MỘT
CHÚT VỀ “NHỮNG GÓC PHỐ ĐƯỜNG PHỐ” CỦA TÔ HOÀI
Vũ Thị Hương Mai
Tôi đã từng say sưa thả hồn mình theo từng con phố khi
đọc "Hà Nội, ba mươi sáu phố phường" của Thạch Lam, từng cười chua
xót khi nhìn Hà Nội dưới ngòi bút Vũ Trọng Phụng trong "Số đỏ" và
"Cơm thầy, cơm cô". Và, bây giờ cầm trên tay cuốn "Những ngõ phố
- Người đường phố" của Tô Hoài, lại thêm một lần nữa tôi thấy mến yêu
thành phố Thủ đô - nơi có những ngõ phố, những mảnh đời lam lũ từ cuộc sống tăm
tối trong nô lệ đến với ánh sáng tự do sau ngày Thủ đô được giải phóng.
"Những ngõ phố - Người đường phố", đúng như tên gọi của nó, gồm hai
truyện (Những ngõ phố và Người đường phố) xoay quanh cuộc sống của người dân
lao động trong các ngõ nhỏ những năm kháng chiến.
"Những ngõ phố" là một bức tranh sinh động,
nhiều màu sắc, được Tô Hoài tái tạo bằng một thứ ngôn ngữ vừa giản dị vừa mượt
mà, có lúc tự nhiên như chính cuộc sống hàng ngày, có khi lại hào hoa, lãng tử.
Truyện bắt đầu từ một đêm giao thừa "vừa sôi nổi, vừa dùng dằng. Đôi khi
chần chừ..." (trang 7). Từ đêm giao thừa ấy, những mảnh đời ở những ngõ phố
lần lượt hiện ra. Cái bãi rác Vân Hồ "ngập ngụa lầy lội" ấy, chính là
nơi trú ngụ của những con người khốn khổ như My Lan - một cô gái giang hồ, như
mẹ con Thư - vợ một anh lính ngụy, như vợ chồng anh "Bốn xích lô",
hay như gia đình bác Chù người Phát Diệm, làm nghề nặn con giống để bán, hoặc
ông Ba Gác, lão Ba Tê thịt chuột.... Ở đây, người đọc bắt gặp một Hà Nội bề bộn
trong những ngày vừa tiếp quản. Đằng sau những ngôi nhà sang trọng, những con
phố tinh tươm và bóng bẩy, là cuộc sống tạm bợ của người dân trong ngõ cụt,
trên bãi rác: "Từ bao giờ, thành phố thời trước hầu như đã có sự sắp xếp
quen thuộc. Cái gì tinh tươm thì ở ngoài phố chính. Các thứ nhà của rách rưới,
lúc nhúc thì chui vào trong ngõ hẻm, ngõ cụt... Ở Hà Nội, trông kiểu nhà, đoán
được tuổi nhà. Nhưng những hang ổ các ngõ bãi rác này, không ai rõ mọc từ bao
giờ. Chỉ biết rác đổ đến đâu, có chân người đi gí phẳng xuống, thì mái nhà nhô
lên. Còn người đến ở, mỗi năm mỗi mùa mỗi lúc, mỗi tình thế, con người như rác
cũng trôi dạt theo" (trang 21). Chưa bao giờ, người ta lại nói một cách thẳng
thừng rằng: "Ở Hà Nội, con người như rác" từ khắp các nơi trôi dạt đến.
Có một cái gì đó vừa chua chát, vừa xót xa. Ngay cả hôm nay, khi thành phố đã
thay da đổi thịt, cái cảnh nhà cửa mọc lên trên bãi rác vẫn tiếp tục diễn ra, với
những cái tên "xóm liều" cứ ngày một nhiều. Sức khái quát trong ngòi
bút Tô Hoài, chính là ở chỗ ấy. Tạm gạt cốt chuyện mà ông xây dựng sang một
bên, có thể nói, Tô Hoài khá thành công khi mô tả từng ngõ phố Hà Nội. Trong
truyện, có không ít đoạn khá trữ tình và gợi cảm, khi ông bất chợt chèn vào những
lời bình sắc sảo cho cảnh vật, kiểu như: "Đã xẩm tối. Ánh điện ngoài phố hắt
lên những đầu nhà, những mô rác, những lùm cây. Đôi chỗ trong bóng đen bật lên
một khe sáng như những con mắt mở thao láo trong đêm..." (trang 90); hay:
"Những ngõ phố, nhà ở chen chúc, lèn nhau, ngoắt ngoéo. Ngoài phố lớn, lúc
nào người xe cũng cuồn cuộn. Nhưng tất cả đọng lại ngoài bờ tường. Trong này, lững
lờ như không. Cái ngõ chơ vơ trên bãi rác hay cái ngõ hẻm ở kẹt vào giữa phố
đông cũng thế. Lên ba bậc gác, trông quanh chỉ thấy những sân sau, những nhà vệ
sinh đen mốc chon chỏn một mái chéo nối đuôi, tưởng không bao giờ hết... "
(trang 93). Vâng, đó chính là "Những ngõ phố" Hà Nội. Những ngõ phố
sau chiến tranh, nói lên tội ác của giặc ngoại xâm, giặc đói và giặc dốt. Những
ngõ phố chỉ thực sự thay đổi khi cán bộ kháng chiến trở về, đem đến ánh sáng
văn hóa. Đó là chuyện ghi tên đi học lớp xóa mù chữ của My Lan, của Thư và những
người lao động trong xóm. Cách mạng đã làm thay đổi cuộc sống tăm tối của họ.
My Lan, cô gái có tên gọi rất đẹp, luôn xấu hổ, mặc cảm với quá khứ không mấy tốt
đẹp của mình, cũng khao khát được học hành. Cô đã oà khóc khi phải thốt lên cái
sự thật "Em,... em chưa biết chữ... ". Ngoài nỗi đau vì "không
biết chữ" còn một nỗi đau khác, ấy là khi tình cảm yêu thương trong cô vừa
trỗi dậy, ngay lập tức bị nỗi ám ảnh là sự ghẻ lạnh của mọi người vì quá khứ của
cô dập tắt: Thư - chị của Trử, một cán bộ kháng chiến, người mà Lan có cảm tình
- khi biết được tình cảm của cô đã tỏ ý không hài lòng, nếu không muốn nói là
ngấm ngầm phản đối: "một thoáng lạnh ngắt, trát từ đôi mắt Thư, làm châng
hẫng hai bàn tay My Lan. Con mắt quắc lên hằn học, tiếc nuối... "(trang
84). Thế nhưng bằng sự giúp đỡ của Trử, cô đã vượt qua được những mặc cảm của bản
thân, đăng ký đi thanh niên tình nguyện xây dựng vùng kinh tế mới. Ngày cô trở
về Hà Nội, đường phố cũng đổi khác, cả con người và cảnh vật: Chị Thư trở thành
y tá, vợ chồng anh Bốn xích lô về quê, sinh con gái đầu lòng, ông bà Ba Tê và tổ
phục vụ... tất cả, cuộc sống của họ đã tươi sáng hơn. Bãi rác ngày xưa giờ là
vườn hoa Thống Nhất. My Lan rồi sẽ có một gia đình hạnh phúc ở nông trường Tây
Bắc... Vâng, tất cả đã đổi thay. Và đó là cái kết thúc có hậu trong câu chuyện
"Những ngõ phố" của Tô Hoài, đúng như ông nói đó là "ánh sáng
thành phố". Những ngõ phố Hà Nội không còn tăm tối. Những ngõ phố Hà Nội
tràn đầy ánh sáng. Đó là bài ca xây dựng đất nước, xây dựng quê hương những năm
đầu giải phóng. Và "Những ngõ phố" của Tô Hoài là một trong những
khúc ca tươi vui như thế. Với hơn 150 trang, truyện không phải là dầy, nhưng những
gì được Tô Hoài gói ghém trong đó cũng đủ làm độc giả không thể không nhớ về Hà
Nội, về một cách cảm, một cách nghĩ rất Tô Hoài.
Hà Nội, ngày 15 tháng 08 năm 2015
VŨ THỊ HƯƠNG MAI
Địa chỉ: Khu tập thể Tổng công ty 319
Long Biên - Hà Nội.
Email: huongmai8081@yahoo.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét