BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 12 tháng 9, 2019

ĐỌC BÀI THƠ “BẠN QUAN” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Chử Văn Long


               
                        Tác giả Chử Văn Long


  ĐỌC BÀI THƠ “BẠN QUAN” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN
                                                                               Chử Văn Long


Tôi quen Đặng Xuân Xuyến đã lâu, từ thuở anh mới dựng nghiệp, mở cửa hàng “phát hành sách”. Là một nhà thơ, làm bạn hàng gửi sách nhờ anh bán hộ thường xuyên. So với những nơi khác bao giờ cửa hàng của Xuyến cũng giúp tôi bán được số bản cao gấp bội. Nhìn dáng vẻ bên ngoài tươi tắn, đẹp trai, hoạt bát và cái phong thái “dứt khoát” mỗi khi bàn việc…, ở Xuyến tôi thầm nghĩ con đường lập nghiệp gắn với sách vở văn chương sẽ tiến xa hơn! Bẵng đi một thời gian nền văn chương với những ước vọng thanh cao bị cuốn vào vòng xoáy kinh tế thị trường không còn phân biệt được đục trong lẫn lộn. Thơ thành sản phẩm của xã hội hóa cấp thấp, không còn biết viết để làm gì, viết để vì ai. Tôi cũng nản, ngồi nhìn bút giấy và cũng đã lâu không gặp Xuyến. Một hôm, bất ngờ tôi nhận được tin nhắn của Đặng Xuân Xuyến mời cộng tác với trang mạng của anh… và tôi được đọc bài thơ rất tâm sự “Bạn quan” (xem: Bạn Quan.l) anh in trên trang mạng. Tôi thật ngưỡng mộ vì nội dung, giọng điệu, câu chữ già dặn, từng trải, vừa tiếp thu cách nhìn đời, nhìn người của các lớp nhà thơ cha anh mỗi khi bĩ cực, nhưng hơn hẳn lớp nhà thơ ăn theo xã hội bây giờ, khi vui thì vỗ tay vào, hết lộc thì thở ra những lời ai oán vụn vặt làm người đời chán đọc thơ vì vậy. Thơ Xuyến cũng mượn hơi men “giả tỉnh giả say” như để có cớ lôi tuột những mưu mô giả trá của một xã hội đang thịnh hành, đang phân hóa, làm đảo lộn hết đạo đức, nhân cách, làm người dù chỉ giới hạn bằng những lời bộc bạch, tâm sự của hai người bạn lâu ngày gặp lại, có nhu cầu phơi trải lòng mình thật đến nỗi chỉ thiếu cái tát bằng những ngón tay in lên mặt nhau, dù làm quan có chức tước giàu sang hay là dân ngu ngơ, nghèo túng, khi nhìn lại đời mình đều nhục, chưa thấy xứng kiếp người, tự mình thấy mình như súc vật, kiếp ngan, kiếp chó....

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2019

ĐỌC “NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẶT CHỮ NUÔI THƠ”, TÁC GIẢ ĐINH LAN - Châu Thạch




ĐỌC “NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẶT CHỮ NUÔI THƠ”, TÁC GIẢ ĐINH LAN 
                        (Một bài thơ xứng đáng đoạt giải)
                                                                                       Châu Thạch

“Người đàn bà nhặt chữ nuôi thơ” là ai? Rõ ràng là một nữ thi nhân.
Tác giả đem hình ảnh người đàn bà làm ruộng để gởi hình ảnh người làm thơ vào đó. Người làm ruộng thì chất phát, chân lấm tay bùn. Người làm thơ thì nho nhã, thanh tao. Hai mẫu người đối nghịch nhau. Vậy mà nó hóa một, không phải chỉ trong một bức tranh, mà cả trong hoạt cảnh một đời người:

“Có người đàn bà nhặt chữ nuôi thơ.
Nhặt đến mòn hơi, góc đời riêng một niềm mơ cháy bỏng.
Tháng bảy mưa giông đồng trần gian ướt sũng.
Vẫn oằn mình lận đận cấy rủi may.
Mỏng manh sợi rơm nhà ai rớt rơi chìm nổi.
Níu lấy mỉm cười ôm hy vọng lắt lay.”

49 NGÀY CỦA CON - Thơ Phạm Ngọc Thái


       
                    Phạm Ngọc Bảo
               (7.3.1992 - 22.7.2019)


49 NGÀY CỦA CON

49 ngày rồi đó, con yêu !
Đời con nào hưởng đã bao nhiêu ?
Lòng cha những nuối thương con trẻ
Thân già ngày tháng bước liêu xiêu

Cha lại ngồi đây ngẫm sự đời ?
Bảy mươi xuân lẻ của cha rồi
Dẫu từng nếm trải bao đau đớn
Vẫn bàng hoàng khi con chết, con ơi !

Con người sướng, khổ trong Cõi Thế
Thảy đều muốn sống để sinh con
Cha, mẹ vui mừng trông con lớn
Ai ngờ sắp khuất lại héo hon

Con đi để lại hận cho cha
Trút thêm gánh nặng, xuống thân già
Đêm ngày cha sống trong khắc khoải
Nửa hồn thao thức, nửa hồn ma

Ngẫm mãi mà không thể trả lời ?
Bởi chăng tất cả đã mất rồi...
Thôi ! Mong hồn con mau siêu thoát
Tâm này, trí quyết cứu con thôi !

49 ngày rồi đó, con ơi !
Nước mắt cha rơi ngập cuộc đời
Phù hộ cho cha dồn tài, sức
Đưa tuổi tên con đến chân trời

Kiếp này con lỡ mang phận ngắn
Nhưng sẽ thỏa nguyền các kiếp sau
Còn được người thương, nhân gian mến
Đời chỉ hơn nhau "cái danh lâu..."

Hàn Mặc Tử chết năm 28 tuổi
Đến giờ ai nhắc nỗi khổ đâu ?
Mà danh Ông mãi vào bất tử !
Tài Nhân nghiên cứu... Sử xanh nêu...

Con vốn chỉ mang kiếp bình thường
Tiếng thơm ngang ngửa bậc phi thường
Đời như viên ngọc, danh truyền mãi
Mấy ai được thế giữa quê hương ?

Cha viết bài thơ để cúng con
Lòng già sau, trước tựa thái sơn
Cha thề còn sống trong trời đất
Dù chút hơi tàn vẫn cứu con !

                  Phạm Ngọc Thái
                       8.9.2019

HỐI LỘ - Truyện ngắn của Lão Gàn


        
                    Tác giả Lão Gàn 


                           HỐI LỘ (1)
                                                                            Tác giả: Lão Gàn

Đã hai tháng rồi, chị Hồng tắt kinh. Chị cảm thấy trong người không bình thường; chị thường nôn oẹ. Chị nghĩ là đã có thai.
Lấy chồng hơn mười năm, bây giờ, có con, đáng lẽ mừng, chị lại lo, lại sợ - lo sợ lắm.

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2019

MỘT CHÚT VỀ “NHỮNG GÓC PHỐ ĐƯỜNG PHỐ” CỦA TÔ HOÀI – Vũ Thị Hương Mai


        


MỘT CHÚT VỀ “NHỮNG GÓC PHỐ ĐƯỜNG PHỐ” CỦA TÔ HOÀI
                                                         Vũ Thị Hương Mai

Tôi đã từng say sưa thả hồn mình theo từng con phố khi đọc "Hà Nội, ba mươi sáu phố phường" của Thạch Lam, từng cười chua xót khi nhìn Hà Nội dưới ngòi bút Vũ Trọng Phụng trong "Số đỏ" và "Cơm thầy, cơm cô". Và, bây giờ cầm trên tay cuốn "Những ngõ phố - Người đường phố" của Tô Hoài, lại thêm một lần nữa tôi thấy mến yêu thành phố Thủ đô - nơi có những ngõ phố, những mảnh đời lam lũ từ cuộc sống tăm tối trong nô lệ đến với ánh sáng tự do sau ngày Thủ đô được giải phóng. "Những ngõ phố - Người đường phố", đúng như tên gọi của nó, gồm hai truyện (Những ngõ phố và Người đường phố) xoay quanh cuộc sống của người dân lao động trong các ngõ nhỏ những năm kháng chiến.

CHÙM THƠ QUANG TUYẾT


   
      Nhà thơ Quang Tuyết


LỤC BÁT THƯƠNG EM

Thương em phận bạc hồng nhan
Chưa vui hạnh phúc lệ tràn đẫm mi
Tuổi mơ vừa thắm xuân thì
Xum xoe áo mới vu quy pháo hồng

Vội vàng chi? Vội sang sông
Buông xuôi số phận theo dòng đục trong
Áo nhàu hương phấn gió đông
Trách gì nhau hỡi mà phong kín đời

Thương em
Chỉ biết - thương vời
Có - không em nhỉ? bến đời neo duyên
Sắt se câu lý chim quyên
Để thương để nhớ lời nguyền mai sau

Để rồi con sáo ngoài rào
Sang sông lạc lối phương nào tìm nhau
Thương em từng sợi tóc sâu
Nửa màu sương tuyết nửa nâu tuổi buồn

Ru tình nghĩa - Nợ tròn vuông
Dù là cánh mỏng bên đường tương giao
Gió mưa không úa màu đào
Thương em - Tình muộn
Ra sao cũng đành...

VỀ NHAN ĐỀ GỐC CỦA TRUYỆN KIỀU - Nguyên Lạc


          
                            Ông Nguyên Lạc


          VỀ NHAN ĐỀ GỐC CỦA TRUYỆN KIỀU
                                                                         Nguyên Lạc

Trong quá trình sưu tầm tài liệu để viết tiếp phần 2 và phần 3 bài TRẬN CHIẾN CHƯA NGƯNG: Đoạn Trường Tân Thanh và Kim Vân Kiều Truyện, tình cờ tôi gặp bài viết: "Nhan đề gốc của “Truyện Kiều” ca Đinh Văn Tuấn đăng trên trang Tp chí Sông Hương SỐ 310 (T.12-14) và trên nhiều trang khác, trong cng như ngoài nước. Ông Đinh Văn Tuấn đưa ra kết luận như "đinh đóng cột" thế này:
"Nay, chúng tôi là hậu học, sau khi đã tìm hiểu lại ngọn nguồn, xin đề nghị trả lại nhan đề gốc do thi hào Nguyễn Du đặt cho một tuyệt tác thi ca nổi tiếng trong và ngoài nước từ gần 2 thế kỷ qua, đó là KIM VÂN KIỀU TRUYỆN "
"... Truyện Kiều cũng thế, nguyên truyện Trung Quốc là tiểu thuyết Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân và tự nhiên cụ Nguyễn Du cũng sẽ đặt nhan đề là Kim Vân Kiều truyện"
              ["Nhan đề gốc của “Truyện Kiều”- Đinh Văn Tuấn ][*]

BÂNG KHUÂNG CÙNG NỖI NIỀM NẮNG MƯA - Phan Quỳ


       

BÂNG KHUÂNG CÙNG NỖI NIỀM NẮNG MƯA

Đã qua rồi những ngày nắng rát và bây giờ là mưa sâu. Mưa nhiều lắm. Mưa như trút nước vào lòng người xối xả. Mưa đan dày cả màn trời như che kín nỗi chờ mong. Cây cỏ ngại ngần chịu đựng, rạp mình dưới từng hạt nặng mà nghe đầy nhớ thương làn nắng ấm hôm nao.

Thế đó, con người và vạn vật cùng đổi thay với trời đất bất chợt hay quy luật bốn mùa thì cũng khó khăn nhiều phải trải.

Ta đi qua một ngày để rồi hoài vọng thêm một chút. Ta mong bình yên trong tâm tưởng như cầu an hoà cho trời đất ngoài kia.

Ta đi qua một giờ để nuối tiếc thêm thật nhiều. Một lần vui cho ta niềm tự tin hơn với đời, với mình. Một lần buồn mang lại nhiều ngậm ngùi chua xót cùng thế nhân.

Có thể nào ta lý giải được hồng trần với muôn nỗi đa đoan? Dẫu biết thế ta vẫn hoài trăn trở băn khoăn. Một tấm chân tình rộng mở có đến đc với người vô tâm, Ta chờ đợi gì cho dài thêm sâu thẳm chờ mong?

Ta vẫn mãi phân vân giữa hoài nghi và thấu đạt. Con nước xuôi dòng và thân phận lững lờ trôi. Trong im vắng ta nghe như lời thầm gọi, ta lần tìm trong ước vọng xa xôi...

                                                                                          Phan Quỳ

ĐÔI DÒNG CẢM NHẬN THƠ ĐỖ TƯ NGHĨA CỦA MỘT NGƯỜI HỌC TOÁN - Hồ Sĩ Khang


       
                          Tác giả Khang Hồ


           ĐÔI DÒNG CẢM NHẬN THƠ ĐỖ TƯ NGHĨA 
           CỦA MỘT NGƯỜI HỌC TOÁN
                                                                     Hồ Sĩ Khang

Cuộc sống hôm nay có những điều kỳ diệu, nhất là với những người thích sống một mình hoặc vì điều kiện khác, họ không thể tiếp xúc được với những con người thật trong cuộc đời. Nhưng chỉ cần có internet họ có thể kết nối với vạn vật. Tôi là một trong số đó. Trong thế giới điện tử này tôi gặp nhiều người bạn và đọc rất nhiều thơ của họ. Thơ của họ hay, mỗi người mỗi cảm xúc.
Tôi đã bắt gặp một Phan Quỳ với tâm hồn rất lãng mạn nhưng phảng phất một sự  mỏi mệt cùng thân xác, tôi  thấy một  “con ong thợ ” Hoàng Chẩm miệt mài làm thơ, đếm đong cảm xúc, chắt lọc ngôn từ rất hay. Một Liên Hưng có những giây phút thăng hoa bay bổng. Một nhóm Sông Quê với tháng ngày hoài niệm, cứ đến hẹn lại lên trên lối cũ ta về. Còn nhiều nữa…

CƠN LỤT THÁNG MƯỜI - Đinh Hoa Lư






Lời dẫn :
Mỗi độ nước lụt về ngang thành phố Quảng Trị, mặt hồ bao quanh Thành Cổ tràn đường Duy Tân, Lê thái Tổ, Phan đình Phùng, Lê văn Duyệt. Thành phố Quảng Trị xưa có các đồng ruộng Thạch Hãn phía Nam, Quy Thiện phía Đông, Hạnh Hoa Cổ Thành phía Bắc. Mỗi lần lụt tràn Thạch Hãn, nước thuờng theo nhánh sông Vĩnh định băng qua cầu Rì Rì tràn vào đồng Cổ Thành Hạnh Hoa đầu tiên. Cái đập Rì Rì không bao giờ ngăn được múc nước. Riêng về con đường Gia Long, còn gọi là đường Bờ Sông, chạy nắp theo thành phố Quảng Trị thường bị lụt tràn qua, có khi vào đến Chợ. Cầu Ga coi vậy nhưng rất kiên cố, chưa bao giờ bị nước lụt cuốn trôi, ngoại trừ sụp đổ do cuộc chiến 1972 thôi.

Sau 1975 lụt không còn vì sông Thạch Hãn bị ngăn làm một cái đập có tên là Đập Trấm. Tuy vậy lụt vẫn xảy ra được nếu người ta xả lũ theo cách của thời sau này. Đây là nạn lụt do người tạo ra. Còn những trận lụt thiên nhiên do 'trời làm ra' thì chỉ còn trong ký ức của người QT, những "Cơn Lụt Tháng Mười" như tựa đề của người viết vậy.

Bài này tuy đã đăng, sau khi được hiệu đính và tái đăng để gửi đến bạn bè của người viết từng lớn bên những con đường thân quen xung quanh ngôi THÀNH CỔ.

                                                                Đinh Hoa Lư (15/4/2015)

MONG SAO ÁP THẤP CHÓNG TAN …! - Thơ Văn Thiên Tùng


   


MONG SAO ÁP THẤP CHÓNG TAN* …!

