Giữa hai nhân vật chính, Siêu và Mùi, trong tiểu thuyết
“Xóm Cầu Mới” của Nhất Linh, có những câu chuyện lai rai tán gẫu nhỏ nhặt thế
này:
Mùi hỏi:
- Quả trứng gì?
- Cô không biết à? Bây giờ cô muốn để một quả trứng đứng dựng trên đĩa, cô làm thế nào?
- Em chẳng bao giờ để nó đứng cả. Để nó nằm tiện hơn.
Siêu cười nói:
- Cô ngớ ngẩn lắm, đấy là nói thí dụ thế.
Những đoạn đối thoại như thế hơi giống nhau mà vẫn cứ
riêng biệt cho mỗi trường hợp, đọc hoài không chán. Vì chúng dí dỏm, mỗi lúc
bày một khía cạnh. Đối thoại trong “Xóm Cầu Mới” không phải chỉ là những trang
trí, bản thân chúng là các chi tiết, là mạch chuyện, khi chảy chậm, khi chảy xiết. Siêu và Mùi gặp nhau ở hiên nhà, một không
gian vừa mở vừa kín đáo.
Cái hiên nhà là sáng tạo độc đáo của Nhất Linh, ở xứ nhiệt đới, mái hiên là nơi diễn ra những cuộc trò chuyện, nơi đọc sách, nơi tình tứ. Không gian của mối tình, của những chia tay, của hoa lài trắng và nước mắt. Cái hiên nhà chứng kiến những đổi thay thời tiết.
Ngày trước các nhà văn ít nói về thời tiết, mãi cho đến
thế kỷ thứ mười chín, hai mươi, như trong tiểu thuyết Tự Lực Văn Đoàn. Trong ba
mươi năm chiến tranh Việt Nam, 1945- 1975, người ta ít nói về nó, con người đâm
ra nổi bật hơn thiên nhiên. Thế mà ai cũng biết rằng thời tiết liên quan đến
tâm trạng. Nhân vật hạnh phúc thì cảnh vui vẻ, nhân vật đau khổ thì cảnh tiêu
điều. Cảnh vật của Nhất Linh không đứng ngoài nhân vật, chúng tham gia, trở
thành một phần của câu chuyện. Trong đoạn văn sau đây khi Mùi đến bên hiên đánh
thức Siêu, buổi sáng hòa vào tâm hồn một cô gái nhỏ tuổi, lớn lên ở thôn quê,
ít học nhưng thông minh, thực tế nhưng giàu cảm xúc
"Mùi đứng dừng lại ở dưới hiên; ánh trăng hạ tuần
chiếu sáng cả chỗ giường Siêu nằm và bóng lá cây in trên vải chăn trắng vì trời
yên gió nên trông như là những chiếc lá thêu. Mùi cất tiếng gọi để đánh thức
Siêu dậy nhưng gọi rất khẽ vì sợ Siêu thức giấc. Không thấy Siêu trả lời, nàng
lại gọi khẽ một tiếng nữa và gọi khẽ hơn. Vẫn thấy Siêu nằm yên, Mùi bước lên
hiên rồi ngồi rất nhẹ xuống cạnh Siêu. Nhưng nàng cứ ngồi như thế một lúc rất
lâu, yên lặng".
Cái gì cũng nhẹ nhàng, cái gì cũng lửng lơ, cái gì
cũng thâm trọng. Tình yêu mới chớm đi tìm ngôn ngữ của nó, cách đi đứng của nó,
sự yên lặng của nó. Tôi cũng tìm ra cuốn Xóm Cầu Mới trong một hiệu sách ở Sài
Gòn nhỏ, California, mừng rỡ như gặp bạn cũ. Sách do nhà xuất bản Văn Mới in
năm 2002, có lẽ dựa theo bản của Phượng Giang với các lời bạt của Nguyễn Thị
Vinh và Võ Phiến. Ngày trước, tôi đọc truyện đăng từng kỳ trên giai phẩm Văn
Hóa Ngày Nay của Nhất Linh.
"Tặng
Nguyên, người rất thân yêu đã khuyên tôi trở lại đời văn sĩ và nhờ thế cuốn XÓM
CẦU MỚI này mới ra đời.
Hương cảng, trên núi, ngày 16 tháng 10 năm 1949"
Đó là lời đề tặng của tác giả trên đầu sách. Ít người biết rằng cuốn “Xóm Cầu Mới” đã được ông khởi viết từ những năm 1949 ở Hương Cảng, thời ký bão táp chiến tranh, cách mạng, giết chóc, nồi da xáo thịt. Đọc thế thì biết có một người phụ nữ đã khuyên tác giả từ bỏ con đường chính trị mà về với văn chương. Nhất Linh gọi đó là "cuốn Đông Chu Liệt Quốc của những đời sống tầm thường, vui lẫn buồn, những vui buồn nhỏ nhặt hàng ngày của các nhân vật". Năm 1958, trong Văn hóa ngày nay tập I, Nhất Linh có tâm sự thêm với độc giả: số truyện rất có thể còn tăng thêm nữa hoặc nhiều hoặc ít tùy khả năng làm việc của tôi và tùy sự tìm kiếm được đề tài. Riêng tôi, tôi mong viết độ hai chục cuốn nữa thành một bộ gần vạn trang mới đủ để tả đầy đủ sự phức tạp và muôn mặt của cuộc đời.
Thật đáng yêu. Tiếc ông đã không sống lâu để viết nhiều
hơn cho chúng ta đọc. Nhất Linh là nhà tiểu thuyết lớn bậc nhất của thế kỷ hai
mươi, bóng của ông bao trùm toàn bộ đời sống văn hóa. Nhưng con đường ông đi thật
lạ, qua nhiều ngã rẽ, khúc quanh, từ những truyện ngắn đầu tiên có tính cách mở
đường, đến Đoạn tuyệt nổi tiếng, một
tiểu thuyết luận đề, nói về sự xung đột giữa cái mới và cái cũ, tấn công vào
thành trì của phong tục gia đình và hôn
nhân lỗi thời, kêu gọi giải phóng phụ nữ. Nhưng một cuốn tiểu thuyết có tính xã
hội như thế vẫn có những đoạn đẹp, như đoạn tả cảnh bốn người ngồi bên lò sưởi
trong căn phòng ấm áp của cô giáo Thảo, mà ngoài trời thì mưa bay mờ mờ. Chính
cái cảnh ấy làm tôi cảm thương cho số phận của cô Loan sau này. Ngòi bút của Nhất
Linh ngày càng sắc nét, trở nên thơ mộng trong Đôi bạn, sâu sắc trong Bướm trắng,
bùi ngùi trong Dòng sông Thanh thủy.
Bướm trắng là một đỉnh cao nghệ thuật của Nhất Linh, với những đoạn phân tích
tâm lý mà vào thời ấy văn học Việt Nam ít biết tới. Cuốn Xóm Cầu Mới được ông xuất bản vào cuối đời, khi đã ở miền Nam, ngay
trước cái chết, vì vậy sự phổ biến còn hạn chế, nhiều người không biết đến tác
phẩm này. Thật tiếc. Theo tôi đó là một trong những cuốn tiểu thuyết lớn nhất của
văn học Việt Nam, với bút pháp giàu suy tưởng, thơ mộng, nhiều câu văn đẹp tuyệt,
xứng đáng là kết quả của tâm huyết của nhà tiểu thuyết.
Siêu ngắm nghía cái tai của Mùi, cái tai lộ ra giữa
hai làn tóc đen, chàng lấy làm lạ ở với Mùi bao lâu mà chàng chưa từng ngắm đến
cái tia này bao giờ. Chàng thấy cái tai ấy có những đường vòng êm êm, thịt tai
trắng dịu, trông mát lắm và có vẻ thơm; trong cái tai trong làn tóc đen phảng
phất giống một bông hoa nhài mới nở trong đêm. Siêu nghĩ thầm: - Hết yêu cái
gáy bây giờ lại đến yêu cái tai.
Như thế là cái tai biến thành một hình ảnh lạ. Tác giả
dùng nó để nói về mối quan hệ giữa hai người, thân mật, lửng lơ, bồi hồi. Nhất Linh viết về tình yêu và tình dục một
cách kín đáo. Hình ảnh của cái tai trở thành thứ trong thi pháp gọi là ẩn dụ.
Nhất Linh xen kẽ những đoạn tả người tả cảnh với những nhận xét của tác giả. Những
nhận xét ấy hòa vào mạch truyện theo cái lối mà ngày xưa Nguyễn Du viết Kiều,
làm cho giọng điệu của câu chuyện cũng là giọng của tác giả. Không gian trong
Xóm Cầu Mới có đủ cả mưa nắng, lụt lội, nhưng nhiều nhất là một không gian mưa
bụi êm đềm, dịu nhẹ, trong lành. Không gian ấy làm cho cuộc nói chuyện trai gái
bề ngoài không đâu vào đâu mà bên trong đầy ý tứ, gợi lại những kỷ niệm, cách sống.
Những thế kỷ mười tám và mười chín, các tiểu thuyết gia Tây phương thường hay tả
cảnh vật, khác với tiểu thuyết đương đại. Sỡ dĩ như vậy vì thời trước, dưới ảnh
hưởng của chủ nghĩa lãng mạn, con người từ bỏ thành thị tìm về nông thôn, sống
giữa thiên nhiên. Khung cảnh ảnh hưởng đến lời ăn tiếng nói, mối quan hệ của
các nhân vật. Chính mối quan hệ quyến luyến của Siêu và Mùi phát sinh một thứ
không gian bao quanh họ, ấm áp, mơn trớn. Vì mối quan hệ ấy vừa bóng gió, vừa
pha cái mùi mẫn của xác thịt, sự đụng chạm thân mật nên không khí ấy cũng thế,
đó phải là buổi chiều mưa, bên hiên mờ tối, bên ngọn lửa nấu cháo khuya, ấm áp,
mơ hồ, dưới trời mưa rả rích. Tất cả không gian và thời tiết ấy không những tạo
ra cái nền cho câu chuyện kể mà còn được sinh ra từ câu chuyện ấy.
Mùi nói luôn miệng, nhưng Siêu không để ý nghe nàng nói gì. Chàng thong thả nói:
- Ở đời có những cái vui con con thích hơn những cái vui lớn nhiều.
Sau một trong những câu nói vu vơ như thế, tác giả lại
cho Mùi nói một câu khác nữa, nhưng là nói thầm: Em đang vui sướng đây, anh có
thấy không? Cái tâm sự thiếu nữ ấy cần phải được vang lên trong lòng Mùi vì cô
không thể nhịn được: một người đang yêu không thể im lặng mãi được.
Nàng nói thế nhưng lại khẽ đưa hai bàn chân ra như đợi. Siêu thấy rờn rợn khắp người nửa vì thú nửa vì sợ.
- Có nên không?
Tôi ngờ rằng Nhất Linh chính là Siêu mới sống hết được
cái giây phút này, mới nhìn thấy cái hình ảnh nửa là ẩn dụ nửa không phải ẩn dụ:
chàng nhìn hai bàn chân nhỏ nhắn của Mùi đương bắt chéo cùng với dòng nước từ
gáo chảy xuống. Ai đã từng ở bên giếng nước ngày xưa như tôi đều nhớ lại cái động
tác này: bắt chéo chân để xối nước. Nước trong cái gáo thì ít lắm. Bắt chéo
chân như thế để chùi chân vào nhau và để tiết kiệm. Cử động ấy khôn ngoan, ý tứ,
làm lộ ra cái duyên dáng của người phụ nữ. Hình ảnh bắt chéo hai bàn chân mới đẹp
làm sao.
Cách giới thiệu các nhân vật cũng thú vị. Cuốn sách có
hai mươi lăm chương. Chương một, nhan đề Một buổi sáng, giới thiệu nhân vật
Mùi, là một trong những chương hay nhất. Tác giả kể mối quan hệ bà con xa của
hai người. Nhờ có mối quan hện này mà Siêu và Mùi gặp gỡ nhau một cách tự
nhiên, những va chạm tình cảm hợp lý mà thanh niên thời ấy không thể có được.
Phản ứng của Mùi trước thái độ thờ ơ của Siêu, khi chàng bực mình về một chuyện
không đâu, hoàn toàn không để ý đến Mùi: cô gái đập mạnh tay vào cánh găng đầy
gai sắc đến chảy máu, một tính cách mạnh mẽ, một tình yêu đầu đời, xót đau.
Nhưng đó chỉ là sự giới thiệu, nói về chuyện quá khứ mấy năm trước. Trong Xóm Cầu
Mới thỉnh thoảng có những đoạn nhắc lại quá khứ như thế, back story. Không những
đối với hai nhân vật chính, Nhất Linh mô tả kỹ tâm lý của họ, mà đối với những
nhân vật phụ như Mạch, Hải, Hiên, Nhỡ, Tí, Nữa, tác giả cũng dành cho họ những
câu văn xứng đáng, sự quan sát tỉ mỉ, âu yếm. Tôi chú ý nhiều đến nhân vật Hải,
hình như là một đại diện trí thức lỡ thời duy nhất trong cuốn sách, sự phóng
đãng và cái duyên thầm kín của anh chàng, mối đi lại với Hiên. Đoạn hai người gặp
nhau bên bàn đèn, hay đoạn Hải hôn vợ mình chạm vào cánh mũi dính dầu mỡ có nhiều
quan sát thi vị. Có những đoạn Nhất Linh tả, nhiều người khác cũng tả, mới thoạt
nhìn không có gì khác, cho đến khi tác giả đưa ra những nhận xét của riêng
mình, buông lời thoại đúng lúc, đúng tình cảnh, đúng tâm lý.
Tôi lấy làm ngạc nhiên: Nhất Linh trải qua biết bao chặng
đường, những ngày gian khổ thời kỳ kháng chiến chống Pháp, mất những người thân
yêu nhất, Khái Hưng, Hoàng Đạo, bỏ vào Nam, lên núi chơi lan rồi vài năm sau uống
thuốc độc tự vẫn, một người như thế mà vẫn giữ được lòng nhiệt thành khi làm
báo Văn hóa Ngày nay, nhưng cái đó vẫn còn hiểu được. Cuốn Xóm cầu mới ông viết
rải rác trong nhiều năm, khoảng 1949- 1957, toàn là những năm sóng gió, đầy những
hình ảnh thơ mộng, một ngôn ngữ duyên dáng, dí dỏm, có cái trẻ trung hồn nhiên
mà những người ở tuổi ông khó có được, cái giọng văn tự nhiên, mạch lạc, ra vẻ
chất phác ấy thật ra bay bướm, là viên kim cương sáng ngời ở một tâm hồn tươi
trẻ, yêu đời, thương cuộc sống. Tôi thoạt nghĩ chữ thương cuộc sống, nghĩ lại
quả nhiên đúng lắm. Bạn hãy ngẫm nghĩ xem hình ảnh của Siêu, hình ảnh của Mùi,
của những nhân vật khác đi lại nói năng như những niềm vui sướng đột ngột, chữ
của Nhất Linh như một mùa xuân tới sớm, như cái dịu dàng e ấp của hoa sói, hoa
mộc. Tôi đọc Xóm cầu mới mà yêu tác giả biết bao. Thương cái hồn nhiên tươi trẻ
của ông, thương cái tình của ông đối với cuộc sống. Tôi đọc lại lần nữa, một cốt
truyện như không có gì mà hấp dẫn, tả những nhân vật bình thường trong cuộc đời
nhưng không hề tầm thường. Tôi cảm thấy hồi hộp theo những hồi hộp của Siêu khi
lau chân cho Mùi. Đôi khi tôi cũng nghĩ như Siêu:
- Có nên không?
Tôi không biết. Vì vậy mà anh chàng Siêu thông minh
nhưng lười biếng ấy, làm biếng cả trong tình cảm, vẫn cứ đeo đẳng tôi hoài.
Nhưng đeo đẳng tôi hơn cả là Mùi, người con gái nhỏ tuổi có duyên lạ kỳ, những
cảm xúc của thời mới lớn, ướp trong mùi hương của nước chè tàu và hoa mộc. Hoa
mộc thì tôi biết lắm, nó thơm lừng trong vườn cũ của bà ngoại tôi, thoảng trên
mặt nước của bể cá xây bằng gạch, có bầy cá nhỏ ngủ dưới cánh bèo non tím. Trong
một tùy bút, nhà văn Võ Phiến có nhắc đến câu thơ sau đây của Bình Nguyên Lộc:
Mùi hỏi:
- Quả trứng gì?
- Cô không biết à? Bây giờ cô muốn để một quả trứng đứng dựng trên đĩa, cô làm thế nào?
- Em chẳng bao giờ để nó đứng cả. Để nó nằm tiện hơn.
Siêu cười nói:
- Cô ngớ ngẩn lắm, đấy là nói thí dụ thế.
Cái hiên nhà là sáng tạo độc đáo của Nhất Linh, ở xứ nhiệt đới, mái hiên là nơi diễn ra những cuộc trò chuyện, nơi đọc sách, nơi tình tứ. Không gian của mối tình, của những chia tay, của hoa lài trắng và nước mắt. Cái hiên nhà chứng kiến những đổi thay thời tiết.
Hương cảng, trên núi, ngày 16 tháng 10 năm 1949"
Đó là lời đề tặng của tác giả trên đầu sách. Ít người biết rằng cuốn “Xóm Cầu Mới” đã được ông khởi viết từ những năm 1949 ở Hương Cảng, thời ký bão táp chiến tranh, cách mạng, giết chóc, nồi da xáo thịt. Đọc thế thì biết có một người phụ nữ đã khuyên tác giả từ bỏ con đường chính trị mà về với văn chương. Nhất Linh gọi đó là "cuốn Đông Chu Liệt Quốc của những đời sống tầm thường, vui lẫn buồn, những vui buồn nhỏ nhặt hàng ngày của các nhân vật". Năm 1958, trong Văn hóa ngày nay tập I, Nhất Linh có tâm sự thêm với độc giả: số truyện rất có thể còn tăng thêm nữa hoặc nhiều hoặc ít tùy khả năng làm việc của tôi và tùy sự tìm kiếm được đề tài. Riêng tôi, tôi mong viết độ hai chục cuốn nữa thành một bộ gần vạn trang mới đủ để tả đầy đủ sự phức tạp và muôn mặt của cuộc đời.
Mùi nói luôn miệng, nhưng Siêu không để ý nghe nàng nói gì. Chàng thong thả nói:
- Ở đời có những cái vui con con thích hơn những cái vui lớn nhiều.
Nàng nói thế nhưng lại khẽ đưa hai bàn chân ra như đợi. Siêu thấy rờn rợn khắp người nửa vì thú nửa vì sợ.
- Có nên không?
- Có nên không?
Ghe ơi vài bữa ghe vềHỏi người dưới ruộng cô Quỳ còn không?
- Cô Mùi còn không?
Thì còn đó, chứ sao không. Có đi đâu mà mất.
- Em thì không trồng hoa. Em cần có một cái vườn rộng để trồng rau và một cái ao nuôi cá để rán cho thầy em ăn và nấu canh bún cho anh ăn. Thế có được không? Em lại làm một cái chuồng rộng như ở nhà cụ Hường và nuôi một đôi công.
Ít lâu nữa Mùi sẽ đi lấy chồng, có con và chàng cũng đi lấy vợ, ai người nấy hai cuộc đời riêng biệt hẳn, Siêu cảm thấy trước cái buồn của lòng chàng một hôm nào, độ mười năm sau chàng lại sẽ đến cái chợ này một mình, để có lại được cái tâm hồn chàng hiện nay và để buồn rầu một cách êm ái nhớ lại một hôm đã xa xôi ở đúng chỗ này lòng chàng đã rung động vì yêu Mùi. Siêu mỉm cười vì nghĩ đến có lẽ hôm đó chàng cũng không thể nào không nhớ đến cái cảnh Mùi chúi mũi nhìn vào cái bị giơ tay đo đo và cái tính đố ấy lúc đó chàng cũng chưa nghĩ ra.
Một lần đến Hà Nội, đi tìm nhà của nhà thơ Dương Tường ở sâu trong một cái ngõ nhỏ, hình như ngõ Phan Huy Chú, tôi đi lạc và dừng lại hỏi đường ở một cô hàng xén, vì vậy khi thăm xong ra về, tôi ghé hàng cô mua mấy cân trà Thái Nguyên để đem về Canada làm quà, giá hai trăm ngàn, nếu tôi nhớ không nhầm. Thời ấy mới đổi tiền, loại đồng tiền năm trăm ngàn có giá trị lớn. Tôi không quen dùng tiền mặt mà tiền loại mới dính chặt vào nhau vì vậy khi trả tiền tôi đưa cho cô hàng xén tờ giấy bạc năm trăm, cô thối lại ba trăm ngàn. Khi tôi đã đi xa rồi, tới đầu ngõ, cô bán hàng kia tất tả chạy theo, đem trả tờ giấy năm trăm thứ hai dính chặt vào mặt sau của tờ kia. Tôi lấy làm ngạc nhiên, tôi nghe mọi người nói rằng thời bây giờ người ta khác nhiều, buôn bán xảo trá, không còn chất phác thật thà như ngày trước, nhưng cô hàng xén trong cái ngõ nhà Dương Tường hôm ấy đã làm tôi thay đổi. Hay chính cô bé có đôi mắt đen láy, với cái tai lộ ra giữa mái tóc như một bông hoa lài mới nở kia chính là cô Mùi của Nhất Linh ngày trước, không biết cô vẫn ngồi bán hàng ở đó xưa nay, hay cô mới trở lại từ một thế giới xa xăm nào khác.
3 nhận xét:
XÓM CẦU MỚI là tiểu thuyết của nhà văn Nhất Linh trong nhóm Tự lực văn đoàn, xuất bản chính thức năm 1974.
http://3.bp.blogspot.com/-glahQZS8-W4/UrVmtilqJ0I/AAAAAAAAAKw/S5vYVSU37F0/s640/Xomcaumoi.jpg
XÓM CẦU MỚI là tiểu thuyết của nhà văn Nhất Linh trong nhóm Tự lực văn đoàn, xuất bản chính thức năm 1974.
Trong Bút Ký “Nhất Linh Và Xóm Cầu Mới”, nhà văn Nguyễn Thị Vinh cho biết:
“Bản thảo đầu tiên của Xóm Cầu Mới, nhà văn Nhất Linh thai nghén từ năm 1940. Xóm Cầu Mới còn có tên là Bèo Giạt, dựa theo một câu thơ của Huy Cận, ‘Bèo giạt về đâu hàng nối hàng’, được nhà văn Nhất Linh viết lại mạch lạc và gọn gàng ở ‘Trên núi, lúc 01 giờ 30 trưa, ngày 16 tháng 10 năm 1949’ tại Sường Châu, Hương Cảng, nơi mà ‘anh Tam’ cùng các ‘bạn chiến đấu’ tỵ nạn chính trị từ năm 1946. Rồi lại viết lại, viết tiếp và sửa nhiều lần, tại Đà Lạt năm 1957.
Xóm Cầu Mới dự tính in năm 1950, nhưng mãi tới năm 1958 mới được đăng trên Văn Hóa Ngày Nay, giai phẩm (nghĩa là muốn in số báo nào xin phép số đó) do anh Tam chủ trương; số ra mắt ngày 17 tháng 06 năm 1958, phần Một của Xóm cầu Mới, là truyện cô Mùi. Xóm Cầu Mới ở đâu? Xóm Cầu Mới của Nhất Linh không phải là Xóm Cầu Mới ở Tân Định Sài Gòn, cũng chẳng ở đâu khác, ngoài vùng phố huyện Cẩm Giàng, tỉnh Hải Dương là nơi anh Tam sinh ra và lớn lên. Nơi mà Thạch Lam Nguyễn Tường Lân viết truyện ngắn nổi tiếng ‘Nhà Mẹ Lê’.
Ở phần mở đầu cuốn truyện dài ấy, anh Tam đã dẫn giải hết sức rõ ràng ‘Xóm Cầu Mới là một cái xóm nhỏ ở cạnh một chiếc cầu gỗ cũ ...’ Tính bi kịch của truyện bắt đầu từ câu văn này. Xóm tên là Cầu Mới nhưng cầu thì quá cũ: ‘... đã long mất gần một nửa số ván và gẫy mất gần một nửa số chân. Cũng may, ván long đều và chân cầu cũng gẫy đều nên cầu còng vững và xe cộ qua lại được...’
Thời gian viết Xóm Cầu Mới, ở Hương Cảng cũng như Đà Lạt hay Sài Gòn, anh Tam vẽ nhiều, ngoài ra còn là họa sĩ chính của tờ Văn Hóa Ngày Nay. Anh vẽ cây đa Cốc, nơi chim cốc thường về đậu, vẽ cây cầu cũ nới Xóm Cầu Mới. Vẽ cả sơ đồ bối cảnh của cuốn truyện...”
NHẤT LINH VÀ XÓM CẦU MỚI”
Bút Ký của Nguyễn Thị Vinh
https://vietmessenger.com/books/?title=nhat%20linh%20va%20xom%20cau%20moi
https://1.bp.blogspot.com/-hAYxcAvZTYo/YLjnYv473qI/AAAAAAAAVY0/vL0FBwritUsPYlDpF-MRIlKSHtiUSWzBACLcBGAsYHQ/w400-h400/GOOD%2BNIGHT%2B%25287%2529.gif
Đăng nhận xét