Nhà thơ Trần Mai Ngân
CỎ KHÔ VÀ NGỌN LỬA
Một người mang vác bao cỏ khô lúc nào
cũng sợ sệt và tránh né ngọn lửa, ngọn lửa vô tình hay cố ý nhất định sẽ thiêu
rụi bao cỏ khô... khi có thể !
Thật vậy, lời ái ngữ nói trong tình yêu
thương cũng như cỏ khô sẽ bị thiêu rụi đi trong một lần nông nổi thốt ra lời ác
khẩu . Thế là còn đâu, tất cả đã cháy tan hoang rồi...
Những thiện lành trong tâm thiết nghĩ
cũng mong manh như cỏ khô dễ bị sự cám dỗ, sai lầm trong cuộc sống là ngọn lữa
sẽ hủy diệt đốt cháy...
Ta phải làm sao để giữ gìn tâm an như bao
cỏ khô mong manh này...
Đặt xuống đi những ham muốn, ước vọng chỉ
cho bản thân ta được thoả mãn hạnh phúc.
Nên nhớ. Có những hạnh phúc mà khi vừa
chạm vào đã thấy khổ đau.
Tôi chỉ nói riêng về tình yêu trong cuộc
sống. Khi yêu nhau người ta chỉ luôn muốn có nhau và được nhau một cách trọn vẹn...
trong khi tình yêu không là con đường bằng phẳng của hai trái tim, hai tâm hồn.
Có khi là duyên lành có khi là ác duyên. Cách chọn lựa duy nhất là chấp nhận
vui vẻ và sống tốt hết lòng với tình yêu đó, đã trót !
Đó cũng là cách đem bao cỏ khô tránh xa
ngọn lửa lúc nào cũng chực chờ thiêu rụi...
Sống chấp nhận và quên đi bản thân
nhỏ bé. Ta vì mọi người chung quanh... và ta hạnh phúc khi nhìn họ hạnh phúc.
Quên ta đi là một điều không dễ nhưng tu
tập lâu và quyết tâm sẽ được. Hãy hoá giải tất cả buồn phiền, sự tổn thương....
xem nó nhẹ như áng mây bay đến rồi bay đi, đâu dừng đậu lại.
Sự nhẹ nhàng và thanh thản từ đây. Tôi
cứ vác mang bao cỏ khô an nhiên không sợ hãi vì con đường tôi đi là từ sông ra
biển cả... mênh mông của sự chân như an nhiên... không có ngọn lửa nào chực chờ
trên đường tôi đã chọn...
Bạn có cùng tôi không , cùng đi trên
con đường bình an để giữ gìn cỏ khô trong tâm luôn đẹp không gì thiêu hủy được...
Bạn ơi , hãy tin và đi cùng tôi nhé ! Thân yêu ...
Trần Mai Ngân
13-5-2018