Tác giả bài viết Võ Cẩm
CÔ
GIÁO PHAN THỊ LAN, MỘT BUỔI GẶP KHÓ QUÊN
Những năm cuối học Nguyễn Hoàng, trên đường từ Sãi lên
tỉnh, sáng nào tôi cũng gấp chị trên chiếc xe đạp cũ không mấy đẹp.
Dù gặp chị nhiều lần, chưa học chị một giờ, chưa dám hỏi
thăm chị một câu nên khoảng cách giữa cô trò khá xa. Tôi nhỏ thua chị vài tuổi.
Những lúc trời lụt bão, nhiều lần gặp chị trên chuyển đò từ Xóm Hà lên chùa Tỉnh hội (thường gọi là đập Rì Rì) giữa sóng nước mênh mông, cơn nước chảy xiết, người lái đò phải đem hết sức mình để chống chọi với nguy hiểm. Nhớ lại những chuyến đò không máy nổ, chèo bằng sức người qua một đoạn đường ngắn, phải mất gần giờ đồng hồ mà khiếp sợ, chỉ cần sơ hở một chút là cả chục mạng người về chầu diêm vương.
Những lúc trời lụt bão, nhiều lần gặp chị trên chuyển đò từ Xóm Hà lên chùa Tỉnh hội (thường gọi là đập Rì Rì) giữa sóng nước mênh mông, cơn nước chảy xiết, người lái đò phải đem hết sức mình để chống chọi với nguy hiểm. Nhớ lại những chuyến đò không máy nổ, chèo bằng sức người qua một đoạn đường ngắn, phải mất gần giờ đồng hồ mà khiếp sợ, chỉ cần sơ hở một chút là cả chục mạng người về chầu diêm vương.
Đến mùa lụt, dân Vạn Chài Xóm Hà thường tập trung ghe
để đưa người, phần lớn là học sinh, từ mạn Sãi lên Thị xã Quảng Trị. Đây là con
đường duy nhất. Nếu không lụt thị đi qua đập Rì Rì bình thường.
Chị có khuôn mặt phúc hậu, duyên dáng, đẹp. Trước mắt
tôi, chị là một cô giáo đẹp nhất trong các cô giáo ở vùng này kể cả các cô giáo
trên tỉnh về dạy.
Năm học lớp đệ nhất, tôi trọ học ở Quảng Trị để ôn bài
luyện thi, ít về làng nên không gặp chị. Dù không dạy tôi giờ nào, nhưng tôi xem chị như cô
giáo của mình, lúc nào tôi cũng kính trọng, nể phục đức, tài, sắc của chị.
Học xong Tú tài, tôi rời Quảng Trị vào Sài Gòn nên không
còn cơ hội gặp cô. Cuộc đời thăng trầm, vật lộn với cuộc sống, và việc học
hành. Một mình tự bươn chải thế mà hàng chục năm tôi vẫn trụ vững ở đất Sài Gòn
này.
Cô giáo Phan Thị Lan
Nhiều lần về quê, nhưng không gặp chị lần nào, trong
tôi hình ảnh cô giáo Lan vẫn còn hiện hữu với lòng quý trọng. Sau 3 năm trong quân ngũ, tôi nếm bao đắng cay cuộc đời,
bao lần thoát chết trên chiến trường khác nghiệt ở địa đầu giới tuyến, với
trách nhiệm điều binh. Tôi may mắn trở lại giảng đường, và những ngày bình
yên, tự mãn với công việc mình có được ở một công ty nước ngoài.
Sau 1975 tôi vẫn được trọng dụng nơi làm việc cũ và được
Quyết định của UBND thành phố cho ở lại sinh hoạt bình thường nhờ xếp loại cán
bộ Khoa học kỹ thuật. (Nhân khẩu trong
gia đình cải tạo công thương nghiệp, phải đi kinh tế mới). Những ngày được nghỉ làm việc cơ quan, tôi thường phụ
chị tôi trong cửa hàng kinh doanh giày tại nhà mình ở số 87 đường Lê Thánh Tôn.
Một hôm như thường lệ, áo quần bảnh bao, vừa bước xuống cầu thang
tôi nghe tiếng quen thuộc, tiếng Quảng Trị không lẫn vào đâu được.
Tôi có linh cảm gặp người quen.? Nhìn ra phía cửa, tôi
thấy một khách hàng áo quần không sang trọng, nhìn thấy quê mùa, tay cầm chiếc
nón lá không lành lặn bên cô con gái khá xinh đẹp. Bước lại gần chị, dù lâu
ngày không gặp, nhưng tôi nhận ra chị ngay, dáng dấp tiều tụy nhưng nét duyên
dáng của chị vẫn còn, không khác lạ nhiều.
Làm sao quên được cô giáo Lan tại ngôi trường Nguyễn Hoàng
tôi học và thường xuyên gặp hàng ngày trên đường cô trò cùng đến trường. Tôi đến
bên chị, vui mừng như gặp được người thân, chị cũng chăm nhìn tôi và nhíu mày
tìm lại trí nhớ.
Tôi hỏi chị:“Xin
lỗi chị có phải là cô giáo Lan dạy Nguyễn Hoàng Quảng Trị?” Nghe hỏi, chị
cười và hỏi lại: “Sao anh biết tôi?. Anh ở
Quảng Trị à?”. Con gái chị nhìn tôi và không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Em
là học sinh Nguyễn Hoàng mà, mấy năm cùng đạp xe đi học với cô từ dưới chợ Sãi
lên trường sao quên được.”
Tôi mời chị và con gái ngồi xuống ghế.
Tôi hỏi thăm, hiện nay chị ở đâu? Chị nói đang ở Biên
Hòa. Hỏi thăm về gia đình và các cháu.
Và chính lúc nãy tôi mới biết, thầy Liệu chồng chị làm
Hiệu trưởng trường Nguyễn Hoàng trước 1975. Lúc tôi học Nguyễn Hoàng thì thầy
Liệu dạy ở một trường khác nên không biết mặt.
Qua câu chuyện ngắn ngủi nhưng để lại trong lòng tôi
hình ảnh một cô giáo mà tôi quen biết và nể trọng, một quãng đời làm cô giáo ở
ngồi trường trung học công lập duy nhất mà chính tôi có 7 năm học ở đó.
Nhìn chị tôi nhận biết hoàn cảnh khó khăn của một cô
giáo sau 1975 mà thương xót, mà nghĩ về thân phận mình. Tôi nhận ra một điều là
chắc chắn chị ngạc nhiên sao có một cậu học trò miền quê Triệu Phong lại có cơ
ngơi như thế?
Chưa được hỏi thăm nhiều về chị, về thầy Liệu và nhiều
thầy cô khác thì cô Lan chia tay. Từ đó không còn gặp Chị nữa và sau đó có tin
cô và thấy Liệu qua Mỹ theo diện H.O.
Xin chúc mừng Cô thầy và nhiều cô thấy khác đã vượt
qua nỗi khổ mà khi đất nước hết chiến tranh.
Bài viết này thay lời thăm hỏi quý thầy cô đã dạy dỗ
tôi, và những thầy cô dạy Nguyễn Hoàng. Chúc quý thầy cô dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý,
thân tâm thường an lạc.
Sài
Gòn, 20/9/019
Võ Cẩm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét