiêng bóng sông Hương cùng Huế
dữ dội thác chia hai Ngã rẽ Ba Tuần
em bên bờ nào để tôi thương nhớ
hay đã trôi theo dòng nước vờ tuôn.

Mùa xuân và sinh nhật ở Huế
tuổi tôi cũng trôi theo con nước bạc tình
da diết trong ai mây cùng gió
quán rượu hắt hiu bên thành lặng im
Phu-văn-lâu bơ vơ nhìn mưa đổ.

Dại lòng Phú-cam ngó về Nguyễn-trường-Tộ
đoạn rạch chiều ngã màu xanh rêu
Diễm ơi xưa lắm rồi em còn nhớ
mang qua sông xao xuyến tình đầu.

Đò đưa ai bến cũ trôi đâu
lên xóm ga xưa trắng màu tang chế
nửa đêm ứa nghẹn tiếng còi tàu
ai bỏ đi
mà sinh-nhật tôi buồn thế.

Thôi chìm sâu bao lần kỷ-niệm
những lần em cầm nón che trăng
về đóng cửa không còn ai đưa tiễn
nến cháy hồng em có nhớ tôi không ?

Thôi sinh nhật tôi
chao nghiêng tình đằm thắm mùa xuân
phút đầu hình như là phút cuối
tắt đi rồi những tiếng chuông ngân
ai chậm bước bên bờ thành Nội.

Tóc mai em ngắn dài tưởng tiếc
con đường xưa mới đó xa rồi
sông dưới kia trôi một mình tội nghiệp
mùa xuân em thoáng những giọng cười.

Phố cũ giờ em có ghé thăm
dấu xưa đã phai rồi từ độ ấy
em xưa như chiếc lá xa cành
mây đã bay về ngủ sầu cuối phố.

"Lá rơi cho đám cưới về" em hát nhỏ
thiếu nữ mơ, em chân sáo chạy quanh
tà áo bay đầy trời và gió
hồng môi em lúng liếng mắt đen xanh.

Mai sinh nhật tôi
em áo hồng đám cưới
em cười tươi hoa đỏ thắm và
tung tăng cùng trăng đầy lối
sớm mai soi gương có nhớ một người xa ?

Lá trên cao che từng giọt nắng
đâu đây nghẹn thoáng lời biệt ly
ngờ như em trần truồng dưới mưa đứng tắm
dạ có nao lòng ngẫn ngơ chi ?

Ngoài kia lá vàng, nắng rất vàng
Rhododemen chen sắc hồng lilac
nhà người giờ cửa sổ soi nghiêng
liểu bên hồ có rưng lòng câu hát.

Sinh nhật một người hỏi em về kịp
quê cũ bao năm ai bỏ
giọng-buồn-thanh-thúy phiêu-hốt thềm mưa
chiêm bao giấc mơ chốn cũ.

Giờ còn lại em đứng khóc
giữa đêm xuân
ai đi hẹn được ngày về
mới đó tóc người tiêu muối bạc
sầu hoen mi, tôi một ngày xuân mưa .

                                         Huy Uyên

Không có nhận xét nào: