BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2022

CHÙM THƠ QUÊ - Nguyễn Thị Ngọc Diệp


   
         Nhà thơ Nguyễn Thị Ngọc Diệp

 
TÔI TRỞ VỀ ĐÂY
 
Tôi trở về đây với ngôi nhà xưa
Lạnh buốt đôi vai lạnh thấu tâm hồn
Anh đã đi rồi anh đã đi luôn
Cảnh cũ người xưa không còn đâu nữa
 
Tôi trở về đây nỗi sầu chan chứa
Còn gì đâu nữa mà ngóng mà chờ
Trời không có mưa mà linh hồn tôi ướt
Ướt câu thề đọng nước mắt trong tim
 
Thuyền tôi vẫn trăm năm không rời bến
Người ra đi đàn dây đứt lạc âm
Để bao năm tôi ngồi đó âm thầm
Tình đơn lẽ khóc cùng trăng và nước
 
Tôi hờn trách, nào ai đâu biết được
Tình ai như thời tiết cứ đổi thay
Mai khác rồi đâu phải giống hôm nay
Trời sáng nắng chiều mưa, người cũng thế 
 
Tôi chỉ có một tình yêu cả thể
Trao cho anh với tất cả tinh khôi
Ghét hay yêu cũng đã phận duyên rồi
Tôi nhận hết với nỗi đời sóng gió
 
Tôi ao ước tình ta như trăng tỏ
Đâu muốn chi dang dỡ nghĩa vợ chồng
Để con mình bèo nước dạt trên sông
Bao năm tháng mơ một ngày đòan tụ
 
Nay trở về hồn đỉnh cao gió hú
Buồn lê thế nhớ ngày cũ bên nhau
Đã mất rồi, mất đành đoạn thương đau
Không có nữa bữa cơm sum họp cả
 
Ôi dĩ vãng đã xa rồi, xa quá
Miền yêu thương đau ký ức hôm nay
Chẳng bao giờ còn nữa đôi vòng tay
Ôm rất chặt và vỗ về âu yếm
                

CHÙM THƠ 7 CHỮ - Chu Vương Miện


   


LỜI HỨA HẸN
 
năm xưa em gửi lời hứa hẹn
bỗng chốc nhìn nhau trắng toát đầu?
ờ nhỉ La Vang mùa mua chín
nơi này tươi lại một rừng lau
có nhận chung thân trong tờ giấy
người sang xứ Mỹ kẻ sang Tàu
kiếp sau? ờ nhỉ ra răng nhỉ?
cây Đa bến Cộ nước Ô Lâu
 
cố nhân gửi lại lòng trên giấy
chinh chiến bao năm giấy vẫn còn?
cớ nhân nhét trái tim vào kiếm
ngó kiếm phục người đất Lạng Sơn
cố nhân nhắn nhủ trên vách đá
ngó mãi mà sao? chỉ thấy buồn?
 
quay đi quẩn lại quán thịt cầy
toàn là vằn vện gió lau bay
bao năm cũng bấy nhiêu món nhậu
mộc tồn vẫn vậy vẫn nơi đây?
 
anh nhắc làm chi dàn hoa giấy
quanh năm suốt tháng chỉ mầu hồng
làm sao em biết anh chờ đợi
làm sao kéo được sợi song rừng?
nơi đó vẫn còn dăm đấu rượu
nhậu chơi từa tựa Nữ Nhi Hồng?
hoa giấy muôn đời là hoa giấy
còn người đâu khác cánh phù dung?
 
em như mây tím giăng đầu núi
một thoáng phôi pha chả còn gì?
ta cũng lang thang nhìn dáng núi
thấy quen quen ngỡ đỉnh Ba Vì
cáo chết chờ quay đầu nơi núi
người tuổi già cặm cụi nhớ quê
quê đâu còn nữa mà về
ở đây có nước thề thề cho nguôi?
 

CÁC BÀI THƠ VIẾT TRONG TÙ CỦA THANH TÂM TUYỀN VÀ TÔ THÙY YÊN - Nguyên Lạc


Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền
 
 
THƠ THANH TÂM TUYỀN
 
1. Bài không tựa đề

Mời các bạn đọc trích đoạn sau đây của văn họa sĩ Tạ Tỵ - viết trong hồi ký "Đáy địa ngục", chương IV- có ghi việc thi sĩ Thanh Tâm Tuyền tặng ông một bài thơ khi hai ông đang học "cải tạo" ở trại tù Yên Bái, Bắc Việt.
(Trích đoạn)

[ ... tôi qua buồng bên thăm Thanh Tâm Tuyền. Chúng tôi mới gặp nhau cách đây ít hôm, tuy ở sát vách. Trước đó, tôi nghe nói có Tuyền ở đây, không tìm ra, tuy đội tôi và đội Tuyền ngồi sát bên nhau. Từ ngày đi cải tạo, thân xác mỗi người đều đổi thay và áo quần lao động tơi tả, rách rưới, nhơ nhớp. Người nào cũng chụp mũ xuống gần nửa mặt để không muốn nhìn ai, và cũng chẳng muốn ai nhìn mình. Một buổi chúng tôi nhận ra nhau. Tuyền mở to mắt nhìn hỏi:
- Ông đó hả?
- Còn ông đó ư?
Chúng tôi cùng phá lên cười. Anh em xung quanh không hiểu gì, sững nhìn. Đội tôi bị gọi đi lao động. Tôi đứng lên, nói với Tuyền, mai sẽ ngồi đúng chỗ này để nói chuyện. Từ đó, chúng tôi mới đỡ cô đơn vì còn có nhau để tâm sự. Tuyền vốn ít nói, nhưng mỗi lời nói rất chắc, cũng như anh viết văn hay làm thơ. Tuyền dặn nhỏ tôi:
- Cậu ạ! đừng gọi biệt hiệu, sợ tụi nó biết, gọi mình là Tâm nhé!
Tôi cười dí dỏm:
- Cậu đánh giá tụi nó kém quá thế sao?
Tuyền vốn có bệnh trĩ, nên thường được nghỉ ở nhà làm việc nhẹ. Còn tôi, đã chán việc khai bệnh vì quá nhục nhã, nên thà lao động còn hơn, bởi vậy vấn đề gặp nhau cũng thất thường.
Sáng nay, tôi sang thăm Tuyền vì thấy cửa mở.
Vừa sang đến nơi, Tuyền đã cười khà khà:
- Chiều qua, nhớ cậu, làm được mấy câu thơ đây.
- Đâu, đọc lên nghe. Nhưng còn thuốc lào không?
- Để đi xin.
Tuyền định đi thì Trung, Đội Trưởng của Tuyền nhanh nhẹn đứng lên, đi xin thuốc giùm. Trung mang về một dúm thuốc “3 số 8” thơm phức. Tuyền nói với Trung
- Ông xin đâu hay thế?
- Ô thiếu gì, anh em mới nhận được quà mà!
Tôi vê thuốc cho vào nõ, châm lửa rít một hơi dài, thở khói xanh um, cả người bần thần ngây ngất vì đã lâu mới được điếu thuốc ngon. Tôi đưa điếu cho Tuyền. Nhồi thuốc xong, Tuyền cũng kéo hơi dài, thật dài nuốt luôn khói. Đôi mắt Tuyền lờ đờ như đắm chìm vào chuyến viễn mơ! Sau khi hả cơn say, Tuyền đọc:
Chờ cơm ôm bụng lép trên giường
Muốn sang thăm bạn cửa gài then
Chiều đổ cơn mưa, trời sập tối
Buông sách ngồi lên, ngó trống không!
Tôi nói với Tuyền:
- Đời chúng mình lúc này chẳng có gì để nhìn ngắm. Sau hơn hai năm bị đầy ải, miệng lưỡi đã tê mùi tân khổ, còn gì để ngóng đợi? Ba chữ “ngó trống không” nó cho tôi nhìn thấy hư vô, nhìn thấy cái cõi “Bất khả tư nghị” của Chân Như. Nó thâu tóm được biết bao nhiêu hình ảnh của kiếp sống phù du, công danh và sự nghiệp nào đó, mũ mãng cân đai nào đó, cũng chỉ là hư ảnh, có đúng vậy không cậu?] - Đáy địa ngục, Tạ Tỵ.

(Ngưng trích)
 

“HÀ HOÀNG CỰU TỐT”, THƠ CỦA TRƯƠNG KIỀU – Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức




Để nối tiếp theo cái hào khí "Túy ngọa sa trường" của Vương Hàn, TRƯƠNG KIỀU cũng người của thời Vãn Đường nói lên cái vô tình tàn khốc của chiến tranh bằng một bài tứ tuyệt thật đơn sơ bình dị mà dễ làm xúc động lòng người! Xin mời đọc bài HÀ HOÀNG CỰU TỐT...
 

MAI TÔI ĐI – Thơ Thùy Châu


   


MAI TÔI ĐI
 
Mai tôi đi biết người có chút bận
Chút buồn chút nhớ chút tơ vương
Nếu dững dưng thì chuyện cũng bình thường
Vì năm tháng đâu còn như ngày cũ
 
Mai tôi đi dù mưa nguồn thác lũ
Hay nắng buồn quái xế loáng chiều hôm
Em có nghe thấp thoáng ở trong hồn
Một chút nhẹ chạnh lòng năm tháng đã
 
Mai tôi đi sông hồ muôn vạn ngã
Cố quên người tìm lấp chuyện ngày qua
Bao yêu thương rồi cũng sẽ nhật nhòa
Như sương khói khi tình người đã phụ
 
Bước cô đơn trên dặm đường phiêu lữ
Hành trang buồn động mãi mắt người xưa
Mai tôi đi dù rất sớm hay trưa
Thì chắc vắng chẳng ai người đưa tiễn
 
Bước lãng du sợ một đời miên viễn
Chiều cô đơn... Ai tựa... nước mắt người
Mai tôi đi biền biết cuối chân trời
Xin mãi nguyện một đời em hạnh phúc
 
Lần cuối thôi thầm gọi người... Cầu chúc
Gót em hồng trên xác pháo vu quy
Bên người ta những ngày tháng xuân thì
Em tròn mộng khi đời tôi giông bão
 
Em vu quy cầm bằng như con sáo
Hót sang sông cho lịm chết một trời,
Mai chia xa là... hết cả người ơi
Năm tháng cũ CHÚT HƯƠNG ĐỜI HƯ ẢO!
                            
                                                      Thùy Châu

HÉO HON – Thơ Lê Kim Thượng


   
             Nhà thơ Lê Kim Thượng

 
HÉO HON  
 
Tháng năm dệt mộng, ươm mơ
Tôi - Em... chung một trời thơ hiền hòa
Đêm huyền thoại... Mộng - Dưới - Hoa
Cho trăng với gió tan hòa... Sắc - Không...                
 
Bay bay tà áo bên sông
Chiều chưa tan nắng... Bóng hồng vừa qua
Tóc đen, nơ đỏ kiêu sa
Mỏng manh áo lụa, nõn nà sắc hương
Nắng vàng soi mắt người thương
Cho hồng đôi má, cho hường đôi môi
Tóc ôm khuôn mặt tinh khôi
 
Bờ môi hé mở... gọi mời nụ hôn
Luồn tay chải tóc em suôn
Sợi tình quấn quít cho hồn quắt quay
Mùi hương con gái ngất ngây
Tôi – Em… Hai đứa mê say... tan hòa...
Em về bên ấy không qua
Bên này, bên đó... bờ xa đôi bờ
Dấu chân em, bụi xóa mờ
Tôi đi tìm mãi... ngu ngơ, mỏi mòn...
 
Chờ nhau... Lòng dạ héo hon
Thuyền neo bến đợi... Núi non cũng chờ
Vườn yêu xưa cũ... Ơ hờ!
Cành thơ héo rụng... Trăm tờ thơ rơi
“Một thời yêu... Chết một thời...”
Dây Tơ Hồng đứt... Đứt rơi cánh diều
Hoàng hôn dĩ vãng tím chiều
Tôi về thắp đuốc tìm yêu... ngậm ngùi
Em đi... Mang hết ngày vui
Vầng trăng xẻ nửa... bùi ngùi, sầu tê
Vầng trăng khuyết nửa lời thề
Thuyền trăng trôi mãi... cõi về mù sương...
Mười năm, tôi sống tha phương
Mười năm, em sống bình thường... vui tươi?
Lời - Yêu... em nói với người
Có như những tiếng khóc cười... với tôi?
Con tim vẫn đập bồi hồi
Tình xưa tưởng đã qua rồi... vẫn nguyên?
Đau lòng Chim Sáo... Chim Quyên
Đau lòng hai đứa... Phận duyên lỡ làng...
      
                   Nha Trang, tháng 07. 2022              
                         LÊ KIM THƯỢNG

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2022

ĐỒNG DAO HOA LIỄU ĐỎ - Thơ Trần Mai Ngân


   


ĐỒNG DAO HOA LIỄU ĐỎ
 
Những nhành Liễu đỏ
Đung đưa đung đưa
Lời chưa kịp tỏ
Em đã đi về
Tôi sầu ủ ê… ủ ê… ủ ê…
 
Trưa hè nắng đổ
Tràn cả sân nhà
Em đến như là
Cơn gió mát qua
Chim cũng hót ca… ơi à… ơi à…
 
Em cười huyên thuyên
Má lúm đồng tiền
Tôi ánh trăng ngà
Đêm trôi triền miên
Mộng tràn dưới hiên… ơi buồn… ơi buồn…
 
Những nhành Liễu đỏ
Đung đưa đung đưa
Lời chưa kịp tỏ
Em đã đi về
Em đã đi về…
 
Trần Mai Ngân
 
** Chào ngày mới. Thương tặng!

KHE KHẼ GIÓ, KHE KHẼ MƯA – Thơ Lê Phước Sinh


   
                Nhà thơ Lê Phước Sinh


KHE KHẼ GIÓ, KHE KHẼ MƯA
 
Có phải Gió Thu lay
để cho Anh dậy sớm
giọt Mưa phơn phớt bay
càng làm thêm diễm ảo...
 
             Lê Phước Sinh

CHÙM THƠ 6/8 – Chu Vương Miện


   


CẠN DÒNG
 
chờ nhau mấy quãng đòng đòng
hồ dơ cả đáy toàn rong với bèo?
danh hoa nhạt với dáng chiều
mây sa xuống thấp mây đìu hiu bay?
chốn xưa ờ ở chốn này
thác cao ngấn nước từ đây cạn dòng
 
 
LÊN NON
 
giận người bỏ tỉnh lên non?
ngồi chơi chốc lát dỗ cơn ngủ chiều
một liều ba bảy cũng liều?
nhớ người bỏ cả cái lều vải hoa
thôi thì gửi lại non xa
về xuôi mình lại với ta ta mình
khi không muốn nổi cơn khùng?
 
 
EM EM
 
từ khi em bước theo chồng
lục đầu sáu ngả sông cùng em ơi?
tím lòng nứa cắt làm đôi
bên trong nhỏ máu bên ngoài lạnh căm?
duyên ta còi hụ tan tầm
tàu ra khỏi cảng Hải Phòng từ khuya
Kinh Thầy vắng ngắt đò đưa
Thủy Nguyên bên đó bãi chờ cuối kênh
đồi bông cội nớ bao lần
một đời thục nữ quần hồng kiệu hoa
hữu tình dạ bạc cầm ca
một bên sông nước trăng tà tà rơi
đáy sông cọc lãng quên người
dăm cành củi mục rác trôi lềnh bềnh
nơi này chân đã chồn chân?
thì thôi dăm đoạn thơ thần cũng đau
từ khi em bước qua cầu
vườn sau trống trải sầu đâu rụng đầy
cuối trời sót phiến mây bay
mình ta hai ngả chim bay hai đường?
 
 
TIẾC
 
cầm vàng mà lội qua sông
vàng rơi đứt ruột tay không? không vàng?
trời mưa ỡm ộp chão chàng
em đi để lại một gian một vườn?
hoa cam nở giữa vườn cam
em chỉ qua đàng nắng quá ngồi chơi?
 
                              Chu Vương Miện
 

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2022

YÊU HẾT CẢ NHÀ – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Lê Quốc Thắng

                                                                                                                                  
        Cháu ngoại Amelie của nhà thơ Quách Như Nguyệt 


YÊU HẾT CẢ NHÀ
 
Ô kìa kìa
Trời xanh xanh quá!
Ô kìa kìa
Đồi núi xa xa
 
Em đi chơi với mẹ với ba
Em đi chơi với ông với b
Tuổi thần tiên yêu đời múa hát
Vui sướng quá
Em sung sướng quá
Cả nhà thương, tình thương bao la
 
Biết nhìn trời
Em biết ngắm trăng
Tên bà em là trăng, là nguyệt
Nên em thương trăng sáng, trăng tròn
 
Bà dậy em hát tiếng Việt Nam
“Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng...”
Em vừa hát vừa dơ tay múa
Bà ôm em, bà thương em...
thưởng cho em một thỏi kẹo vàng
 
Em thích ca, thích hát vang vang
Em nhún nhẩy vỗ tay cười nói
Các bạn ơi, hát cùng em nhé
Ta đùa vui, múa dưới nắng vàng
 
Các bạn ơi, hát cùng em nhé
Các bạn ơi múa cùng em nhé
Các bạn ơi, thương quí ông b
Các bạn ơi, biết nghe lời nha
Luôn dễ thương, ngoan ngoãn đi mà
Các bạn ơi, yêu hết cả nhà
Các bạn ơi, yêu mẹ thương cha
 
                  Quách Như Nguyệt
                    March 26, 2021
 

      

PHẠM NGỌC THÁI VỚI MƯỜI BÀI THƠ NGÀN NĂM THĂNG LONG - Nguyễn Thị Hoàng


Tác giả bài viết Nguyễn Thị Hoàng
                                                               
 
Như tôi từng bình luận về thơ hay xưa nay:
       
“Thơ hay bậc nhất của ngàn năm Thăng Long, phải là loại thơ có khả năng sống trường cửu tháng năm. Thơ của mọi thời đại. Tồn tại muôn đời trong nền văn học nước nhà - Đó là loại thơ có đẳng cấp cao nhất:
      
Đèo ngang của BHTQ / Làm lẽ, Cảnh thu - Hồ Xuân Hương /  Thương vợ - Tú Xương / Thu điếu - Nguyễn Khuyến / Tràng Giang - Huy Cận / Tranh lõa thể - Bích Khê  / Tương tư - Nguyễn Bính / Đây thôn Vỹ Dạ; Mùa xuân chín; Bẽn lẽn - Hàn Mặc Tử / Hai sắc hoa ti-gôn - TTKH. / Thuyền và biển - Xuân Quỳnh /...
    
Nghĩa là: Muốn thẩm định cho xác đáng một tác phẩm thi ca, hoặc một bài "thơ hay"? Trước hết, phải nhận định bài thơ đó có khả năng tồn tại, sống lâu dài hay không? Nếu bài thơ hoặc tác phẩm thi ca mà không có khả năng sống trường cửu với thời gian? Đó chỉ là thứ thơ để cổ động phong trào, văn nghệ nhất thời... Hay như Gớt nói: "Rồi sẽ tầng tầng bụi phủ".
       
Xin giới thiệu “Mười bài thơ hay ngàn năm Thăng Long” của thi nhân Phạm Ngọc Thái - Xưa nay chưa dễ có bậc thi nhân nào đạt nổi ??? (trừ Kiều bất hủ của Đại thi hào Nguyễn Du).    
Mười bài được trích ra trong Tập “64 bài thơ hay”, Nxb Hồng Đức 2020 của Ông - Trước hết là bảy bài thơ tình tuyệt hay !!!


   

                                
(Đã từng giới thiệu trước đây):
 
1. SÁNG THU VÀNG
    Nhớ ngày gặp lại em bên hồ gió
    (Kỷ niệm Bích Đào)
 
Gặp lại em một sáng thu vàng
Nơi em đứng nắng tràn ngoài phố
Với trời xanh, hồ xanh gió
Gió đưa làn tóc em bay...                      
 
Sáng thu này trĩu cả hàng cây
Đô thành dịu mát
Ông lão ngồi bên gốc cây,
      bán những cây sáo trúc thổi vói lên trời
Bà xúc tép váy khều khào nước
 
Một thời xa lắc
Em nghiêng chao về một thời xa
 
Người con gái đã thành chính quả!
(phảng phất trên đầu đôi nét phôi pha)
Đôi mắt em, bóng trúc bay xoà...
Đường phúc hậu, vầng trăng đầy nở...
Nghe không gian đổ vỡ cả mùa thu!
 
Sáng thu vàng mông mênh, mênh mông
Anh đứng trông em bên bờ sóng vỗ
Hồn đã mất trong rừng hoang thiếu nữ
Và trái tim cũng không còn.
 
Sáng thu vàng xang xênh, xênh xang
Những con đường xưa tắm hơi em
Môi em cười... hoa lá nát đau thêm
Thời gian trôi, cuộc sống buồn tênh
 
Một mùa thu lá lá
Nơi ấy giờ chỉ còn có cỏ
Bướm vàng hoa cũ vẫn bay ngang
Người đàn bà, em nuốt mùa thu tan…
 

Thứ Hai, 11 tháng 7, 2022

ĐẶNG LÊ NGUYÊN VŨ, KẺ "VĨ CUỒNG" ĐÁNG KHÂM PHỤC – Lưu Trọng Văn



Vũ luôn từ chối các cuộc vui chơi, thậm chí hầu như không bao giờ đi du lịch, vì Vũ luôn than quỹ thời gian ít quá. Vậy mà lần ấy Vũ rủ tôi lên Sapa. Dọc đường thấy cảnh dân chúng còn nghèo nàn, Vũ ứa nước mắt, nói: “Đất đai trù phú vậy, sao lại nghèo? Phải quy hoạch lại, phải có tầm nhìn khác đi, phải đưa công nghệ mới vào thì mới giầu được”.
 
Lên Sapa, rảo mấy vòng, len lỏi vào mấy ngõ ngách, tới cả một số bản người H’mông, 3 giờ sáng hôm sau Vũ dựng tôi dậy chỉ để nhìn đỉnh Fanxipan, rồi kéo tôi lên xe về lại Hà Nội. Sau này tôi mới biết ý định của Vũ lên Sapa, chẳng qua chỉ để xem vị trí của người dân tộc ở Sapa thế nào.
Vũ nói: “Họ như kẻ ngoài rìa ở khu du lịch này. Sau này xây dựng “Thiên đường cà phê” em muốn đồng bào dân tộc với không gian văn hóa đặc sắc của họ phải là chủ thể, vì họ chính là hồn, là vía của vùng đất đó”. Tôi hỏi: “Thế Vũ ngắm đỉnh Fanxipan làm gì?”.
Vũ nói: “Em muốn nhìn thấy đỉnh cao nhất của đất nước khi mặt trời chưa mọc để cảm nhận hết cái khát vọng vươn lên của đất nước mình”.

VỀ MỘT QUÃNG ĐỜI TRỊNH CÔNG SƠN (Kỳ 2) - Nguyễn Thanh Ty


Tác giả bài viết Nguyễn Thanh Ty

Trường Sư Phạm và trường Kỹ Thuật Qui Nhơn được ngân sách Mỹ tài trợ, xây cất rất qui mô và tân kỳ. Hai trường nằm gần nhau tại Khu Sáu, sát bờ biển, khoảng giữa đường từ phố Gia Long đến Ghềnh Ráng, nơi thi sĩ Hàn Mặc Tử an nghỉ giấc ngàn thu. Qua khỏi Ghềnh Ráng là làng Qui Hòa, làng dành riêng cho người mắc bệnh cùi. Ở đó có nhiều bà "xơ" hy sinh một đời, tận tụy chăm sóc cho bệnh nhân.
 

CHÙM THƠ VỀ SHINZO ABE - Châu Thạch


   
                    Ảnh Shinzo Abe

 
KHÓC ABE BỊ ÁM SÁT
 
Người chết xứ xa ngàn vạn dặm
Ta rơi nước mắt ở xứ này
Không anh em, không bạn, thầy
Mà sao thương tiếc chứa đầy trong tim
 
Hình như có một con chim
Ai đem tên bắn, nằm im chết rồi
Sao trời cũng có một ngôi
Hình như rơi xuống sau đồi, lặng im
 
Hình như tàu lớn đã chìm
Hình như biển mở câu liêm ngút ngàn
Hình như giun dế than van
Hình như vạn tiếng kêu oan đáy mồ
 
Thương cho thế giới xô bồ
Khóc cho nhân loại vào hồ lửa thiêu
Chiều ơi chiều hởi là chiều
Mắt già bổng có lệ nhiều vì ai!
                     
                                     Châu Thạch
 

    
       Shinzo Abe do họa sĩ Trần Duy Đông vẽ


BỨC TRANH TRUYỀN THẦN.
 
Cảm ơn Trần Duy Đông
Vẽ bức tranh truyền thần
Đẹp nhất, đẹp toàn phần
Shinzo Abe!
 
Bút bằng chì phớt nhẹ
Hiển hiện nét thanh tao
Mắt sáng tợ vì sao 
Dịu hiền và nhân đạo!
 
Người bị tên cuồng bạo
Ám sát mấy ngày qua
Cả thế giới khóc oà
Tình thương như sóng biển
 
Trang truyền thần hiển hiện
Sự sống còn muôn thu
Giữa thế giới âm u
Người không già, luôn trẻ
SHINZO ABE!
             
                     Châu Thạch