- Thằng chó cưng của bà! Không bao giờ ngồi yên được cả… Thôi ra chơi với mẹ mày đi!
Bà bế đưa cho tôi:
- Con trông nó nhé, mẹ sửa soạn đi công chuyện đây…
Tôi đang ngồi học bài, ngẩng đầu lên nhìn mẹ:
- Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi… Mẹ muốn “giữ” nó thì mẹ trông nó đi! Con mắc học thi, không có thì giờ với nó đâu!… Mẹ muốn con rớt khóa này hay sao?
- Mẹ sẽ cho nó bú một bình sữa, ru nó ngủ, con không cần làm gì cả, chỉ khi nào nó thức dậy nửa chừng, khóc thì con hãy bế nó, chơi với nó một chút, chờ mẹ về… mẹ trông cháu cho…
- Thật phiền quá… Con đã nói là bỏ nó đi từ hồi bên đảo rồi mà!
Tác giả Lê Ngọc Huyền chủ bút tờ báo
NGỌN ĐUỐC ở Montreal, Canada
Lúc ấy tôi mới chỉ 15 tuổi, cái tuổi mới lớn dậy thì của đứa con gái Việt Nam, chưa hiểu hết về vấn đề tình dục, nhìn tôi bé nhỏ ai cũng tưởng tôi chỉ 10 tuổi thôi. Thế mà tôi đã bị những tên man rợ trên đảo hãm hiếp trong một buổi chiều khi tôi đi giặt đồ ở suối, cuối con đường của những lều dân tỵ nạn. Tôi đi với mấy chị nữa, khi giặt xong chúng tôi cùng về, nhưng vừa đứng lên thì một chiếc dép của tôi bị đứt quai, tôi đành phải ngồi lại để cột; chỉ trễ có năm phút thôi, tôi thấy từ xa có hai tên cầm dao đi đến, mặt mày đỏ như gấc, mùi rượu nồng nặc.
Tôi hết hồn vơ cái chậu quần áo bỏ chạy, vì đôi dép mới cột chưa chắc lắm, làm tôi trợt chân, té sóng soài trên bờ đá, lăn xuống ngay trước mặt hai tên ấy. Chúng vừa thấy tôi, như con hổ lâu năm bị nhốt trong chuồng, đói và thiếu thốn, nay được xổ chuồng, chúng nắm lấy tôi ngay, cười khoái trá, con dao kè cổ, tôi không dám kêu la sợ bị giết chết… Hai tên đó coi như tôi không là con người, chúng cứ tha hồ vui sướng trên thân thể nhỏ bé mỏng manh của tôi, tôi ráng chống cự hết sức bình sinh, nhưng làm sao có thể chống lại hai tên khỏe mạnh ấy! Đến khi tôi không thể chịu đựng nổi nữa, đã ngất đi bên bờ suối, và khi người trong làng đem tôi về lều cho mẹ thì trong lòng tay tôi còn mãi nắm sợi dây đeo cổ bằng những sợi dây chỉ thết lại của một trong hai tên dã man khốn kiếp ấy.
Khi làm giấy tờ bên đảo để đi Canada, lúc bấy giờ mẹ mới
đặt tên cho thằng bé là Kora (để kỷ niệm tên đảo Koh Kra). Vì sợ thằng bé làm
phiền đến danh phận của tôi, nên ai hỏi, mẹ cũng đứng ra nhận đại nó là con
trai của mẹ cho qua chuyện! Mẹ còn rất trẻ, mới gần 40, nên ai cũng tin nó là
con của mẹ, em tôi! Mẹ dạy nó gọi tôi là dì, gọi mẹ bằng bà, nhưng trên giấy tờ
thì nó thực sự là con tôi. Mẹ nói bây giờ nó còn nhỏ thì cứ cho là vậy, sau này
lớn lên đi học, thì tính tiếp!
Ở xứ tự do, không khí trong lành này, thằng Kora lớn
như thổi, thông minh, láu cá, nó ăn nhiều và rất ngoan, ít khóc và hiểu chuyện.
Nó dần chuyển hóa tình cảm của tôi đối với nó. Mỗi lần nghe tiếng chìa khóa
lách cách mở cửa, đang chơi đồ chơi, nó ném hết xuống, vội vàng chạy ra mở cửa
cho tôi, chưa biết nói nhiều, nó ê a lấy tay đập đập vào chiếc ghế gần đấy ý bảo
tôi hãy ngồi xuống, rồi nó chạy đi tìm đôi dép cho tôi thay, xong chạy vào bếp
lấy ly nước cho tôi uống đỡ khát. Nó mới gần ba tuổi thôi nhưng biết để ý người
lớn làm gì rồi bắt chước làm lại cho người khác, rất dễ yêu. Ai thấy nó đều
không thể nào không khen được!
Sự dễ yêu của Kora làm các bạn trong nhà trẻ yêu mến,
làm nhiều lúc tôi cũng quên đi nó chính là con của kẻ đã hại tôi. Sự ghét bỏ, lạnh
nhạt với nó ngày càng vơi đi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể nào ôm lấy nó
hôn như những cử chỉ âu yếm của người mẹ đối với con được, cái tình mẫu tử
thiêng liêng vẫn chưa nảy nở trong trái tim tôi.
Ngày tháng trôi qua, tôi bận rộn từ sáng sớm đưa báo đến
tối về thật trễ vì lấy course đêm học, nhiều lúc không có thì giờ nhìn mặt thằng
bé. Sáng thì thằng bé chưa dậy, còn về đến nhà thì nó đã đi ngủ. Cuối tuần tôi
lại bận rộn đi chợ búa nhanh nhanh với mẹ rồi phóng lên thư viện học bài cho những
lần thi cử…
Thằng bé quấn lấy bà ngoại như người duy nhất có thể bảo
vệ nó. Nó sợ làm phiền tôi, sợ bị tôi la, sợ bị tôi hất hủi. Tôi nhớ có một lần
tôi đang mải mê học bài trong phòng, bỗng nghe tiếng vỡ toang của ly nước sau
lưng, quay lại thấy nó, mặt xanh mét đứng yên, tôi la lên:
-Tại sao lại vào đây? Ai cho phép vào! Đi ra!
Thằng bé òa khóc nức nở, nói trong tiếng nấc:
-Con muốn… con muốn đem… nước… vào cho dì…
-Có ai nhờ đem nước đâu! Có thấy là vỡ ly rồi đó không! Thiệt là…
Nó khóc to hơn nữa vì sợ hãi và muốn cầu cứu. Mẹ tôi
chạy vào thấy cảnh thằng bé bị la đến nỗi thất thần, đã tè ra nhà, ly nước bể
toang dưới chân, mảnh chai văng tung tóe trên sàn, còn tôi thì đứng la um sùm.
Mẹ bế nó vào lòng vỗ về:
- Con yêu của bà, nín đi, không sao rồi, ai bảo con đem nước vào phòng dì vậy?
- Con thấy dì… học bài… mệt nên… đem nước cho dì… con xin lỗi… bể ly…
- Con ngoan lắm, để bà nói dì mà, con nín đi và đừng làm phiền dì nhe, dì bận học nên la con thôi…
- Tại sao dì… ghét con hả bà?
- Không đâu! Dì không ghét con đâu, con thật là một cậu bé ngoan lắm, chỉ tại dì bận học, bây giờ phải quét vụn thủy tinh vỡ rơi đầy nhà nữa thấy chưa! Con làm cho dì phải bận thêm nữa…
- Con… xin lỗi… Bà ơi… Bà đừng ghét con như dì nhe bà!
Thằng bé mếu máo gào to hơn và ôm chặt cổ bà để tìm sự
thương yêu nơi bà.
Lúc ấy trái tim tôi se lại, một tình yêu thương nào đó len lén vào tim, nhưng tôi vẫn không thể đưa tay ra ôm, vỗ về nó như mẹ tôi đang làm được, tôi cảm thấy chút gì căm hận, xa lạ thế nào ấy! Lại quay mặt đi, trốn nhìn cảnh đáng thương của thằng bé.
-Tại sao lại vào đây? Ai cho phép vào! Đi ra!
Thằng bé òa khóc nức nở, nói trong tiếng nấc:
-Con muốn… con muốn đem… nước… vào cho dì…
-Có ai nhờ đem nước đâu! Có thấy là vỡ ly rồi đó không! Thiệt là…
Mẹ bế nó vào lòng vỗ về:
- Con yêu của bà, nín đi, không sao rồi, ai bảo con đem nước vào phòng dì vậy?
- Con thấy dì… học bài… mệt nên… đem nước cho dì… con xin lỗi… bể ly…
- Con ngoan lắm, để bà nói dì mà, con nín đi và đừng làm phiền dì nhe, dì bận học nên la con thôi…
- Tại sao dì… ghét con hả bà?
- Không đâu! Dì không ghét con đâu, con thật là một cậu bé ngoan lắm, chỉ tại dì bận học, bây giờ phải quét vụn thủy tinh vỡ rơi đầy nhà nữa thấy chưa! Con làm cho dì phải bận thêm nữa…
- Con… xin lỗi… Bà ơi… Bà đừng ghét con như dì nhe bà!
Lúc ấy trái tim tôi se lại, một tình yêu thương nào đó len lén vào tim, nhưng tôi vẫn không thể đưa tay ra ôm, vỗ về nó như mẹ tôi đang làm được, tôi cảm thấy chút gì căm hận, xa lạ thế nào ấy! Lại quay mặt đi, trốn nhìn cảnh đáng thương của thằng bé.
Năm tôi 21 tuổi, sắp ra trường đại học về hành chánh,
thằng bé Kora lên sáu tuổi vào lớp một, tôi vừa bước vào nhà vì đi học và đi
làm về muộn, tôi thấy nó vẫn chưa ngủ, ngồi vẽ trong phòng dường như đợi tôi.
Khi thay quần áo xong, tôi bưng bát cơm vào vừa ăn vừa thăm nó:
- Sao giờ này con chưa ngủ mà còn vẽ gì thế? Ngày mai con phải dậy sớm đi học nữa mà!
- Sao giờ này con chưa ngủ mà còn vẽ gì thế? Ngày mai con phải dậy sớm đi học nữa mà!
Nó phụng phịu nhìn tôi:
- Dì ơi! Con… không muốn đi học nữa!
- Tại sao? Ai ăn hiếp con hả?
- Không ai dám ăn hiếp con đâu… chỉ là…
- Là sao?…
- Con muốn nhờ dì…
-Làm gì?
-Nhờ dì làm… Mẹ con…
– … ??
- Ngày mai họp lớp, các bạn con đều có cha mẹ nó đi họp! Chỉ mình con chẳng có ai… Vậy mẹ con ở đâu hả dì?
- Ngày mai… dì đi học và làm cả ngày, để dì sẽ nói bà đi họp lớp cho con nhé!
- Không được đâu, cô giáo nói phải là cha mẹ cơ!… Tại sao con không có cha cũng chẳng có mẹ chứ?… Dì có biết cha mẹ con ở đâu không?
- Cha con đã chết mất xác rồi! Dì không có tin của ông ta, còn mẹ con…
Thằng bé mở to mắt đầy hy vọng, tôi quanh co:
- Mẹ con… đi làm thật xa, nên dì và bà mới nuôi con đây!
- Vậy có bao giờ mẹ về không dì?
- Khi nào rảnh, hết việc mẹ mới về chứ!
- Sao… con chả bao giờ thấy mẹ hết công việc vậy? Mẹ… làm gì mà bận vậy?
- Dì sẽ nói bà đi họp cho con!
- Không! con muốn… nhờ dì…
- Đã nói là dì bận mà!… Dì không muốn đi!
- Sao hôm nay con được nghỉ buổi chiều à?
- Con có chắc chắn sẽ… họp với nó chứ? Con…
Mẹ chưa hết câu thì tiếng cô giáo đã gọi:
- Kora Nguyen…
- Who is Kora’s mother? (Ai là mẹ của cháu Kora?)
Cả hai chúng tôi đều trả lời:
- Me! (Tôi)
-I’m sorry, it’s her! (Xin lỗi, chính bà này mới là mẹ của Kora)
- Thưa cô, đây là mẹ con!
Cô giáo nhìn tôi một lúc rồi hỏi:
- Bà là mẹ của Kora?
- Vâng!
- Mấy lần tôi hỏi Kora về mẹ của nó… Nó thường trốn tránh trả lời câu hỏi này của tôi, bà không gần gũi cháu vì bận làm à?
- …
- Sao… con lại không muốn để tay con trong tay dì?
- Vì… mình đã đóng kịch xong rồi mà! Con cám ơn dì đã giả làm… mẹ con thật hay lắm!
- Con có muốn dì mãi mãi là mẹ thật của con không?
- Làm sao có thể được? Con sẽ làm phiền dì, dì cũng… không thích con mà!?
- Kora yêu quý của mẹ!
- …!!
- Kora hãy tha thứ cho mẹ… Mẹ rất yêu con, mẹ chính là mẹ ruột của con, chứ không phải là dì như từ trước đến giờ con gọi dì đâu! Con có muốn gọi mẹ là mẹ không?
- Thật không? Có thật dì là… mẹ con không? Con không nằm mơ chứ? Con mong có được một người mẹ lắm. Mẹ ơi, mẹ ơi…
- Từ đây… con có mẹ rồi. Mẹ hứa ở bên con mỗi ngày nhe mẹ! Con sẽ nói với các bạn rằng con là đứa con ngoan ngoãn nhất nên ông Trời đã cho con một người mẹ hiền và đẹp nhất trong đám bạn… Mẹ ơi…
Lê Ngọc Huyền
http://www.chimvenuinhan.com/2022/10/vong-oi-nghiet-nga-le-ngoc-huyen.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét