BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2021

VỀ LẠI NHÀ XƯA... – Thơ Tịnh Bình

                                            
  
               
Nhà thơ Tịnh Bình

                   
VỀ LẠI NHÀ XƯA...
 
Bốn mùa
Vẫn là sự dịch chuyển muôn thuở
Nụ trăng tròn khuyết
Miên man những vòng xoay...
 
Vô tư gió đâu hay lòng hoang vắng
Nắng mùa đông thèm hơi ấm tay người
Ô cửa khép giấc mơ tàn lụi
Thanh xuân vồi vội bỏ ta đi...
 
Hỏi gì ngày tháng đang trôi
Cuối con đường mọc lên loài hoa dại
Tim tím nở âm thầm...
 
Mòn vẹt gót thời gian
Miệt mài mưa nắng
Tiễn mùa đi về nơi không tuổi
Phía non ngàn vó ngựa khuất qua truông
 
Về lại mái nhà xưa tuổi dại
Lục lọi ấu thơ trên tầng gác mái
Tiếng chim bồ câu trở về rất thực
Ký ức xám màu ngói cũ
Ru giấc an yên...
 
                              TỊNH BÌNH
                               (Tây Ninh)

CHUYỆN THÁNG TƯ QUÊ TÔI – Thơ Nguyên Lạc

 
  
                           Nhà thơ Nguyên Lạc


CHUYỆN THÁNG TƯ QUÊ TÔI
 
"Ai muốn chép công ta chép oán,
Công riêng ai đó oán ta chung"
                           (Khuyết danh)
 
 
I. MỘT THỜI EM TÔI
 
"Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi
Buôn bán không lời, chèo chống mỏi mê"
                                                     (ca dao)
 
Nhánh lục bình trổ chùm bông tím biếc
Vướng bãi bùn khóc dòng xiết trôi xa!
Con thòi lòi trố mắt nhìn thương tiếc
Bỗng giật mình trái bần rụng chiều tà
 
Người về đâu lệ lưng tròng rưng rức
Bỏ lại sau bờ bến khói sương và...
Xuôi về đâu chiều bóng ngả bờ xa?
Buồn con nước bìm bịp kêu đôi tiếng!
 
Người năm cũ đâu còn áo lụa!
Trên dòng kinh bờ lở bờ bồi
Đôi mái chèo cùng đứa con côi
Vạt tóc khét lưng còng đời cô phụ!
 
Người năm cũ đâu còn son môi nụ
Bên dòng đời khóc nỗi tàn phai!
Người "chinh phu" trên ngàn đẵn gỗ [*]
Ngày khổ sai lệ đổ đêm dài!
 
Ai gây chi oan khiên dâu bể?
Để em tôi cơ khổ phận người!
Để héo hon tuổi mộng đôi mươi
Trang đài cũ tả tơi cùng năm tháng!
 
Tháng Tư chi?
Nhân sinh đầy khổ nạn
Ký ức ơi!
Chứng tích đến khi nào?
Làm cách gì?
Biết làm sao?
Ai níu được mây trắng bay... bay...
Mãi...!

.........
 
[*] Trại "cải tạo"
Chém tre, đẵn gỗ trên ngàn
Hữu thân, hữu khổ phàn nàn cùng ai?!
(Ba năm trấn thủ lưu đồn - Khuyết danh)
 
 
II. RA ĐI, TÌM VỀ
 
Tang thương một thuở ba đào
Trùng dương cuồng nộ xác nào vùi sâu!
                                        (Nguyên Lạc)
 
 
1. Ra Đi
 
Đêm nay chợt nhớ con kinh
Hai bờ dừa nước dòng tình xuôi êm
Hậu Thạnh đồng lúa êm đềm
Anh ra Đại Ngãi tìm em má hồng
Trường xưa còn nhớ hay không?
Phượng hồng. mắt biếc. tình nồng duyên quê
 
Tháng Tư dâu bể não nề!
Anh đi "cải tạo" em về quê xưa
Lưng còng sáng nắng chiều mưa
Trên dòng kinh cũ sớm khuya tảo tần
 
Nuôi con ngấn lệ đợi chồng
Đợi bao năm nữa? Tù không có ngày!
Thôi anh tha lỗi phận này!
Tội trời xin chịu bỏ người em đi!
 
Trời bày cay nghiệt lắm chi?
Biển khơi cuồng nộ xóa đi bóng hình!
 
2. Tìm Về
 
Dã nhân "trại thẳm rừng xanh"
Về tìm. hụt hẫng hư không một trời!
Vợ con mất dấu lâu rồi
Chỉ dòng kinh cũ hoa trôi tím màu!
 
Mươi năm tủi nhục kiếp nao
Cắn môi nuốt lệ. thảm. đau. phận tù!
Mệnh danh "Cách mạng mùa thu"
Ngụy ngôn giai cấp hận thù giết nhau!
 
Nhân danh đất nước đồng bào
Gây bao thảm nạn đớn đau khốn cùng
Biển dâu mất dấu tình chung!
Sinh ly!
Tử biệt!
Trùng phùng kiếp nao?!
 
Tháng tư!
Lại Tháng Tư nào!
Vết thương thời cũ làm sao đây người?!
 
                                          Nguyên Lạc
 

Ơ, CÔ CHỦ NỢ - Thơ Lê Phước Sinh

   
                                                            
             Nhà thơ Lê Phước Sinh


Ơ, CÔ CHỦ NỢ
 
Cái trán bương bướng
Mắt luôn cười cười
Má duyên hồng tươi
Môi thì tủm tỉm...
 
Anh phải lòng Em
Nợ khi mới gặp
Con Nợ kì cục
khất biết bao lần,
cù chầy cù nhầy
tháng ngày đã chốt
không chịu trả xong
lại cứ lòng vòng.
 
Cười nịnh
- Cho Anh khất tiếp...
 
LÊ PHƯỚC SINH

CHUYỆN CHÓ VÀ KHOAI – Truyện ngắn của Đinh Hoa Lư


Tác giả Đinh Hoa Lư
 

Cô Hiền dạy học ở thôn Tôn khá lâu. Ba cô mất sớm để lại cho cô, người con gái đầu, một mẹ già và đứa em trai đang học cấp hai. Cảnh nhà chật vật do đồng lương cô giáo chỉ vài chục một tháng có gắng chi cũng nữa tháng là hết. Dù tiêu chuẩn hàng tháng của cô có thêm mười ba ký gạo cùng thêm một ít nhu yếu phẩm như dầu hỏa và thịt chẳng đắp đổi vào đâu so với những nhà có đông lao động khác trong thôn.
 

NGỤM CÀ PHÊ THÁNG TƯ - Trần Mộng Tú

Nguồn:
http://www.tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/van/23349-ng-m-ca-phe-thang-tu-tr-n-m-ng-tu

 
Nhà thơ Trần Mộng Tú
 
Ta ngồi một mình
ly cà phê cạn
lòng như tháng tư
đứt ra từng đoạn
 
Tháng tư, tôi ngồi trong quán cà phê Starbucks trên đường 20th của thành phố tôi cư trú. Tôi cúi xuống nhìn mầu cà phê đen đặc, sóng sánh sót lại một ngụm trong chiếc ly giấy. Tôi cầm chiếc ly chao nhẹ đi một chút, do dự chưa muốn ngửa cổ uống nốt ngụm cuối cùng. Ngụm cà phê trông như ngụm nước mắt đen. Chao ôi nước mắt đã có một lúc nào đó, ta ngửa cổ uống được cả ngụm hay sao!

Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2021

CHÚT NHẬN XÉT VỀ CA KHÚC “THUYỀN VÀ BIỂN” CỦA NHẠC SĨ PHAN HUỲNH ĐIỂU PHỔ THƠ XUÂN QUỲNH – Phạm Đức Nhì


Nhà bình thơ Phạm Đức Nhì


Lời Nói Đầu
 
Ca khúc Thuyền Và Biển phổ thơ Xuân Quỳnh của Phan Huỳnh Điểu nhận được rất nhiều lời khen của những người yêu thơ, thích nhạc, trong đó có cả một số khá đông những nhà phê bình văn học.
 
Sau đây là 2 lời khen đắt giá:
 
1/ “Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu là người đã phổ nhiều bài thơ thành những ca khúc hay, nhưng có lẽ Thuyền Và Biển là ca khúc phổ thơ hay nhất của ông. Bởi ông không chỉ lồng vào thơ một giai điệu trữ tình, lãng mạn mà còn tạo cho người nghe một cảm xúc dạt dào, mường tượng như mình đang ngồi trước biển và nhìn thấy từng lớp sóng bạc đầu xô nhau…
Và việc ông chọn Thuyền Và Biển làm nhan đề một tập nhạc của mình, đã được Nhà xuất bản Thanh Niên tái bản đến 3 lần, có lẽ cũng nói lên điều này.”
                                                                                         (Huy Miên)

https://www.sggp.org.vn/thuyen-va-bien-20171.html
 
2/ “… ca khúc Thuyền Và Biển, nhạc Phan Huỳnh Điểu, thơ Xuân Quỳnh ra đời năm 1981 và trở nên nổi tiếng khắp cả nước. Xuân Quỳnh viết bài thơ này - theo nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn, bạn của Xuân Quỳnh kể lại - vào những năm 1960 khi đang yêu đắm đuối và đau khổ trong cuộc tình tuyệt vọng. Sau gần hai thập niên, bài thơ tình tuyệt vời của chị được chắp cánh bay cao, bay xa qua bút pháp âm nhạc tài hoa của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu”.

(Trương Quang Lục, Nhạc Sĩ Phan Huỳnh Điểu Và Cuộc ‘Hôn Phối’ Thơ - Nhạc)

https://www.sggp.org.vn/nhac-si-phan-huynh-dieu-va-cuoc-hon-phoi-tho-nhac-11309.html
 
Tôi đã từng viết lời bình cho bài thơ (1), nghe ca khúc (nhiều lần) qua giọng hát của nhiều ca sĩ khác nhau, nhưng về phương diện ca từ, lại có cái nhìn hơi khác. Xin được chia sẻ với bạn đọc.
 

VIẾNG NHÀ THƠ HOÀNG NHUẬN CẦM – Thơ Nguyễn Khôi


   
                 Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm


VIẾNG NHÀ THƠ HOÀNG NHUẬN CẦM
                    
"Em thấy không tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ"  
                                           (Thơ HNC)
 
Hoàng Nhuận Cầm ra đi vừa đúng lúc
Đời bạc... thôi, sống mãi làm gì ?
Thân già bệnh góc phòng tồi ngạt thở
Bệnh viện, người thân... nào ai biết chi !
                              
Ôi cái thời,
Tuổi 20 dấn thân vào trận mạc
Mùa Ve đang kêu đi truy sát quân thù
Thôi chào nhé, "thư mùa thu" in máu
"Điệu cầm thi" hụt hẫng giữa đời thừa.
                              
Hẹn hò mãi, bơ sờ bông Cúc tím
Ơi sông Thương, chết lịm mớ tóc dài
Như hạt cát bay ngang trời nuối tiếc
Thơ trai lơ mê hoặc gái ngây thơ.
                               
Thôi chào nhé, theo Hồn thơ mê mải
Cho người yêu... bươn bải nỗi buồn buồn đời
Cốc rượu đắng mình với mình cạn chén
Chẳng ai chờ... vẫn đợi... Nhuận Cầm ơi !
 
                         Hà Nội, 20-22/4/2021
                      Nguyễn Khôi kính viếng...
 

KÝ ỨC – Thơ Lý Hạ Liên


  


KÝ ỨC
 
1.
Không có anh
em buồn như con-ba-bịnh *
như con cá ươn
chao chác bốn mùa lá rơi lầy lội
nụ cười em cũng tội
giữa bốn bề lẻ loi
Không có anh
em buồn quanh năm
Đen tình
Đen bạc
 
2.
Nhớ những lần ta bên nhau
Nằm lặng lẽ dưới bóng mát của rừng cây
Những chiếc lá rơi trên ta...
Có khi vạn vật chung quanh mình hoá đá
Rừng rực lửa thanh xuân
Chực chờ môi hôn cuống quít
Cười vang phía chân trời
Mùi đàn ông như cánh đồng rơm rạ
 
3.
Giờ không anh rừng cây sầu tơi tả
Nghèn nghẹn bước chân buồn
cỏ lá cũng buồn theo
Chỉ còn tiếng cười reo
trong ký ức
                                 Lý Hạ Liên
                               April 24, 2021
 
..........
* Tên một con bài có giá trị nhỏ nhất trong bài Tiến-lên ♠️
 

Thứ Năm, 22 tháng 4, 2021

BÀN VỀ BÀI THƠ “NÓI CHUYỆN VỚI CỬA MÌNH” CỦA KHA TIỆM LY - Châu Thạch


                  
                                            Nhà bình thơ Châu Thạch


Vừa qua trên trang phudoanlagi.blogspot.com có đăng bài thơ “Nói Chuyện Với Cửa Mình” của nhà thơ Kha Tiệm Ly. Nhà thơ La Thụy, quản trị trang blogspot nầy giới thiệu bài đăng trên dòng face book  La Thụy của ông, có viết mấy lời như sau: “Nhà thơ Khatiemly Haohan mần thơ theo kiểu ‘lời tục ý thanh’. Mời xem”.

TRẢ TA SÔNG NÚI - Thơ Vũ Hoàng Chương


   
                                 Thi sĩ Vũ Hoàng Chương


TRẢ TA SÔNG NÚI
 
Trải bốn nghìn năm dựng nước nhà
Sông khoe hùng dũng, núi nguy nga
Trả ta sông núi bao người trước
Gào thét đòi cho bọn chúng ta… 
Trả ta sông núi từng trang sử
Dân tộc còn nghe vọng thiết tha
Ngược vết thời gian, cùng nhắn nhủ:
Không đòi, ai trả núi sông ta?
 
Cờ báo phục Hai Bà khởi nghĩa
Ðuổi quân thù, xưng đế một phương
Long Biên sấm dậy sa trường
Ba thu xã tắc, miếu đường uy nghi 
Xót nòi giống, quản chi bồ liễu
Dòng Cẩm Khê còn réo tinh anh
Một phen sông núi tranh giành
Má hồng ghi dấu sử xanh đời đời
 
Bể dâu mấy cuộc đổi dời
Lòng trăm họ vẫn dầu sôi bừng bừng
Mai Hắc Ðế, Phùng Hưng, Bố Cái
Liều thế cô dằng lại biên cương 
Ðầu voi, Lệ Hải Bà Vương
Dù khi chiến tử vẫn gươm anh hào
Tinh thần độc lập nêu cao
Sài lang kia, núi sông nào của ngươi?
 
Núi sông ấy của người dân Việt
Chống Bắc phương, từng quyết thư hùng
Ngô Quyền đại phá Lưu Cung
Bạch Ðằng Giang nổi muôn trùng, sóng reo 
Hồn tự chủ về theo lửa đuốc
Chữ thiên thu: Nam Quốc sơn hà
Phá tan nghịch lỗ không tha
Tướng quân Thường Kiệt gan già mấy mươi 
Gươm chiến thắng trỏ vời Ðông Bắc
Hịch vải nêu tội giặc tham tàn
Dựng nhân nghĩa, vớt lầm than
Danh thơm ải ngoại, sấm ran biên thùy
 
Khí thiêng tỏa chói tư bề
Phường đô hộ có gai ghê ít nhiều?…
Cửa Hàm Tử vang teo vết cáo
Bến Chương Dương cướp giáo quân thù 
Trận Ðà Mạc dẫu rằng thua
Làm Nam quỷ, chẳng làm vua Bắc đình
Chém kiêu tướng, đồn binh Tây Kết
Triều Phú Lương gầm thét giang tân
 
Phá cường địch báo hoàng ân
Trẻ thơ dòng máu họ Trần cũng sôi
Kìa trận đánh bèo trôi, sóng dập
Sông Bạch Ðằng thây lấp xương khô 
Những ai qua lại bây giờ
Nghe hơi gió thoảng, còn ngờ quân reo
Hịch Vạn Kiếp lời khêu tướng sĩ
Hội Diên Hồng quyết nghị toàn dân 
Khuông phù một dạ ân cần
Vó thiêng ngựa đá, hai lần bùn dây
Sơn hà mấy độ lung lay
Máu bao chiến sĩ nhuộm say màu cờ
 
Cảm ý núi ngồi mơ độc lập
Thuận tình sông trôi gấp tự do
Ấy ai đầu dựng cơ đồ
Gấm thêu lời chiếu Bình Ngô thuở nào 
Cơn nguy khốn ra vào sinh tử
Thân nằm gai, lòng giữ sắt son
Linh Sơn lương chúa hao mòn
Quân tan Côi Huyện, chẳng còn mảy may 
Chén rượu ngọt cùng say thấm thía
Tình cha con mà nghĩa vua tôi
Thuận dân là hợp ý trời
Sử xanh chót vót công người Lam Sơn
 
Quốc dân chung một mối hờn
Cần câu đánh giặc mà hơn giáo dài
Chống ngoại địch, gươm mài quyết chiến
Voi Quang Trung thẳng tiến kinh kỳ 
Phá Thanh binh trận Thanh Trì
Sông Hồng khoảng khắc lâm ly máu hồng
Núi dậy sấm cho sông lòe chớp
Cờ Tây Sơn bay rợp Bắc Hà
Xác thù xây ngất Ðống Ða
Bụi trường chinh hãy còn pha chiến bào
Tinh thần độc lập nêu cao
Sài lang kia, núi sông nào của ngươi?
 
Cường quyền vẫn muôn đời cưỡng áp
Dưới bàn tay giặc Pháp càng đau
Chúa tôi nhỏ lệ cùng nhau
Khua chiêng hải ngoại, rừng sâu kéo cờ 
Dạ Cần Vương trơ trơ thiết thạch
Kẻ Văn Thân, hiệp khách cùng chung
Hoàng Hoa Thám, Phan Ðình Phùng
Khói reo Thanh Nghệ, lửa bùng Thái Nguyên
 
Hợp Nghĩa Thục kết liên đồng chí
Xuất dương tìm tri kỷ Ðông Ðô
Phan Sào Nam, Phan Tây Hồ
Long đong bốn bể, mưu đồ cứu dân 
Vận nước chửa hết tuần bĩ cực
Sức người khôn đọ sức ông xanh
Mỗi phen gắng gỏi tung hoành
Thương ôi! sự nghiệp tan tành mỗi phen
 
Nguyễn Thái Học gan bền, chí cả
Họp đồng bang gióng giả nên đoàn
Rừng xanh bụi cỏ gian nan
Mong đem nhiệt huyết dội tan cường quyền
Tổ chức việc tuyên truyền, ám sát
Khắp nơi nơi, từng hạt, từng châu
Xiết bao hy vọng buổi đầu
Một đêm Yên Bái ngờ đâu tan tành
 
Ôi Việt sử là tranh đấu sử
Trước đến sau cầm cự nào ngơi
Tinh thần độc lập sáng ngời
Bao người ngã, lại bao người đứng lên
Ngày nay muốn sông bền, núi vững
Phải làm sao cho xứng nguời xưa
Yêu nòi giống, hiểu thời cơ
Bốn phương một ý: phụng thờ giang sơn
 
Ðừng lo yếu, hãy chung hờn
Cần câu đánh giặc từng hơn giáo dài
Trả núi sông ta! lời dĩ vãng
Thiên thu còn vọng đến tương lai
Trả ta sông núi! câu hùng tráng
Là súng là gươm giữ đất đai
Trông lên cao ngất phương trời
Hồn thiêng liệt sĩ bừng tươi sắc cờ.
 
                         Vũ Hoàng Chương

NỒNG NÀN KHÚC HẠ - Thơ Tịnh Bình


   

 
NỒNG NÀN KHÚC HẠ
 
Hanh hao chưa nắng hạ
Sao ướt mềm tiếng ve
Rưng rưng nhành phượng vỹ
Hoa như lửa lập lòe
 
Trở về ngày thơ bé
Xôn xao gió vườn trưa
Chú chim non lích chích
Gợi thương mấy cho vừa
 
Dòng sông quê lấp loáng
Đò gối bãi thảnh thơi
Giọt phù sa đằm dịu
Chắt chiu nên bãi bồi
 
Những chiều nhàn nhạt nắng
Tiếng sáo diều êm trôi
Gió mơn man thinh lặng
Khói lam quê bồi hồi
 
Ru vầng trăng say giấc
Đêm mùa hè râm ran
Nhạc dế đàn không mỏi
Khúc hạ vang nồng nàn...
 
                 TỊNH BÌNH
                  (Tây Ninh)

CUNG THỈNH – Thơ Trần Mai Ngân


  


CUNG THỈNH
 
Cung thỉnh tình yêu cũ
Về ngự trị trong tim
Năm mươi năm trốn tìm
Đã mệt nhoài cạn kiệt...
 
Cung thỉnh nụ cười xưa
Hãy trở lại làn môi
Dẫu ngày đã xa xôi
Cũng xin thêm lần đợi
 
Cung thỉnh tình vời vợi
Cách biệt giữa mù khơi
Mình lạc mãi cuộc chơi
Năm... mười... ta cút bắt...
 
Cung thỉnh tâm dẫn dắt
Buông bỏ lòng vô minh
Một bản sao hiện sinh
Hôm nay toàn ý nguyện!
 
             Trần Mai Ngân
 

NEM CHẢ MỆ LÝ XÓM CHÙA TỈNH HỘI NGÀY XƯA – Đinh Hoa Lư




Chả nem ở Mỹ, nhất là nam và bắc California, xem ra không lạ lùng chi. Muốn là ra tiệm mua, không thiếu.
Tại các tiệm bán thức ăn nhanh còn gọi là Food To Go hay Fastfood, mấy đòn chả được gói lá chuối cao tiền hơn không có lá chuối một hai đồng. Bù lại, chả có gói lá chuối thơm hơn.  Lá chuối đông lạnh từ Mễ đưa qua giúp cho họ kiếm thêm mớ tiền cũng nhờ vào việc ăn uống người Việt Nam mình. Lá chuối cũng hái ra tiền. Chưa kể nay ba thứ trái cây như mít, chôm chôm... giờ đây khỏi cần đông lạnh Mấy vùng dưới kia đang tạo nông trại, cung cấp trái cây Việt Nam, họ tha hồ hốt bạc.
 
Hôm nay người viết thưởng thức lát chả lụa từ tiệm Đức Hương, đòn chả có lá chuối hẳn hoi. Kiếm thêm múi tỏi, rằng ngon thì thật là ngon nhưng có ngon chi cũng chẳng so được chả lụa Mệ Lý ngày xưa? Ăn lát chả lụa hôm nay lại so sánh với chả lụa năm mươi năm ngày trước kể ra cũng là một đòi hỏi ‘cầu kỳ’. Nhưng sự thật là vậy. Mệ Lý ngày đó làm nem chả theo truyền thống thủ công, gia đình. Điều này có nghĩa là in ít thôi không đại loạt như thời nay. Cái đáng nhắc là từ cách thức làm cùng gia vị nêm nếm của người Quảng Trị thì hương vị đó vẫn là một nét riêng mà tôi chưa thấy nơi nào giống được? Nhắc đến Mệ Lý nem chả từ cái thời tôi còn con nít, những bậc lão niên phường tôi sẽ còn nhớ.