BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2024

TỐI NAY ANH SẼ ÔM...! – Nguyên Hoàng



Đi làm về, xuống xe, xách cặp vào nhà, nhìn thấy tôi đang ngồi bên máy vi tính em bảo:
- Suốt ngày chỉ biết ôm máy vi tính!
- Anh không ôm máy vi tính thì anh ôm ai?
Em vùng vằng bỏ vào phòng, miệng còn lẩm bẩm..
- Không biết cái gì trong đó mà mê dữ vậy không biết?
Một lúc sau, em dọn cơm ra, bật quạt… Rồi ngồi chờ tôi ăn cơm...
- Em mời anh ăn cơm!
Nhà chỉ có 2 vợ chồng mà lúc nào cũng kẻ trước người sau!


Tôi nhỏ nhẹ bảo em:
- Chờ anh chừng 3 phút! Đang đọc dở!
- Anh lúc nào chẳng thế!
Ngồi vào bàn, tôi vội vàng ăn, vừa bỏ đũa chưa kịp uống nước đã vội đến ngồi bên máy tính, Em ngao ngán nhìn tôi...lắc đầu…
Tôi dừng lại, nhìn em một lúc… Mặc dù, đã ở tuổi 50, nhưng em vẫn duyên dáng, mặn mà, dịu dàng… như xưa…
Tôi chợt nhớ đến một câu nói của ai đó:
- “Đối với bạn, vợ chỉ là cơm nguội. Nhưng với ông hàng xóm cô ấy là tô bún bò thơm phức!”

Tôi bật cười…
Em hỏi tôi:
- Anh cười gì?
- Tối nay anh sẽ ôm em!
- Xì, ôm máy vi tính đến 11 giờ, vào phòng mới nằm xuống là ngáy như sấm! Có mà ôm!
Tôi cười cầu hòa…rồi nói lời cam kết:
- Tối nay nhất định anh sẽ thức để ôm em!

Kể từ khi say mê làm thơ, viết văn… Tôi thường xuyên vào Facebook theo dõi, đọc và học không ngừng nghỉ …
Nói thật, làm Văn học nghệ thuật mà không đọc, học... Để phát triển kiến thức trên mọi lĩnh vực thì… Khó có thể tiến bộ được.
  
Cuộc đời nó phức tạp là vậy! Muốn ở yên đâu có dễ dàng!?
Hì hì…
 
                                                                                  Nguyên Hoàng

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2024

BA NGÀY RỒI TRỜI NẮNG – Trần Vấn Lệ



Ba ngày rồi trời nắng, con sông Los cạn queo!  Sông chạy theo núi, đèo... hết mưa là hết nước.
 
Nhiều cái hồ vẫn được trữ nước cho người dùng, nên cây vẫn xanh um, nên đồng vẫn xanh mạ...
 
California vào Hạ, chạy xe ngang dòng sông thấy trời đất mênh mông!  Mênh mông là không khí!
 
Lạ quá chớ nước Mỹ!  Tại sao nó cứ giàu?  Nó coi hồ là ao, nó coi sông là suối!
 
Hình như nó cũng nói:  Núi là biển của mây!
Tôi nghe một câu hay:  "Save Water Save California!".
 
"Tiết kiệm nước là bảo vệ California!". Cứ thế thì mình hiểu:  "Muốn vượt qua cái thiếu... phải dành dụm cho thừa!".
 
Tôi chỉ yêu thích thơ, nhớ Huyền Kiêu nhớ mãi:
 
"Hạ đỏ có chàng tới hỏi
em thơ!  Chị đẹp em đâu?
Chị tôi khăn thắm choàng đầu
đi đuổi bướm vàng ngoài nội!".
 
Em ơi, em là người anh nhớ tới, bất cứ lúc nào... mà thương nhất lúc anh qua một dòng sông!
 
Dòng sông đó mang tên Los Angeles River, ở Nam California... bao la... không phải nước!
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

ĐƯỜNG CHIỀU – Thơ Lê Văn Trung


  
 
 
ĐƯỜNG CHIỀU
 
Anh hối hả chạy theo chiều, hối hả
Con đường chiều hun hút bóng chiều xa
Ôi lòng anh giọt nắng tàn mỏi rã
Tan theo chiều thăm thẳm cõi người ta
 
Ngày đã cạn trôi về bên kia núi
Đám tang mặt trời không ai tiễn đưa
Anh bất lực trong một niềm thống hối
Ôi Trần gian đã sương khói xa mờ
 
Anh hối hả chạy theo chiều, hối hả
Mây trên đầu và gió thổi lên cao
Ôi hồn anh là một viền mây nhỏ
Sẽ tan dần trong bóng xế hanh hao
 
Ngày đã cạn mùa thơ xanh đã cạn
Nguồn vô biên đang réo gọi nhau về
Anh chạy đuổi theo đường chiều bất tận
Ôi trọn đời chưa dứt một cơn mê.
 
                                          Lê Văn Trung
                                             15. 05. 24 

CHƠ VƠ LẠC GIỮA CUỘC NGƯỜI – Thơ Đặng Xuân Xuyến


   


CHƠ VƠ LẠC GIỮA CUỘC NGƯỜI
 
Chơ vơ lạc giữa cuộc người
Tôi ngồi lặng nhặt tiếng cười chát chua
Nửa đời lăn lộn được thua
Ngậm ngùi tự bán tự mua bóng mình.
 
Thế nhân nhiều thể bạc tình
Ngộ ra thì đã thất kinh mấy đời!
 
Hà Nội, ngày 10 tháng 5-2024
Đặng Xuân Xuyến

VÔ LÝ, VÔ B – Thơ Chu Vương Miện


  

 
VÔ LÝ
 
Người giầu sụ
Tiền bạc vàng vòng
hột xoàn kim cương
Để đầy két sắt
Đầy nhà băng
Đầy ghệ
Khi không lăn đùng bổ ngửa ra mà thác
 
Thằng không nắm đất cắm dùi
Thơ văn vẽ lảm nhảm
Thường ngày cạp đất
Ngủ chợ ngủ đường
Đói lên đói xuống
Nỏ chết
Còn sót lại một cái xác
 
Nói có bài có bản
Có diễn văn diễn võ đàng hoàng
Không có ma nào nghe
Thua thằng nói phét
Cục vàng có khi vứt đi
Lúa hoa cần cục cứt
Bọn văn nghệ có khi không dùng làm gì?
Vô tích sự
Nhà giam nhà tù
Trống trơn
Đang chờ
đang mở cửa
 

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2024

“CƠN MƯA PHÙN”, NHẠC ĐỨC HUY, THƠ CỦA AI? – Trần Hữu Ngư


  
(Việc này đã có nhiều người biết. Tôi viết lại, dành riêng cho những ai chưa biết)
 
Nhạc sĩ Đức Huy khá nổi tiếng trong giới ca nhạc. Trước đây anh ở nước ngoài, hiện giờ anh đang ở Việt Nam, chuyển sang ngồi làm Giám khảo các cuộc thi ca nhạc ở đài VL.
  
Nhân sự kiện đã diễn ra (?) và sắp diễn ra trong năm 2024 về đêm nhạc của Đức Huy, mà chương trình có ca khúc “Cơn mưa phùn”. Tôi không có dịp để xem, để biết “Cơn mưa phùn” có giới thiệu là bài hát phổ thơ của La Thị Sinh không?

ALBUM VỀ QUÊ XƯA NHỮNG CA KHÚC PHỔ THƠ HUỲNH TÂM HOÀI

   
Nhà thơ Huỳnh Tâm Hoài

              

BÀI CA MÙA HẠ - Thơ Tịnh Bình


  
        

BÀI CA MÙA HẠ
 
Nấp trong vòm phượng
Chín đỏ ngọt ngào
Nhạc ve mùa hạ
Bổng trầm vút cao
 
Trống trường rộn rã
Giờ ra chơi nào
Ve còn chăm học
Ôn bài đồng dao
 
Rơi chùm hoa nắng
Trang vở học trò
Bướm hồng sắc phượng
Hòa cùng khúc ve
 
Bao mùa phượng nở
Bao lần hạ xa
Bài ca mùa hạ
Vang trời thiết tha
 
Tôi về tìm lại
Miên man trưa hè
Trống trường im tiếng
Chỉ còn lời ve...
 
Tịnh Bình
(Tây Ninh)

TRÁCH NHAU – Thơ Lê Kim Thượng


  


Trách Nhau 1 - 2
 
1.
Em sang… mang chút nắng vàng
Em sang, mang chút điệu đàng áo tơ
Nắng mai lắng đọng mắt mơ
Cuộc tình thơ trẻ nhiều chờ, lắm mong…
Em sang… sương sớm đò đông
Hàng cây đứng đợi, cánh đồng lặng im
Trầu cau tôi mãi đi tìm
Vườn yêu xanh lá, tiếng chim chuyền cành…
Thèm nghe giọng nói Yến Oanh
Êm như gió thoảng, ngọt lành, liêu trai
Ngả đầu tựa ngủ bờ vai
Vòng tay nồng ấm cho dài lả lơi
Cho tôi con mắt giếng khơi
Cho tôi nguyên nụ hoa môi dịu dàng
Khép đôi mắt biếc nằm ngang
Cho tình tôi đậu xuống hàng mi hoa
Em về… mưa bỗng khóc òa
Ướt hoàng hôn, ướt đường xa… một mình
Em – Anh… chung một gánh tình
Nghiêng vai rơi xuống, chúng mình… lạc nhau…
 
2.
“Không mà… em chẳng khóc đâu…”
Mắt em đọng giọt mưa Ngâu trái mùa
Người xa… sông vắng đò đưa
Lối trăng lẻ bóng, mùa mưa thất tình
Em giờ vất vả mưu sinh
Nuôi con đời thực… nuôi mình đời say…
Ai ngờ giây phút chia tay
Bao nhiêu nhung nhớ đong đầy tiễn đưa
Nối ngày nay với “Ngày xưa…”
Nối chia xa với ngày chưa lỡ làng
Em đi, tình đã sang trang
Em đi, còn nhớ đò ngang sông bồi
Bao năm vật đổi, sao dời
“Chúc em hạnh phúc một đời với ai…”
Lời thề còn đó chưa phai
Trái tim còn đó, cho dài đơn côi
Trách nhau thì cũng vậy thôi
Làm sao níu lại một thời đã qua
Hình như là… Có phải là... ?
Người tôi yêu… thích người ta mất rồi?…
       
                   Nha Trang, tháng 05. 2024
                            Lê Kim Thượng

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2024

ALBUM XUỐNG ĐÒ NGƯỜI DƯNG, NHỮNG CA KHÚC PHỔ THƠ NHÃ MY

 
Nhà thơ Nhã My

             

VỀ BÚT DANH KHA TIỆM LY VÀ THẦY TRẦN VĂN HUẤN – Kha Tiệm Ly


Kha Tiệm Ly hồi còn nhỏ

1. Từ nhiều năm trước và mới đây, có nhiều bạn hỏi tôi: “Kha Tiệm Ly có phải là tên ghép hai nhân vật KINH KHA và CAO TIỆM LY không?”. Tôi thường “Dạ” để tránh giải thích dài dòng, phần cũng ngại phạm điều  điều tối kỵ của tôi là… nói về mình!
Nhưng nhiều bạn hỏi, đành phải nói rõ ràng (hơi dài dòng, xin lượng thứ):

2. Hồi năm 1961, lúc tôi học Đệ Thất (lớp 6 bi giờ), tôi may mắn được thầy Trần Văn Huấn (thầy lớn tuổi hơn cha tôi) kêu vô nhà chơi khi tôi “bắn cu li” (bắn bi) với các bạn trước cửa nhà thầy bên cư xá Cảnh Sát. Sở dĩ thầy “mời” tôi vô nhà vÌ thầy nghe tôi đọc được hai câu đối trước cửa nhà thầy và tấm hoành với 4 chữ “Cao bằng nhã hội” ngay phòng khách, cũng là phòng làm việc của thầy.
Hồi đó học trò lễ phép lắm, nên người lớn thường thương mến. Thầy hỏi tôi biết đọc (chữ Hán) mà biết nghĩa không? – Dạ biết!
Và thầy bảo tôi giải thích hai câu đối phía trước và 4 chữ “Cao bằng nhã hội”.
– Con học chữ Hán trường nào, học mấy năm rồi, sao giỏi vậy?
– Dạ con học hồi năm tuổi, ông Ngoại dạy.
Thầy bảo tôi rảnh cứ việc sang chơi. Càng lâu, thầy thương tôi như con, và có lần thầy bảo tôi đọc truyện Tam Quốc cho thầy nghe (có lẽ thầy thử sức học); Tôi đọc có ca có kệ thầy thích lắm, thỉnh thoảng thầy hỏi “Câu đó nghĩa là gì?” (có lẽ cũng thử sức). Câu nào tôi cũng trả lời suôn sẻ và nhứt là không “bí” chữ nào. Thầy khen lia lịa.
Thực ra tôi không phải “giỏi” như thầy khen, mà là vì ở quê nhà tôi thường xuyên đọc Tam Quốc cho ngoại tôi nghe mỗi tháng không biết mấy chục lần, tất nhiên lúc đó chữ không biết rất nhiều, và câu không hiểu nghĩa cũng lắm, nhưng qua 5 năm tiểu học, ngoại tôi đã dạy thêm, sửa sai không biết bao nhiêu lần mà kể, vì thế khi đọc “ro ro” cho thầy nghe chẳng qua là tôi “thuộc bài” mà thôi!

THUỞ MẸ RU - Nhạc Khê Kinh Kha, danh ca Ánh Tuyết trình bày



             


THUỞ MẸ RU
 
1.
mẹ ngồi ru con đêm khuya mưa tới
mẹ ngồi ru con ru tình sông núi
mẹ ngồi ru con đong đưa năm tháng vào nôi
 
mẹ ngồi ru con âm vang tiếng hát
mẹ ngồi ru con ru lòng sỏi đất
mẹ ngồi ru con ru thêm mái tóc bạc phơ
 
thuở mẹ ru
ru gió qua sông, ru mưa về nguồn
ru mây qua rừng, ru trăng âm thầm
ru con nghiêng nằm, ru mãi nghìn năm
 
Thuở mẹ ru
ru nước lênh đênh, ru sông muộn phiền
ru thân phận buồn, ru tim âm thầm
ru con yên nằm, ru mãi nghìn năm
 
lời mẹ ru con lênh đênh trong gió
lời mẹ ru con chan hòa nước mắt
lời mẹ ru con câu thơ ngây ngất hồn con
 
lời mẹ ru con bên hiên trăng xuống
lời mẹ ru con qua đời mưa nắng
lời mẹ ru con êm như tiếng suối đầu non
 
2.
mẹ dạy cho con đôi chân con đứng
mẹ dạy cho con đôi bàn tay nắm
mẹ dạy cho con non sông hơn bốn ngàn năm
 
mẹ dạy cho con con tim son sắt
mẹ dạy cho con tấm lòng yêu mến
mẹ dạy cho con trên môi tiếng nói Rồng Tiên
 
thuở mẹ ru
ru gió qua sông, ru mưa về nguồn
ru mây qua rừng, ru trăng âm thầm
ru con nghiêng nằm, ru mãi nghìn năm
 
Thuở mẹ ru
ru nước lênh đênh, ru sông muộn phiền
ru thân phận buồn, ru tim âm thầm
ru con yên nằm, ru mãi nghìn năm
 
một ngày con đi mang thân phiêu lãng
mẹ ngồi bâng khuâng ru ngày hoang vắng
một lòng thương con bao la như cả vầng trăng
 
giờ mẹ thâu đêm rưng rưng thương nhớ
giờ mẹ âm u như ngọn nến úa
một đời mênh mông trăm năm thân xác là bao
 
                                                    khê kinh kha

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2024

CHIẾN LƯỢC BIÊN CƯƠNG CỦA LÊ THÁI TỔ - PGS.TS. Cao Thanh Tân


Hình: Bài thơ trên vách đá của Lê Thái Tổ trưng bày trong khu đền thờ Lê Lợi, xã Lê Lợi, huyện Nậm Nhùn, Lai Châu. Ảnh: Thụy Văn

Thư tịch cổ chữ Hán nước ta xưa nói nhiều đến câu thơ nổi tiếng về chiến lược biên cương của vua Lê Thái Tổ “Biên phòng hảo vị trù phương lược/Xã tắc ưng tu kế cửu an” được khắc trên vách đá trong cuộc chinh man Tây Bắc năm 1432. Bài viết này xin khái quát hoàn cảnh ra đời, nội dung bài thơ và tư tưởng chiến lược biên cương của vua Lê Thái Tổ nửa đầu thế kỷ XV với bạn đọc.
 

NGUYỄN BÍNH CƯỚI 4 ĐỜI VỢ NHƯNG KHI CHẾT THÌ TỨ CỐ VÔ THÂN – Theo “Đang Đọc Gì Đấy?”



Trong cuộc đời truân chuyên lang bạt từ bắc chí nam của mình, Nguyễn Bính đã có 4 người vợ và 4 người con. Nhưng khi ông qua đời vào ngày cuối năm thì không có người thân nào bên cạnh.
Người vợ đầu là bà Nguyễn Hồng Châu, là mối tình sét đánh của Nguyễn Bính trên đường ông đi công tác ở miền Tây. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Nguyễn Bính đã sững sờ, choáng váng trước vẻ đẹp của bà và đem lòng yêu. Họ có với nhau một người con gái đặt tên là Nguyễn Bính Hồng Cầu.

BÁC SĨ ĐỖ HỒNG NGỌC: MỘT GÓC NHÌN TỪ THI CA – Đỗ Trường



Thời gian gần đây, tôi được đọc khá nhiều văn thơ do các bác sĩ, kỹ sư viết. Với lời văn, câu thơ giản dị cùng sự tưởng tượng, tư duy logic cho tôi nhiều điều bất ngờ. Và mối quan hệ, tính logic ấy đã làm nên chân dung, tính đặc trưng riêng biệt cho mỗi nhà văn. Nếu nói, toán học gói ghém cái cụ thể nhất, thì văn thơ Toàn Phong mở cái trừu tượng của không gian vũ trụ Nguyễn Xuân Vinh. Và Đỗ Hồng Ngọc cũng vậy, thi ca là chìa khóa mở ra con đường dẫn ông đến y khoa, đến với nơi cửa thiền. Do vậy, đi sâu vào đọc và nghiên cứu, ta có thể thấy sự nghiệp, và thi ca Đỗ Hồng Ngọc không chỉ cứu chữa thể xác con người, mà còn vá lại những linh hồn rách nát.
 

NGÀY CỦA MẸ NHỚ MÁ – Trần Vấn Lệ


 
Còn một tuần lễ nữa / Ngày-Của-Mẹ hàng năm!  Trước tháng Bốn Bảy Lăm, Việt Nam mình không có...
 
Biết ngày đó sau đó / khi người mình vượt biên - Người đi khấn và nguyền, người đi cầu và nguyện...
 
Xứ người, thuyền cặp bến...Ngày Của Mẹ như mơ...
Rồi từ đó tới giờ, bốn chín năm, thưa Má...
 
Má đúng là Biển Cả, Má đúng là Trời Cao đưa con từ trong ao ra được lòng biển rộng,
 
cho nửa triệu người sống, cho nửa triệu hóa mây... Dù thế nào cũng Hay:  Các Con Biết Ơn Mẹ!
 
*
Ngày không phải Ngày Lễ, ngày tình nghĩa mà thôi!  Người ta nhắc và cười.  Người ta nhắc và khóc.
 
Người Mỹ trước lập quốc / họ là dân tứ phương... Họ có ngày Tạ Ơn, họ có ngày nhớ Mẹ, ngày nhớ Cha, nhớ...nhau! 
 
Những bó hoa được trao, những tấm thiếp được gửi / thay cho điều muốn nói, chỉ một lòng-yêu-thương!
 
*
Má à!  Mẹ của con!  Hồn con, con đã giữ, mạng con trong sóng gió, Phật và Chúa vẫn bên...
 
Một tuần nữa, con lên / núi con nhìn ra biển:  Mẹ là con chim én đã cho con Mùa Xuân!
 
Không phải một mình con, triệu triệu người nghĩ vậy!
 
Hôm nay là Thứ Bảy... chờ Chúa Nhật tuần sau, con biết mắt Má trào cơn mưa mùa Giải Hạn!  Con mong lòng Má ấm bên Cha, cõi Vĩnh Hằng!
 
Trần Vấn Lệ

THƯƠNG NHỚ MẸ (2) – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Đặng Vương Quân, ca sĩ Tâm Thư trình bày

  


THƯƠNG NHỚ MẸ (2)
 
Bao nhiêu tuổi vẫn là con gái mẹ
Tháng ngày qua nỗi nhớ vẫn không vơi
 
Nhớ mẹ nhiều mẹ yêu của con ơi!
Con nhớ mẹ, con nhớ nhiều mẹ hỡi!
 
Dẫu tuổi đời mỗi năm thêm chồng chất
Dẫu trí nhớ không còn như xưa nữa
Mỗi khi con thất vọng, chán chường
 
Lại nhớ mẹ, con lại tìm về mẹ
Mẹ như là Phật Chúa ủi an con
Trãi qua bao năm tháng thăng trầm
Vẫn âm thầm nghĩ nhớ nhiều về mẹ
Nghe bài hát “Mẹ Tôi” con bật khóc
“Mẹ ơi con đã già rồi!
 
Vẫn ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ con*”
 
Mẹ bây giờ chắc ở cõi bình yên
Mẹ bây giờ không còn bên con nữa....
 
Quách Như Nguyệt
 
* Trong bản nhạc Mẹ Tôi của Trần Tiến
 

        

THƯƠNG NHỚ MẸ (1) – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Lê Quốc Thắng, ca sĩ Hà Vân trình bày

 


THƯƠNG NHỚ MẸ (1)
 
Bao nhiêu bài thơ con làm
Chưa bài nào con làm cho mẹ
Hôm nay đọc những bài thơ về mẹ,
của bạn bè, con cảm thấy xót xa
Đúng quá đúng những bài thơ ngợi ca
Nước mắt con tuôn trào
Thấy thổn thức, thấy nhớ thương vật vã!
 
Hai mươi năm kể từ ngày mẹ mất
Con lạc loài, hụt hẫng lắm mẹ ơi
Không còn mẹ, ai dậy dỗ trên đời
Những lúc khổ chẳng còn ai tâm sự
Ai khuyến khích, ai mừng con khá giả
Ai nghe con chia sẻ chuyện âu sầu..
 
Khi quấn khăn tang mầu buồn trắng lên đầu,
dẫu vẫn biết.. từ đây mình mất mát
Đâu ngờ rằng mất nhiều quá mẹ ơi!
 
Không có ai hiểu con bằng mẹ hiểu
Mất mẹ rồi, trống vắng biết bao nhiêu
Thèm mẹ mắng, nghe mẹ cười hớn hở
Mất thật rồi… ai nâng đỡ, thương yêu
Mẹ thương con, tình thương vô điều kiện
Mẹ thương con tình mẹ chẳng bến bờ
 
Bao nhiêu tuổi vẫn là con của mẹ
Mẹ mất rồi con bé bỏng với ai
Bao nhiêu tuổi vẫn là con gái mẹ
Thèm dụi đầu vào nách mẹ, ôm vai
 
Hoa hồng trắng con ngậm ngùi cài áo
Cài hàng năm vào ngày lễ Vu Lan
Nhớ mẹ yêu con đã khóc nghẹn ngào
Tháng Bẩy ta mùa Vu Lan báo hiếu
Mẹ còn đâu mà đền trả, mẹ yêu…
 
Mẹ yêu ơi hôm nay con nhớ quá
Nhớ mẹ hiền, con nhớ quá mẹ ơi?
Ngày hiền mẫu không còn mẹ trên đời
Thương nhớ mẹ, mẹ của con, mẹ hỡi…
 
                               Quách Như Nguyệt
                                   May 7th, 2015