BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2025

...VÀ EM À ANH BIẾT EM NHỚ ANH MƯA BAY – Thơ Trần Vấn Lệ



Người mù đi qua đường, đi được nhờ thói quen?
Tại sao cây trụ đèn vẫn đứng yên một chỗ?
 
Không có ai đứng ngó cây trụ đèn hỏi han.
Ánh sáng bóng đèn vàng chiếu vào đêm im lặng!
 
Ánh sáng đèn là nắng ban ngày không có mưa...
Ánh đèn sẽ mờ mờ khi người mù cứ bước!
 
Mưa là những giọt nước ở đâu rơi xuống đường?
Nếu nhẹ, nước là sương vương vương trời mờ ảo...
 
Tôi nhớ sao tà áo ai đó bay đêm trăng.
Sương thành những dấu ngang nối câu thơ tưởng tượng...
 
Gió mạnh lên sẽ cuốn tà áo bay lên trời,
thành một áng mây trôi... về đâu, tôi chẳng biết!
 
Người mù đi, đi miết, rồi cũng tới bến bờ,
cô đơn từng câu thơ vó ngựa giòn biên ải...
 
Thời xưa tôi không lại trả tôi lại tuổi đời,
có lẽ vì mưa rơi, mây trôi và sương tản?
 
Trụ đèn có ánh sáng như rét rừng vàng da!
Quả thật tôi thiết tha nhớ áo vàng núi, dạ...
 
Cỏ vàng từng thảm lá cuối trời âm hay dương?
Người mù đi qua đường không mơ màng, ai biết?
 
*
 
Không chế độ nào duyệt những bài thơ rất thơ,
hãy để cho gió đùa bay về đâu cũng kệ...
 
Ngày sau nhờ được thế còn thấy thơ ngày xưa...
còn thấy áo dài tơ dệt vàng đêm Thu Nguyệt!
 
... và, em à, anh biết
Em Nhớ Anh Mưa Bay...
 
                                                      Trần Vấn Lệ

Không có nhận xét nào: