- Học không học thì thôi, ta đi kiếm tiền đã!
"Bụng bảo dạ" thế, nhưng thú thật tôi hơi ...run. Những ấn tượng, mặc cảm tuần trước, khi ông bạn H.O cho con chở tôi tới một tiệm fastfood - tức bán thức ăn nhanh (Dakao Sandwich). Hình ảnh người chủ, nhỏ tuổi hơn, lừ lừ nhìn tôi từ đầu xuống chân? Coi bộ anh ta chê tôi "ốm yếu và lớn tuổi" nên từ chối khéo:
- Hẹn về nhà... gọi sau.
- Không, tôi xin tờ báo mà anh!
Sự thật làm gì tôi dám "kéo ghế" ăn 1 tô phở vào thời gian này!?
Tôi đánh liều hỏi thử, tuy trong lòng tôi chẳng mấy hi vọng:
-Đây cần người làm không anh Hai?
Anh ta trả lời ngay:
- A có! anh cần làm không ? Bà chủ đang cần một chân chạy bàn (waiter) mấy hôm nay đây.
Bà chủ giọng bắc, cùng tiếng nói với người chồng. Cái lợi điểm cho tôi không ngờ tới là người chồng nghe tôi H.O nên bằng lòng ngay. Ông cũng là sĩ quan quân đội VNCH đi 'vượt biên' sớm.
Tôi được cho làm 'part time' thử sức ra sao? tức là bán thời gian hay nửa ngày thôi. Làm nửa ngày có nghĩa là gần trưa, vào giờ "lunch", tiệm đông khách, tôi tới phụ dọn bàn.
Giờ tôi tả sơ chiếc xe đẩy của tôi ra sao trong Tiệm? Thật ra lần đầu trong đời khi sang đây tôi mới thấy chiếc xe đẩy này. Nó đèo theo một cái thùng dùng đổ tất cả thức ăn thừa vào. Tầng trên đựng tô chén dơ. Tầng dưới gồm hai cái thùng dựng bao nhiêu là thứ linh tinh: ly, phin cà phê v. v..
Vấn đề chính yếu là tôi phải dọn thật nhanh!
- Ai đời? thật phí của trời, thiên hạ đang đói !
- Chà! hồi đó có bao thứ này cho heo mình ăn hè!?
Tôi chỉ nghĩ thoáng qua thôi do hai chân phải hoạt động nhanh- lui tới, qua lại - đẩy xe bên này dọn bàn bên kia trong khi khách đang ăn, ồn ào náo nhiệt. Vừa dọn bàn, nhưng tôi phải khéo léo với khách. Thỉnh thoảng tôi còn bỏ xe chạy vào lấy vài thứ cho hai ba người khó tánh đòi hỏi đủ thứ phụ thêm sau món họ kêu?
- Thôi nghỉ quách!
Bỏ quách cái lớp người lớn (adult class) gần nhà vào "miền dĩ vãng". Cần tiền! mà tiên đây là tiền mặt (cash) chính phủ chẳng biết. Màhọ chẳng cần biết do họ "thừa biết ". Chính phủ "du di" cho ba "thằng nghèo" như tôi có thêm chút đỉnh để đời bớt khổ!
Tôi thật may mắn! không biết may hay nhờ siêng năng? Sau khoảng một tháng làm bán thời gian, tôi được ông bà chủ cho làm "full time" tức toàn thời gian.
Tôi không bao giờ có thì giờ để liếc lên cái đồng hồ. Mà coi giờ làm gì? khách hàng là 'Thuợng Đế', phục vụ khách và bưng phở là chính, ăn trưa cho mình tính sau. Khi nào hết khách trưa thì cùng nhau chùi cho xong sàn nhà và thay phiên nhau ăn. Khi ăn cũng phải ngó ra cửa xem chừng có khách vào hay không ? Ăn phải nhanh kẻo khách tối đang vào. Đó là những gì tạo cho những ông bạn cũng HO, nhưng tự ái lại CAO , vào làm waiter, hay phụ bếp chùi soong chỉ một bữa và "đầu hàng" bỏ về?!
Lao động kiếm đồng tiền mặt của người VN, cho tiệm VN, là vậy. Phải làm "xịt khói" từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, còn thâm của chúng tôi gần nửa tiếng vì dọn dẹp mà ra về.
Qua ý nghĩa này, kỷ niệm cho gia đình tôi ngày đầu xứ Mỹ khi nào tôi cũng nhớ về hình ảnh TÔI ĐI CHẠY BÀN.
2 nhận xét:
Một câu chuyện hay,nói lên tính cách của người chịu thương chịu khó và giàu nghị lực, rất cảm kích...
Cuối năm Canh Tý, gần tới năm Tân Sửu 2021 chúc người bạn ẩn danh dù là nữ hiệp ninja hay "đá xanh" lời chúc năm mới âm lịch...
https://1.bp.blogspot.com/-iUH1-Vabmrg/YB_sNPmKgCI/AAAAAAAATlg/iSXBAIRrWWIVPtXYIRM0kUhLBfcsiti3QCLcBGAsYHQ/w442-h640/0.gif
Đăng nhận xét