Mưa rả rích hạt vơi hạt nhặt
Gió rì rào lay lắt vần mây
Những điều gì đến nữa đây
Chớ đừng như những tháng ngày hạ vơi

Nắng lửa thiêu đất trời bỏng cháy
Nước kiệt dòng đâu đấy cạn khô
Nguồn gềnh thác đập đáy trơ
Cỏ cây khát nước xác xơ đợi chờ

Tháng sáu về mong nhờ thu ẩm
Thèm giọt ngâu tưới tẩm thế trần
Tưởng rằng tiết khí tới gần
Mưa hòa gió thuận mây vần nắng xao

Có ngờ đâu ào ào sóng gió
Áp thấp vần sau đó bão vô
Từng cơn đổ bộ vào bờ
Thượng nguồn lũ quét đồi trơ bãi bồi

Tình nhân thế bao nơi khốn đốn
Thiên đà gieo chẳng chốn nương thân
Mới qua thu đã bao lần
Bốn cơn bão tới bấy phần lụy bi

Bắc - Tây Bắc chẳng khi nào ngớt
Bấy hoàn lưu tiếp rớt xuống đây
Trung bộ đồng cảnh vạ lây
Lũ lùa lốc cuốn bấy ngày khổ thay

Ôi ! Thiên họa… đọa đày nhân thế
Cứ đùng đùng đâu kể nguồn cơn
Kéo mưa đẩy gió trút hờn
Biển đông sóng dậy từng cơn bão gầm

Bấy ngày rày ì - ầm sấm gió
Áp Thấp đôi vần võ ngoài khơi
Mong rằng bão tố vơi vơi
Đừng gây thêm lắm cảnh đời tang thương.

                        Mai Vân Văn Thiên Tùng
                                    04/9/2019

* Áp thấp kép nguy cơ hình thành cơn bão số 5 hướng đổ bộ vào Trị - Thiên hoặc Đà Nẵng.Nhưng sau đó nó đồng quay lưng ra lại biển Đông.

CHÙM THƠ KHÓC CON (2) - Thơ Phạm Ngọc Thái


       
                    Phạm Ngọc Bảo
               (7.3.1992 - 22.7.2019)


RU CON
                              
Muốn nhắn nhủ gì với cha không ?
Giữa trời đất rộng, gió mênh mông
Không sao ngăn được dòng nước mắt
Xót đứa con trai sụp đáy lòng.

Đã mấy mươi ngày, con đi xa    (*)
Hỡi ôi ! Vũ trụ vẫn bao la
Ngẩn ngơ bố tưởng không chỗ đứng
Còn bao nhiêu việc phải cần cha ?

Nên đành gắng sống đó, thôi con !
Lo cho đầy nghĩa chốn trần gian
Thêm việc dìu con vào Đất Thánh
Sống mãi cùng cha với nước non.

Coi con đã trọn bổn phận rồi
Hãy đi thanh thản nhé, con ơi !
Quan Âm rước con về ở tạm
Đợi lúc cha lên... xếp chỗ ngồi...

Từ nhỏ con có đôi tai Phật
Họ hàng thường hay nói đùa chơi
Ai ngờ Thánh đón con đi thật
Nay con cũng đã hết kiếp người.

Sống đây mà bố ngỡ chiêm bao
Lòng cha xâu xé... chửa hết đau...
Chỉ tiếc cõi người con ngắn quá
Đang tuổi xuân xanh, hồn bay cao

Viết mấy dòng thơ mặc máu trào
Con nghe tiếng mẹ võng ru theo
Cha dắt con đi như hồi nhỏ
Sang đền Quán Thánh thắp hương kêu...

                                 Phạm Ngọc Thái
                                       31.7.2019

  (*) Sửa "mấy mươi ngày" là để thời gian con mất hợp với khi đăng. Còn lúc viết bài thơ này, con mới đi được đúng 9 ngày.

VÌ NGHĨA VỢ CHỒNG, VÌ TÌNH MẪU TỬ CỦA CON MÀ MỞ LÒNG ĐỘ LƯỢNG - Hạ Vinh Thi



           
               Tác giả Hạ Vinh Thi


VÌ NGHĨA VỢ CHỒNG, VÌ TÌNH MẪU TỬ CỦA CON MÀ MỞ LÒNG ĐỘ LƯỢNG, HÙNG À.

Dọn tủ sách, thấy bài tôi tham gia làm "quân sư quạt mo" ở mục tâm sự trên Express.net: VỢ TÔI NGOẠI TÌNH VỚI NGƯỜI NHIỄM HIV (15/07/2007), chia sẻ để mọi người cùng đọc.

Hùng mến!

Tôi đọc những dòng tâm sự của bạn (Tôi đoán bạn chỉ trên dưới 30 tuổi), thấy đắng lòng vì cuộc sống sao có nhiều oái oăm, nghiệt ngã đến vậy!

TẢN MẠN VỚI BÀI THƠ “SAO BÁC CHÊ THƠ TUI?” CỦA NGUYỄN KHẮC PHƯỚC - Châu Thạch


      
                  Nhà văn Nguyễn Khắc Phước  
     

SAO BÁC CHÊ THƠ TUI?
(Đã đăng trên báo Tuổi Trẻ Cười và trang web Đất Đứng)

sao bác lại chê thơ tui?
một người về hưu vẫn còn chút trí
chút lương còm nhưng tâm không hoen rỉ
bác gáy tồ tồ tui cũng đập cánh cho vui

chim bay ngang trời diều bay tới bay lui
lá chanh ướp thịt gà lá mơ ôm thịt chó
kéo cày bò to chịu thui bê nhỏ
pi-a-nô là đàn tơ-rưng gọi là chi?

nếu rượu bác ngon tui uống vài ly
mồi tui xoàng vẫn chưa đồ bỏ
rim nhật rim tàu ra đường em ngó
vi vút dập dìu em biết mê ai?

thơ tui đang gói miếng khô nai
đốt lên nướng mùi nghe thơm phức
thơ bác báo đăng, xin chúc
nhuận bút đâu rồi? đi lẹ kiếm chất cay.

                         Nguyễn Khắc Phước

CHIẾC BẪY TÌNH ANH ĐẶT - Thơ Quách Như Nguyệt


       
            Nhà thơ Quách Như Nguyệt


CHIẾC BẪY TÌNH ANH ĐẶT

Anh đặt chiếc bẫy tình
Anh âm thầm dương bẫy
Anh đặt đã lâu rồi
Rất kiên nhẫn ngồi chờ
Tôi lớ ngớ vào chơi

Chiếc bẫy tình êm ái
Bằng sắt bọc cỏ nhung
Tôi rơi vào thư thái         
Nào biết khó vẫy vùng
Một khi vào chiếc bẫy
Biết khi nào thoát thân?

Anh giả vờ tới cứu
Lấy được trái tim cừu
Con cừu non ngơ ngác
Người đặt bẫy âm mưu

Chiếc bẫy tình đặt sẵn
Rình mò đã từ lâu
Anh ngấm ngầm ngăn chặn
Bít kín ngỏ quay về
Tôi vô tình chẳng biết
Nên ngây ngốc hẹn thề

Tôi rơi vào chiếc bẫy
Ngỡ thiên đàng chơi vơi
Đâu ngờ là nước mắt
Chiếc bẫy tình xiết chặt
Đau đớn đến rụng rời!

Anh là người đặt bẫy
Sao lại rớt vào đây
Sao cố tình vào bẫy
Sao cùng chịu đọa đầy?!
Anh đặt chiếc bẫy tình
Ngọt ngào anh dương bẫy
Kiên nhẫn ngồi chờ đợi
Tôi lớ ngớ vào…chơi

Kinh nghiệm anh có thừa
Trời nắng cũng như mưa
Tôi: mồi non hí hửng
Mắc bẫy buổi hè trưa

Chiếc bẫy tình êm ái
Bằng sắt bọc cỏ nhung
Tôi rơi vào thư thái
Nào biết khó vẫy vùng?

Khi rơi vào chiếc bẫy
Biết khi nào thoát thân?
Anh giả vờ tới cứu
Lấy được trái tim cừu

Chiếc bẫy tình nên thơ
Quà đẹp có thắt nơ
Nụ cười tình quyến rũ
Làm tim tôi lòa mù  

Chiếc bẫy tình anh đặt
Càng ngày càng xiết chặt
Vì yêu anh đậm đà,
nên khó thể thoát ra

Anh ngấm ngầm ngăn chặn
Bịt kín ngỏ quay về
Tôi vô tình chẳng biết
Nên ngây ngốc hẹn thề

Tôi rơi vào chiếc bẫy
Ngỡ thiên đàng chơi vơi
Chiếc bẫy tình xiết chặt
Đau đớn đến rụng rời!

Anh là người đặt bẫy
Sao lại rớt vào đây?
Sao cố tình vào bẫy?
Cùng chịu kiếp đọa đầy?!

Quách Như Nguyệt