BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2022

BÀI THƠ “PHIÊN CHỢ DÀO SAN” CỦA TRƯƠNG HỮU THIÊM – Đặng Xuân Xuyến




PHIÊN CHỢ DÀO SAN
 
Vó câu khua rầm rập
Nhạc dập dồn lưng mây
Trai mười mường phầm phập
Gái chín bản phây phây.
 
Có vợ, đem theo vợ
Có chồng, rủ cả chồng
Chẳng có cứ đến chợ
Sẽ gặp người đi không.
 
Bát này rồi bát nữa
Rượu đầy như tình đầy
Vòng xoè làm bằng lửa
Tiếng đàn cháy trên dây.
 
Uống như chưa từng uống
Người say, núi cũng say
Bạn từ lưng trời xuống
Chân dính đầy mây bay.
 
Tiếng người xen tiếng lá
Tiếng lá lẫn tiếng chim
Tiếng chim chen tiếng đá
Tiếng đá hoà tiếng tim.
 
Áo bên hoa sặc sỡ
Khèn theo gió véo von
Thề nguyền trao giữa chợ
Nỗi niềm gửi lên non.
 
Họp ở trong không đủ
Thì kéo nhau ra đường
Ngựa hí dồn giục chủ
Lưng đầm đìa hơi sương.
 
Mật ong và thổ cẩm
Thuốc bắc và chè san
Thay vì làm tính nhẩm
Nhặt đá xếp lên bàn.
 
Đã bán, rẻ cũng bán
Đã mua, đắt cũng mua
Bán như là giời bán
Mua như là vua mua.
 
Ăn, ăn toàn thắng cố
Uống, uống toàn rượu ngô
Uống đến khi rượu đổ
Người đứng ngủ dưới ô.
 
Mỗi năm mười hai tháng
Mỗi tháng có bốn phiên
Suốt từ ba giờ sáng
Náo nức một vùng biên.
 
Sớm mai leo ngược dốc
Trở lại với non ngàn
Lòng như hòn đá hộc
Lăn xuôi về Dào San...
 
Trương Hữu Thiêm
 
 *

CHÙM THƠ VÔ ĐỀ – Nguyên Lạc


  
               Nhà thơ Nguyên Lạc


CHÙM THƠ VÔ ĐỀ
 
1.
Đi về thì cũng thế thôi
Những trang sách sử người rồi lật qua
Còn đâu quá khứ đã xa
Có gì ngoài những phôi pha cuộc đời
 
2.
Đêm nay đáy rượu in bóng nguyệt
Ta uống em rồi hương sắc xưa
Cổ kim tình sử sầu li biệt
Nhân thế tìm say vọng hoang mơ!
 
3.
Lặng nhìn con nhện giăng tơ
Kéo lòng đan sợi lưới mơ bắt sầu
Cuộc tan khanh tướng công hầu
Cuối đời nát mộng còn sầu tha hương
 
4.
Thiên hạ ai người lòng lớn rộng?
Cùng ta uống cạn chén lưu vong!
Thanh xuân thất chí tiêu đại mộng
Thống hận cuồng ngâm khúc hư không!
 
                                          Nguyên Lạc

KHAI SINH – Thơ Trần Mai Ngân


  


KHAI SINH
 
Giữa phong phanh cõi người
Tôi lạnh buốt run lên
Có bàn tay không tên
Choàng lên đôi vai gầy
Chiếc áo dệt tầm gai…
 
Giữa chông chênh cuộc đời
Tôi rơi dòng nước mắt
Chiếc khăn thơm dịu mát
Lau khô và ôm chặt
Vỗ về rồi bình minh….
 
Giữa long đong sinh linh
Người gieo vào niềm tin
Cứu rỗi tâm hồn chết
Như đã hóa vàng tôi
Và khai sinh kiếp mới!
 
           Trần Mai Ngân
 

DUYÊN QUÊ KẾT TÌNH - Thơ Huỳnh Tâm Hoài, nhạc Phan Ni Tấn, ca sĩ Phúc Duy trình bày.


  
                     Nhà thơ Huỳnh Tâm Hoài
 

DUYÊN QUÊ KẾT TÌNH
 
Con cá lia thia bơi hoài trong chậu.
Con cá bãi trầu nó ngoe nguẩy bờ mương.
Thấy em đẹp lại dễ thương
Bởi cái nghèo nó dính hết đường em ơi!
Sông dài chèo chống hụt hơi
Mải mê con bạn anh bỏ lời bâng quơ.
Em biết mà cứ giả vờ
Hất chi lọn tóc để hờ bờ vai.
Cười duyên con mắt nguýt dài
Anh thời chết điếng ngó hoài trân trân.
Phải chi mà đến được gần
Nói lên một tiếng trăm lần yêu em.
Em bậu mà lại ừ liền
Anh dìa nói với má kết duyên hai đứa mình.
Trăng treo sáng rực mái đình
Anh thề anh sẽ chung tình sắt son.
Thôi thì dzậy dzậy nghen em!
 
                                 HUỲNH TÂM HOÀI


     

Thơ: Huỳnh Tâm Hoài.
Nhạc: Phan Ni Tấn.
Ca sĩ trình bày: Phúc Duy.
 

GIẢI THOÁT - Truyện ngắn của Tiểu Lục Thần Phong

Một truyện ngắn vui vui, mang tích cách châm biếm một cách dí dõm của nhà văn Tiểu Lục Thần Phong.
 

Mỗ là quan chức thường thường bậc trung, tuy chưa phải là đại gia nhưng cũng có thể gọi là gìau sang có máu mặt. Sau nhiều năm lăn lộn chốn quan trường, mỗ ngán ngẩm lắm rồi. Mọi người mang mặt nạ để đối đãi nhau, đồng liêu cười cười nói nói, bắt tay, ôm hôn vỗ lưng bộp bộp nhưng sẵn sàng lụi nhau những phát chí tử. Quan trên thì hớt công đổ tội, bọn bên dưới thì rập rình đoạt ghế mỗ đang ngồi. Chính trường tràn gió tanh mưa máu, miệng lằn lưỡi rắn, tâm lang dạ sói, óc muỗi bụng voi. Triều đình đầy nghi kỵ, luôn rình mò từng cử chỉ hay lời nói, hễ lệch hướng một tí là triệt hạ ngay lập tức. Ở công đường là thế, về nhà càng mệt thêm, vợ suốt ngày chưng diện đua đòi làm phu nhân, bà lớn. Con trai nhập băng hút xách, đua xe, quậy phá tưng bừng. Con gái ăn chơi mát trời ông địa luôn. Mỗ ngán ngẩm tình đời, muốn tìm cách giải thoát. Suy nghĩ nhiều lắm, cuối cùng thấy chỉ có xuất gia đầu Phật là con đường giải thoát tuyệt nhất. Nghĩ là làm, tuy nhiên mỗ cũng thủ thế trước, kinh nghiệm quan trường dạy mỗ vậy. Trước hết mỗ xin nghỉ việc không lương trong ba tháng để đi chữa bệnh, sau là mở tài khoản nhà băng bí mật và gom hết giấy tờ tài sản đứng tên riêng cất kỹ. Mỗ cũng nghe nói Phật xuất gia lúc nửa đêm để tránh sự quyến luyến và cản trở. 

Thứ Ba, 22 tháng 2, 2022

PHÂN BIỆT “CHIA SẺ” VỚI “CHIA XẺ” – Hoàng Tuấn Công



Trong tiếng Việt, “chia sẻ”“chia xẻ” là hai từ thường bị dùng lẫn lộn hoặc đánh đồng làm một, dẫn đến lỗi sai chính tả. Đáng chú ý, những người mắc lỗi này thuộc đủ mọi trình độ, kể cả người cầm bút chuyên nghiệp, có học hàm học vị cao. Thậm chí ngay cả người hoạt động trong lĩnh vực ngôn ngữ và biên soạn từ điển chính tả cũng nhầm lẫn, viết sai.
 

NHỮNG CÂU ĐỐI THÚ VỊ TIẾNG ANH - Đỗ Chiêu Đức


TÂN NIÊN KHOÁI LẠC


Mừng năm mới, vui Xuân đón Tết, tất cả mọi người đều chúc nhau NĂM MỚI VUI VẺ; chữ Nho là TÂN NIÊN KHOÁI LẠC 新年快樂 ! Âm Quan Thoại là "XIN-NIÁN KUÀI-LÈ", ngày xưa Chợ Lớn là thế giới của người Quảng Đông nên Tết đến là khắp nơi đều nghe tiếng chúc nhau "Cống-hỉ fat-xồi !" là CUNG HỈ PHÁT TÀI 恭喜發財! là lời chúc của giới thương buôn luôn luôn lấy lợi nhuận làm đầu, nên họ rất thực tế, mừng năm mới thì cứ "Chúc nhau Phát tài!". Còn bây giờ ở xứ Huê-Kỳ nầy thì cái gì cũng HAPPY: Hết Happy Hallowing, rồi Happy Thanksgiving, bây giờ thì tới HAPPY NEW YEAR !

XUÂN TIẾT KHOÁI LẠC
 

MẤY LỜI TRĂNG TRỐI ĐẦU XUÂN – Thơ Phạm Ngọc Thái

Viết trong những ngày cấp cứu ở viện E trước khi lên bàn mổ.                 
(Bài thơ này tôi không kịp XB thành sách, xin gửi đời giữ lại hộ cho tôi)


  

 

MẤY LỜI TRĂNG TRỐI ĐẦU XUÂN
 
Rồi mai ngày nhân thế ngợi ca ta
Có biết thi nhân đang khổ nạn giữa sơn hà
Chỉ muốn kết thúc cõi người cho chóng vánh
Ôi, Số phận một thi hào!
                                 Chết cũng khó lắm thay?
 
Ta muốn gọi trăm lần, tên đứa con yêu đã mất (1)
Để lại giữa đời người cha cô độc
Bệnh tật dày vò. Hỡi thượng đế linh thiêng!
Mau cho tôi về chốn bồng-tiên.
 
Sự nghiệp xong rồi, ta đi không nuối tiếc
Bỗng lại phân vân về ý nghĩa cuộc đời này?
Chỉ dành cho tham vọng ngút trời mây
Nay đã hoàn thành. Khổ quá! Đúng, sai không biết nữa?
 
Sao không sống hiện sinh, làm giàu như bao nhiêu kẻ khác?
Để hưởng kiếp này phè phỡn, rồi đi...
Ừ, thì vượt lên trên thời đại - Đã được gì ???
Mai dẫu vinh quang, nào sống đâu mà biết.
 
Hậu thế ơi! Kiếp đại thi nhân nhưng cơ cực
Nguyễn Du còn khóc gọi trăm năm (2)
Dù tên Người hôm nay sáng láng tựa trăng rằm...
Mai tôi về - Sẽ đến thăm Người, bà Hồ Xuân Hương,
                            Các cố nhân cùng ông Hàn Mặc Tử
 
Nợ đời đã trả xong. Lậy Đức Quan Âm
                                 và Như Lai Phật tổ!
Thánh anh linh giải thoát kiếp sống cho tôi
Tôi đi vui. Càng nhanh đi càng sung sướng cuộc đời
Chỉ còn cuốn tiểu thuyết viết xong rồi.      
Hẹn ra mắt thu đông - Sẽ bái biệt loài người, tôi nhắm mắt.
 
Mấy lời trối trăng. Kết thúc đời thi nhân, vào kiếp khác
Nếu mai người lập miếu cho tôi,   
Xin đặt trong khu vườn đền Quán Thánh ở thủ đô.
                  
                                           PHẠM NGỌC THÁI                           
                    Mồng 5 tết năm Nhâm Dần (tức ngày 5.2.2022)       
                    - Trong những ngày cấp cứu ở viện E Hà Nội
 
........          
 
(1) Con trai tôi Phạm Ngọc Bảo đột tử, mất năm 27 tuổi.
(2) Cụ Nguyễn Du đã than:            
Bất tri tam bách dư niên hậu              
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như 
(Nghĩa là: Hơn 300 năm sau nhân thế, liệu ai người sẽ khóc Nguyễn Du?)

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2022

VỀ BÚT DANH THÁI ĐẮC XUÂN – Đặng Xuân Xuyến



 
Đầu năm 1998, nhà báo kỳ cựu Trần Lâm “nã” phát đại bác đầu tiên vào cuốn GIỚI TÍNH VÀ GIÁO DỤC GIỚI TÍNH (Nhà xuất bản Y học - 1997, Đặng Xuân Xuyến chủ biên) do Nhà sách Bảo Thắng liên kết xuất bản. Sau đó Cục Xuất bản ra quyết định thu hồi cuốn sách GIỚI TÍNH VÀ GIÁO DỤC GIỚI TÍNH trên toàn quốc và “chỉ thị miệng” với các Nhà xuất bản về việc cấp giấy phép xuất bản cho Nhà sách Bảo Thắng.
 

LỆ TUYẾT, MƯA CẦN THƠ – Thơ Nguyên Lạc


   
                 Nhà thơ Nguyên Lạc


LỆ TUYẾT
 
Hồ trường ta rót về đâu hở?
Thôi rót lòng ta độc ẩm sầu!
Thơ buồn biết gởi về đâu hở
Quê hương chia biệt cuộc bể dâu

Bao năm xa cách bao năm nhớ
Đêm nay băng tuyết trắng một màu
Màu trắng tang thương màu tuyết lệ
Lệ tuyết rơi rơi lệ khóc nhau
Bao năm rồi đó đời vẫn thế
Năm mới lưu vong cố lý sầu
Tuyết ơi thôi nhé đừng khóc nữa
Thống thiết làm chi để thơ đau!
Đâu đó cố nhân người có biết?
Có kẻ xuân nay khóc bạc đầu
Bạc đầu tình vẫn không phai nhạt!
Làm cách gì thôi thương nhớ nhau?
 

Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2022

THI SỸ THỊ XÃ LA GI, QUÁN SÔNG CHIỀU LA GI – Thơ Tâm Nhiên


 
THI SỸ THỊ XÃ LA GI
 
Xế trưa vừa đến cầu Tân Lý
Ta dừng vó ngựa bến sông xa
Ghé Lương Minh Vũ thăm Phan Chính
Thái Anh La Thụy với Giang Đà...
Trải bao nhiêu trận cuồng phong thổi
Thăng trầm mấy cuộc buốt tồn sinh
Mà vẫn còn nguyên hào khí vẹn
Trong tiếng thơ ngâm thấu tâm tình
Ta đi tơi tả qua dâu bể
Sa mạc trần gian nóng sục sôi
Về đây mát rượi như uống được
Vị cam lồ thủy quá bồi hồi...
 
                                       Tâm Nhiên
 
Thị xã La Gi tuy nhỏ nhắn nhưng có nhiều văn nghệ sỹ như:
Lương Minh Vũ, Phan Chính, Thái Anh, La Thụy, Giang Đà, Nguyễn Huỳnh Sa, Lê Ngọc Trác, Ngô Văn Tuấn, Hồ Minh Tuấn, Dũng Nguyên, Cao Hoàng Trầm, Hải Đăng, Trần Dạ Hành, Trần Vũ Minh, Bích Thuận, Bích Ngân, Đỗ Quyên, Bùi Kim Hường...
Mỗi người đều có những tác phẩm thơ văn đã xuất bản lâu nay...

 *


                Chiều tà, ngồi quán lai rai với La Thụy, Lương Minh Vũ, 
                hai nhà thơ ở thị xã La Gi, 19. 2. 2022
 
 
QUÁN SÔNG CHIỀU LA GI
 
Lại về trên bước rong rêu
Bập bềnh bến chợ sông chiều La Gi
Dòng sông cửa biển thầm thì
Lời sâu thẳm vọng từ khi xưa về
Cùng ngồi quán lặng im nghe
Những bài thơ mới bạn bè đọc chơi
Dẫu tàn phai úa mộng đời
Nhưng hồn phố cũ còn hơi thở nồng
Bụi sầu thả xuống ven sông
Để trôi đi hết nỗi lòng thế nhân
Dành cho nhau chút ân cần
Vẫn niềm nở rót tình thân thiết này...
 
                                     Tâm Nhiên

Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2022

TRƯỚC ÁN TỬ HÌNH, BÓNG DÁNG TUỆ SỸ VÀ LÊ MẠNH THÁT - Hòa Thượng Thích Nguyên Hạnh

(Bài trích từ Tạp chí Sáng tác, Nhận định Văn nghệ | Số đặc biệt về Tuệ Sỹ và Lê Mạnh Thát, phát hành Tháng 12 năm 1988. Ban Chủ biên gồm các nhà văn Hồ Trường An, Phạm Quốc Bảo, Quyên Di, Võ Đình, Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Xuân Hoàng, Nguyễn Đức Lập, Định Nguyên, Vô Ngã, Nguyễn Tất Nhiên, Hoàng Khởi Phong, Bùi Vĩnh Phúc, Vũ Huy Quang, Đặng Phùng Quán, Nguyễn Văn Sâm, Nhật Tiến, Tưởng Năng Tiến, Nguyễn Bá Trạc, Kiệt Tấn và Võ Thắng Tiết)
 
Tuệ Sỹ và Lê Mạnh Thát
 
Tuệ Sỹ và Lê Mạnh Thát bị kết án tử hình! Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đó cũng đủ sức chấn động xô đẩy tôi đối mặt với cái gì bi tráng một cách kỳ dị của một cái gì đang còn sống một cách uy linh trên mảnh đất như chết của quê hương ngày nay.
 

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2022

ĂN HÀNG, ĂN QUÁN Ở HÀ NỘI - Đỗ Duy Ngọc

Nguồn:
https://www.facebook.com/100011386501930/posts/1782452548810945/?d=n


Hà Nội có nhiều món ngon, chuyện ấy ít người cãi. Nhưng món ăn ngon Hà Nội tập trung ở Phố cổ, mà nhà ở Phố cồ thì bé tẻo teo, thế nên hàng quán bày bán đầy vỉa hè, muốn ăn thì ngồi ngay đường đi, ghế thấp lè tè, toàn ghế nhựa. Món ăn cũng bày tràn ra đường mặc cho bụi đường và vi trùng ồ ạt, mà Hà Nội nổi tiếng là thành phố ô nhiễm bậc nhất cho nên thức ăn cũng thế thôi.
 

GIÁO SƯ CAO HUY THUẦN: LÀM THẾ NÀO PHỎNG VẤN ĐỨC PHẬT – Tuấn Khanh giới thiệu



Bất kỳ ai là người có tín ngưỡng, nhìn về một nước Việt Nam ngổn ngang chuyện đáng buồn của thế hệ Phật giáo trong chế độ vô thần, cũng khắc khoải, thậm chí là hoang mang. Chùa hôm nay thật đẹp, Phật hôm nay thật nguy nga, và chúng sinh quỳ lạy cũng rộn ràng. Nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, rồi vọng đến tương lai lại cảm thấy đời sống Việt Nam như ảo ảnh, có cả điều gì đó như xa rời chân lý.
 
Nhắm mắt, mà thấy như trong một buổi chiều tàn phai của ánh đạo. Trước năm mới lại về, tôi gửi cho Thầy – giáo sư Cao Huy Thuần những câu hỏi giận dữ và chất vấn của đời thường – những câu hỏi mà có lúc tôi như hoàn toàn bối rối trước sự nông cạn của mình. Tôi hỏi, như kêu đòi làm sao để nghe được Đức Phật trả lời như ngàn năm trước? Làm sao để thấy mình đang lạc lối? Làm sao để thấy mình được thanh thản như Chu Lợi Bàn Đặc của thành Xá Vệ, chỉ quét chổi đã sạch bụi tâm hồn?
 
Thật bất ngờ, Thầy không trả lời trực tiếp điều tôi muốn hỏi mà đáp lại bằng một câu chuyện dẫn giải. Và rồi, tôi thấy mình như đứa trẻ được ngồi dưới gần cội Bồ đề để nghe lại lời Phật từ ngàn năm trước. Công án lại mở, và Thầy lại để xuống một trang tĩnh lặng cho thế hệ tôi khao khát bình an, hoan hỉ nhận lấy sự tĩnh lặng bình an

                                                                        Tuấn Khanh giới thiệu.


 

DỊU DÀNG GIÊNG HAI, MƯA ĐẦU NĂM – Thơ Tịnh Bình


 
                        Nhà thơ Tịnh Bình
 

DỊU DÀNG GIÊNG HAI
 
Mưa xuân như rắc bùa mê
Giêng Hai dìu dặt én về đưa thoi
Đào phai ửng nụ tinh khôi
Thoáng hương khép nép xa xôi mảnh tình
 
Rụng bông hoa bưởi im thinh
Trăng treo vời vợi bóng hình tương tư
Lối về hoa cỏ hồ như
Tình tang ong bướm buồn... hư vô buồn...
 
Ru vần lục bát trôi suông
Giêng Hai thèn thẹn in tuồng nhớ ai
Nàng xuân lược giắt trâm cài
Treo lên cành mộng lộc đài thanh tân
 
Thoảng nghe khúc gió bâng khuâng
Tình xuân e ấp tần ngần trao thương
Dịu dàng chút nắng tơ vương
Giêng Hai chúm chím môi hường lời yêu...
 

ĐỌC LẠI HOÀNG CẦM - Nguyễn Đức Tùng



Thơ Hoàng Cầm cao quý. Thơ ông tưởng xa mà gần. Tác phẩm nghệ thuật bao giờ cũng tìm cách trò chuyện với người đọc, ngay cả khi đó không phải là ý định của người viết. Không phải nhà thơ nào cũng chủ trương mời gọi người đọc đi vào bài thơ của mình. Các nhà thơ siêu thực ở phương Tây có ngôn ngữ khó hiểu, cánh cửa vào bài thơ của họ không mở rộng. Bài thơ của Hoàng Cầm không nói với chúng ta, người đọc, mà trò chuyện với nhân vật của mình, trong thế giới riêng lẻ của mình. Một bài thơ thành công là khi những xúc cảm, thông qua ngôn ngữ, thiết lập được mối quan hệ với người đọc, khiến cho họ có thể tham dự vào quá trình sáng tạo. Việc đọc ngày càng nâng cao thì một ngôn ngữ chất phác trong thơ ngày càng bị loại bỏ. Những bài thơ của Hoàng Cầm viết sau Về Kinh Bắc rơi vào tình trạng hiện thực mộc mạc ấy. Cái còn lại của ông, cao điểm nhất của tài năng Hoàng Cầm, vẫn nằm ở tập Về Kinh Bắc, và cả Mưa Thuận Thành, một ngôn ngữ bàng hoàng siêu thực, mặc dù nhà thơ có thể không có chủ ý. Đó là chủ nghĩa siêu thực tự phát, hay như Hoàng Cầm nói, có tính tâm linh, từ giấc mơ. Khác với Thanh Tâm Tuyền ở miền Nam, có ý thức, cùng thời, nhưng xuất bản công khai, với sự tiếp nhận dè dặt của công chúng. Cố gắng của ông không phải là làm mới ngôn ngữ, và về phương diện này Hoàng Cầm đi sau Lê Đạt, Trần Dần, Đặng Đình Hưng, nhưng trong các nhà thơ thuộc nhóm Nhân Văn và Giai Phẩm, thành tựu trước mắt của ông có lẽ lớn nhất, không phải chỉ vì thơ ông phổ biến, được nhiều người yêu mến, mà vì Hoàng Cầm thực sự làm mới những xúc cảm của sự đọc. Ngay từ trước tập Về Kinh Bắc:
 
Xanh xanh bãi mía bờ dâu
Ngô khoai biêng biếc
Đứng bên này sông sao nhớ tiếc
Sao xót xa như rụng bàn tay
 
Là ẩn dụ mới. Và do đó, câu thơ mới, đặc trưng của Hoàng Cầm, một ngôn ngữ hình ảnh. Hình ảnh trong thơ Hoàng Cầm có thể xuất hiện như ẩn dụ trong một câu thơ, cũng có thể là hình ảnh trung tâm của toàn bài thơ. Những hình ảnh ấy không phải chỉ là sự trang trí, có thì đẹp lên, không có thì câu thơ vẫn tồn tại, trái lại hình ảnh trung tâm ấy, cái mà người xưa gọi là tứ thơ, quyết định toàn bộ giá trị hay phần lớn giá trị của một bài.
 
Chị đưa Em đến bến này
Cheo leo mỏm đá
Trước vực, sau khe
Thòng lọng tơ gì cuốn gót
 

Thứ Tư, 16 tháng 2, 2022

NHỮNG TỪ NGỮ LÝ THÚ BẤT NGỜ: “THỜI TIẾT VÀ LỄ TIẾT”, “GIA TỘC TIÊN TỔ VÀ CỬU HUYỀN THẤT TỔ” – Đỗ Chiêu Đức


                                              Tác giả bài viết Đỗ Chiêu Đức                                                                                            

TỨ THỜI BÁT TIẾT canh chung thủy,                                           
Ngạn liễu đôi bồ dục điểm trang !        


Đó là đôi câu đối của Tam Nguyên Yên Đỗ Nguyễn Khuyến viết cho vợ chồng ông hàng thịt khi cận Tết; Vợ chồng nầy đã mang tặng cho cụ Nguyễn Khuyến một bát tiết canh và một đôi bồ dục (quả thận, miền Nam gọi là cật heo). Cụ đã xúc cảnh sinh tình viết đôi câu đối trên để tặng lại cho hai vợ chồng ông hàng thịt về treo trước của để mừng xuân đón Tết:
                  
四時八節更終始, TỨ THỜI BÁT TIẾT canh chung thủy,          
岸柳堆蒲欲點妝。 Ngạn liễu đôi bồ dục điểm trang.
 

VẪN CÒN MÙA XUÂN, VẪN THÁNG NĂM –Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Liên Bình Định, ca sĩ Tuyết Mai Ly trình bày


   

 
VẪN CÒN MÙA XUÂN, VẪN THÁNG NĂM
 
Anh ạ bây giờ là tháng Năm
Cho em nhắn gửi với tấm lòng
Anh về nhớ mang theo chút gió
Gió mát tình ta mát cả lòng
 
Vẫn còn mùa Xuân vẫn tháng Năm
Cho em nhắn gửi mấy vần thơ
Anh về nhớ mang theo chiếc lá
Lá vàng ướp tập thuở ươm mơ
 
Ngày cuối mùa Xuân vẫn tháng Năm
Mùa Xuân ngày tháng đợi chờ trông
Anh về nhớ mang theo chút nắng
Chút nắng hây hây má em hồng     
 
Hôm nay anh ạ cuối tháng Năm
Tình hồng ngây ngất tình xa xăm
Anh về mang theo chồng thơ cũ
Thơ em thơ nhớ mộng trăm năm
 
Hôm nay là ngày cuối tháng Năm
Ngày dài đêm ngắn thuở chờ mong
Anh về nhớ mang theo mây trắng
Mầu trắng em yêu, mầu thong dong
 
Hôm nay làm thơ cuối tháng Năm
Vườn nhà nở thắm những đóa hồng
Hồng đỏ như mầu môi em đỏ
Quên hết ưu tư chuyện não lòng
 
                   Quách Như Nguyệt


      

Thơ: Quách Như Nguyệt
Nhạc: Liên Bình Định
Ca sĩ: Tuyết Mai Ly