BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2025

NGƯỜI XƯA NAY MẤY TUỔI CÒN CONG KHÔNG CHÂN MÀY – Trần Trung Tá



Bạn nói thơ tôi buồn...Tôi biết nói gì hơn?  Đưa cho bạn, bạn đọc, buồn thơ, hay buồn mình?
 
Mà, nếu bạn làm thinh thì tôi làm sao nhỉ?  Hay chỉ nói:  Thôi kệ, làm được thơ là Hay!
 
Hay... nghĩa là bóng mây / bay qua thềm mưa rớt?  Xưa, nói mưa-ba-hột, nay nói mưa-bóng-mây!
 
Tôi ngửa hai bàn tay / hứng mưa, thèm nhỏ lại / giống như hồi lên bảy, giống cái thuở lên mười...
 
Đi học về thật vui... không màng quần áo ướt, có mưa chơi là được / vui suốt con đường về...
 
Hồi đó không nghĩ chi / đến trận đòn "ai biểu".  Hồi đó, nhỏ, chỉ hiểu... mưa là vì có mây!
 
*
Tôi úp mặt vào tay... khi không mà mình lớn... mình nhớ ai hàng xóm bỏ mình đi sang sông!
 
Mình, chàng trai lông bông, rồi thì mình vào lính.  Đạn bắn không ai tránh / vì đạn bắn... tránh người...
 
Mình qua tuổi lên mười.  Mình Hai Mươi, mình lớn... Dòng sông cứ cuồn cuộn / và dòng đời trôi theo...
 
Tự dưng có một chiều / mình ngồi trong rào kẽm... hỏi sao viên đạn xém / trúng mình để bay xa?
 
Tự dưng chữ Thái Hòa / viết ràn rụa nước mắt... Ai qua sông, mái tóc / còn bay bay trong mơ!
 
Tự dưng có ai ngờ, mình làm thơ buồn bả.  Bạn đọc, không nói quá: "Thơ mày không có Hay!".
 
Con sông thành sông mây.  Biển rừng trời sương khói...  Người xưa nay mấy tuổi / còn cong không chân mày?
 
Người-xưa-nay-mấy-tuổi-còn-cong-không-chân-mày?
 
                                                                                  Trần Trung Tá

Không có nhận xét nào: