Câu chuyện này in trong cuốn CHƠI CHỮ, của tác giả Phùng Tất Đắc, bút hiệu Lãng Nhân, được Nhà xuất bản Nam Chi Tùng Thư in lần đầu tại Sài Gòn vào năm 1961. Tại hạ đọc khá lâu giờ ghi lại theo trí nhớ, nội dung chuyện - nhất là các câu đối bảo đảm đúng 100% (hơi tự hào chút xíu). Còn lời văn tại hạ viết theo "cái gì sót lại sau khi đã mất" trong miền ký ức, không như ý muốn.
Mời quý bác có nhã hứng để bổ sung câu đối nhé!
CÂU ĐỐI CỦA CÔ HÀNG PHỞ
Một quả phụ tài sắc, lại chịu ở lâu trong cảnh hiu quạnh, mở ngôi hàng phở để mưu sống qua ngày. Khách ùn ùn kéo đến, không hẳn chỉ vì phở thôi mà ắt hẳn vì nhan sắc của nàng, khiến cho nàng phải tính dẹp bớt sự tấn công nham nhở của cánh đàn ông đủ mọi thành phần, mọi nghề nghiệp, bằng cách ra vế đối :
NẠC MỠ NỮA LÀM GÌ, EM NGHĨ CHÍN RỒI, ĐỪNG NÓI VỚI EM CÂU TÁI GIÁ
CÂU ĐỐI CỦA CÔ HÀNG PHỞ
Một quả phụ tài sắc, lại chịu ở lâu trong cảnh hiu quạnh, mở ngôi hàng phở để mưu sống qua ngày. Khách ùn ùn kéo đến, không hẳn chỉ vì phở thôi mà ắt hẳn vì nhan sắc của nàng, khiến cho nàng phải tính dẹp bớt sự tấn công nham nhở của cánh đàn ông đủ mọi thành phần, mọi nghề nghiệp, bằng cách ra vế đối :
NẠC MỠ NỮA LÀM GÌ, EM NGHĨ CHÍN RỒI, ĐỪNG NÓI VỚI EM CÂU TÁI GIÁ